Miêu Nghị hơi phất tay:
- Ngươi đi lo việc của ngươi đi.
- Dạ vâng!
Nho sinh đáp lời lui xuống, thuận tiện đóng cửa lại. Hắn bên đó đích xác rất bận rộn.
Bên trong nhà chỉ còn sót một mình Miêu Nghị. Thanh Nguyệt và Long Tín nhìn nhau. Họ phát hiện người này lá gan không nhỏ, chưa từng gặp mặt, chẳng lẽ không sợ thế lực phái khác tới gia hại hay sao?
- Ngươi chính là Ngưu Hữu Đức phải không?
Thanh Nguyệt trên dưới thẩm thị hỏi.
- Là ta!
Miêu Nghị bình tình hỏi:
- Nhị vị có thể thẳng thắn gặp nhau hay không? Hai người hiểu rõ ý của hắn, đương nhiên cũng không thành vấn đề, song song giơ tay lên lần nữa kéo xuống ngụy trang trên mặt, lộ ra hình dáng.
Ánh mắt của Miêu Nghị đáp xuống trên pháp tướng ở mi tâm của hai người một cách tự nhiên:
- Ta làm sao có thể kết luận thân phận của các ngươi là thật hay không chứ?
Long Tín đáp:
- Nếu như cần, chúng ta có thể hiện ra nguyên hình, xem ra thiên hạ yêu tu có tu vi vừa xấp xỉ chúng ta lại cùng loại với chúng ta khó có thể tìm được những người khác phù hợp và tương xứng đấy.
Đúng lúc này, phía ngoài truyền đến tiếng ngăn cản của Dương Triệu Thanh:
- Đại nhân đang tiếp khách, Đông Phương đại nhân xin dừng bước...
- Tránh ra!
Thanh âm của Đông Phương Liệt vang lên.
Miêu Nghị khẽ nhướng đầu chân mày, biết chuyện gì nên đến cũng đến rồi.
Thanh Nguyệt và Long Tín mới vừa quay đầu nhìn lại. Quang! Đông Phương Liệt đã mang người trực tiếp đẩy cửa mà vào. Ánh mắt quét qua bên trong, thần tình làm càn làm bậy ngẩn ra, ngay sau đó đồng tử đột nhiên co rụt lại. Ánh mắt không ngừng qua lại trên mặt Thanh Nguyệt và Long Tín, dần dần biểu lộ thần sắc khó có thể tin.
Thanh Nguyệt và Long Tín cũng xoay người chậm chậm nhìn về phía hắn.
- Đại nhân, nô tì...
Dương Triệu Thanh một bộ có vẻ như rất thấp thỏm. Hắn là cản Đông Phương Liệt xông vào, huống chi bên phía Vân Tri Thu sớm có lời giải thích, cũng sẽ không dùng sức mạnh ngăn cản, chẳng qua là làm dáng một chút mà thôi.
Miêu Nghị phất tay:
- Không phải chuyện của ngươi, lui ra đi.
Dương Triệu Thanh yên lặng thối lui ra khỏi.
- Đông Phương Liệt!
Long Tín từ từ một tiếng. Đông Phương Liệt dường như suy nghĩ một chút mới hô lên tên của hai người:
- Thanh Nguyệt, Long Tín đúng không?
Thanh Nguyệt đáp:
- Đông Phương Liệt, đã lâu không gặp rồi.
Đông Phương Liệt bộ dạng khϊếp sợ trong lòng khó có thể hình dung. Đương nhiên hắn đoán được ý đồ đến của hai người. Không ngờ rằng hai vị này mai danh ẩn tích nhiều năm không ngờ lại sẽ đến tìm nơi nương tựa là Quỷ Thị Tổng Trấn phủ. Tin tức này một khi truyền ra ngoài cũng không phải sẽ chấn kinh thiên hạ sao? Mặc dù đã đoán được y do đến của hai người, nhưng vẫn không nhịn được kinh nghi bất định xác nhận hỏi:
- Các ngươi... Chẳng lẽ các ngươi cũng là tới đây hưởng ứng lệnh triệu tập hay sao?
Thanh Nguyệt hừ lạnh hỏi lại:
- Thế nào? Ngươi có ý kiến gì hả? Hai người bọn ta cũng là sơn thần, thổ địa của Tứ Quân hạt nội, chẳng lẽ không thể đi tới chấp nhận sao? Thiên Đình dường như không có hạn định cấp bậc tu vi hưởng ứng lệnh triệu tập chứ hả?
