- Cái này...
Hạ Hầu Thừa Vũ có vẻ hơi khó xử, khẽ liếc mắt quan sát sắc mặt Thanh chủ.
- Tốt rồi, cứ xác định vậy đi.
Thanh chủ xác nhận một tiếng.
- Thần thϊếp tuân mệnh!
Giờ Hạ Hầu Thừa Vũ mới “miễn cưỡng” đáp ứng, kỳ thực trong lòng đã vui nở hoa, cuối cùng cũng đuổi được tiện nhân kia ra khỏi cung, từ lúc trong bụng có đứa bé này, có thể nói toàn bộ Thiên cung không ai dám xúc phạm phong mang của nàng, ngay cả bệ hạ cũng phải nhường nàng ba phần, đây mới thực sự là cảm giác mẫu nghi thiên hạ.
Trong lòng Thanh chủ đang nghĩ gì, ở ngoài không nhìn ra được, nhưng lần này thời gian lưu lại ở Thiên Tẫn cung không hề dài, hơi nấn ná một chút liền nói có việc phải rời đi.
Sau khi cung tiễn Thanh chủ đi rồi, Hạ Hầu Thừa Vũ đoán rằng hôm nay mình làm thế có lẽ đã khiến Thanh chủ không quá cao hứng, nhưng nàng cũng không sợ Thanh chủ thu sau tính sổ, đứa bé trong bụng đi ra nàng vẫn có thể an nhiên vô dạng.
- Nghe được lời bệ hạ chưa?
Ha Hầu Thưa Vu thu lại ánh mắt đang dõi theo Thanh chủ, nghiêng đầu hướng sang Nga Mi:
- Ngươi tự thân tới Đông cung truyền chỉ, lập tức!
Nga Mi có vẻ hơi do dự:
- Ý chỉ nên nói thế nào?
Hạ Hầu Thừa Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi trực tiếp nói cho tiện nhân kia, vì để ta an tâm dưỡng thai, bệ hạ lệnh cho nàng về nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi, cút ngay lập tức, không có chỉ không được về Thiên cung!
- Vâng!
Nga Mi ứng tiếng, tức thì triệu tới hai người cùng nhau rời đi.
Đặt chân tới Đông cung, tất nhiên Nga Mi sẽ không truyền đạt ý chỉ với lời lẽ thô lỗ như vậy, nhưng ý tứ cũng không khác nguyên lời là bao, vì để Thiên hậu an tâm dưỡng thai, lệnh Thiên phi Chiến Như Ý lập tức về nhà thăm thân, không có chỉ không được về Thiên cung.
- Thần thϊếp tuân chỉ.
Chiến Như Ý không có phản ứng gì, khoan thai hành lễ, bình tĩnh ứng tiếng.
Nhưng đối với người ở Đông cung mà nói, không khỏi cảm thấy vạn phần chấn kinh!
Đặc biệt là đối với thϊếp thân thị nữ Ngân Sương và Bạch Tuyết, đúng thực là giận không thệ át, dựa vào cái gì mà thiên hậu muốn an tâm dưỡng thai lại phải để Thiên phi về nhà thăm thân, đây chẳng phải đang nhục nhã người khác? Huống hồ hai người căn bản không tin Thiên đế có thể hạ chỉ thế này với Thiên phi!
- Nương nương, nô tỳ không tin bệ hạ sẽ hạ xuống ý chỉ như thế, nô tỳ muốn tìm bệ hạ chứng thực! Ngân Sương đứng bật dậy, vẻ mặt bi phẫn muốn đi hỏi cho rõ ràng.
Ai ngờ Nga Mi khẽ nghiêng đầu, lập tức có hai tên cung nữ ngăn cản Ngân Sương, không cho nàng rời đi.
– Ta muốn đi gặp bệ hạ, các ngươi ngăn ta làm gì? Chẳng lẽ trong long có quỷ?
Ngân Sương tức giận nói.
Nhưng lời vừa nói ra. Liền có một chưởng ảnh hung hăng tát tới, ba một tiếng, một bạt tai thanh thúy trực tiếp quất trên mặt Ngân Sương, Ngân Sương “A” một tiếng nằm vật ra đất. Khóe miệng rơm máu.
