Nữ Vương Đại Nhân

Chương 65

Edit: _tclg_ +NhungNhung0803 + baomadieuxa ( thành viên mới của team~)

Beta: thích đào hố!

/////

Hoa Chiêu không nghĩ mình sẽ mang thai là có căn cứ.

Dựa theo mọi khi, mấy ngày cuối tháng này kinh nguyệt của cô sẽ tới, sở dĩ đều không phải thời kỳ rụng trứng, tỉ lệ thụ thai thật sự là quá xa vời.

Hoa Chiêu ngày hôm nay đại khái sáu giờ sẽ kết thúc công việc, Ân Thiên Lãng sớm tan tầm, trực tiếp từ công ty chạy tới đón cô.Giản Dịch liền xung phong nhận làm tài xế, bắt đầu hẹn hò mỗi ngày.

Hai người đến nơi mới năm giờ, Hoa Chiêu đang cùng Tiêu Ngạn quay phim. Giản Dịch lôi kéo Xuân Lệ hẹn hò yêu đương, tất nhiên, chỉ là đơn phương Giản Dịch nghĩ vậy. Ân Thiên Lãng và Tần Văn Trọng ở một bên trò chuyện.

Anh vừa đến đã thấy Hứa Âm cùng với Dương Thanh Thanh nghỉ ngơi ở một bên, đang tiếp nhận phỏng vấn từ truyền thông.

Hai người ôm qua ôm lại, nhìn như chị em thân thiết. Tin đồn cẩu huyết về Dương Thanh Thanh phát tán, hơn nữa cô ta thường xuyên tự lăng xê mình, truyền thông và cư dân mạng ăn dưa cũng đã ngán cô nàng rồi.

Ban đầu mọi người vốn dĩ quan tâm đến Hoa Chiêu, Tiêu Ngạn và Vân Chương Hồi, lúc mới đến cũng đã phóng vấn qua ba người. Bây giờ tiêu điểm trái lại đặt lên hắc mã Hứa Âm, hơn nữa Kỳ Vệ gần đây cũng rất tích cực PR cô ả.

Có ký giả hỏi Hứa Âm, "Cô cảm thấy thế nào khi cư dân mạng gọi cô là tiểu Hoa Chiêu?"

Hứa Âm có chút ngượng ngùng, giọng nói mềm yếu, "Chúng tôi giống nhau như vậy ư? Tôi và chị Hoa Chiêu khác nhau nhiều. Ngày hôm nay là lần đầu tiên thấy chị ấy, thực sự rất thích chị ấy, còn tưởng tượng nếu thật là chị tôi thì tốt rồi."

"Hai người ở trường quay có bắt chuyện với nhau không?"

"Có chứ, chúng tôi ngày hôm nay còn đang thảo luận về cảnh diễn đấy! Tôi chỉ là diễn viên phụ, phân cảnh không nhiều lắm, dẫu vậy thì phần lớn cũng toàn là diễn cùng với chị ấy, rất vui vẻ."

Có ký giả trực tiếp hỏi, "Cô vừa mới ra mắt mà đã chụp《 xuân khuê 》nóng bỏng cho tạp chí, có lý do gì sao?"

Hứa Âm có vẻ có chút bối rối, giọng nói vội vàng, "Tôi không biết. Tôi trước đây cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua giới giải trí, công ty bảo làm gì thì làm cái đó. Sao... Bọn họ nói với tôi là vì nghệ thuật, nói rằng chụp ra sẽ rất đẹp."

...

Ân Thiên Lãng nhìn sang hướng đó, không khỏi nhăn mày, hỏi Tần Văn Trọng buổi trưa mới tới, "Hứa Âm là chuyện gì? Trước đó anh đưa cho tôi danh sách diễn viên, trong đó không có cô ta."

Tần Văn Trọng cũng không biết xích mích giữa hai nhà Hoa Hứa, trong lòng kinh ngạc, Ân tổng sao mà biết người mới Hứa Âm?

Lẽ nào Hứa Âm và Hoa Chiêu có liên quan gì với nhau hay sao? Chẳng lẽ, hai người giống nhau cũng không phải là trùng hợp?

Thế nhưng trưa nay hắn thấy, ngoại trừ ghép thoại kich bản thì Hoa Chiêu và Hứa Âm không có nói chuyện riêng với nhau, giống như không quen biết.

Trong lòng hắn nghi ngờ, móc thuốc lá ra, đưa một điếu cho Ân Thiên Lãng.

Ân thiên lãng phất tay, "Cai rồi."

