Chọc côn, đánh chùy, đánh kiếm, lay kích, khai đao...
Trong tiếng vang đinh đinh đang đang, Miêu Nghị liên tiếp khoái công, lại từ trong mạo hiểm một lần nữa đè lại thế cục, hơn nữa bắt được sơ hở bén nhọn điên cuồng tấn công.
Bạch Tử Lương giật mình, bất ngờ, tập trung một kích không trúng, ngược lại bị đánh đến mức sơ hở mở rộng ra, tất cả vũ khí đồng loạt tấn công trước đó, tựa hồ trong nháy mắt bị nhất tề đẩy ra.
Còn Miêu Nghị đang liều mạng hướng về phía sơ hở mở rộng, trực tiếp cứng rắn xông vào, thương ra như long.
Bạch Tử Lương huy vũ trường thương trong tay liên tục ngăn chặn, bảo vệ yếu hại, cấp tốc rút lui về phía sau, trên đùi cũng “phụt” một tiếng, yêu khí phòng ngự bố trí bên ngoài cơ thể bị dễ dàng xuyên thủng, trên đùi bị Kỳ Lân thương khoan ra một huyết nhãn. May là hắn lui về phía sau lẩn trốn nhanh, cộng thêm Miêu Nghị vội vã xoay tay lại bảo vệ mình, đánh trả bảy tám dạng vũ khí một lần nữa đập nện mà đến, đầu thương sắc bén chỉ đâm vào trên đùi hắn một nửa liền thu trở về phòng ngự.
Đinh đinh đinh! Bên trong tiếng chấn vang dồn dập, trong nháy mắt giao thủ hai người bởi vì Bạch Tử Lương nhanh chóng rút lui mà nhanh chóng tách ra.
Bạch Tử Lương vọt đến ngoài trăm mét, mắt lộ ra một khó hiểu, tim đập nhanh, cái chân trúng thương có chút run rẩy. Một luồng nhiệt độ cực nóng kinh khủng nhanh chóng lan tràn trong cơ thể hắn, phá hủy cơ năng thân thể của hắn, liều mạng làm phép áp chế cũng áp chế không nổi. Không biết thứ gì đã chui vào trong cơ thể của mình, là liệt diễm đang thiêu đốt trước mắt sao?
Miêu Nghị mắt lạnh quét nhìn cái chân có chút run rẩy, giơ cao cánh tay vung thương, hỏa diễm đầy trời thu liễm rồi biến mất, trong nháy mắt khôi phục thành trời xanh trong xanh.
Chỉ thấy Miêu Nghị xách thương chỉ tới, lạnh lùng nói:
- Bạch Tử Lương, oan có đầu, nợ có chủ, món nợ máu ở Tinh Túc hải ngươi đừng hòng tránh khỏi, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Lời này vừa nói ra, Lão Bản Nương và thợ mộc nhìn nhau, bọn họ cũng biết Thích Tú Hồng là chết trên tay Bạch Tử Lương.
Người ngoài không biết tình huống thân thể của Bạch Tử Lương, chỉ biết là trên đùi hắn bị đâm một thương.
Bá! Miêu Nghị đột nhiên bắn ra, gϊếŧ tới hướng Bạch Tử Lương, rất mạnh mẽ.
Bạch Tử Lương liều mạng làm phép áp chế thương thế, quai hàm căng thẳng, mắt nhìn thấy Miêu Nghị đánh tới, hai cánh tay xoay một vòng, thu lại tất cả vũ khí trên những cánh tay còn lại, lại thấy hai cánh tay rung lên, những cánh tay yêu khí trên người đột nhiên vỡ nát, nổ thành rất nhiều con rắn nhỏ, vù vù vọt tới hướng Miêu Nghị.
Miêu Nghị cầm thương ngang trời đánh tới, điểm điểm hàn mang như mưa bắn ra, nhanh chóng xoắn xuýt, những con rắn nhỏ không phải bị đâm vào vỡ nát thì cũng bị đánh bay. Miêu Nghị trực tiếp từ trong đám rắn nhỏ gϊếŧ ra, khoảng cách ngắn ngủi trăm mét thật sự là quá gần rồi, trong khoảnh khắc đã gϊếŧ tới trước mặt.
Ý niệm trong đầu Bạch Tử Lương theo bản năng muốn chạy trốn, muốn trở về phía dưới đỉnh núi Yêu quốc chiếm cứ, để Miêu Nghị trở lại cũng không có cách nào làm gì mình, nhưng dư quang trong mắt quét nhìn xuống dãy núi phía dưới, nhìn thấy mẫu thân của mình, chế trụ ý niệm muốn chạy trốn trong đầu, những lời nhận thua cầu cứu cuối cùng cũng không hô ra miệng.
- A...
Bạch Tử Lương tóc tai bù xù đột nhiên giống như phát điên, gầm lên một tiếng reo hò, huy vũ trường thương trong tay giận đánh về phía Miêu Nghị.
Đ-A-N-G...G! Một tiếng chấn vang, cây thương trong tay Bạch Tử Lương lại bị trực tiếp đánh bay.
