Miêu Nghị vui vẻ sờ cằm suy nghĩ một trận, muốn thử lại lần nữa, nếu quả như thật lần nào cũng đúng, nói không chừng sẽ có tác dụng rất lớn.
Bất quá mùi vị trong nháy mắt bị đông cứng không hề dễ chịu, làm thí nghiệm trên người mình không khỏi có chút ngu ngốc.
Hắn đưa cánh tay ra, trên trăm ‘tiểu tử’ lập tức bay tới bám trên ống tay áo của hắn.
Miêu Nghị không nói hai lời, mang theo cả đám ‘tiểu tử’ rời đi tĩnh thất, chuẩn bị đi ra ngoài tìm người thử một chút.
Vừa đến bên ngoài liền thấy Thiên nhi và Tuyết nhi. Hai nha đầu ngồi trong đình tham khảo tu luyện lập tức đứng lên, có vẻ tò mò không hiểu vì sao hôm nay động chủ không tu luyện, song song hành lễ nói:
- Động chủ!
- Ừm!
Miêu Nghị tiến vào trong đình gật đầu một cái, có vẻ không có hảo ý quay vòng quanh hai người một vòng.
Ánh mắt của hắn khiến cho tim hai nha đầu đập mạnh, xấu hổ cúi đầu xuống, động chủ muốn thu chúng ta vào phòng sao?
Hai người biết mình bị đưa tới đây cũng đã là người của động chủ, ngày nào đó động chủ hứng thú nói không chừng sẽ thu hai người vào trong phòng, mặc dù sớm có chuẩn bị tâm tư, nhưng vẫn thấp thỏm khẩn trương thẹn thùng xấu hổ.
Miêu Nghị lại lắc đầu một cái, cảm thấy làm thí nghiệm trên người hai nha đầu này không khỏi có chút quá đáng, trước mắt hai nha đầu còn không chịu nổi.
Biết tìm ai thử nghiệm một chút đây… Miêu Nghị nhìn quanh thình lình vành tai giật giật, nghiêng đầu nhìn sang Hắc Thán đang nằm bên cửa, thỉnh thoảng vẫy đuôi đập xuống đất kêu bốp bốp.
Miêu Nghị sáng mắt lên, trong ánh mắt ngạc nhiên của hai nha đầu bước nhanh đi tới bên người Hắc Thán.
Hắc Thán không hề có ý thức nguy hiểm sẽ tới, chẳng qua chỉ mở mắt thờ ơ nhìn Miêu Nghị một cái, lại tiếp tục nhắm hai mắt lại, tiếp tục vung đuôi rắn đập đập xuống đất, tiếp tục lim dim.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm Hắc Thán đi tới đi lui suy nghĩ, mặc dù long câu được tu sĩ xưng là linh thú, thật ra thì linh thú như thế nào đi nữa cũng là một loại yêu, là đặc sản ở cảnh nội Yêu Quốc.
Không biết có tác dụng đối với yêu hay không... Miêu Nghị sờ sờ cằm, đột nhiên đá mấy cước vào bụng Hắc Thán:
- Tên mập chết tiệt, chớ ngủ, đứng lên!
Hắc Thán mở mắt liếc nhìn, không thèm để ý, lại nhắm hai mắt lại.
Miêu Nghị không đá nữa, súc sinh này da thô thịt dày, đá nó mấy cước cũng không có tác dụng gì, bèn đổi sang dùng miệng lưỡi:
- Đi ra ngoài chơi, có đi hay không?
Hắc Thán khịt mũi, hai mắt mở to, nhất thời tinh thần tỉnh táo, nhảy dựng dậy vọt ra ngoài sân lắc đầu vẫy đuôi, trông rất vui sướиɠ.
Miêu Nghị cười hăng hắc một tiếng, trong tay áo lập tức bay ra một con tiểu Đường Lang, bay vù một cái xuống dưới bụng Hắc Thán. Đó là chỗ mềm yếu của nó, những địa phương khác da thô thịt dầy, có nơi còn có cốt giáp đao thương khó nhập, không tiện hạ thủ.
Tiểu Đường Lang đeo ở dưới bụng Hắc Thán chợt giơ càng ra đâm một cái.
Hắc Thán đang vui vẻ lập tức toàn thân run lên, không vui được nữa, đầu nó khẽ lắc lư một chút đã cứng đờ tại chỗ.
Miêu Nghị lắc mình đến trước mặt nó, chỉ thấy ánh mắt Hắc Thán tán loạn, lại đưa tay sờ sờ nó, phát hiện thân thể lạnh như băng.
- Xem ra hữu hiệu!
Miêu Nghị toét miệng cười một tiếng, nhanh chóng thi pháp xua tan âm hàn trong cơ thể nó.
Thân thể cao lớn của Hắc Thán run lên một cái, còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì. Vừa mới đi được vài bước cúi đầu nhìn bụng mình, kết quả bụng lại đau nhói, một cỗ khí tức âm hàn kinh khủng trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, lại từ từ cứng đờ tại chỗ.
