Phi Thiên

Chương 104: Gió tuyết Nam Tuyên (12)

Dương Khánh vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, không nói nửa lời, dù là sự thật bày ra trước mắt cũng không đưa ra quyết định cuối cùng.

- Cẩu tặc! Ta xem ngươi còn có thể giả bộ tới khi nào!

Miêu Nghị đột nhiên giơ thương chỉ về phía thị nữ Xuân Tuyết của Hùng Khiếu trong đám người phía sau đang âm thầm cắn môi:

- Hoàng Nguyệt, từ biệt ở Trường Phong thành hơn mười năm, Miêu Nghị gϊếŧ tên đệ đệ Hoàng Thành của ngươi ở chỗ này! Còn nhận ra được Miêu Nghị ta hay không?

Hắn vẫn chưa ngu như vậy, chuyện gϊếŧ Hoàng Thành có thể nói, chuyện gϊếŧ Hoàng Bảo Trưởng tuyệt đối không thể nói ra miệng.

Bằng không chớ nói không thể hạ được Hùng Khiếu, ngược lại mình cũng phải chịu xui xẻo.

Lời này vừa nói ra, đừng nói những người khác, ngay cả Dương Khánh cũng quay đầu nhìn lại, tại sao lại nảy sinh ra vị Hoàng Nguyệt này?

Hùng Khiếu giật mình kinh hãi, thì ra tiểu tử này đã sớm khám phá thân phận thị nữ của mình, rõ ràng là có chuẩn bị âm thầm, không trách hai lần ám toán cũng không thể đắc thủ.

Bất quá y thình lình quay đầu lại, căm tức nhìn Xuân Tuyết, trầm giọng hỏi:

- Xuân Tuyết, chẳng lẽ là nàng mượn danh nghĩa ta làm bậy sau lưng?

Cơ mặt Miêu Nghị giật giật, lão tặc này cũng thật sự có bản lĩnh, câu nói đầu tiên đã phủi sạch sẽ tội lỗi cho mình.

Xuân Tuyết cắn chặt môi nhảy xuống long câu, đạp tuyết đi tới, tới trước mặt Hùng Khiếu quỳ xuống cúi đầu, vai run rẩy nghẹn ngào:

- Sơn chủ, đều là lỗi của tỳ tử, tỳ tử nhất thời bị cừu hận che mắt, u mê hồ đồ mới gạt ngài làm chuyện này.

Hùng Khiếu trợn to cặp mắt, tức giận nói:

- Tiểu tử này mới vừa nói Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành muốn gϊếŧ hắn, là thật sao?

Mặt Xuân Tuyết đẫm lệ gật đầu nói:

- Là tỳ tử âm thầm tìm tới Trương Thụ Thành và Mạc Thịnh Đồ, nói là ý của sơn chủ ngài.

Trời ơi!

Hùng Khiếu ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, trong l*иg ngực như ẩn chứa căm phẫn vô hạn, quay đầu lại chỉ Xuân Tuyết gằn giọng hỏi:

- Chẳng lẽ Phạm Nhân Phương và Phương Tử Ngọc cũng là...?

Xuân Tuyết khóc lóc như mưa, gật đầu một cái thật mạnh.

- Con tiện tỳ này...

Hùng Khiếu nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy xuống long câu tát cho Xuân Tuyết một cái thật mạnh ngã lăn ra đất, lại vung chân vừa đá vừa đạp.

- Con bà nó, đóng kịch giỏi thật! Loại tiện tỳ này chết không có gì đáng tiếc, nếu lão tặc ngươi không đành lòng hạ thủ, Miêu mỗ còn có chút sức lực, hãy nhường cho ta. Thương trong tay Miêu mỗ không có mắt, cẩn thận ngộ thương!

Miêu Nghị nhảy xuống long câu, cầm thương chuẩn bị đâm chết Xuân Tuyết.

Hùng Khiếu không nói hai lời, chắp tay tránh ra, xoay người đưa lưng về phía Xuân Tuyết, không muốn nhìn lâu.

Dưới tình hình như thế y cũng không giữ được Xuân Tuyết, chỉ có thể để cho Miêu Nghị gϊếŧ đi, bất quá bồi dưỡng được một thị nữ tâm phúc hợp tâm ý mình không dễ dàng, đau lòng không dứt.

Mà y cũng âm thầm truyền âm nói với Xuân Tuyết, sau này sẽ báo thù cho nàng.

Xuân Tuyết cũng chỉ có thể nằm nghiêng ở trong tuyết, khóc lóc chờ chết.

Nói thật lần này nàng hết sức oan uổng, cũng không biết Hùng Khiếu phái Phạm Nhân Phương và Phương Tử Ngọc đi gϊếŧ Miêu Nghị.

Nhưng nàng cũng hiểu dưới tình huống này, một khi Hùng Khiếu ngã xuống rồi nàng cũng không giữ được mạng, thay vì như vậy không bằng giữ mạng Hùng Khiếu, ít nhất còn có một chút cơ hội báo thù.

- Đủ rồi!

Dương Khánh nhìn chằm chằm Miêu Nghị quát lớn, rốt cục cũng đã mở miệng.