Ngữ khí rất không khách khí. Hạng người sơn thần nho nhỏ lại dám nói chuyện với Cận Vệ quân phó Đại đô vậy, toàn bộ thiên hạ sợ là không nhiều lắm.
Nhìn tình hình này, một chút liên xác nhận rồi, trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ, thật đúng là hai vị lão yêu quái.
- Đông Phương đại nhân, chẳng biết tại sao xông bừa vào trong như thế chứ?
Đông Phương Liệt liền đưa ra lý do thuận miệng đáp:
- Bổn tọa phụng mệnh duy trì trật tự nhận người lần này. Ta nghe nói có người không rõ thân phận đi tới, bổn tọa không khỏi lo lắng cho sự an toàn của tổng trấn, cố đi tới tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì, cũng là suy nghĩ cho tổng trấn, mong rằng không phải lo lắng quá nhiều. Không đợi Miêu Nghị nói tiếp, Long Tín đã châm chọc nói:
- Thiên Đình không ngờ lại phái ra ngươi tự mình làm hộ pháp cho Quỷ Thị Tổng Trấn phủ, xem ra hai người bọn ta đến đầu cũng không coi là ủy khuất.
Đông Phương Liệt hơi lộ ra cười khổ. Người bình thường nếu dám châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ với ông ta như vậy, ông ta thật đúng là không có gì hay khách khí. Nhưng mà tính toán cùng nhị vị này cũng không đáng. Dù sao cũng là người quen cũ, người ta uất ức nhiều năm nói chút âm dương quái khí như thế cũng có thể hiểu. Nói đến tao ngộ hai người này coi như là khiến cho người khác than thở. Nếu đổi năm xưa lúc hai người còn ở vị trí của họ nói chuyện như vậy, ông ta tất nhiên đối chọi gay gắt, nhưng bây giờ không nói bày phong cách cao cả gì nữa, chỉ cần hai người không quá phận cũng đích xác không cần thiết. Bản thân mình có nhiệm vụ trong người, không đáng chọc tới phiền phức không cần thiết, cho nên chủ động chắp tay mời thỉnh nói:
- Nhiều năm không gặp hai vị. Quay lại lát nữa hai vị có rãnh rỗi nếu không chê, có tiệc rượu nhạt muốn bày ra để hàn huyên tỏ tâm ý.
Thanh Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Nói hay lắm! Chẳng qua là không biết có thể ở trên mặt đất bao lâu. Sợ là có người sợ phiền phức ước gì chúng tôi đi nhanh lên một chút hả!
Thanh Nguyệt nói xong quay đầu liếc nhìn Miêu Nghị hình như có chỉ, vừa tựa như khích tướng.
- Nếu như thế, ta sẽ không làm phiền mấy vị nói chuyện chính sự nữa.
Đông Phương Liệt chắp tay cáo từ, xoay người rời đi.
Nhìn theo ông ta rời đi, đợi cửa khép lại xong, hai người lại quay người sang.
Long Tín hỏi:
- Ngưu tổng trấn, có Đông Phương Liệt làm chứng, xem ra không cần xác minh thân phận của hai người bọn ta nữa rồi chứ?
Miêu Nghị điềm tĩnh không nao núng hỏi:
- Dựa vào tu vi của nhị vị. Vì sao đến đầu Ngưu mỗ?
Thanh Nguyệt đáp:
- Nếu như không dám thu, thì cứ nói thẳng.
Miêu Nghị nói:
- Ta là sợ miếu quá nhỏ ủy khuất nhị vị đại thần.
Thanh Nguyệt nói chắc nịch:
- Đừng nói điều vô dụng, một câu nói, có dám thu hay không thu hả?
Miêu Nghị đáp:
- Ngươi cũng không cần kích ta, không có gì có dám hay không. Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi nếu đầu dưới trướng ta, người nào là chủ, người nào tùy tùng?
Hai người nhìn nhau, Long Tín đáp:
- Dưới trướng của ngươi đương nhiên phụng ngươi làm đại nhân. Hai người bọn ta đương nhiên phụ tùng Địa Ngục ác linh.
Miêu Nghị nói:
- Vậy thì lập tức sửa lại thái độ nói chuyện của các người với ta trước đã.