Đối với tư thế này, Đồng Đồng vô cùng xấu hổ nhưng Úy Ương lại cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Anh hít một hơi thật sâu, vùi đầu vào giữa hai chân cô, môi lưỡi lấy đi tất cả dịch yêu ngọt ngào khiến cả người Đồng Đồng run run, hai đùi trên hai tay anh cũng vậy.
"A...a...Anh Úy Ương...chỗ đó...rất ngứa...ưʍ..." Đồng Đồng nức nở rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ quá mức khiến cô trào nước mắt, cả người co lại vô cùng đáng thương.
Vừa thấy cô khóc, Úy Ương lập tức đau lòng không thôi, đang muốn làm cô dịu lại thì thấy cô tuy khóc nhưng không cự tuyệt, nhất thời vừa buồn cười vừa đau lòng vì nước mắt của cô.
Anh thoáng nhẹ lại, dịu dàng cắn hai cánh hoa nhỏ, đầu lưỡi tiến vào vách tường chặt chẽ, cô mềm mại đến khó tin, khiến anh hận không thể nuốt cô vào bụng: "Muốn anh dừng lại à?"
Có lẽ là khóc đến thất thần, mấy giây sau Đồng Đồng mới ý thức được Úy Ương hỏi gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không nói gì mà quay mặt đi cắn môi, như vậy vẫn rất đáng yêu khiến Úy Ương giật mình, không đành lòng tiếp tục trêu chọc cô, khẽ cười cắn đỉnh hạt ngọc trai xinh đẹp.
Cả người Đồng Đồng run rẩy, kɧoáı ©ảʍ tích lũy ngày càng lớn tạo thành sóng tình trong lòng cô, thần trí mơ hồ, miệng nhỏ không kìm được hét chói tai, sau đó kịch liệt run rẩy, cả người liền không còn sức lực nào, triệt để mềm nhũn.
Úy Ương ôm cô vào lòng, để cô mềm nhũn ghé vào ngực anh, mái tóc Đồng Đồng đã ẩm ướt, mặt mày đỏ hồng, miệng nhỏ không ngừng thở dốc, ngoan ngoãn như mèo con tùy ý để anh vuốt ve.
Hai móng vuốt nhỏ tuy không còn sức lực nhưng vẫn vô cùng ỷ lại ôm Úy Ương, ngẩng đầu lên hôn anh.
Úy Ương đương nhiên sẽ không từ chối, cúi đầu hôn lại cô, không cuồng nhiệt mãnh liệt như vừa nãy mà vô cùng ôn nhu, không có chứa đựng tìиɧ ɖu͙©, tựa như cô là bảo bối trân quý nhất: "Có mệt không?"
Đồng Đồng lười biếng lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh, nheo mắt ngáp một cái: "...Em buồn ngủ."
"Buồn ngủ à? Buồn ngủ thì nghỉ ngơi một chút được không?" Anh dịu dàng hôn chóp mũi cô, nhìn cô mềm yếu tựa vào mình, trong lòng ấm áp mềm mại vô cùng khó nói, hận không thể giao cả trái tim cho cô, chiếm được từ cô một nụ cười.
Đồng Đồng dạ thật nhỏ, lại ngáp một cái, không quản thân thể nhếch nhác ra sao, càng quên đi dự định lấy lòng anh một lần, sau này tiếp tục chơi đùa nơi nào đó của anh, cả người mệt rã rời, chỉ muốn ngủ.
Úy Ương ôm cô ra khỏi nhà vệ sinh, đặt cô lên giường.
Cô bé của anh mệt quá rồi, giờ này đúng là giờ ngủ trưa của cô.
Trong chốc lát Đồng Đồng đã ngủ, Úy Ương liền xoay người vào nhà vệ sinh lấy khăn lông ẩm ra, giúp cô dọn dẹp hạ thể rồi đổi khăn lau mặt sạch sẽ cho cô, đồng thời áo ngực và quần trong cũng được đem ra, áo và váy còn trên người Đồng Đồng được cởi rồi xếp tất cả lên tủ đầu giường, cuối cùng là lấy chăn đắp kín cho cô.
Nhìn đồng hồ, tuy buổi chiều có văn kiện cần phê duyệt nhưng mang về cũng giống nhau, hiện tại anh tương đối muốn cùng cô ngủ.
