Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 23-1

Sau sự kiện bị nhốt ở nhà vệ sinh nữ vài ngày, hai người đều ăn ý mà không nhắc lại chuyện đêm đó, nhưng không biết có phải là do gần đây Phó Diệc Sâm chú ý đến Thẩm Thiên Dục ngày càng nhiều, hoặc là do hắn ảo giác, Phó Diệc Sâm cứ cảm thấy Thẩm Thiên Dục đang tận lực trốn tránh mình. Điều này làm cho Phó Diệc Sâm hơi hoài nghi, theo tâm lý đầu tiên là nghĩ việc này liên quan đến Tô Tố Tố, mặc dù hắn không có sự lựa chọn nào khác, nhưng đặt vào tình trạng của Thẩm Thiên Dục, dù sao hắn cũng chính là tên vô sỉ cướp người yêu của anh em.

Nhưng càng làm Phó Diệc Sâm khó hiểu hơn là, độ hảo cảm của Thẩm Thiên Dục đối với nam phụ đã đạt tới mức 90, chuyện này quá kì lạ, hắn nghĩ mãi cũng không giải thích được, có lẽ đây cũng lý do hắn gần đây trong lúc vô tình hoặc hữu ý đều không tự chủ tìm kiếm y chăng?

Bất quá chuyện quan trọng trước mắt là, cốt truyện bất tri bất giác thế nhưng đã đến gần với kết thúc, chẳng khác nào lá bùa đòi mạng, nói muốn đến liền đến. Việc này đối với Phó Diệc Sâm mà nói tuyệt đối là liên quan đến sống còn, nói không sốt ruột nhất định là giả, không có người nào lại nguyện ý vô duyên vô cớ chết đi, huống chi hắn còn trẻ, hắn còn rất nhiều tâm nguyện phải thực hiện.

Phần thắng duy nhất của Phó Diệc Sâm hiện tại chính là mức độ hảo cảm giữa nam nữ chính với nhau đều không vượt qua con số 10. Nói cách khác, hắn đã thành công cắt đứt mối lương duyên của nam nữ chính rồi, nhưng cũng không có nghĩa là thành công ngăn chặn kết cục hai người đó ở bên nhau, dù sao hiện tại bọn họ vẫn giống như trong nội dung truyện, quan hệ người yêu, nói cách khác, cuối cùng bọn họ vẫn có thể đính hôn với nhau. Tuy rằng Phó Diệc Sâm mang theo rất nhiều nghi vấn không có lời giải, ví dụ như nam chính nếu không có hảo cảm với nữ chính, tại sao vẫn ép cô ta làm bạn gái của mình, ngay đến cả mặt mũi cũng không cần? Hoặc tại sao vẫn tranh đoạt với nam phụ? Lại ví dụ như độ hảo cảm của nam chính với nam phụ là xảy ra chuyện gì?

Hệ thống nằng nặc khẳng định không có bug, nhưng độ hảo cảm hệ thống đưa ra cùng hiện thực rất bất đồng, hoàn toàn không tương xứng, điều này khiến Phó Diệc Sâm tạm thời mất đi năng lực phán đoán, cho nên hiện tại chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.

Nhưng ngay lúc Phó Diệc Sâm đang phòng bị sự kiện WC xúc tiến tình cảm giữa hai người nam nữ chính lần nữa phát sinh, cốt truyện ngoài ý muốn tiến vào giai đoạn cao trào cuối cùng, nữ chính bị bắt cóc.

Buổi sáng hôm đó, thẳng đến khi tiết đầu sắp kết thúc, Tô Tố Tố không hề xuất hiện, là học sinh nghèo hiếu học vượt khó duy nhất tại ngôi trường quý tộc này, đây là điều không thể.

Ngay khi Phó Diệc Sâm đang do dự không biết có nên gọi điện cho Tô Tố Tố không, Thẩm Thiên Dục bỗng nhận được một cuộc gọi. Khoảng cách hai người rất gần, thêm vào đó Phó Diệc Sâm thường thường sẽ theo thói quen quan sát y, vì thế Phó Diệc Sâm rất nhanh phát hiện sắc mặt Thẩm Thiên Dục thay đổi.

Văn Mary Sue mang theo một loại khí tràng rất thần bí, trong giây phút nam chính giận tái mặt, toàn bộ lớp học dường như bị mây đen bao phủ, ngay cả thầy giáo trên bục giảng cũng không nhịn được ngừng thở.

“Người nào dám đυ.ng đến cô ấy, bản thiếu phế người đó!”

Phó Diệc Sâm chỉ nghe Thẩm Thiên Dục âm trầm vứt xuống một câu tràn ngập khí phách như vậy, rồi đứng dậy rời khỏi phòng học, hoàn toàn không nhìn đến hơn mấy chục con mắt đang đảo qua đảo lại, con ngươi tỏa ra hắc ám như muốn ăn thịt người, thầy giáo cũng không tự chủ được lui đến góc lớp.

