Phong Bắc Trần quay đầu quát:
- Cút về phòng đi, không có chuyện của ngươi!
Nhượng bộ với Tần Tịch sao được, so với một đống Tiên Nguyên đan thì nàng là cái đinh gì? Bằng vào địa vị của gã chẳng lẽ sợ nữ nhân?
Tần Tịch lạnh nhạt nói:
- Nếu nàng thà bị đánh chết cũng không nói, tới lúc Miêu Nghị đến thì ngươi làm sao đổi lại đệ tử của mình? Giao cho ta đi, cho ta nửa canh giờ!
Phong Bắc Trần không tin:
- Nửa canh giờ?
- Chúng ta đều là nữ nhân, để ta nói chuyện với nàng.
Tần Tịch đi tới, nắm tay Tần Vi Vi từ trong tay Phong Bắc Trần, trực tiếp mang đi.
Phong Bắc Trần thả lỏng năm ngón tay ra, không ngăn cản mà chỉ nhắc nhở một câu:
- Vậy cho nàng nửa canh giờ!
Phong Bắc Trần nhìn trữ vật giới chỉ trong tay mình, lại xem xét Tiên Nguyên đan ở bên trong, mắt nóng cháy.
Miêu Nghị mãi không lộ mặt, Phong Bắc Trần vốn lo hắn sẽ xin Mục Phàm Quân làm cứu binh, lòng thầm suy xét có nên tìm mấy thánh khác trợ giúp không. Nhưng xem tình huống này thì chắc chắn Miêu tặc không dám để Mục Phàm Quân biết có nhiều Tiên Nguyên đan như thế. Phong Bắc Trần cũng không muốn để mấy thánh khác biết, gã chỉ muốn độc chiếm.
Tần Tịch nói chuyện giữ lời, nói nửa canh giờ là nửa canh giờ. Chưa tới nửa canh giờ Tần Tịch đã đưa Tần Vi Vi đến trước mặt Phong Bắc Trần khoanh tay đứng chờ trong đình viện.
Tần Tịch nói:
- Đã thuyết phục nàng, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Phong Bắc Trần ậm ừ, nhìn Tần Vi Vi đã ổn định cảm xúc, gã huơ trữ vật giới chỉ hỏi lại:
- Những Tiên Nguyên đan này từ đâu ra?
Tần Vi Vi trả lời:
- Miêu Nghị đưa.
Quả nhiên là vậy!
Phong Bắc Trần hỏi dồn:
- Miêu Nghị lấy đâu ra?
Tần Vi Vi đáp:
- Miêu Nghị nói là thứ trên thuyền U Minh Long.
- Thuyền U Minh Long?
Phong Bắc Trần giật mình hỏi:
- Miêu Nghị có thể leo lên thuyền U Minh Long?
Tần Vi Vi lắc đầu nói:
- Miêu Nghị nói là Vu Hành Giả lấy từ thuyền U Minh Long, hắn quen với Vu Hành Giả nên xin.
Phong Bắc Trần lấy tinh linh ra, hỏi:
- Còn lục lạc này?
Tần Vi Vi đáp:
- Cũng từ thuyền U Minh Long.
Phong Bắc Trần đi tới đi lui, gã tin lời này vì trên tay gã cũng có tinh linh, do Vu Hành Giả đưa. Nhiều Tiên Nguyên đan như thế xuất hiện chỉ có thuyền U Minh Long là có khả năng. Phong Bắc Trần dừng bước, vung tay, một hàng tinh linh thuộc về Tần Vi Vi lơ lửng trước mặt nàng.
Phong Bắc Trần ra lệnh:
- Tìm ra tinh linh liên lạc với Miêu Nghị, lập tức liên lạc với hắn, kêu hắn đến trao đổi con tin ngay, nếu không ta gϊếŧ ngươi!
Phong Bắc Trần giải trừ phong cấm trên người Tần Vi Vi.
Hết cách, chỉ có người đánh vào pháp ấn trong tinh linh của nhau mới liên lạc được, Tần Vi Vi có chút xíu tu vi nên Phong Bắc Trần không sợ nàng chạy.
Tần Vi Vi liếc qua Tần Tịch. nàng nhẹ gật đầu. Lúc này Phong Bắc Trần đang táo bạo, nếu không đồng ý chỉ e Tần Vi Vi chịu khổ.
Thật ra Miêu Nghị đang ở nơi cách Vô Lượng Thiên không quá xa, vì để nếu gặp chuyện, nhận thông báo từ Tần Tịch sẽ đến liền.
Trong dãy núi, dưới cây già, Miêu Nghị lẳng lặng cất tinh linh đi, hắn đã nhận được truyền tấn từ Tần Vi Vi.
Kế hoạch không bằng thay đổi, không đợi bên Vân Tri Thu tập kết tấn công được rồi.
Trong tiếng đì đùng, chiến giáp màu hồng ngọc khoác lên người hắn, Nghịch Lân thương nằm trong tay.
Miêu Nghị quay đầu lại nói:
- Lăng Thiên, ủy khuất ngươi tạm vào trong túi thú của ta ẩn thân, khi nào ta triệu hoán thì ngươi hiện ra nguyên hình, hợp sức với ta làm thịt Phong Bắc Trần!