Suy nghĩ một chút, Úy Ương cũng cởϊ áσ sơ mi và quần, chỉ chừa lại quần trong rồi chui vào trong chăn, đem Đồng Đồng trần như nhộng ôm vào trong ngực, tay chạm đến đâu cũng là một mảnh da thịt mềm mại trắng như tuyết, anh sờ đến nghiện, quả thực không dừng lại được, nếu không phải Đồng Đồng lẩm bẩm ngại anh ồn, nói không chừng anh còn muốn sờ xuống phía dưới.
Vốn là muốn nhìn cô ngủ, ai ngờ trong chốc lát Úy Ương cũng ngủ theo.
Ngủ hai tiếng đồng hồ, Đồng Đồng tỉnh lại trước. Cô đến đây khoảng hai rưỡi, hai người quấn quít một trận, còn ngủ hai tiếng đồng hồ, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã gần sáu rưỡi!
Đồng Đồng hoảng hốt vội vàng xuống giường, lúc này mới phát hiện cả người không mặc gì.
Cô mở to mắt nhìn một hồi mới phản ứng lại, lập tức lấy tay che ngực.
Che xong mới phát hiện trong phòng không có người ngoài, Đồng Đồng rất bình tĩnh buông ra, tiện tay lấy nội y chuẩn bị mặc vào nhưng vừa quay đầu đã thấy Úy Ương đang ngủ say, trong lòng động đậy, dứt khoát không mặc nội y, chỉ phủ áo sơ mi, nút cũng lười gài, lộ ra toàn bộ nơi mềm mại trắng nõn, may là Úy Ương chưa dậy, bằng không cả người đã vô cùng căng thẳng.
Đồng Đồng tinh quái liếc mắt, sau đó to gan lớn mật xốc chăn trên người Úy Ương lên, cả người trơn trượt như chú cá nhỏ chui xuống phía dưới, nhìn chằm chằm hạ thân Úy Ương đến xuất thần, vô cùng nghiêm túc nghiên cứu.
Hôm nay xem như cô đã thử qua, khi trốn dưới bàn khẩu giao cho Úy Ương, tuy không quá thoải mái, cái vị đó cũng là lạ nhưng Đồng Đồng không ngại, còn vô cùng hiếu kỳ.
Thừa dịp Úy Ương chưa dậy, đây là một cơ hội tốt, nếu cô bở lỡ thì thật ngu ngốc.
Thế là Đồng Đồng tràn ngập dũng khí vươn tay, tại nơi đang phồng lên nhẹ nhàng tìm tòi một chút.
Bởi vì ngủ, anh cởi đồ, chỉ mang một chiếc quần trong màu lam nên nhìn nơi đó có vẻ đặc biệt hùng vĩ, đặc biệt đồ sộ, hơn nữa còn tràn trề sức sống.
Nhẹ nhàng kéo quần trong xuống, du͙© vọиɠ của đàn ông đang ngủ say khiến Đồng Đồng hít một ngụm khí lạnh, nhưng cô vẫn dũng cảm không chạy trốn, mở miệng, từng li từng tí vươn lưỡi, học tập cách lấy lòng của anh, nhẹ nhàng liếʍ một cái.
Úy Ương đang ngủ sâu không có phản ứng gì lớn, dường như chưa tỉnh lại.
Nhưng vật trong tay Đồng Đồng thì không như vậy, cô nghẹn họng nhìn nó nhanh chóng trở thành đại thụ che trời, chớp mắt, không phản ứng kịp.
Úy Ương bị kɧoáı ©ảʍ như có như không làm tỉnh, trong mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, theo thói quen vươn tay qua tiểu thân thể bên người nhưng lại chạm đến một khoảng không.
Thế là anh mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Đồng Đồng không có bên người.
Sau đó anh vừa cúi đầu đã phát hiện vật nhỏ quỳ gối giữa hai chân mình, khó khăn phun ra nuốt vào du͙© vọиɠ của anh, trên người chỉ mang một cái áo sơ mi trắng, xuyên qua ánh đèn trong phòng, anh thậm chí còn nhìn thấy hai khỏa anh đào không ngừng lay động bên trong.
Đã tỉnh ngủ nhưng Úy Ương không có ý nhắc nhở Đồng Đồng. Tuy không thích cô vì mình làm chuyện này, cảm thấy không tôn trọng cô nhưng cảm giác này... anh thật sự là không sao kháng cự.
-----
Vy: nhiều bạn cứ hỏi bao giờ H thật, cái này thì từ từ, rồi sẽ có mà =))