Ra tay là Nga Mi, chỉ thấy Nga Mi từ trên cao nhìn xuống, lành lạnh coi chừng Ngân Sương mặt tái mét nằm ở trên đất, lạnh giọng nói:
- Tiện tỳ không biết phép tắc trên dưới, ngươi
có tư cách gì đi gặp bệ hạ? Ngươi muốn kháng chỉ hay la đang chất nghi thiên hậu nương nương giả truyền thánh chỉ ngay trước mặt bao người?
Nói rồi quay đầu đột nhiên quát lớn.
- Tiện tỳ kháng chỉ. Người đầu, kéo đi ra trừng trị theo tội kháng chỉ!
Mặt ngoài lập tức vọt tới một đám thiên tướng.
Thân hình Chiến Như Ý chợt lóe lên, ngăn ở trước mặt Ngân Sương, cũng ngăn lại đám thiên tướng kia.
Một quần thiên tướng đối mặt nhìn nhau, khó xử không biết làm sao, ý chỉ không thể vi từ, nhưng ở trong cung sống kiếp quân cận vệ, ai không biết thiên phi là sủng phi của Thiên đế, mạo phạm thiên phi khác gì chọc giận bệ hạ, chỉ sợ cái đầu trên cổ khó mà giữ được.
- Chẳng lẽ thiên phi nương nương cũng muốn
kháng chỉ?
Nga Mi lộ ra thần sắc tự tiếu phi tiếu.
- Ngươi suy nghĩ nhiều.
Thần thái của Chiến Như Ý vẫn vô cùng bình tĩnh. Quay đầu phân phó nói:
- Tuân chỉ làm việc, lập tức thu dọn... Đi thôi!
Trên dưới Đông cung dám giận mà không dám nói, chỉ biết làm theo, đám ngươi Bạch Tuyết tấn tốc đỡ Ngân Sương dậy.
Nga Mi lại không chịu bỏ qua:
- Tiện tỳ kháng chỉ còn muốn chạy?
Chiến Như Ý vừa muốn xoay người đột nhiên quay đầu, mặt lạnh nói:
- Nga Mi, bản cung đã tuân chỉ làm việc, khuyên ngươi đừng có hϊếp người quá đáng!
Nga Mi cười nói:
- Lời này của Thiên phi nương nương nô tỳ
nghe không hiểu, chẳng lẽ nô tỳ duy hộ thiên chỉ cũng có sai?
- Chẳng lẽ ngươi muốn bản cung kéo ngươi đi gặp Thiên đế. Muốn thử xem bản cung có thể hái xuống cái đầu trên cổ ngươi không?
Ánh mắt Chiến Như Ý đột nhiên trở nên đâm thẳng tới Nga Mi, tức thì lại quét ngang chư tướng, gằn giọng nói:
ܨ ܼ
- Bản cung cũng muốn nhìn xem có ai dám hỗn xược tại Đông cung này, cút hết ra ngoài cho ta!
- ...
Trên mặt Nga Mi hiện vẻ phẫn nộ. Nhưng sau cùng vẫn mím môi không đáp trả, ở trong Thiên cung lâu vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến Chiến Như Ý nổi giận, nhiều ít cũng có phần sợ sệt, nàng biết thật náo đến chỗ Thiên đế, trước mặt Chiến Như Ý nàng chiếm không được tiện nghi. Đành phải khom người hành lễ rồi xoay người lui ra ngoài.
Chư tướng đối mặt nhìn nhau, tiếp đó cũng đồng thời hướng Chiến Như Ý chắp tay, rồi khoái tốc lui đi, ai còn dám ăn no rỗi việc cướp người ngay trong tay Thiên phi Đông cung.
Thu dọn thì cũng giản đơn, không lâu sau, một quần cung nữ đi theo sau người Chiến Như Ý, bước ra cửa lớn Đông cung.
Trên đường xuất cung gặp được Hạ Hầu Thừa Vũ tiến đến, nói là tới tiễn đưa, không bằng nói là tới nhục nhã.
Chiến Như Ý khom người hành lễ, Hạ Hầu Thừa Vũ ểnh bụng lên, từ trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt miệt thị, nhàn nhat “Ừ” một tiếng, giống như tướng quân chiến thắng trên chiến trường đối mặt với hàng tướng của bại quân, lạnh lùng nói:
- Thiên phi cứ về nhà mẹ đẻ nghĩ cho khỏe, đi thôi!
Lời này tựa hồ như muốn châm chọc Chiến Như Ý, rằng Thiên cung này không phải là nơi dành cho ngươi, còn không mau mau cút đi!