Trần Hoài Cửu đứng một bên vái dài:
- Phu nhân hãy yên lặng chút được không? Lão gia không nói bỏ phu nhân, đang tìm cách cứu phu nhân đây. Bây giờ không thể chậm trễ thời gian, phu nhân để yên cho lão gia bình tĩnh nghĩ cách được không?
- A? Vậy sao?
Tra Như Diễm khóc ướt mặt như nghe tin vui nhất đời, vui buồn lẫn lộn nhanh chóng buông tay lùi xa chút, nàng đứng một bên lau nước mắt, không dám nói nhiều nữa.
Không có cục nợ bám dính Bàng Quán có thể bình tĩnh lại, gã khoanh tay, nhắm mắt bình ổn cảm xúc, khi lại mở mắt ra thì đã thoát khỏi trạng thái tức điên, khí thế Tinh Quân cao cao tại thượng lại trở về.
Bàng Quán trầm giọng nói:
- Nói vậy bây giờ điều quan trọng nhất nằm ở trữ vật thủ trạc.
Trần Hoài Cửu gật đầu nói:
- Chắc là vậy.
Bàng Quán xoay người đi tới khung cửa sổ nhìn ra phương xa:
- Ngươi nói xem có khi nào Chu Phùng An vì an toàn cả nhà mà trước khi ám sát đã giấu đi tất cả thứ chứng minh thân phận của mình, thứ có thể liên lụy đến phu nhân? Dù sao cả nhà của hắn nằm trong tay Tra gia.
Trần Hoài Cửu nói:
- Cũng có thể, nhưng có khi vì gia đình nên Chu Phùng An mang thứ đó theo bên người đề phòng thất bại thì trả thù phu nhân, dù sao phu nhân đã nói trước là không làm tốt sẽ tìm mồ cho cả nhà hắn ngủ vĩnh viễn.
Bàng Quán nghe vậy quay đầu lạnh lùng trừng Tra Như Diễm. Tim Tra Như Diễm rớt cái bịch, tội nghiệp lau nước mắt.
Bàng Quán lại nhìn ra cửa sổ:
- Muốn trả thù phu nhân thì đặt thứ đó ở chỗ khác càng tốt, lỡ thất bại thì nhờ người giao ra.
Trần Hoài Cửu nói:
- Muốn đối địch với lão gia cần có sự can đảm, giao cho người khác chưa chắc người ta có có lá gan kia! Huống chi hắn biết thế lực của lão gia, nếu không có bằng chứng thì tiểu nhân vật như hắn làm sao lay động được lão gia? Đồ vật không có trên người hắn thì hoàn toàn có thể nói trớ đi là có người giả tạo, thứ giữ lại cùng hắn trong hiện trường mới là bằng chứng!
- Từ việc hắn dịch dung nhưng không che giấu tu vi là biết Chu Phùng An đã chuẩn bị tâm lý lỡ có thất bại thì giữ lại chứng cứ để lật mặt với Tra gia. Ít nhất khi Chu Phùng An còn giữ chứng cứ thì bên chúng ta không tiện đυ.ng vào người nhà của hắn, nếu người nhà của Chu Phùng An gặp chuyện rất dễ khiến người liên tưởng.
- Cộng thêm Tra gia có Chu Phùng An tu vi Thải Liên nhất phẩm mất tích, nên hắn cố ý khoe ra tu vi khi ám sát vì sợ sau khi xong việc phu nhân gϊếŧ người diệt khẩu, khả năng hắn làm vậy để bảo vệ mình là rất lớn. Không thì khó mà giải thích Chu Phùng An đã dịch dung rồi tại sao lộ ra tu vi thật làm gì.
Bàng Quán nhẹ gật đầu nói:
- Xem ra Tra gia không chỉ toàn là đồ ngu.
Trần Hoài Cửu nói:
- Đương nhiên đây có lẽ chỉ là tưởng tượng, nhưng từ một hướng hiện thực khác suy ra từ lúc xảy ra việc Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu đến tiếp đó, khoảng cách quá ngắn, phu nhân lại dồn ép hắn quá gấp. Nếu Ngưu Hữu Đức vào Thủ Thành cung thì Chu Phùng An không có cách nào xuống tay được, kết luận là Chu Phùng An không có nhiều thời gian chuẩn bị, khi nào thành công hắn phải đi trốn ngay. Bốn cổng thành đã bị Ngưu Hữu Đức ra lệnh phong tỏa, Chu Phùng An tạm thời không ra được, nếu trước đó giấu đồ liên lạc với bên ngoài rồi làm việc ám sát rất dễ bị người theo dõi. Trong thành có nhiều người, không ẩn náu kịp lúc ngược lại đi lấy thứ mình cất giấu tương đương với tăng xác suất nguy hiểm bị lộ cho mình. Khi làm việc này Chu Phùng An không thể nào hoàn toàn không liên lạc gì với bên ngoài, xét thấy thời gian gấp gáp, còn phải bắt lấy cơ hội ám sát bên ngoài Thủ Thành cung nên khả năng đồ vật nằm trên người Chu Phùng An rất lớn.
