Phi Thiên

Chương 2600: Thám tử của Quần Anh Hội (1)

Ở cửa đại lao, bên trong bổng nhiên không có động tĩnh gì, Phi Hồng hơi nghiêng đầu lắng nghe, ánh mắt nhìn xung quanh chợt nhìn thấy ở mọot khúc quanh không biết từ lúc nào xuất hiện một người. Diêm Tu cười âm trầm nhìn cô ta.

Phi Hồng lại càng hoảng sợ, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sửa sang lại quần áo, đón Diêm Tu đi tới lúc đi qua khẽ gật đầu, cô ý nói:

- Đại nhân có việc, đừng vào làm phiền.

- Được! - Diêm Tu gật đầu, thế nhưng lại quay người đi theo phía sau Phi Hồng.

Phi Hồng quay đầu dừng bước nói:

- Diêm Tu, ngươi đi theo ta làm cái gì?

Diêm Tu cười thâm trầm nói:

- Trong này cong cong uốn lượn, ti chức sợ phu nhân đi sai đường, đích thân tiên người trở về.

Trong lòn Phi Hồng bỗng nhiên giật mình, cố gắng giữ bình tĩnh, hi vọng là mình nghĩ quá nhiều rồi, không nói thê gì nữa, dù sao ở đây cũng không ai biết thân phận thực sự của cô ta, mặc cho Diêm Tu đi theo đằng sau đưa tiễn.

Hai người biến mất ở khúc quanh, Thiên Nhi lập tức ở mộc khúc quanh khác đi ra, đi thẳng tới địa lao, đi vào bên trong ở một chỗ xa xa gật đầu ra hiệu với Vân Tri Thu, rồi lại ra khỏi địa lao, canh giữ ở cửa địa lao.

Trên thực tế từ lúc Vân Tri Thu danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Miêu Nghị, việc đối phó với tiểu thϊếp này liền do Vân Tri Thu quản, để Thiên Nhi, Tuyết Nhi thay phiên nhau để ý tới Phi Hồng bên đó, lần này Phi Hồng đương nhiên là không biết chuyện, lần này Tuyết nhi phát hiện nha đầu của Phi Hồng có chút không đúng, theo dõi hai nha đầu đó đi, không có cách nào để ý đến Phi Hồng, lập tức liên hệ với Thiên Nhi nhờ giúp đỡ, ai ngờ sau khi Thiên Nhi tìm thấy Phi Hồng lại phát hiện một màn này.

Trong địa lao, đợi một lát không thấy Giang Nhất Nhất trả lời. Nguyệt Dao có chút lo lắng, lớn tiếng nói:

- Giang đại ca, huynh mau nói đi!

“Ha...” Giang Nhất Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên cuối cùng cũng lên tiếng, âm thanh mệt mỏi.

- Nguyệt Dao, nàng đi đi, ở đây không có việc của nàng, nàng không cần cuốn vào đây.

- Không được! - Nguyệt Dao bước nhanh lên phía trước, lại bị Miêu Nghị Vung tay chặn lại, nóng nảy dậm chân nói:

– Ta đã đến rồi, không thể không quản được, huynh mau nói đi!

Miêu Nghị giữ lấy vai Nguyệt Dao, nói:

- Lão tam, muội thành thật nói cho ta biết, các người rốt cuộc có quan hệ gì?

Nguyệt Dao gắng sức lay động bả vai, những không có cách thoát ra, nhìn thấy tròng mắt Miêu Nghị đỏ lên, bộ dạng như muốn ăn thịt người, lập tức nói:

- Quan hệ bằng hữu!

- Bằng hữu ư? - Miêu Nghị không tin, lại nói: - Giữa các người có phải là đã...

Nguyệt Dao có chút xấu hổ, nói:

- Huynh nói bậy bạ cái gì vậy, muội nói là bằng hữu! Cho dù bọn muội có gì thì làm sao, huynh không lây muội, lẽ nào còn không cho người khác cưới muội sao?

Sắc mặt Miêu Nghị không chịu nổi, âm thanh rung rung nói:

- Cũng chính là nói, hai người đã phát sinh tình cảm nam nữ ư?

