An Chính Phong đang xem cuộc chiến cũng lắc đầu, xem ra giao tranh không cần thiết cũng chấm dứt, đây là kết quả của việc không tự lượng sức mình.
Đám người thợ mộc và thợ đá nhìn sang, bọn họ cắn chặt bờ môi,
Thôi Vĩnh Trinh quát lớn:
- Phong Huyền, ngươi lề mề làm gì? Còn không mau động thủ!
Hắn thật tình không biết Phong Huyền không có chút kɧoáı ©ảʍ thắng lợi nào cả, hắn nhìn hai tay của mình run run, trong mắt mang theo sợ hãi khó hiểu, ngay cả lông mi cũng rung động, dường như lực công kích của Miêu Nghị có cái gì đó trong người mình...
Người đội khăn đen đứng trên nóc nhà đất đã nhìn ra phản ứng của Phong Huyền. Nhìn thấy Miêu Nghị phun máu tươi bò ra khỏi hố to, Phong Huyền cắn răng tiến lên.
Miêu Nghị nằm trên sa mạc nhìn thấy phản ứng dị thường của Phong Huyền liền cười lạnh.
Phi1
Hắn nghiêng đầu phun ra một ngụm máu tươi sau đó lấy tinh thần bay lên cao, Miêu Nghị va chạm với Phong Huyền, hắn dùng cánh tay còn lại tấn công đối thủ.
Oanh!
Hai người va chạm với nhau trên không trung, đồng thời cùng bay ngược ra sau, mọi người khó tin khi phát hiện Phong Huyền đang phun máu tươi..
Hai người trước sau cùng bị thương ngã xuống sa mạc, Miêu Nghị lăn một vòng sau đó lật người đứng dậy, hắn không muốn sống lao thẳng về phía Phong Huyền.
Toàn thân Phong Huyền đang run rẩy, miễn cưỡng bò dậy, nhìn thấy Miêu Nghị lao đến gần, trong mắt ẩn chứa hoảng sợ, hắn thất tha thất thểu hoảng sợ lui ra sau và hét lớn:
- Sư thúc cứu ta!
Lúc kêu cứu trong miệng Phong Huyền phun ra từng bọt máu, là bọt máu chứ không phải giọt máu tươi bình thường.
Tại sao lại như vậy? Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh sợ hãi.
Thế cục biến hóa quá nhanh làm hai người không biết nên làm thế nào, Phó Nguyên Khang còn ngăn trước mặt bà chủ, còn bà chủ thì ngây người.
- Lão ngũ tốt lắm!
Hồng Thiên quát lớn.
Miêu Nghị dốc sức liều mạng không muốn sống chém gϊếŧ đối thủ, tinh thần bốn lão quái phấn chấn, xem ra huynh đệ kết nghĩa không làm bọn họ mất mặt.
Phong Huyền vừa kêu cứu, Phó Nguyên Khang, Thôi Vĩnh Trinh, Hùng Uy, Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Hồng Thiên lập tức hành động.
Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh muốn đi cứu người, bốn người Hùng Uy xuất hiện ngăn cản hai người, bốn huynh đệ mỗi hai người ngăn một đối thủ.
- Vô Lượng Thiên các ngươi thua không nổi sao? Bọn họ đã nói trước khi tử chiến, người ngoài không thể nhúng tay!
Hùng Uy cười lạnh đáp trả, có thể nói là hoàn trả nguyên văn.
Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh vừa sợ vừa giận, bọn họ bị bốn lão yêu quái ngăn cản, hai người không nói khó có phần thắng, cho dù có thể thắng, cũng phải đánh một lúc, khi đó hoa cúc cũng tàn rồi.
Phong Huyền nhìn thấy hai sư thúc bị ngăn cản giữa không trung, hắn sợ hãi hô lớn lần nữa:
- Sư thúc cứu ta!
Hắn quay đầu lảo đảo bỏ chạy, muốn thi pháp pháp thuật phi hành chạy thục mạng nhưng chỉ hơi vận pháp lực đã phun máu tươi như mưa, toàn thân không thể bay lên khỏi mặt đất.
Nghe tiếng bước chân phía sau, hắn nhìn thấy Miêu Nghị dùng hai ngón tay như kiếm đâm vào ngực hắn, mục tiêu là trái tim.
Không có pháp lực phòng ngự thân thể, ngực Phong Huyền bị đâm xuyên qua, cảm giác đau đớn tận tim gan bao phủ tâm thần Phong Huyền.
Hai tay Phong Huyền bắt lấy cổ tay Miêu Nghị, bắt lấy hai ngón tay đâm xuyên tim và ngực mình, Phong Huyền há to miệng đầy máu tươi nhưng không biết muốn nói cái gì, ánh mắt hoảng hốt và sợ hãi.
- Gian phu...
