Phi Thiên

Chương 1050: Khiêu chiến? (2)

Vạn Yêu Thiên.

Bên ngoài một cung điện rộng lớn cổ xưa có đại môn đóng chặc, Cơ Mỹ Mi an tĩnh đi từ đàng xa tới, đi từ quảng trường rộng lớn bằng phẳng tới, đi tới dưới mười hàng bậc thềm lên trên cung điện, rồi leo tới dưới mái hiên trước cửa cung điện, chậm rãi quỳ xuống trước cửa chính đang bbị đóng chặt.

Im lặng rất lâu sau đó, Cơ Mỹ Mi lớn tiếng nói:

- Cha, con gái thật xin lỗi cha, con gái sai rồi!

Dứt lời cúi đầu dập đầu, bịt một tiếng xuống mặt đất.

- Cha, con gái thật xin lỗi cha, con gái sai rồi!

Lại dập mạnh đầu xuống đất.

- Cha, con gái thật xin lỗi cha, con gái sai rồi!

Lại tiếp tực dập mạnh đầu xuống đất.

- Cha, con gái thật xin lỗi cha, con gái sai rồi!

Dập mạnh đầu đánh bịch xuống đất lần nữa.

Cứ nhận sai một tiếng, dập mạnh đầu đánh bịt một tiếng, mười lần, trăm lần, ngàn lần, hơn vạn lần, từ sáng sớm đến hoàng hôn, không có sử dụng pháp lực để phòng ngự, máu tươi trên trán chảy ròngròng.

Dường như không được người bên trong tha thứ, sẽ một mực dập đầu đến chết ở chỗ này.

- Cha, con gái thật xin lỗi cha, con gái đã sai!

Sáng sớm hôm sau, thanh âm của Cơ Mỹ Mi đã lộ ra một chút yếu ớt, ánh mắt ảm đạm, máu tươi đã nhiễm đỏ hai gò má, nhiễm đỏ vạt áo.

- Ai...

Trong đại điện truyền đến một thở dài trầm trầm và thật dài:

- Ngươi bây giờ nhất định đã minh bạch rồi chứ. Hết thảy điều mà ngươi có được đều là đến từ gia tộc này. Mọi thứ mà ngươi có được đều là do rất nhiều người của gia tộc này hy sinh để đổi lấy. Mất đi gia tộc này che chở, không có ai sẽ để ngươi vào trong mắt. Sở dĩ thân là một thành viên của gia tộc này, nhất định phải bảo vệ vinh dự của gia tộc này. Mà lợi ích của gia tộc cũng chỉ có thể để chia sẻ cho người bảo vệ vinh dự gia tộc đáng để hưởng. Cần gì phải làm cho tự bản thân mình mình đầy thương tích mới biết quay đầu lại, trở về làm lại từ đầu đi!

Đây là lần nữa tiếp thu tự bản thân mìnhrồi! Cơ Mỹ Mi lập tức mừng quá mà khóc, dập đầu xuống đất không ngẩng lên được, khóc anh anh nói:

- Cha! Cám ơn cha nhiều, con gái biết sai rồi...

Đại Ma Thiên, hàng cháu của Ma thánh Vân Ngạo Thiên, có một đám tụ tập đi chơi chung với nhau, tham dự yến hội do Vân Phi Hoàng cử hành. Cái này đúng là tìm trước dưới ánh trăng, Vân Phi Hoàng nước miếng văng tung tóe, kể về sự tích quang vinh của mình ở trong giám bảo đại hội, làm như thế nào như thế nào để vừa xuất hiện là chấn nhϊếp các loại khiến không có người nào dám ứng chiến.

Tên này quả thật là nói khoác huênh hoang vô cùng đặc biệt, nhưng lại không nói ra chuyện mình bị Lão Bản Nương thu thập. Nói thật ra thì, hắn xem như đã lĩnh giáo sự lợi hại của vị đại tỷ này rồi, không hổ là nữ ma đầu đứng đầu của Đại Ma Thiên năm đó, cũng quá âm hiểm hèn hạ rồi.

Vân Phi Hoàng thổi phồng như trâu thổi nước kêu cà rột cà rột, nghe mà một đám tiểu bối không ít tên ma quyền sát chưởng, chỉ hận tự bản thân mình không chiếm được cơ hội làm náo động để nở mặt nở mài, để được mặt mày rạng rỡ hãnh diện trước mặt quần hùng thiên hạ.

- Hắc hắc... Hắc hắc...

Chỉ có Vân Phi Dương đang ôm mỹ nhân trên đùi mình sờ loạn thỉnh thoảng mới cười lạnh hai tiếng, cuối cùng thậm chí còn cười đến mức mức ngả trước ngữa sau.

Ba! Vân Phi Hoàng vỗ án, chỉ vào Vân Phi Dương tức giận nói:

- Vân Phi Dương, có gì đáng cười đâu chứ? Hay là ngươi nghĩ rằng ta đang ba hoa? Không tin ngươi có thể đi hỏi thăm một chút, đây là người trong thiên hạ đều nhìn thấy được hết.

