“Thư ký Vệ, cô cũng quá đáng rồi! Cho dù cô không vừa mặt tôi và Kha Tiểu Hạ thân thiết với nhau, cô cũng không thể chỉnh cô ấy như thế?” Tang Tử Hân đang ở gần cửa ra vào văn phòng, cô ấy nhìn thấy Vệ Hàm đến liền đi ra, nghe được những lời Vệ Hàm nói, càng thêm bất bình thay cho Kha Tiểu Hạ.
Vệ Hàm cười một tiếng: “Phó giám đốc Tang, cô cũng quá coi trọng chính mình rồi, tôi nhìn cô không vừa mắt, đây cũng không phải là chuyện của ngày một ngày hai, tội gì đến tận hôm nay tôi mới tìm Kha Tiểu Hạ gây phiền phức, đây là ý của tổng giám đốc. tôi chỉ phụ trách chuyển lời.”
Vệ Hàm và Tang Tử Hân vừa thấy mặt liền cãi nhau, không chút nào che giấu, điểm ấy tất cả mọi người đều quen rồi, thế nhưng nghe thấy Vệ Hàm nói, các đồng nghiệp đều khϊếp sợ.
Dĩ nhiên Tang Tử Hân không tin: “Ý của tổng giám đốc? Chị Vệ à, tội danh giả truyền thánh chỉ không có nhỏ đâu! Hạ Hạ nhà chúng tôi có tài có đức gì, tổng giám đốc lại tự mình lên tiếng phạt cô ấy dọn nhà vệ sinh! Cô dọa ai đó?”
Kha Tiểu Hạ cảm thấy Vệ Hàm không phải cố ý tìm cô gây chuyện, nhưng tổng giám đốc lại không biết cô, tại sao lại bắt cô đi dọn nhà vệ sinh?
Cho nên Kha Tiểu Hạ hỏi: “Chị vệ, chuyện đó… tổng giám đốc đột nhiên phạt tôi dọn WC, là có nguyên nhân, không biết tôi đã làm chuyện gì khiến cho tổng giám đốc không vui?”
Vệ Hàm lạnh lùng nhìn Tang Tử Hân, thấy Kha Tiểu Hạ lễ phép hỏi mình, mới nói: “Lần trước cô bị phạt dọn vệ sinh nhưng làm không đạt tiêu chuẩn, lần này tăng thêm 10 tầng, Kha Tiểu Hạ, cô có tài có đức làm gì mà khiến cho tổng giám đốc không vui, chỉ là tổng giám đốc yêu cầu cao với vệ sinh công ty, cho nên mời cô chú ý một chút!”
Kha Tiểu Hạ không để ý đến sự châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Vệ Hàm, nhận lấy đô dọn vệ sinh: “Vâng, tôi sẽ chú ý!”
Thấy Tang Tử Hân còn muốn nói gì đó, Kha Tiểu Hạ lập tức giữ tay cô ấy lại, lễ phép nói với Vệ Hàm; “Chị Vệ đi thong thả.”
Vệ Hàm thỏa mãn gật đầu, cười lạnh với Tang Tử Hân, thuận miệng nói: “Đừng tưởng ai cũng có hậu đài giống như cô, cũng dám giả truyền thánh chỉ của tổng giám đốc.”
Lời này rõ ràng nói cho Tang Tử Hân nghe, Tang Tử Hân tức giận, muốn bắt Vệ Hàm lại đánh cho một trận, nhưng những gì Vệ Hàm nói là thật, cô ấy liền nói với Kha Tiểu Hạ: “Hạ Hạ, hậu trường của tôi có cứng rắn cũng không bằng tổng giám đốc, cô nén bị thương.”
Ngoại trừ nén bi thương, cô còn có thể làm được gì?
Lúc Kha Tiểu Hạ dọn vệ sinh, liền thuận tiện nguyền rùa từ trên xuống dưới tổng giám đốc một lần, làm hại Cố Tử Kì liên tục hắt hơi.
Sắc mặt Cố Tử Kì không tốt, anh đã chờ Kha Tiểu Hạ lâu như thế, nhưng người phụ nữ kia, một chút mặt mũi cũng không cho anh, hiển nhiên anh rất tức giận, hiển nhiên nếu anh tức giận, sẽ có người phải gánh hậu quả.
Nếu như cô đã không muốn ăn cơm, anh liền thành toàn cho cô. Cố Tử Kì nhìn chằm chằm hình ảnh trên camera, Kha Tiểu Hạ đeo khẩu trang, đang dọn vệ sinh.
Cố Tử Kì nhìn chằm chằm màn hình, khóe môi cong lên.
“Tổng giám đốc, cô Ôn đến rồi!” trợ lý Cris đi vào báo cáo.
Cố Tử Kì nhíu mày: “Nói tôi không rảnh.”
“Tử Kì!” Người phụ nữ ngay phía sau trợ lý Cris, hiển nhiên đã nghe thấy lời Cố Tử Kì nói, nhưng cô ta làm bộ như không nghe thấy.
Ánh mắt Cố Tử Kì lạnh lùng nhìn về phía trợ lý Cris, anh ta lập tức cúi đầu: “Tổng giám đốc, là cô Ôn…” cô ta tự đi lên, làm sao anh ta dám ngăn cản.
“Tử Kì, anh cũng đừng trách trợ lý Cris. Là em muốn đến.” Ôn Nhã cười, ra hiệu cho trợ lý Cris ra ngoài: “Tử Kì. Em biết anh bận việc, nhưng mà nghe trợ lý Cris nói, cơm trưa anh còn chưa ăn, cho nên em tự mình làm mấy món, anh nếm thử xem có ngon hay không?”
Trợ lý Cris nhận được sự đồng ý của Cố Tử Kì mới đi ra ngoài, vửa ra đến cửa anh ta liền lau mồ hôi lạnh, anh ta dĩ nhiên không thể đắc tội với phu nhân tương lai của tổng giám đốc rồi.