- Ding... ding... dong...
Mải chơi quên cả thời gian, mãi đến khi đồng hồ hẹn giờ vang lên Trần Mạn Dao mới sực nhớ ra đã bảy giờ tối rồi.
- A, bữa tối.
Trần Mạn Dao giật mình đứng dậy bỏ luôn ván game chạy vào bếp, nếu bây giờ còn không nấu ăn sẽ trễ mất, cô không muốn hắn lấy cớ trời khuya không tiện lái xe ở lại đây qua đêm a, cô là một cô gái rất biết giữ ý tứ đấy.
Hả? Qua đêm?
Trần Mạn Dao rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề, cô quay người lại nhướng mày chất vấn Lâm Phá Thần:
- Anh đã tính hết rồi đúng không?
Trái ngược với phản ứng thông thường, Lâm Phá Thần không giấu diếm nói:
- Ừ.
Nhìn khuôn mặt đầy thẳng thắn cộng thêm giọng điệu chính trực kia cô không cách nào mở miệng nói lời trách móc được nữa, người ta đã thừa nhận cô nói được cái gì bây giờ, hơn nữa chính cô ham chơi mới bị hắn lợi dụng kẽ hở, có trách vẫn nên trách bản thân cô trước.
Tên này... thật khó chơi, hết lần này tới lần khác cô đều bị hắn dụ vào tròng a.
Thế nhưng cô lại không thấy chán ghét hắn, cùng lắm thấy hắn phiền phức một chút mà thôi, không hổ danh ba từ “Đại Phiền Toái” cô đặt cho hắn.
Thôi kệ, cô đã nhận ra rồi thì sẽ không cho hắn đạt được ý nguyện, sớm nấu xong ăn một bữa rồi ai về nhà nấy nha.
Cô bỏ qua hắn lấy tạp dề mặc vào bắt tay nấu ăn, từ nhỏ sống ở bên Mĩ cô không thích ăn đồ ăn nhanh nên đã tập thành thói quen tự nấu tự ăn, nói không quá chứ tay nghề của cô rất tốt, phương thức cầm dao không thua gì đầu bếp chuyên nghiệp.
Tối nay, cô dự tính làm ba món lần lượt là bánh khọt khai vị, lẩu chua cay món chính và bánh flan tráng miệng.
Sở dĩ cô chọn ba món này là do cả ba đều không quá cầu kì, lại không kén người ăn, nấu cũng nhanh, nhưng một người nấu vẫn hơi mệt, nhất là làm bánh khọt phải canh lửa chuẩn xác để bánh không quá mềm hoặc không quá giòn mới đạt tới hương vị hoàn mỹ nhất.
Đánh bột, nêm nếm gia vị, đổ bột lên khay đặc chế, thêm một con tôm mập, bỏ vào ít hành, chờ chín.
Điểm đặc biệt ở món bánh khọt cô làm là hình dáng của nó không phải dẹt hay lõm nửa hình cầu kiểu thông thường mà là nguyên một hình cầu rỗng ruột, bằng cách này bánh sẽ chín đều và giòn đều mọi chỗ, ăn nhiều cũng không cảm thấy ngán.
Đang tính chuyển sang nấu lẩu trong lúc chờ bánh chín, Lâm Phá Thần đã xuất hiện bên cạnh cô lúc nào không hay, động tác của hắn vô cùng mau lẹ sơ chế nồi lẩu, từng loại từng loại nguyên liệu được sắp xếp ngay ngắn trong nồi, thoạt nhìn rất có tính thẩm mỹ.
Trần Mạn Dạo hơi bất ngờ hỏi:
- Anh có học qua nấu ăn?
Lâm Phá Thần vừa đổ nước lẩu vào nồi vừa gật đầu:
- Ừ, trên đường tới đây học được.
Trần Mạn Dao choáng, cái này cũng gọi là học? Tên này... đủ bá đạo a, có cái gì hắn không giỏi hay không a.
Giống như đọc được suy nghĩ của cô, Lâm Phá Thần nói:
- Tôi không giỏi nói chuyện với cô, đang cố gắng cải thiện.
Phụp... một mũi tên xuyên tim, Trần Mạn Dao đơ người, đây là không giỏi nói chuyện? Có biết cô đã ăn ngộp thính rồi không hả? Hu hu.
Có Lâm Phá Thần phụ bếp cô chỉ việc canh khay bánh khọt, thỉnh thoảng nêm nếm gia vị của nồi lẩu và làm thêm bánh flan.
Chỉ khoảng nửa tiếng sau ba món ăn đã đầy đủ, cô cất hai dĩa bánh flan vào tủ lạnh rồi cùng Lâm Phá Thần bày bánh khọt và lẩu chua cay ra bàn, từ đầu đến cuối hai người phối hợp rất tốt, nếu có người lớn ở đây sẽ phải thốt lên rằng “hai người rất giống đôi vợ chồng trẻ mới cưới”.
Còn Trần Mạn Dao thì không để ý nhiều, cô chỉ biết bây giờ cô đói rồi cần ăn, tính ra sáng giờ cô mới ăn được có một tô mì, lúc chơi game không có cảm giác muốn ăn chứ bây giờ đồ ăn bày ra trước mắt nhịn được mới là lạ.
Phụ nữ, luôn thích được người khác khen món ăn mình nấu, đợi Lâm Phá Thần nếm xong một cái bánh khọt cô hỏi ngay:
- Ngon không?
