Phi Thiên

Chương 2132: Binh hùng tướng mạnh (Hạ)

Sau đó Miêu Nghị đưa ra lý do phải thẩm tra đối chiếu với cấp trên cho hai người Khang, Diêu rời đi. Hai người vừa đi, Miêu Nghị lập tức ném khối ngọc điệp cho Dương Khánh thẩm tra đối chiếu. Trước khi tới, phía trên đã giao danh sách vật phẩm Hắc Hổ Kỳ cần giao cho Miêu Nghị, không cần Miêu Nghị trở lên báo cáo thẩm tra đối chiếu. Dù sao trước khi người tiền nhiệm rời khỏi cương vị công tác, cũng phải giao cho Hắc Long Tư một công đạo. Không có khả năng đồ gì cũng do ngươi mang chạy đi được. Hắc Hổ Kỳ còn lại lại thứ gì, Hắc Long Tư phải biết.

Dương Khánh vừa cầm danh sách vào tay nhìn. đã thấy một phần danh sách vật phẩm khác. Ngay lập tức hắn hiểu rõ, đây chẳng qua là lý do Miêu Nghị mượn cơ hội thu thập đồ mà thôi, cũng làm cho đối phương không có cách nào dây dưa. Hắn không khỏi âm thầm khen một tiếng. Miêu Nghị xử lý loại chuyện nhỏ này lưu loát sinh động, sạch sẽ, hoàn toàn không thấy dây dưa, giải quyết dao sắc chặt đay rối.

Trong số nữ nhân đứng ở một bên lặng im, Phi Hồng và Tuyết Linh Lung vẫn là lần đầu nhìn thấy tình hình Miêu Nghị nghiêm túc xử lý công vụ. Các nàng tất nhiên cũng nhìn thấu hai người Khang, Diêu nói, trong bông có kim, muón làm khó dễ. Nhưng Miêu Nghị xử lý không chút hoang mang, không hề bởi vì mới tới bị động không rõ tình hình mà đắn đo. Cách làm rất có thứ tự.

Mặc dù các nàng không có biểu hiện ra thân phận từ phía nhà quan, nhưng cũng biết đổi lại là bất kỳ kẻ nào mới đến nhậm chức, ở dưới tình huống không biết rõ, đều sẽ cẩn thận tìm hiểu rõ ràng tình hình trước mới nói sau. Tuyệt đối không sẽ lỗ mãng làm loạn. Nhưng Miêu Nghị xem ra lại hoàn toàn không lo lắng về không phương diện này. Đến nơi này, ngôn hành cử chỉ của hắn giống như đến nhà của mình. Nên làm cái gì thì làm như thế. Từ phương diện này có thể thấy được sự tự tin và quyết đoán của Miêu Nghị. Rất có phong phạm nâng nặng như nhẹ.

Ra khỏi đại điện Khang Chi Lộc và Diêu Viễn Sơ nhìn nhau truyền âm.

Khang Chi Lộc:

- Từ nhỏ thấy lớn. Ngưu Hữu Đức này không đơn giản. Nghe đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy. Chuyện hắn nổi danh không có lửa thì làm sao có khói. Dường như hắn là người có kinh nghiệm thường gặp phong ba. Vừa mới tới đã rất bình tĩnh ung dung. Giống như xem chúng ta không ra gì.

Diêu Viễn Sơ:

- Chỉ có điều, một tu sĩ Kim Liên lại không công đứng ở phía trên, kẻ dưới sao có thể phục tùng? Ta và ngươi lập tức truyền lời xuống, để người phía dưới cẩn thận một chút. Nói cho mọi người phải đoàn kết. Nếu để cho hắn ngồi ở trên đầu chúng ta thật, một tu sĩ Kim Liên không ngờ có thể bao chùm lấy chúng ta, chúng ta làm sao chịu nổi. Tối thiểu, không thể để cho hắn muốn đổi ai thì đổi người đó. Đại thống lĩnh sao? Hắc Hổ Kỳ này cũng không tới phiên một tu sĩ Kim Liên nói là được. Sớm làm cho hắn cút đi!

Trong điện, lúc này Miêu Nghị mới từ cầm danh sách Hắc Hổ Kỳ từ chỗ Dương Triệu Thanh, đi tới mặt trên ghế đại thống lĩnh, ngồi xuống kiểm tra. Trước đó hắn không nhìn chỉ là không muốn bị người ta khống chế được tiết tấu, bị người ta nắm mũi dẫn đi.

Sau khi đối chiếu hai phần danh sách thẩm tra xong, Dương Khánh đi tới dưới bậc thang, chắp tay nói:

- Đại nhân, đồ giao không có vấn đề... Chẳng lẽ danh sách có vấn đề gì?

