Miêu Nghị kêu to một câu, chứng minh sự trong sạch của mình.
Ba người không để ý tới, đã biến mất vào trong rừng núi. Miêu Nghị bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn về phía Thích Tú Hồng, lập tức nàng đỏ mặt nói một câu xoay người đi:
- Ta đi chuẩn bị rượu và thức ăn!
Trong đầm nước, ba người Tư Không Vô Úy đã cởi trần ngâm mình vào trong đầm nước mát mẻ.
- Mát mẻ, thoải mái!
Tư Không Vô Úy thở ra một hơi thật dài, tựa vào bên bờ.
Vương Việt Thiên vốc nước lên vai, cười ha hả nói:
- Vẫn là Miêu huynh thoải mái nhất, tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội còn có thể có lòng rỗi rảnh mang theo nữ nhân phục vụ, nhàn tình nhã trí như vậy bọn ta không so sánh được.
Triệu Phi cười nói:
- Điều này nói rõ hắn coi hiểm cảnh Tinh Tú Hải như không có, hắn có thể có nhàn tình nhã trí này có nghĩa là bọn ta đi theo hắn càng thêm an toàn.
Thân ở nơi đây, lại thoát khỏi Hồng Cân minh, ba người không khỏi trò chuyện xem tương lai nên đi nơi nào.
Khi thấy sơn trại bên kia bốc lên khói bếp, ánh mắt Vương Việt Thiên khẽ động, nói với hai người:
- Chúng ta cũng hơi lơi lỏng, nếu có người tới tập kích thì phải làm sao. Các ngươi ở đây từ từ tắm, hôm nay ta lên núi trực trước.
Tư Không Vô Úy khuấy động tứ chi dưới nước tỏ vẻ coi thường:
- Mới vừa rồi chúng ta đã đi khắp đảo, không nhìn ra dấu vết có người, tạm thời sẽ không có chuyện gì, không cần thiết khẩn trương như vậy.
- Nên cẩn thận một chút là hơn.
Vương Việt Thiên dứt lời đứng lên, thi pháp làm khô thân thể, mặc y phục vào.
- Cẩn thận chút cũng không có gì không tốt.
Triệu Phi vuốt cằm nói:
- Mỗi người một ngày, ngày mai ta đi đổi cho ngươi.
Thấy Triệu Phi cũng nói như vậy, Tư Không Vô Úy chỉ có thể nói:
- Vậy ta ngày mốt.
Vương Việt Thiên mặc xong quần áo gật đầu một cái, tung mình chạy đi như bay, biến mất giữa núi rừng.
Thế nhưng y không xuất hiện ở trên đỉnh núi cao nhất có thể giám thị bốn phía, mà là từ trong rừng nhanh chóng lượn vòng trở về sơn trại.
Thấy bóng dáng Thích Tú Hồng bận rộn bên bếp, Vương Việt Thiên cũng không quấy rầy, chạy thẳng tới huyệt động chỗ Miêu Nghị ở, đứng ở ngoài động hỏi:
- Miêu huynh, có tiện không?
Miêu Nghị đang kiểm tra lại đồ đạc vơ vét được của bọn sư huynh đệ Triệu Linh Đồ, nghe vậy tạm thời dừng tay, đáp lại:
- Vào đi.
Chỉ thấy Vương Việt Thiên tay cầm vò rượu đi vào, đặt rượu trên bàn đá, mình cũng ngồi ở đối diện Miêu Nghị.
Miêu Nghị kỳ quái hỏi:
- Không phải là các ngươi đi tắm sao?
- Ôi, tên Triệu Phi kia cẩn thận, nói không thể quá mức buông lỏng, phải đi xung quanh xem xét. Tên Tư Không kia nói tắm chung một chỗ với nam nhân không có ý nghĩa, cũng đi theo Triệu Phi tuần tra. Còn lại mình ta nhìn thấy bên sơn trại này có khói bếp bay lên, suy đoán lúc trước chúng ta đã hiểu lầm, vì vậy tắm qua loa xong bèn trở về đây…
Vương Việt Thiên vỗ vỗ vò rượu trên bàn:
- Trước đó nghe ngươi bảo Thích muội tử chuẩn bị rượu và thức ăn, ta nhớ lại mình còn một vò rượu ngon, tức thì lấy ra cùng Miêu huynh thưởng thức một chút.
Dứt lời lấy chén ra, chuẩn bị mở vò rót rượu.
Miêu Nghị đưa tay ngăn cản:
- Nếu là rượu ngon, làm sao hai ta có thể độc hưởng, vì sao không đợi Triệu Phi cùng Tư Không trở lại cùng nhau thưởng thức?
- Bọn họ vừa mới đi, không biết lúc nào trở lại, chúng ta hãy uống trước, không cần lo lắng bọn họ không có, ta đã để dành cho bọn họ rồi.