Ba! Vân Phi Dương vỗ một cái bộp mạnh tay trên cái mông của mỹ nhân đang ngồi trên đùi của mình, đẩy sang một bên, đứng lên hai tay chống nạnh ha ha cười nói:

- Vân Phi Hoàng, ta ngược lại hi vọng ngươi là đang khoác lác, nếu thật sự là như vâyỵ, vậy ngươi liền thảm rồi, ha ha!

Vân Phi Hoàng hiện tại không hiểu được, nhưng mà một tháng sau liền phẫn nộ rồi, một ngày nào đó có người thừa dịp hắn không có mặt, chuốc thuốc độc khiến 5,6 tiểu thϊếp của hắn bị câm toàn bộ còn chưa nói, còn bán hết vào thanh lâu để tiếp khách. Chờ đến khi hắn tìm được những tiểu thϊếp ấy rồi thì đã không còn gì là của nữa, Vân Phi Hoàng thiếu chút nữa suy sụp...

Tiên quốc, Tử lộ, Yến Bắc Hồng ngồi xếp bằng cầm thư do Miêu Nghị gửi đến, có thể nói là đầy mặt cười khổ, phát hiện Miêu Nghị thật đúng là hảo huynh đệ của mình, tự bản thân mình nằm ở trong nhà không ra khỏi cửa đều có thể giúp mình nổi danh.

Lúc này, Hồng Phất đi vội vã từ ngoài vào:

- Đại nhân, Nguyệt Hành cung Trấn Giáp điện điện chủ Đinh Chuẩn mang theo hai người đến, bảo là muốn tìm ngài khiêu chiến.

- Khiêu chiến? Họ Đinh không uống lộn thuốc chớ? À...

Yến Bắc Hồng bỗng nhiên nhìn về phía ngọc điệp trên tay mình, dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả như điên.

Hồng Phất không biết hắn cười cái gì, Yến Bắc Hồng đã nhảy từ trên tháp xuống, vung tay lênnói:

- Đi, đi xem một chút đại lễ mà Miêu lão đệ tặng cho ta!

Đại lễ? Hồng Phất tỏ vẻ mờ mịt.

Ngoài cung, Tử Lộ Nguyệt Hành cung Trấn Giáp điện điện chủ Đinh Chuẩn dẫn hai vị Hành tẩu đứng chắp tay.

- Đinh huynh đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thật là ngại quá ngại quá!

Yến Bắc Hồng sãi bước từ trong cung đi ra, từ thật xa đã chắp tay nói.

Đinh Chuẩn cũng chắp tay tỏ ý chào đáp trả, gương mặt lạnh nhạt, không thấy được chút tươi cười.

- Có lời gì ngồi xuống rồi nói, mời vào bên trong!

Yến Bắc Hồng nghiêng người đưa tay thỉnh.

- Không cần nữa!

Đinh Chuẩn đẩy đơn chưởng ra, gật gật đầu nói với Hồng Phất:

- Thị nữ của ngươi không có nói với ngươi sao? Ta là tới đây khiêu chiến với ngươi.

- Khiêu chiến?

Yến Bắc Hồng kinh ngạc nói:

- Ta đang kỳ quái Đinh huynh vì sao lại nói ra lời này, vì sao lại khiêu chiến với Yến mỗ?

Đinh Chuẩn lạnh nhạt nói:

- Nghe nói Yến huynh đi đến Vô Lượng quốc tham gia giám bảo đại hội, đã từng tuyên bố một thương ở trong tay cảnh giới Hồng Liên không có ai là địch thủ, có chuyện này hay không?

Yến Bắc Hồng gật đầu nói:

- Là có chuyện này! Nhưng mà lời nói hài hước chơi như vậy, bộ Đinh huynh cho là thật hay sao?

Thật đúng là chết vì sĩ diện khổ cho thân! trong lòng Đinh Chuẩn lập tức cười lạnh không dứt, rất không đúng dịp, cung chủ Nguyệt Hành cung của bọn họ vừa khéo lần này cùng đi với Quân sứ Âu Dương Quang, sở dĩ đã từ trong miệng của cung chủ của mình biết được Yến Bắc Hồng này không phải là "Yến Bắc Hồng" tham gia Tinh Túc Hải Kham Loạn hội kia. Nếu quả thật là người có thể đánh bại Bạch Tử Lương ở giám bảo đại hội, hắn ắt là sẽ không đến đây.

Trước hết không nói về chuyện tức không chịu nổi câu nói “cảnh giới Hồng Liên không có địch thủ” đối phương, cơ hội đánh bại "Yến Bắc Hồng" để dương danh trong thiên hạ thật sự là khiến cho người ta đỏ mắt.

- Lời nói mạnh miệng nếu như đã nói ra rồi, nếu như đã chà đạp tất cả Hồng Liên tu sĩ trong thiên hạ rồi, thì có nói lời nói hài hước sau đó có phải là chậm quá hay không? Lời nói ra rồi giống như bát nước đổ đi không bao giờ hốt lại đầy được, Đinh mỗ hôm nay đi tới đây là muốn có một câu trả lời rõ ràng.

Đinh Chuẩn trừng mắt lạnh lùng nói:

- Hay là Yến huynh không dám nhận lời khiêu chiến của Đinh mỗ?