Hắn chợt phát hiện sắc mặt Miêu Nghị có chút trang nghiêm.

Miêu Nghị thở ra một hơi, khép mười phần danh sách lại, ném xuống.

- Quả nhiên là binh hùng tướng mạnh. Tất cả các ngươi xem một chút.

Lúc này đám người Dương Khánh cầm danh sách báo cáo kết quả công tác thay phiên nhau kiểm tra. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn sắc mặt bọn họ đều không được tự nhiên. Gương mặt Từ Đường Nhiên càng nhăn thành trái khổ qua, còn kém chút nữa phát ra tiếng gào thét thống khổ.

Toàn bộ Hắc Hổ Kỳ có hơn mười ba vạn ba ngàn nhân mã. Khủng khϊếp chính là không ngờ tìm không ra một tu sĩ có tu vi dưới Kim Liên. Tất cả đều có tu vi ngoài Kim Liên. Phía dưới mỗi Ưng Kỳ có một vạn hai ngàn nhân mã. Gần như mỗi thủ hạ thống lĩnh đều có hơn mười người Thải Liên. Thủ hạ thống lĩnh trung quân còn dọa người hơn. Lại có hơn năm mươi tu sĩ Thải Liên bảo vệ xung quanh trung quân.

Nói cách khác, toàn bộ Hắc Hổ Kỳ có gần hai trăm tu sĩ Thải Liên. Lấy điều này đẩy lên, dự đoán toàn bộ Tả Đốc Vệ có gần hai trăm vạn tu sĩ đã ngoài Thải Liên.

Miêu Nghị còn tốt hơn. Hắn gặp qua tỉ lệ kinh khủng hơn. Sáu đạo phản tặc ở luyện ngục được xưng là đại quân bốn ngàn vạn. Kì thực chỉ có chừng tám trăm vạn. Nhưng chừng tám trăm vạn này đều nhiều năm trải qua sóng gió lớn, là tinh nhuệ cuối cùng của sáu đạo phản tặc. Trong tám trăm vạn đại quân có hơn ba trăm vạn tu sĩ Thải Liên. Coi như là cứ tám tu sĩ trong đó có ba Thải Liên. Đây là ở dưới tình cảnh tu luyện khổ sở thiếu tài nguyên. Bằng không nhiều năm như vậy sẽ không chỉ có con số này.

Từ Đường Nhiên là sợ hãi nhất. Đối mặt với phía dưới là hơn năm mươi tu sĩ Thải Liên, hắn làm sao ngồi ổn trên vị trí thống lĩnh trung quân? Người ta chỉ cần tìm được lý do hợp lý làm trái lại, ngươi căn bản chỉ huy không được người ta. Ngươi thử tới cứng rắn xem!

Rõ ràng hơn chính là, người của Hắc Hổ Kỳ này hiển nhiên không chào đón bọn họ. Chắc chắn sẽ không để cho bọn họ sống tốt. Vị trí thống lĩnh trung quân này làm sao có thể làm được?

Quan sát sắc mặt mấy người một chút, Miêu Nghị ngồi phía trên hỏi:

- Từ Đường Nhiên, trung quân là quan trọng nhất. Ngươi có lòng tin nắm được trung quân ở trong tay hay không?

- Ta...

Từ Đường Nhiên gãi gãi cổ. Hắn thật ra muốn tranh khẩu khí, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nhụt chí nói:

- Mạt tướng không có năng lực, không làm được. Đại thống lĩnh vẫn nên đổi người khác.

Chuyện này không thể cậy mạnh. Hắn biết, nếu thật sự xảy ra chuyện, làm không tốt sẽ gặp phải phiền toái lớn. Đến lúc đó sợ rằng ngay cả Miêu Nghị cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Miêu Nghị cũng không làm khó hắn. Miêu Nghị biết về phương diện này năng lực Từ Đường Nhiên có hạn. Chuyện này vẫn phải do mình đứng ra. Hắn lại nhìn về phía Dương Khánh hỏi:

- Ngươi thấy thế nào?

Khóe mắt Dương Khánh lướt nhìn về phía Phi Hồng. Hắn không biết vì sao Miêu Nghị lại thảo luận loại chuyện này ở trước mặt thám tử. Nhưng hắn biết Miêu Nghị làm như vậy tất nhiên có nguyên nhân. Hắn suy nghĩ một chút, trả lời:

- Không thể nóng vội, phải mưu tính từ từ.

- A!

Miêu Nghị lại hỏi:

- Thế nào lại phải dùng một phương pháp mưu tính từ từ?