Con người có lúc cũng rất ích kỷ, bản thân hắn ở phương diện quan hệ nam nữ này cũng lộn xộn ngổn ngang, nhưng tuyệt không hi vọng muội muội mình chịu thua thiệt ở phương diện này, càng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho việc muội muội mình bị tên da^ʍ tặc nổi danh xấu xa này khinh nhờn.

Nguyệt Dao ngang bướng trả lời:

- Đúng thì thế nào, huynh có thả người hay không?

“A!” Miêu Nghị ngửa đầu gầm lên một tiếng giận dữ, tưởng chừng như khấp huyết rên di, lão tam tìm nam nhân như thế nào đây. Vì sao lại tìm loại đàn ông này? Tên da^ʍ tặc này đã như vậy với lão tam, lại nhìn bộ dạng động chân tình của lão tam, gϊếŧ tên da^ʍ tặc này, lão tam chẳng phải là muốn ghi hận với mình cả đời hay sao, bảo hắn phải làm sao đây?

Nhìn thấy hắn đau khổ như vậy, Nguyệt Dao nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Vân Tri Thu vô cùng lo lắng đi đến gần, ôm lấy cánh tay hăn, nói:

- Ngưu nhị nêu không thì bỏ đi thả hắn ra đi.

- Tránh ra! - Miêu Nghị đau lòng rống lên, vung cánh tay khiến Vân Tri Thu lảo đảo lùi về góc tường, lại giơ tay lên dùng lực nhéo mạnh vào trán, đau khổ lắc đầu. Năm ngón tay giữ lấy bả vai Nguyệt Dao đang run rẩy, nhắm mắt từ từ buông lỏng vai Nguyệt Dao ra.

- Đại Ca! - Nguyệt Dao cũng lo lắng khe khẽ gọi, chưa từng thấy bộ dạng này của đại ca, lại không biết nên nói gì cho tốt, căng thẳng cắn chặt đôi môi anh đào.

- Im miệng! - Miêu Nghị ủ rũ cúi đầu nhẹ nhàng khoát tay một cái nói:

- Đều là lỗi của ta, là ta không chăm sóc cho muội thật tốt, ta không xứng làm đại ca của muội!

Nguyệt Dao yếu ớt lên tiếng:

- Đại ca!

- Đừng gọi ta là đại ca, ta không kham nổi! - Miêu Nghị lại một lần nữa xua tay, hữu khí vô lực nói: - Ta có thể nề mặt muội thả hắn ra. nhưng ta muốn biết, việc này. Sư phụ muội bọn họ có biết không? - Vấn đề này hắn chắc chắn phải làm rõ, nếu như Mục Phàm Quân bên đó biết việc này, vẫn mặc kệ lão tam và tên da^ʍ tặc này qua lại, hắn không thể động thủ với lão tam, nhưng chắc chắn phải gϊếŧ Mục Phàm Quân tiện nhân đó để trút hận!

Nguyệt Dao cúi đầu nói:

- Không biết.

- Ngay cả chăm sóc tối thiểu nhất cũng không làm được, sư phụ như bà ta để làm cái gì? - Miêu Nghị bổng nhiên ngẩng đầu gầm lên một tiếng giận dữ, nhanh chóng lấy tinh linh ra liên hệ với Mục Phàm Quân, hắn không tin Mục Phàm Quân bên đó một chút cũng không biết.

Liên hệ với Mục Phàm Quần bên đó, sau khi kết nối, Miêu Nghị có chút bối rối.

Hắn hỏi Mục Phàm Quân có biết việc của Giang Nhất Nhất hay không, Mục Phàm Quân nói biết, nói Giang Nhất Nhất sớm đã dịch dung lén lút xuất hiện ở một cứ điểm gần Tiên Đạo, khiến cho cứ điểm bên đó bị hoài nghi, sau đó Nguyệt Dao đi điều tra vạch trần thân phận của người này, mà Giang Nhất Nhất là tội phạm quan trọng Thiên Đình phát lệnh truy nã, uy hϊếp đối với cứ điểm đó không lớn, cũng liền duy trì thái độ đường ai nấy đi, không muốn gây ra thị phi gì, lệnh cho Nguyệt Dao không được tiếp xúc với Giang Nhất Nhất.

Tóm lại tình hình đại khái chính là như vậy. Mục Phàm Quân còn hỏi lại Miêu Nghị sao vậy, nói nghe nói Giang Nhất Nhất rơi vào tay hắn, hỏi có phải là thật không?