Phó Diệc Sâm lông mày nhảy dựng, trong đầu nhanh chóng tìm tòi tình tiết tương quan trong kịch bản, chỉ trong chốc lát hắn đã nắm được mấu chốt, lập tức đứng dậy theo ra ngoài.

“Thiên Dục, ” Ở cầu thang máy, Phó Diệc Sâm đuổi kịp Thẩm Thiên Dục, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có.” Thẩm Thiên Dục vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng phun ra hai chữ, tuy rằng không có được thông tin, nhưng khí tràng âm u vây quanh y đã thuyết minh hết thảy.

Phó Diệc Sâm càng thêm khẳng định suy đoán của mình, dù sao trong nguyên văn cũng giống vậy, Thẩm Thiên Dục sau khi biết được Tô Tố Tố bị bắt cóc, dưới ngòi bút tác giả Mary Sue, rất không hợp lý mà giữ bí mật với tất cả, nhất là nam phụ Hạ Hầu Minh.

Phó Diệc Sâm cũng không vội vã, đầu tiên tỉ mỉ phân tích nội dung ở đoạn này, sau đó mới nghĩ đối sách.

Kỳ thật mọi chuyện rất đơn giản, chính là Âu Dương Khải – sau khi tính kế Thẩm Thiên Dục kết quả bị y trả thù trở thành con chuột cống không có nhà để về – liên hợp với một tên phú nhị đại táng gia bại sản vì Thẩm gia, khi biết được Tô Tố Tố là bạn gái của Thẩm Thiên Dục, liền âm mưu bắt cóc Tô Tố Tố, mục đích duy nhất là vì trả thù Thẩm Thiên Dục, đồng thời thuận tiện uy hϊếp Thẩm gia một phen.

Một tên quan nhị đại (1) xúc động không biết suy nghĩ, cộng thêm một tên phú nhị đại (1) não tàn, nếu không phải tác giả Mary Sue ngu ngốc làm mọi thứ ăn khớp, tổ hợp hai kẻ như vậy làm sao có can đảm nhằm vào trưởng tôn Thẩm gia chứ, quan trọng là nói thế nào thì bọn chúng cũng thành công rồi, Phó Diệc Sâm đành binh đến tướng chặn. Sau khi bị uy hϊếp, trưởng tôn gia tộc giàu có số một thế nhưng thật sự không mang theo người nào, đơn thương độc mã (2) đi cứu nữ chính, Phó Diệc Sâm chỉ có thể đổ tại tác giả ép buộc nên y mới có hành động ngu xuẩn như vậy, dù sao Thẩm Thiên Dục thoạt nhìn không giống như kẻ có chỉ số thông minh thấp.

Thẩm Thiên Dục sau khi rời đi, Phó Diệc Sâm cũng trực tiếp trở về nhà, rồi sau đó kêu quản gia Tề tra tư liệu Âu Dương Khải và tên phú nhị đại không nên thân kia. Trong nguyên tác, Âu Dương Khải đầu tiên chính là gọi điện thoại đe dọa Thẩm Thiên Dục, lợi dụng Tô Tố Tố cố tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ y, sau đó uy hϊếp y phải tự mình đến tìm, nếu quá thời gian sẽ gϊếŧ con tin, đã thế còn không đem địa điểm cụ thể nói cho Thẩm Thiên Dục. Đoạn kịch máu chó này thật thông thường, lại nói, hiện tại Thẩm Thiên Dục cũng không biết nơi nữ chính bị bắt đến.

Nhưng Thẩm Thiên Dục có thể thông qua Âu Dương Khải biết tình huống của Tô Tố Tố, thân là nam phụ, Hạ Hầu Minh lại phải tự mình điều động lượng lớn nhân lực mới điều tra ra địa điểm, đó cũng là một trong những nguyên nhân Hạ Hầu Minh tìm được nữ chính sau nam chính, đương nhiên mấu chốt nhất vẫn là do Thẩm Thiên Dục có hào quang nhân vật chính.

Đại khái nửa giờ sau, Tề thúc liền đem tư liệu ba đời về Âu Dương Khải cùng với tên phú nhị đại kia đặt trước mặt Phó Diệc Sâm, nhất là chuyện sau khi Âu Dương Khải không biết trời cao đất dày đắc tội với Thẩm Thiên Dục, người cha thị trưởng của gã ngã ngựa ngồi tù, gã bị trường đuổi học, ăn bữa nay lo bữa mai. Hiệu suất vô cùng cao, song đây đều không phải mấy thứ Phó Diệc Sâm cần.

“Tra kỹ cho tôi, một tuần gần đây của Âu Dương Khải có động tĩnh gì không, quan trọng nhất, tôi muốn biết gã hiện đang ở đâu.”

“Vâng, thiếu gia.”

Tác giả trong đầu thủng một lỗ không nhỏ, vì muốn khắc họa Tô Tố Tố có bao nhiêu Mary Sue, chỉ chăm chú viết hai vị nam chính điên cuồng chạy tìm cô cả ngày, nhưng trên thực tế, tác giả hoàn toàn quên mất hai nam chính đều là người có đầu óc, sẽ không làm mấy chuyện vô ích như vậy, nhất là còn có bối cảnh cường đại chống lưng, không biết lợi dụng chút nào sao?