Bàng Quán nói:
- Tức là đồ vật đã rơi vào tay Ngưu Hữu Đức?
Trần Hoài Cửu nói:
- Hoặc có lẽ chúng ta đều đoán sai, nhưng trong tình huống này thì chúng ta không cược nổi, đành phỏng rằng đồ vật đang trong tay hắn.
Bàng Quán nói:
- Đồ ở trong tay Ngưu Hữu Đức không biết hắn có tìm ra thứ chứng minh thân phận của Chu Phùng An. Bây giờ chỉ có hai con đường để đi, hoặc gϊếŧ Ngưu Hữu Đức diệt khẩu giành lại vật chứng, hoặc thương lượng với người ta.
Tra Như Diễm xen lời, đánh chết cái nết không chừa:
- Trực tiếp gϊếŧ hắn là ổn thỏa nhất!
Hai nam nhân cùng ngoái đầu nhìn.
Bàng Quán nghiến răng:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Tra Như Diễm cúi đầu, lại uất ức lau nước mắt.
Trần Hoài Cửu nói:
- Sợ là không diệt khẩu dược. Gặp chuyện ám sát rồi hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi Thủ Thành cung, cưỡng ép phá trận phòng hộ gây động tĩnh quá lớn, tương đương với thừa nhận có người muốn gϊếŧ người diệt khẩu, có thể tưởng tượng phản ứng của vị trên kia. Rắc rối lớn nhất là lúc trước chúng ta muốn phái người theo dõi xem náo nhiệt thì người khác cũng sẽ nghĩ vậy, bây giờ người theo dõi Thủ Thành cung chờ xem kịch rất là nhiều, có lẽ bên trên đã phái người ôm cây đợi thỏ, đi ám sát nữa chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Bàng Quán buông tiếng thở dài:
- Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến.
Trần Hoài Cửu:
- Đành để lão gia tự đi, người khác đi vô dụng. Phải giải quyết trong một lần, không thì chờ lúc Cao Quan đến là không kịp.
Bàng Quán nhìn ra cửa sổ, gã xoay người lại nói:
- Bên kia có nhiều người theo dõi, muốn chạm mặt hắn e rằng khó khăn.
- Cái này thì lão gia yên tâm, để ta sắp xếp. Vì phòng ngừa trong phủ có tai mắt cấp trên nên đành chịu khổ lão gia dịch dung sau đó từ địa đạo rời đi.
Tra Như Diễm nghe một đống cuối cùng hiểu chỉ số thông minh của nàng không cùng đẳng cấp với hai người này, nàng không thích hợp làm mấy chuyện kia, lần này nàng đã đâm thủng trời.
Thời gian không chờ người, phải dàn xếp xong chuyện này trước khi Cao Quan đến.
Hai người bàn bạc xong lập tức thực hành, cùng bước nhanh ra ngoài lầu các. Tra Như Diễm rụt rè đứng một bên không dám ngáng đường, hiện giờ lão gia đang nổi nóng.
Khi đi ngang qua Tra Như Diễm, Trần Hoài Cửu ra tiếng nhắc nhở:
- Lão gia, phu nhân thì...
Không nhắc không được, Trần Hoài Cửu bị phu nhân làm đứng tim rồi. Gây rắc rối to đùng, bầu trời Bàng gia bị đâm thủng, vào phút then chốt này không thể lại xảy ra chuyện gì nữa.
Bàng Quán dừng bước, gã phản ứng lại, chậm rãi xoay người đối diện Tra Như Diễm.
Bàng Quán hung tợn nói:
- Tiện nhân! Ngươi nghe kỹ cho ta, vừa rồi nói gì ngươi đã nghe rồi. Bước ra cánh cửa này bình thường ngươi làm gì thì làm thế đó, nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống, nên chơi với đám phụ nhân ăn no rảnh rỗi đó thế nào cứ làm vậy, xem như không có xảy ra chuyện gì. Không được để lộ một chút khác lạ gì, nghe rõ chưa?