Trêu Chọc Ác Ma

Chương 39: Không Cần Báo Cảnh Sát

Việc Trần Mạn Dao thắng thắn đứng ra giải quyết rắc rối là việc không ai ngờ đến, từ những người trong đoàn phim đến đám giang hồ đều là như vậy.

Hỏi thật một câu, trong số bọn họ có ai dám như cô một thân một mình đối mặt một đám đầu gấu?

Đừng nói là một cô gái, sợ rằng ngay cả một người đàn ông vạm vỡ cũng không dám, đổi lại một người khác có lẽ đã sớm chuồn mất dạng từ lúc bị gọi tên rồi.

Cho nên, toàn bộ sững sờ, nhất là đám giang hồ, bọn họ không chỉ kinh ngạc về lòng can đảm của cô mà còn bị chính cô mê hoặc, thậm chí nói cô là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt bọn họ cũng không quá, so sánh với cô thì những cô gái khác trong đoàn căn bản không đáng giá nhắc tới.

Tại sao lại nói như vậy? Cô xinh đẹp không sai nhưng cũng không đến nỗi miểu sát người nhìn a.

Nói trắng ra ở thời đại này người đẹp có nhiều lắm, nhìn hoài cũng quen.

Thật, không tính đâu xa xôi, chỉ tính riêng trong giới giải trí đã có mười mấy nữ minh tinh sở hữu dung mạo không thua kém cô chút nào.

Nhưng ngoài đẹp ra thì khí chất của cô quá khác biệt so với phần còn lại, điềm tĩnh, can đảm, cao ngạo, quý phái, rất nhiều rất nhiều, trong khoảnh khắc cô đứng ra thì tất cả những khí chất đó tập trung hết trên cô biến cô trở nên đặc biệt.

Mà người trong giang hồ chú trọng nhất là khí chất chứ không phải dung mạo.

Đẹp, cũng chỉ để nhìn cho đã mắt, khí chất, mới là căn bản của một người.

Trong lúc nhất thời, một bên kinh sợ, một bên mê mẩn, không khí tĩnh lặng đến lạ thường không ai nói được lời nào.

Trần Mạn Dao bất đắc dĩ lặp lại một lần nữa:

- Tôi đi theo các anh, bây giờ các anh có thể rời khỏi được rồi chứ.

Lần này không tới lượt tên nhỏ nhắn lên tiếng, một người đàn ông đô con với nửa khuôn mặt trái xăm một hình thù quái dị đầy sức chấn nhϊếp người khác trả lời cô, nếu có người có vốn hiểu biết về thế giới ngầm sẽ biết hắn là một trong năm người phó bang chủ Hồng Bang – La Khiếu.

La Khiếu nói:

- Mời.

Một chữ đơn giản, lại thể hiện sự tôn trọng to lớn đối với Trần Mạn Dao.

Người khác luôn nghĩ người trong giang hồ đều là thành phần xấu xa, nhưng thực tế không phải vậy, ở chỗ nào cũng có người tốt kẻ xấu, thậm chí xét về một khía cạnh nào đó người trong giang hồ có phần còn nghĩa khí hơn người bình thường nhiều lắm.

Nói thật, nếu không phải La Khiếu đã nhận tiền của Khương Hưng hắn còn không muốn làm khó dễ Trần Mạn Dao đâu.

Trái lại, người ta tôn trọng mình, Trần Mạn Dao làm sao có thể tỏ vẻ khó chịu hay cay nghiệt, cô khẽ gật đầu hướng về đám giang hồ bước tới.

Thấy vậy Vũ Thiến Thiến bỗng kéo tay cô lại nói nhỏ:

- Tiểu Mạn, có cần chị báo cảnh sát không?

Lo lắng, phải có, nhưng Vũ Thiến Thiến không cho rằng Trần Mạn Dao chết chắc, sau nhiều sự kiện Vũ Thiến Thiến đã biết cô không phải người đơn giản như bề ngoài, một khi cô làm chuyện gì là luôn có nắm chắc, cho nên Vũ Thiến Thiến phải hỏi trước khi hành động.

Trần Mạn Dao nháy mắt nói:

- Chị đừng báo cảnh sát, em tự lo được. Bất quá em cần chị chuẩn bị sẵn sàng để đăng tin tức nóng hổi.

Bỏ lại cho Vũ Thiến Thiến một câu nói khá khó hiểu, Trần Mạn Dao bình tĩnh biến mất cùng đám giang hồ.

Mãi đến lúc này, những người khác mới mạnh dạn bàn tán xôn xao.

- Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, trông hiền lành thế kia có ai ngờ cô ta lại đi giao du với một đám đầu trộm đuôi cướp. Còn cái gì mà dùng súng dọa người quá du côn đi, nếu truyền ra danh tiếng đoàn làm phim chúng ta sẽ hỏng hết.

- Phải đấy, tôi thiết nghĩ đạo diễn nên sa thải Vân Tiểu Mạn ngay lập tức, kẻo có ngày rước họa vào thân.

- Tôi cũng cho rằng nên như thế.

- Lạc Nghiêm, anh đừng nói đỡ cho cô ta nhé, đây là cô ta tự làm tự chịu.

Cơ hội đến, chính chủ lại không có mặt, đám nữ quần chúng được nước lấn tới nhao nhao muốn phế bỏ Vân Tiểu Mạn.

Tuy ai cũng mặc định rằng Vân Tiểu Mạn chuyến này lành ít dữ nhiều nhưng thói đời là thế, đã ghét ai thì cứ bỏ đá xuống giếng trước cho sướиɠ cái mồm rồi tính sau.

Còn Lạc Nghiêm thì sao?

Kì thực, ngay từ đầu Lạc Nghiêm đã tính bơ chuyện này rồi, tuy giữa hắn và cô đang có tin đồn tình ái nhưng hắn không dám một mình chống mafia a, bây giờ đột nhiên bị lôi vào Lạc Nghiêm chỉ biết gượng cười nói:

- Mọi người đừng nói Tiểu Mạn như thế, những gì tận mắt trông thấy chưa chắc đã là sự thật. Lại nói mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, chúng ta nên nghĩ cách giải vây cho Tiểu Mạn a.

Lời nói thiện ý vô cùng, nhưng cũng chỉ là lời nói, nếu Lạc Nghiêm có tâm đã chủ động nghĩ cách rồi đâu cần chờ người khác hiến kế.

Mà thực ra thì trong tình huống này cái gọi là kế sách căn bản đã vô dụng, chỉ có “mối quan hệ” mới giải quyết được, nhưng trong số những người ở đây có người nào điều động được thế lực ngang cơ với Hồng Bang sao?

Có, chính là Tô Tiểu Vy, nhưng Tô Tiểu Vy đang chán ghét Vân Tiểu Mạn sẽ không vì một người xa lạ ra mặt, rất phiền phức, dù sao đối phương là Hồng Bang, một trong ba thế lực lớn ở thành phố X.

Suy đi tính lại, Tô Tiểu Vy cho rằng không đáng.

Lạc Nghiêm trầm mặc, Đoàn Thiệu trầm mặc, Tô Tiểu Vy trầm mặc, không ai biết bọn họ đang nghĩ cái gì, hoặc cũng có thể là bọn họ không nghĩ cái gì mới trầm mặc.

Chỉ có một mình Vũ Thiến Thiến không trông mong gì vào những người ở đây, chờ người đến cứu chi bằng tự mình cứu lấy mình, Vũ Thiến Thiến nhân cơ hội không ai để ý lủi đi mất.