Tần Văn Trọng hơi kinh ngạc, thu tay về, tự ngậm một điếu trong miệng cũng không châm, rồi bỏ lại bao thuốc lá.

Hắn đắn đo trả lời, "Nghe nói là Kỳ Vệ thay Vũ Tiểu Dĩnh lúc trước, bọn họ ký với một người mới là Hứa Âm."

Ân thiên lãng gật đầu, sắc mặt không vui, Kỳ Vệ này thật khiến cho anh không thích được.

Có ký giả tinh mắt thấy Ân Thiên Lãng, hai người bên kia phóng vấn qua loa kết thúc, camera cũng cấp tốc chuyển dời đến bên này.

Mấy nhà truyền thông liền vây quanh Ân Thiên Lãng, microphone đưa qua.

Tần Văn Trọng ngăn ký giả, "Ngại ngùng, Ân tổng còn có việc bận."

Có ký giả thương lượng, "Chúng tôi chỉ chiếm 5 phút thôi. Ân tổng, ngài là đến tham ban Hoa Chiêu sao?"

Nếu là lúc trước, Ân Thiên Lãng sẽ chẳng nói lời nào mà đi thẳng.

Nhưng Ân lão đại anh tuấn nhiều tiền ngày hôm nay cũng rất kiên nhẫn, anh cong môi, trả lời ôn hòa, "Tôi đón bà xã về nhà ăn cơm."

"Oa!!!" Các nữ phóng viên cùng nhau phát ra tiếng hô ba phần hoa si*, bảy phần yêu thích và ngưỡng mộ.

*hoa si: mê trai

Có phóng viên nam hô to: "Ân tổng lại đang rải cẩu lương!"

Vì thế mọi người lại cùng nhau ha ha ha cười ầm lên.

Ân Thiên Lãng hùa theo, trêu chọc phóng viên nam kia: "Cậu và cô gái xinh đẹp bên cạnh rất hợp nhau."

Hình như bị nói trúng, người phóng viên nam ngay lập tức đỏ mặt, có chút lúng túng, không dám nhìn cô gái xinh đẹp kế bên.

Không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng, tất cả mọi người đều không nghĩ rằng hôm nay Ân Thiên Lãng sẽ hiền hoà như vậy.

Câu hỏi cũng được tùy ý đặt ra:

"Ân tổng, lúc trước hai người là ai theo đuổi ai?"

Ân Thiên Lãng cười cười: " Tôi vừa thấy đã yêu cô ấy."

"Oa!!!" Lại là một tràng âm thanh yêu thích và ngưỡng mộ.

"Trước khi kết hôn, cô ấy là bạn gái thứ mấy của anh?"

Tần Văn Trọng thấy câu hỏi này càng hỏi càng đi sâu, nhanh chóng nói: "Câu hỏi này rất "cứng" nha!"

Ân Thiên Lãng xem đồng hồ, chậm rãi nói: "Đây là câu hỏi cuối cùng. Cô ấy là bạn gái đầu tiên cũng là cuối cùng của tôi. Mọi người hẹn gặp lại vào lần sau."

Nói xong bước vào trong xe.

Tần Văn Trọng làm việc cùng với truyền thông nhiều năm, thân quen mà tiếp lời vài câu. Các phóng viên hôm nay cũng rất vừa lòng, hoàn thành phỏng vấn bổ sung, liền nhanh chóng giải tán.

Cảnh diễn của Hoa Chiêu rốt cuộc cũng kết thúc. Trước khi về, lại cùng Xuân Lệ đi giành toilet. Rốt cuộc có thể về nhà.

Giản Dịch tiếp tục làm tài xế, Xuân Lệ ngồi ở phía trước, Ân Thiên Lãng và Hoa Chiêu ngồi ở phía sau.

Hoa Chiêu dựa vào anh, cơ thể và tinh thần toàn bộ thả lỏng, nhắm mắt nghỉ ngơi.Ân Thiên Lãng muốn nói lại thôi, ngẫm lại, vẫn là thôi bỏ đi, hắn sẽ xử lý.

Hoa Chiêu cảm nhận được hơi thở của anh thay đổi, thấp giọng hỏi: "Muốn nói chuyện gì?"

Ân Thiên Lãng trầm giọng: "Không có gì."

"Hứa Âm? Anh muốn đuổi cô ấy đi phải không?" Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn biểu tình của anh, biết là mình đoán đúng rồi.

"Đừng khẩn trương, cô ấy và em bây giờ không còn liên quan, cô ấy có việc cô ấy phải làm, hơn nữa đã trả giá cho việc làm của mình, để cho cô ấy làm tốt việc của mình đi. Lúc này xem ra cô ta cũng có tài năng ở phương diện đóng phim, không tệ lắm." Hoa Chiêu dựa sát vào anh, an ủi "Yên tâm đi, lúc trước cô ấy không làm tổn thương được em, bây giờ càng không thể tổn thương được em."