Lâm Phá Thần gật đầu:
- Chỉ cần là cô làm, đều ngon.
Cách trả lời này coi như tam chấp nhận được nhưng quá chung chung, cô gặng hỏi:
- Trả lời chuyên môn chút.
Lâm Phá Thần theo đúng yêu cầu trả lời rất chuyên môn:
- Nước mắm thơm mà không để lại quá nhiều mùi, độ cay vừa phải nhưng cần giảm lượng đường khoảng sáu phần trăm, canh lửa rất tốt, lớp vỏ ngoài chín vàng giòn tan, phối hợp với độ mềm mại của lớp bánh bên trong rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, tôm vẫn dính một cái chân ngắn một milimet, chín trên mười điểm.
Bị một tràng chữ nghĩa đập choáng, Trần Mạn Dao đến nhức đầu thở dài:
- Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa hỏi.
Thấy cô không vui, Lâm Phá Thần gắp cho cô một miếng bánh bao trong nồi lẩu.
Được gắp bánh bao, Trần Mạn Dao hơi giật mình, nói thật từ lúc Lâm Phá Thần sắp xếp nồi lẩu cô đã ngờ ngợ bởi bình thường lẩu chua cay không có bánh bao, cô còn tưởng hắn thích mới cho bánh bao vào nhưng bây giờ hình như không phải, hắn biết cô thích ăn bánh bao kèm lẩu chua cay hả?
Tuy nói loại bánh bao này không phải bánh bao nhân thịt bình thường nhưng rất ít người ăn bánh bao với lẩu đó nha.
Lâm Phá Thần đánh cho cô một ánh mắt khó hiểu:
- Cô không thích hả?
Trần Mạn Dao lắc đầu giải thích:
- Không, chỉ là đang thắc mắc vì sao anh biết tôi thích ăn kiểu này.
Lâm Phá Thần trưng ra bộ dáng “hóa ra là thế” nói:
- Ồ, tôi thường ăn như thế nên quen tay thôi.
Cô cũng “hóa ra là thế”, cô rất ghét bị người khác điều tra tường tận nhưng lần này cô không nghĩ rằng hắn điều tra cô, bởi mỗi lần ăn lẩu chua cay đều là cô tự nấu ăn ở nhà chứ chưa ra ngoài ăn bao giờ, khả năng tra ra không lớn.
Có lẽ là cùng chung sở thích đi.
Lấy đũa đâm bánh bao cho khỏi bị xịt nước lẩu ngấm bên trong, cô cắn xuống một miếng đầy sảng khoái, vị ngọt của bánh bao lẫn với hương vị chua cay vẫn ngon như ngày nào a.
Lúc này Trần Mạn Dao không để ý đến sâu trong ánh mắt của Lâm Phá Thần đang nhìn cô bằng cảm xúc hoài niệm, đã bao lâu rồi hắn mới nhìn thấy cô tận hưởng như thế?
Hắn không dám nghĩ nữa, hắn sợ sẽ không kiềm được cảm xúc ôm chầm lấy cô.
Bữa tối kết thúc vào lúc chín giờ rưỡi, dọn dẹp một lúc nữa là gần mười giờ, cô hỏi hắn:
- Chỗ anh ở có xa đây không?
Lâm Phá Thần thành thật đáp:
- Khoảng bốn tiếng lái xe.
Thuận miệng hỏi một câu, không ngờ lại tự đào hố chính mình, bốn tiếng lái xe rất là xa nha, nói cô không lo lắng là không thể nào, nếu hắn có chuyện bất trắc cô sẽ tự trách cả đời.
Bất quá không thể để hắn ngủ ở đây được, cô đưa ra lời khuyên:
- Gần đây có mấy khách sạn không tệ, tôi đăng kí cho anh một phòng nghỉ qua đêm nhé.
Nghe vậy Lâm Phá Thần hơi trầm mặc, nhưng vẫn gật đầu:
- Ừ.
Nói chuyện vài câu nữa, phòng khách sạn cũng đặt xong cách khu Ngưu Xá chỉ nửa tiếng lái xe, cô tiễn hắn xuống dưới lầu vẫy tay bái bai:
- Anh lái xe cẩn thận.
Lâm Phá Thần lại gật đầu, vừa quay lưng bước đi mấy bước chưa kịp vào xe thì...
- Đùng đoàng.... rào rào rào....
Một cơn mưa nặng hạt khó hiểu ập đến, Lâm Phá Thần không có gì che ướt như chuột lột chui vào xe, đề máy.
Xe chưa kịp lăn bánh, cửa xe đã bị Trần Mạn Dao đập ầm ầm gọi lại:
- Thôi, ba mươi phút anh sẽ cảm mất, vào phòng tôi tắm trước, nếu trời mưa sớm tạnh lại đi.
Lâm Phá Thần chỉ chờ một lời mời này, gần như không chút do dự hắn tắt máy xuống xe, thậm chí hắn còn cố tình không lấy cái gì ra che để chính mình ướt nhiều thêm một chút, tốt nhất cảm luôn cũng được, như thế hắn sẽ được ở bên cạnh cô nhiều hơn.
Hắn chưa bao giờ thần tượng ông trời, nhưng lần này hắn đang thầm cảm ơn ông trời đã giúp hắn ban xuống một trận mưa bất ngờ, không, nói đúng hơn hắn cảm ơn ông trời đã để hắn gặp lại cô sau mười năm xa cách, đây là cái người đời hay gọi là số phận sao?