Vương Việt Thiên đã mở niêm phong nắp vò, bưng vò lên châm vào hai chén ngọc, rượu vừa rót ra bay mùi thơm phức lành lạnh.
Ánh mắt Miêu Nghị ngưng đọng lại, nhìn chằm chằm vào rượu xanh trong chén ngọc không nói nửa lời.
Vương Việt Thiên để vò rượu xuống đưa tay ra mời:
- Nếm thử một chút xem thế nào.
Nói xong y tự bưng lên một chén trước, ngửa cổ uống cạn, sau khi để xuống chén thấy Miêu Nghị còn chưa động, không khỏi kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Miêu huynh chê rượu ta không ngon?
- Còn chưa uống làm sao biết ngon dở…
Miêu Nghị cười bưng chén lên, để lên môi khẽ nhấp một chút rồi ngừng lại, cuối cùng cũng uống cạn chén, sau khi đặt chén xuống chép chép miệng, gật đầu khen:
- Quả nhiên là rượu ngon!
Lời nói này có chút dối trá, mặc dù rượu này không tệ, nhưng nếu so với quỳnh tương ngọc dịch mà hắn đã bán cho thương hội Tiên Quốc, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
- Vậy thì uống nhiều một chút, chúng ta vừa uống vừa chờ hai người bọn họ trở lại.
Vương Việt Thiên tươi cười, lần này không có rót rượu nữa mà là thi pháp làm cho từ vò rượu bay ra hai vòi rượu óng ánh trong suốt, bay vào trong chén ngọc hóa thành hai chén rượu ngon.
Chính y nâng chén rượu lên lại uống một hớp.
Miêu Nghị cũng không vội uống nữa, mà là cười hỏi:
- Vương huynh, sẽ không mời ta uống rượu đơn giản như vậy chứ, có phải có lời gì nói hay không?
Ôi! Vương Việt Thiên lắc đầu cười khổ nói:
- Bất quá là mượn rượu tiêu sầu thôi, cũng không biết mấy người chúng ta có thể sống rời đi Tinh Tú Hải hay không...
Sau đó y rót đầy chén cho mình, nâng chén nói với Miêu Nghị:
- Sáng nay có rượu sáng nay say, không nói những chuyện vô dụng kia, cạn một chén!
Miêu Nghị nâng chén chạm với đối phương, cả hai cùng uống, sau đó lại đặt chén xuống nói:
- Vương huynh cũng không cần quá bi quan, hôm nay chúng ta có ba món pháp bảo nhị phẩm cao cấp nơi tay, chưa chắc không thể sống rời đi Tinh Tú Hải.
- Thật ra thì trong lòng chúng ta đều biết, hy vọng quá xa vời, mười tám vạn tu sĩ chỉ có thể có một trăm người sống rời đi, chúng ta có thể có may mắn như vậy sao?
- Chỉ cần chúng ta một lòng đoàn kết, vẫn có khả năng.
- Chỉ mong như vậy, không nói nữa, uống rượu!
Vương Việt Thiên lộ vẻ bi quan, rót đầy hai chén rượu một lần nữa.
Miêu Nghị bưng ngọc chén lên đang muốn chạm chén với đối phương, tay hắn đột nhiên run lên, ra sức lắc đầu một cái, trợn to mắt nhìn chén ngọc trong tay sóng sánh rượu rơi ra ngoài.
Vương Việt Thiên kinh ngạc nói:
- Miêu huynh, ngươi làm sao vậy?
Chén ngọc trong tay Miêu Nghị rơi xuống bàn vỡ tan, hắn đứng yên tại chỗ lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy trong bụng đau như cắt, khó chịu vô cùng, đau tới mức trán toát ra từng hạt mồ hôi to bằng hạt đậu, đầu đau như búa bổ.
- Rượu này...
Hai tay Miêu Nghị chống bàn đá, lảo đảo lắc lư đứng lên, thở hổn hển như trâu, trừng hai mắt nhìn chằm chằm Vương Việt Thiên, hữu khí vô lực nói:
- Ngươi hạ độc trong rượu!
Vương Việt Thiên kinh ngạc nhìn hắn, thấy quả thật phù hợp triệu chứng nào đó, vẻ kinh ngạc trên mặt biến mất, thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, để chén rượu trong tay lên bàn chỉ Miêu Nghị nói:
- Ngã!
Quả nhiên hai tay Miêu Nghị chống trên mặt bàn thân thể mềm nhũn, lật người ngã xuống đất, thân thể giật giật, nhìn chằm chằm Vương Việt Thiên chậm rãi đứng lên đau đớn hỏi:
- Tại sao... ngươi làm như vậy?
Vương Việt Thiên lộ vẻ dữ tợn nói:
- Không làm như vậy không được, thực lực của ngươi cường hãn, gϊếŧ tu sĩ cùng cấp đơn giản như thái rau xắt chuối, ta tự nhận không phải là đối thủ của ngươi.