"Ừm, thật ra, anh còn phải cảm ơn cô ấy." Ân Thiên Lãng không nói tới việc yêu ghét Hứa Âm, nhưng tính ra, cô ta thật sự giúp anh không ít.

Hoa Chiêu không hiểu: "Tại sao?" Hắn và Hứa Âm đã từng có giao dịch gì ư?

"Năm đó, nếu không phải cô ta chen ngang một chân vào thì, nói không chừng......" Ân Thiên Lãng nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại, không muốn tiếp tục tưởng tượng đến khả năng đó. Hoa Chiêu phản ứng lại đây, cười chê anh, "Đến bây giờ vẫn nhớ đến chuyện đó?"

Ân Thiên Lãng không nói, cúi đầu khẽ cắn môi cô, anh đúng là vẫn luôn canh cánh trong lòng, mối tình đầu của cô không phải là anh.

"Ay!" Hoa Chiêu che miệng, buồn bực mà kêu, "Trách em?"

Ân Thiên Lãng ghét bỏ mà đẩy mặt cô ra khỏi, không muốn nhìn vào mắt cô, "Không chăm chỉ học tập cho tốt, ai làm em yêu sớm!"

Được rồi! Chủ đề này vẫn là nên im lặng thì tốt hơn, Hoa Chiêu đúng là cảm thấy có chút chột dạ. Ân Thiên Lãng cũng không nói nữa, có hơi tự bực bản thân, vì sao mà vẫn luôn ghi nhớ đoạn việc đó.

Trong xe yên tĩnh, sau đó truyền đến một trận tiếng ngáy rất nhỏ. Hai người vừa mới buồn bực bỗng nhìn nhau, đều có hơi không được tự nhiên mà dịch dời tầm mắt, rồi lại không hẹn mà cùng phì cười ra tiếng.

Giản Dịch thật sự chưa thấy có cô gái nào dễ nuôi hơn Xuân Lệ nhà hắn.

Tối hôm qua vừa lên giường liền ngủ mà không hề bận tâm một chút gì đến người đàn ông to lớn khí huyết thịnh vượng bên cạnh, vừa ngủ liền ngủ tới tận sáng.

Bây giờ, xe mới chạy mười mấy phút cũng không coi ai ra gì mà ngủ, tâm này rốt cuộc là lớn bao nhiêu!

*tâm đại(lớn): ý chỉ những người quá vô tư, hồn nhiên

Hoa Chiêu trêu chọc Giản Dịch: "Cậu đúng là nhặt được bảo bối, Xuân Lệ của chúng ta vừa nhìn tướng tá là thấy có phúc."

Ân Thiên Lãng cười mà không nói, thầm nghĩ, Xuân Lệ cùng với Chu Tiểu Ngư, hắn tương đối thiên vị Xuân Lệ hơn.

Suy nghĩ này vừa vặn cũng trùng với Trần Trì, Chu Tiểu Ngư quá dính lấy Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu nhìn người nào đó tâm tình bất định, ghé sát vào tai anh nhỏ giọng thầm thì một câu mà cô muốn nói cho anh từ lúc lên xe.

Ân Thiên Lãng lập tức như bị rót một xô nước lạnh, tâm tình càng xấu, hơn nữa rất nhanh liền nổi giận.

Lúc này, đi động của Giản Dịch reo lên, thấy là Trần Trì, hắn ấn vào loa Bluetooth.

Xuân Lệ cũng bị điện thoại đánh thức, mê mang xoa đôi mắt.

Giản Dịch vươn tay phải, xoa cái đầu nhỏ của Xuân Lệ, hỏi Trần Trì: "Chuyện gì?"

Âm thanh băng lãnh của Trần Trì truyền đến: "Có tin tức muốn nói cho cậu."

Bốn người đang ngồi trừ Xuân Lệ, đều thành thục, rất dễ dàng nghe được âm thanh của Trần Trì hàm chứa một chút cảm xúc không nói rõ.

"Khụ" Trần Trì hắng giọng, dừng lại hai giây: "Tiểu Ngư... mang thai, tôi sắp phải làm cha rồi." Vốn dĩ lúc nói nửa câu đầu cậu ta có hơi ảo não, đến nửa câu sau thì trong giọng nói đã vui sướиɠ lên, tất cả mọi người ở đây đều nghe ra được cậu ta rất đắc ý và hưng phấn.