Miêu Nghị ngượng ngùng thu thương lại, liếc nhìn Dương Khánh, cuối cùng không dám không nghe lời của Dương Khánh, bất quá vẫn lộ vẻ hết sức khó coi.

- Phủ chủ không cần cản hắn, tiện tỳ này chết đi không có gì đáng tiếc!

Hùng Khiếu xoay người chắp tay nói:

- Thuộc hạ ngự hạ bất tài, chuyện này khó lòng thoát khỏi liên quan, kính xin phủ chủ trị tội!

- Ngươi trở về tự xử lý chuyện nhà của mình, đừng để mất mặt xấu hổ ở chỗ này.

Dương Khánh quát một tiếng.

- Dạ!

Hùng Khiếu ngoài mặt hết sức lo sợ, nhưng trong lòng thì âm thầm đắc ý, mình đi theo phủ chủ nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, xem ra phủ chủ vẫn bênh vực mình.

Y biết rất rõ ràng Dương Khánh nói như vậy là có ý gì, đây là không truy cứu mình nữa, thậm chí ngay cả thị nữ mình cũng không truy cứu nữa, nếu không cũng sẽ không nói để cho mình mang về xử lý, cứ gϊếŧ chết ở chỗ này là được.

Dương Khánh thật sự có ý này, bởi vì y hiểu một tu sĩ dạy dỗ ra một thị nữ như ý không dễ dàng gì, mình hạ lệnh tru diệt tên thị nữ này rất dễ dàng, nhưng chỉ sợ sẽ làm cho trong lòng Hùng Khiếu không thoải mái. Giống như thị nữ mình Thanh Mai và Thanh Cúc, ai dám gϊếŧ các nàng mình quyết sẽ trở mặt, nên rất hiểu lòng dạ Hùng Khiếu.

Một thị nữ đối với y bất kể sống hay chết cũng không liên quan đại cục, nhưng sau này y phải đối kháng Lam Ngọc Môn cũng là sự thật không sửa đổi được, không cần thiết bởi vì một thị nữ không quan trọng mà làm cho thủ hạ tâm phúc đắc lực của mình sinh lòng bất mãn, bao nhiêu thủ hạ đang nhìn.

Dương Khánh lại nhìn về phía Miêu Nghị đang cắn răng nghiến lợi:

- Chuyện này là ngươi gϊếŧ đệ đệ người ta trước, trước sau lại gϊếŧ bốn tên thủ hạ Hùng Khiếu. Tính ra ngươi bất quá chỉ bị thương nhẹ, cũng không tổn thất gì, Hùng Khiếu tổn thất lớn hơn ngươi, theo ta thấy chuyện này tới đây thì chấm dứt có được chăng?

- Cái gì?

Miêu Nghị kinh hô thất thanh:

- Cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ ư? Nếu như ta chết trên tay bọn họ, chẳng phải là chết vô ích sao?

Vì sao tên tiểu tử này lại khác thường như vậy... Dương Khánh thầm mắng một câu trong lòng, chân mày trầm xuống, đột nhiên bộc phát khí thế, ngồi ở long câu trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói:

- Ngươi có ý kiến ư?

- Thuộc hạ... Không có ý kiến!

Miêu Nghị cắm thương xuống đất, nghiêng đầu sang bên.

Không có ý kiến mới là lạ, vô số ý kiến viết ra trên mặt, chỉ là không dám nói ra mà thôi.

Dương Khánh rất thích tính thẳng thắn của Miêu Nghị, cũng không để ý tới hắn nữa, lại nghiêng đầu nhìn về phía Hùng Khiếu, trầm giọng nói:

- Tổn thất lần này đều là ngươi tự chuốc, chuyện này tới đây bỏ qua, sau này không cho phép tìm hắn gây phiền phức nữa, dừng lại ở đây, nếu không ta sẽ không buông tha ngươi!

Hùng Khiếu hết sức lo sợ ôm quyền nói:

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Dương Khánh nhàn nhạt liếc về phía Miêu Nghị mặt đầy ý kiến, bàn tay lộn một cái, một gốc tiên thảo Tinh Hoa rơi vào trong tay, chụm môi thổi khí, ba luồng tinh vân bay ra, một luồng chui vào mũi Miêu Nghị, hai luồng thoa lên vết thương hổ khẩu Miêu Nghị từ từ chui vào.

Miêu Nghị nghiêng đầu không nhìn, dáng vẻ không cảm kích, mặc cho Dương Khánh thi triển.

Hai vị lão tiền bối Lam Ngọc Môn đi theo nhìn nhau, âm thầm truyền âm cho nhau.

- Kẻ có mắt đều biết Hùng Khiếu đang diễn trò, Dương Khánh thiên vị như vậy, không trách bọn Vương Tử Pháp nói tên này oán hận Dương Khánh khá sâu, không phải là không có nguyên nhân.

- Đúng là như thế, thiếu chút nữa mất cả tính mạng, Dương Khánh lại không cho hắn chút công bằng nào, đổi lại là chúng ta cũng nuốt không trôi khẩu khí này, nhất định tên này sẽ về phe Lam Ngọc môn ta!