Lăng Thiên đã đến đây tất nhiên sẽ giúp Miêu Nghị một tay, nên không từ chối.
Lăng Thiên thắc mắc hỏi:
- Ngũ gia không đợi tin tức bên phu nhân sao?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Ta cũng muốn chờ nhưng Phong Bắc Trần không đợi kịp, lấy Tần Vi Vi ra ép ta trao đổi con tin ngay.
Lăng Thiên cười khổ nói:
- Không đợi nhóm đại gia tới, chỉ hai chúng ta thì được không? Vô Lượng của Phong Bắc Trần có điểm độc đáo, nếu cứng đấu cứng thì Vô Lượng của hắn vô địch thiên hạ, Vân Ngạo Thiên cũng không đánh lại được.
Miêu Nghị giơ Nghịch Lân thương:
- Ta đã thấy rồi, Vô Lượng có thể ăn miếng trả miệng, lực công kích từ đối phương cộng thêm của mình phản công lại địch thủ. Nhưng hắn không dám cứng đối cứng với ta, đυ.ng độ cỡ nào hắn cũng chịu thiệt!
Miêu Nghị quay đầu lại cười hỏi:
- Ngươi sợ? Không cần lo, có tốc độ của ngươi hỗ trợ thì Phong Bắc Trần không đánh lại ta.
Lăng Thiên gật đầu, thả lỏng bản thân, sẵn sàng bị thu vào túi thú.
Miêu Nghị không khách sáo, hắn vung tay lên thu Lăng Thiên vào túi thú, bay vọt lên trời.
Nơi Miêu Nghị ẩn thân cách Vô Lượng Thiên không xa, khi tới gần thì hắn lao nhanh xuống, giảm thấp độ cao, bay sát dãy núi. Nương bốn phía che đậy tầm mắt Miêu Nghị phất tay ném năm con Đường Lang trốn vào rừng núi bên dưới, sau đó hắn lại lao lên cao.
Chỗ trao đổi con tin không ở Vô Lượng Thiên mà là chân núi gần đó.
Phong Bắc Trần sợ đánh nhau sẽ há hủy hang ổ của mình, tu sĩ Kim Liên đánh nhau sơ sẩy một cái là núi sập đất nứt.
Đối với Miêu Nghị mới tới đây thì chỗ Phong Bắc Trần chỉ định khá dễ tìm.
Vô Lượng Thiên hướng bắc, một khe núi mọc đầy cây phong đỏ, có một cái đình mái cong bốn góc, cách vài chục trượng là cầu nhỏ nước chảy, chim hót hoa thơm, phong cảnh tuyệt đẹp.
Phong Bắc Trần ngồi một mình ở trong đình chậm rãi nhấm nháp trà, một hàng người đứng sau lưng gã.
Đại đệ tử Lý Mặc Kim đứng chính giữa, một khoát kiếm gác trên cổ Tần Vi Vi khống chế con tin. Chiến giáp trên người Tần Vi Vi bị cởi ra, đồ đáng giá đều bị cướp hết.
Mấy sư đệ đứng hai bên Lý Mặc Kim. Phó Nguyên Khang, Quách Nhân Quang, Hoa Ngọc. Vốn có hai nữ đệ tử nữa nhưng Thôi Vĩnh Trình chết trong tay Miêu Nghị, Miêu Quân Di cũng rơi vào tay hắn.
Trong rừng cây ngoài đình không xa, Mạc Danh chưởng môn Linh Lung tông đứng chờ. Bốn phía có hàng trăm tu sĩ hoặc Tử Liên hoặc Hồng Liên tuần tra khắp nơi, phát hiện có gì khác lạ sẽ tùy thời thông báo.
Tần Tịch không ở, Phong Bắc Trần kêu nàng tránh mặt vì sợ nàng vướng víu.
Nhưng không thấy nữ nhi an toàn thì Tần Tịch không yên tâm được, nàng núp trong bóng tối trên đỉnh Vô Lượng Thiên Sơn chú ý nơi này.
Có người trên đỉnh núi phương xa thi pháp hét to vọng về bên này:
- Một người, phía đông bắc!
Mới dứt lời Miêu Nghị bay vụt qua, đáp xuống con đường nhỏ lát đá cách đình mười trượng, mặc chiến giáp đỏ, giơ ngang Nghịch Lân thương trong tay. Miêu Nghị nhìn chằm chằm Tần Vi Vi đứng trong đình, thấy vết máu bên môi nàng thì hắn nhe răng, mặt lộ sát khí.
Một trong đau khổ lớn nhất của nam nhân là lúc gặp chuyện không bảo vệ được nữ nhân của mình.
Miêu Nghị không trách Tần Vi Vi lúc đó không nghe lời, bảo nàng đi mà không chịu đi. Miêu Nghị hiểu được tâm tình lúc đó của Tần Vi Vi, đổi lại là hắn cũng sẽ không đi. Chỉ hận khi ấy hắn không thu Tần Vi Vi vào túi thú của mình.