"Tôi thèm vào!" Giản Dị thốt ra: "Trần lão tam lợi hại!"

"Ha ha ha ha! Một lần liền trúng!" Trần Trì nở ra nụ cười trăm năm khó gặp: "Đúng là một lần liền trúng, không thèm nghe cậu nói nữa, tôi còn phải gọi điện cho đại ca báo tin vui!"

"Đại..." Giản Dị vừa định nói đại ca cũng ở, nhưng mới nói được phân nửa, Trần Trì tựu cúp điện thoại.

Trầm Trì vừa không bình tĩnh vừa không tĩnh táo như thế, đây vẫn lần đầu tiên Giản Dị nhìn thấy, cậu liếc nhìn đại ca từ kính chiếu hậu, sắc mặt trông không tốt lắm!

Hoa Chiêu có vẻ rất vui mừng, lập tức gọi điện thoại cho Chu Tiểu Ngư.

"Mang thai thật ư?"

"Nhanh nhẹn thật đấy, bây giờ em không được nhảy loạn xung quang đâu đấy, ba tháng đầu này nhất định phải chú ý, nhất là em hay chạy loạn như vậy, đừng quên trong bụng."

"Mấy tháng rồi á? Ba mươi sáu ngày, thật tốt quá Tiểu Ngư! Chị sắp được làm dì rồi!" Hoa Chiêu cũng là khó có được hưng phấn như thế, như thể còn vui hơn so với mình mang thai.

Ân Thiên Lãng thấy, trong lòng lại càng khó chịu, đơn giản nhắm mắt lại. Trong đầu lại vọng đến tiếng Âm Âm ghé vào lỗ tai anh nói vừa nãy, cô nói kinh nguyệt mấy ngày hôm trước vừa tới.

Lòng tràn đầy kỳ vọng thoáng cái rơi vào khoảng không.

Hoa Chiêu cúp điện thoại, Trần Trì điện thoại đánh tới rồi.

Ân Thiên Lãng lập tức lên tiếng trấn áp người, "Giản Dị lần trước đề cử hạng mục đầu tư nước Đức kia rất tốt, cuối tuần cậu liền mang nhóm đi khảo sát thực địa đi, xem nó có ổn hay không."

Sau đó, cúp điện thoại.

Mà ở đầu dây điện thoại bên kia, nụ cười vốn trên mặt Trần Trì tức khắc cứng đờ lại, vừa định mở miệng khoe khoang đã ngay lập tức nín trở lại.

Giản Dịch đang lái xe không hiểu nổi tình huống, "Đại ca...... Lần trước anh bảo hạng mục đó không có lợi nhuận lớn mà?"

Ân Thiên Lãng ngầm lườm hắn, trầm giọng nói, "Hắn chẳng phải khoe một lần đã trúng sao! Vận khí tốt như thế chớ để lãng phí, anh tin hắn sẽ kiếm được càng nhiều."

Giản Dịch không hé răng nữa, trái lại lái xe.

Hoa Chiêu phì cười trong lòng, tên này lại náo loạn, thật ấu trĩ đến bó tay. Cô túm lấy tay anh, khẽ cào cào trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, muốn trêu anh vui lòng.

Tay anh lập tức ngứa, híp mắt, nhanh chóng cuộn lại tay, bắt lấy ngón tay nghịch ngợm của cô, cúi đầu ghé bên tai cô, giọng nói buồn buồn, " Chúng ta không ngừng cố gắng, không thể giống với Trần Trì qua loa một lần mà trúng được. Chúng ta cần phải cẩn thận nuôi dưỡng tốt! "

Vì vậy, vào khoảng thời gian sau đó, mỗi sáng sớm Hoa Chiêu đều bị Ân Thiên Lãng kéo dậy đi ra ngoài chạy bộ, trước bữa sáng còn bị đốc thúc ăn axit folic.

Bứa sáng được phối hợp với những thức ăn giàu dinh dưỡng với chế độ nghiêm khắc, hằng ngày đều không trùng nhau. Giữa trưa, chú Trương như cũ đúng giờ đưa cơm đến địa điểm hằng ngày. Buổi tối, Ân Thiên Lãng sẽ tự mình đến đón, sau đó về nhà dùng canh dưỡng sinh, sau khi ăn xong sẽ là tiết mục cố định đi tản bộ quanh hoa viên hai vòng.

Gần một tháng này, Hoa Chiêu chẳng có biến hoá gì, ngần nấy năm vẫn luôn không hề béo lên Xuân Lệ thế nhưng lại múp míp ra một vòng.

______ 5 phút quảng cáo~