Bạch Tử Lương làm sao ngay cả thương cũng cầm không nổi? Lúc này những người phía dưới đang xem cuộc chiến đột nhiên tỉnh ngộ, có lẽ lúc trước trong khi giao chiến với Miêu Nghị Bạch Tử Lương đã bị trọng thương.
- Phụt!
Một đạo hàn mang bắn tới, đầu thương sắc bén tàn nhẫn đâm vào cổ Bạch Tử Lương, máu tươi tuôn ra.
Phản ứng lần cuối cùng của Bạch Tử Lương cũng là phản ứng nhanh nhất, hai tay nắm chặt cán thương đâm tới, không để cho đầu thương sắc bén lại tiếp tục đâm vào cổ của mình.
Nhưng khóe miệng của hắn cũng đang rỉ ra máu tươi, trên cổ cũng tràn trề máu tươi, bộ ngực dồn dập phập phồng, trợn to mắt nhìn Miêu Nghị cầm thương đâm vào cổ mình, còn Miêu Nghị vẻ mặt cũng lạnh lùng khắc nghiệt.
Tất cả mọi người phía dưới đều sợ ngây người.
- Không!
Cơ Mỹ Mi ở phía dưới đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lắc mình cấp tốc bắn lên không trung.
Rầm! Trường án trước mặt Nhạc Thiên Ba bị vỗ nát bấy, rượu thịt bay ngang, thân hình hắn cũng nhanh như lưu tinh lóe ra, đi sau tới trước, nhô lên cao vượt qua chặn Cơ Mỹ Mi lại, lăng không một chưởng bổ ra, một đạo chưởng ảnh như thực chất lớn mấy trượng đánh ra ngoài.
Phụt! Cơ Mỹ Mi ngửa mặt lên trời phun huyết, bị đánh ngã bay ra ngoài.
Bên kia Yêu quốc, Cơ Đức Hải trong nháy mắt rời khỏi vị trí bay lên không trung, đánh ra một chưởng, một tay kéo Cơ Mỹ Mi về phía mình, một tay đánh chưởng, chính là yêu khí cuồn cuộn đọng lại thành một quả đấm cực lớn đánh ra. Ầm! Trên bầu trời giống như xảy ra một vụ nổ lớn, quả đấm khổng lồ do yêu khí ngưng kết một quyền đánh tan chưởng ảnh khổng lồ lao tới. Sóng xung kích cường đại tách Miêu Nghị và Bạch Tử Lương ra, hai người đồng thời bị đánh bay.
Hắn vừa ra tay, trên đỉnh núi trừ đám Yêu Vương Tinh Túc hải, đám người còn lại đều tới tấp lăng không bay ra, đến phía sau hắn.
Bên kia Tiên quốc Tông Trấn cũng lăng không bay ra, Quân Sử các lộ lần lượt theo đuôi, hai bên trong nháy mắt lâm vào thế giằng co.
- Cơ Đức Hải, thua không nổi sao? Thua không nổi cũng đừng chạy đến khiêu chiến?
Tông Trấn lạnh lùng châm chọc.
Cơ Đức Hải liếc mắt nhìn màn tơ Vô Lượng quốc trên đỉnh núi, lạnh nhạt nói:
- Tông Trấn, nếu đánh nhau ngươi cũng không chiếm được tiện nghi, cái gì nhẹ cái gì nặng ngươi hẳn cũng hiểu, kêu người của ngươi dừng tay, thả cho cháu ngoại của ta một con đường sống!
Tông Trấn cũng quét nhìn phía bên màn tơ, đột nhiên lớn tiếng quát lên:
- Yến Bắc Hồng, trợ thủ!
Miêu Nghị và Bạch Tử Lương đồng thời bị đánh bay, Bạch Tử Lương trực tiếp đập trên mặt đất quay cuồng, còn Miêu Nghị biết làm phép giảm bớt lực, ngược lại bị sóng xung kích cường đại đẩy đi xa hơn, nhưng sau khi hắn vừa đứng vững thân hình, lại lập tức xách thương lao tới trước mặt Bạch Tử Lương vốn đã không thể nhúc nhích.
Kết quả Tông Trấn quát lên một tiếng, mạnh mẽ dừng lại động tác của Miêu Nghị, không có cách nào, hậu quả chống lại pháp chỉ của Tông Trấn căn bản không phải thứ hắn có thể gánh chịu.
- Tử Lương!
Cơ Mỹ Mi sau khi sặc ra một ngụm máu tươi lại kêu lên một tiếng thảm thiết. Cơ Đức Hải kéo muội muội lại, quay đầu nhìn đám người phía sau nói:
- Các ngươi trở về đi!
Dứt lời hắn kéo theo Cơ Mỹ Mi rơi trên mặt đất.
Cơ Mỹ Mi vừa rơi xuống đất vội vàng ôm lấy Bạch Tử Lương đang co quắp không dứt, nhanh chóng lấy ra một gốc cây Tinh Hoa Tiên thảo thổi ra từng sợi Tinh Vân vào miệng mũi và vết thương của Bạch Tử Lương.
Trên không trung, bầy yêu trở lại đỉnh núi, sắc mặt mọi người đều khó coi.
Tông Trấn lơ lửng trên không liếc nhìn phía dưới, cũng dẫn người trở về đỉnh núi.
---------------