Phong Huyền cố gắng lắm mới nói ra được hai từ, đột nhiên thân thể hắn run rẩy và trợn mắt nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị đã rót pháp lực hỏa thuộc tính của mình vào trong ngực Phong Huyền.
- Ôi...
Cổ họng Phong Huyền phát ra âm thanh kỳ quái, gương mặt vô cùng khổ sở, toàn thân sinh ra nhiệt khí, thân thể héo rũ mắt thường có thể thấy được.
Hai má và hốc mắt Phong Huyền lõm xuống thật nhanh, thân thể từ từ khô quắt, không qua bao lâu đã biến thành thây khô. Một nam tử ngọc thụ lâm phong đã biến thành thi thể khủng bố.
Miêu Nghị rút tay ra, thuận thế lấy vòng tay trữ vật của Phong Huyền, hắn cũng vươn tay hóa thành chưởng đao chém vào cổ Phong Huyền, đầu lâu bay lên, đoạn tuyệt tất cả khả năng cứu sống đối thủ.
Nửa thân thể Phong Huyền gục dưới chân hắn, Miêu Nghị bắt đầu ăn tinh hoa tiên thảo như nhai cỏ, cắn nuốt liên tục, lúc hắn ăn còn nuốt cả máu tươi vào bụng, vừa ăn vừa nhìn lên không trung.
Chung quanh yên tĩnh, Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh đứng giữa không trung nhìn thi thể Phong Huyền và ngây người, bọn họ vẫn không rõ tại sao lại như vậy.
Trong ý thức của bọn họ, Miêu Nghị phải là người chết mới đúng.
Là hắn thắng! An Chính Phong ngạc nhiên không nhỏ, lần trước tên này đã gϊếŧ cháu ngoại Hoàng Cơ, lần này lại gϊếŧ cháu trai Phong Bắc Trần...
Đám người đến chúc mừng Phong Huyền đều ngây người, thợ mộc và thợ đá nhìn nhau.
Người trùm vải đen trên đầu đứng trên gian nhà đất nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị đang ăn tiên thảo đứng sừng sững trong sa mạc, ánh mắt lập loè.
Tay lão bản cầm đại đao vô lực, sắc mặt mờ mịt, nàng mờ mịt khi nhìn thi thể Phong Huyền, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, là rất nhiều hình ảnh khi nàng ở cạnh Phong Huyền hiện ra, nước mắt không tự chủ lăn dài trên má.
Trước kia nàng hi vọng Miêu Nghị thắng, nếu như trong hai người chỉ có một người sống, đương nhiên nàng hi vọng người đó là Miêu Nghị, nhưng khi Miêu Nghị sống sót, Miêu Nghị thật gϊếŧ Phong Huyền, nàng lại khóc khi nhìn thi thể Phong Huyền.
Ngay cả nàng cũng không biết tại sao mình khóc, chỉ cảm thấy có cảm xúc bi thương khó hiểu, trong đầu định dạng hình ảnh mình ngồi trên bàn gỗ tròn trên sân thượng ôm vò rượu vừa uống vừa nhìn trời, ngắm mặt trời chiều lúc hoàng hôn, nhìn hình ảnh sa mạc hợp nhất với bầu trời, đó là hình ảnh tuyệt mỹ cỡ nào.
Có lẽ có một số việc chỉ có chờ đến lúc kết thúc mới có thể biết cái gì là đúng, cái gì là sai...
Thân thể hơi khôi phục, Miêu Nghị điều hoà khí tức sau đó bay tới trước mặt bà chủ, lại nhìn theo ánh mắt bà chủ nhìn thi thể Phong Huyền, lẳng lặng im lặng một lúc lâu, hắn nói với bà chủ:
- Ta thắng!
Thấy bà chủ không nói lời nào, hắn nói:
- Vì cái gì ngươi khóc? Ta gϊếŧ hắn ngươi rất thương tâm?
Thân thể bà chủ run run, quay đầu nhìn hắn, nói:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Miêu Nghị yên lặng một lúc, lại hỏi:
- Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi khóc?
Bà chủ nói:
- Đột nhiên ta cảm giác nội tâm khó chịu, vì cái gì ngươi phải gϊếŧ hắn?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Ta không biết nội tâm ngươi nghĩ thế nào, nhưng ta nghĩ ngươi cũng biết rõ, ta không gϊếŧ hắn, hắn sớm muộn cũng gϊếŧ ta, ta không gϊếŧ hắn thì người nằm dưới kia là ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng mạng hắn đáng giá, mạng ta không đáng giá? Hoặc ngươi thật cho rằng mạng hắn đáng giá hơn ta?
Thân thể bà chủ lại run lên, nàng nói:
- Ta không có ý này!
- Thực xin lỗi, ta không thể thực hiện hứa hẹn của mình, ta phải giúp ngươi rời khỏi nơi này mà không còn nỗi lo về sau, ta làm không tốt, để ngươi thất vọng, ngươi không sai, tất cả đều là ta sai.