- Ha ha, có vẻ thú vị.
Miêu Nghị lắc đầu cười cười, lại đưa tay đặt lên người nó, thi pháp xua tan âm hàn trong cơ thể nó.
Hắc Thán đã được xả hơi nhanh chóng cúi đầu nhìn về phía bụng, thấy tiểu Đường Lang đeo ở phía dưới, lập tức vẫy đuôi đánh tới.
Thế nhưng đuôi nó hơi ngắn không đánh tới được, lại nhảy loạn lên một trận, vó trước vó sau đạp loạn tung bay.
Súc sinh này có vẻ nóng nảy, lập tức nhảy lên sau đó lăn đùng ra đất.
Miêu Nghị phất tay, tiểu Đường Lang cấp tốc bay đi tránh thoát một kiếp, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
Hắc Thán trợn to mắt nhìn tiểu Đường Lang trong lòng bàn tay Miêu Nghị chậm rãi nhúc nhích, hực lên một tiếng nhanh chóng vọt tới, há ra miệng đầy răng sắc bén lởm chởm như răng cưa táp tới.
Miêu Nghị nở một nụ cười vui vẻ, cũng biết lòng trả thù của súc sinh này rất mạnh, sớm có chuẩn bị.
Cơ hồ là trong nháy mắt, trong tay áo hắn có một đám ‘tiểu tử’ bay ra, vỗ cánh rào rào.
Hắc Thán trợn trừng đôi mắt thật to khẩn cấp ngưng bốn vó lại, quay đầu lại bỏ chạy. Thế nhưng bị đám ‘tiểu tử’ vây đuổi chận đường, trong đình viện không còn chỗ nào tránh né.
Vù một tiếng, Hắc Thán bị buộc bất đắc dĩ đột nhiên bay lên trời, nhảy một cái lên cao mấy chục thước, xa hơn trăm thước, phi thân rơi xuống bên ngoài viện, cấp tốc tung vó chạy như điên.
Chạy là mặt mạnh của Hắc Thán, trước mắt đám ‘tiểu tử’ chen chúc bay ra đuổi theo còn chưa đuổi kịp tốc độ của nó.
Bên ngoài truyền tới thanh âm của Hắc Thán hí dài, tựa hồ đang thóa mạ.
Miêu Nghị cười ha hả giơ tay ra, cả đám ‘tiểu tử’ nhanh chóng bay vào tay hắn.
Từng con một vọt vào trong nhẫn trữ vật, rất nhanh cả đám ‘tiểu tử’ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, toàn bộ bị thu vào nhẫn trữ vật.
Miêu Nghị nhanh chóng rót pháp lực vào nhẫn trữ vật tra xét tình hình, chỉ thấy cả đám ‘tiểu tử’ vừa vào bên trong nhẫn trữ vật lập tức bám lên trên vách tường, từng con một xếp cánh dính vào trên vách tường không nhúc nhích, tĩnh mịch lặng lẽ, tựa hồ từ từ tiến vào trạng thái ngủ Đông.
Miêu Nghị tặc lưỡi than thở, xem ra lão Bạch nói không một chút nào, động vật thông thường sẽ không cách nào thu vào bên trong nhẫn trữ vật, bởi vì bên trong là trạng thái chân không, không cách nào sống sót. Nhưng Minh Đường Lang lại khác, chúng biết tiến vào trạng thái tương tự ngủ đông chết giả tiến hành tự bảo vệ, gọi là minh phục.
Sau khi lẳng lặng quan sát một hồi, Miêu Nghị lại dùng ý niệm kêu gọi một lần nữa, bọn ‘tiểu tử’ bám trên vách tường yên tĩnh lập tức lại hoạt động, vọt ra khỏi nhẫn trữ vật, bay lượn vòng quanh Miêu Nghị một vòng, sau đó từng con chui vào trong tay áo hắn.
Miêu Nghị quơ quơ tay áo đã nặng hơn trước một chút, lộ vẻ vui mừng, xem ra không cần lo lắng vấn đề không tiện mang theo.
Nghĩ tới đây hắn lại cảm khái, phát hiện ra lão Bạch hiểu chuyện thật nhiều, nếu không phải tu sĩ không cách nào tiến vào Vạn Trượng Hồng Trần, hắn có hơi nghi ngờ lão Bạch cũng là kẻ tu hành. Cũng không biết đại tiên mà lão Bạch đi theo rốt cuộc là nhân vật thế nào, lại có thể dạy dỗ một người hầu trở nên uyên bác bất phàm như vậy.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tuyết nhi và Thiên nhi, hai nha đầu đang tò mò nhìn hắn, không biết hắn đang làm gì.
- Không được nhắc tới chuyện của Đường Lang với bất cứ kẻ nào.
Miêu Nghị đột nhiên bình thản dặn dò.
- Tỳ tử hiểu!
Thiên nhi và Tuyết nhi song song đáp ứng.