Sụp hố nhất chính là, thẳng đến khi hai nam chính tìm thấy Tô Tố Tố, trong nguyên tác cũng không đề cập đến địa điểm cụ thể nữ chính bị bắt đến, chỉ là mấy từ “tối đen, đáng sợ, khốn nạn…” Cho nên mặc dù Phó Diệc Sâm nắm rõ kịch bản nhưng hắn căn bản cũng không biết Tô Tố Tố đến tột cùng là đang ở nơi quái đản nào.

Đòi mạng ở chỗ, bởi vì trong nguyên tác, nam chính nam phụ là vào buổi tối mới tìm được nữ chính, cho nên đại khái là bị nội dung vở kịch hạn chế, Tề thúc thế nhưng đến buổi tối mới tra được vị trí cụ thể của Âu Dương Khải, đối với việc này Phó Diệc Sâm chỉ có thể cười ha ha.

Vì vậy, đến mãi tận chín giờ tối, Phó Diệc Sâm mới dẫn một đội bảo tiêu xuất hiện ở khu xưởng hoang vu trống trải ngoại ô phía nam, trên thực tế, cụ thể là khu xưởng sản xuất gì, Tề thúc cũng không nói rõ ràng, lúc này cho dù đến tận nơi cũng không đoán ra.

(Vì liên quan đến tình tiết tìm người và chạy trốn của chương này, nên mình sẽ giải thích một chút nếu có bạn không hiểu rõ. Khu xưởng ở đây các bạn có thể liên tưởng đến một khu sản xuất, bảo gồm các nhà xưởng nhỏ, sắp xếp theo trình tự, quan trọng là rất rộng, còn về trong nhà xưởng có gì mình cũng không biết ha ha.)

Phó Diệc Sâm từ nhà nam phụ lái xe đến đây ước chừng hơn bốn mươi phút, nhưng thật ra Âu Dương Khải ngược lại chọn được một địa phương rất tốt, hơn nữa nơi này cực kỳ trống trải hẻo lánh, đừng nói buổi tối, ban ngày phỏng chừng cũng không ai lui tới, trừ bỏ có hơn một nghìn mẫu kiến trúc gồm các gian xưởng, còn lại giống một cái thôn hoang vắng hơn.

Khu xưởng không biết tên dường như đã bỏ hoang vài năm, ngoại trừ kiến trúc hoang phế ở bên trong, bên ngoài cỏ mọc thành bụi, vô cùng hoang vu, hơn nữa ban đêm trừ bỏ ánh trăng mỏng manh, cơ bản xung quanh đều tối đen như mực, cũng khó trách hai tên nam chính nửa ngày cũng không tìm được nữ chính.

“Thiếu gia cẩn thận.” Ngay khi Phó Diệc Sâm tính toán định mang người xông vào nhà xưởng, bảo tiêu phía sau đột nhiên thấp giọng nói, Phó Diệc Sâm linh quang chợt lóe.

Chiếu theo thời gian mà nói, hiện tại Thẩm Thiên Dục hẳn cũng đang ở đâu đó trong khu xưởng, hơn nữa Phó Diệc Sâm nhớ rõ, kết thúc lần bắt cóc này, Thẩm Thiên Dục vì Tô Tố Tố mà chắn một súng, có thể nói là liều lĩnh hết thảy để cứu nữ chính, một phát sung này là gốc rễ trụ cột tình cảm của hai người.

Đây vốn là kịch bản nguyên gốc, nếu Phó Diệc Sâm không ngăn cản, hoặc cho dù hắn mang theo một đám người trực tiếp tấn công, khả năng lớn cốt truyện vẫn phát sinh theo lẽ thường, như vậy độ hảo cảm của nữ chính dành cho nam chính tất sẽ đổi mới, nói không chừng còn thúc đẩy tình cảm của bọn họ, đã đi đến bước này, Phó Diệc Sâm không thể thất bại trong gang tấc. Hơn nữa, hiện tại hắn cũng không có nhiều thời gian đi xây dựng tình cảm, cốt truyện đã bước vào giai đoạn cuối, điều này có nghĩa thời gian của hắn không còn nhiều lắm.

Nhưng nếu như người chắn một phát súng kia là hắn, kết quả liền hoàn toàn thay đổi. Không những có thể khiến nữ chính hoàn toàn yêu nam phụ, nói không chừng còn nhân lần này đánh vỡ quyết tâm của nam chính, dù sao Thẩm Thiên Dục hẳn cũng rõ ràng, Tô Tố Tố sở dĩ đáp ứng làm bạn gái y, hoàn toàn là do y uy hϊếp.

Sau khi hạ quyết tâm, Phó Diệc Sâm quay đầu nói với đám người phía sau, “Chia ra hành động, tìm được người cũng không được tùy tiện tấn công, lập tức báo cho tôi biết.”

“Thiếu gia, an toàn của cậu.” Bảo tiêu hiển nhiên thực chuyên nghiệp.

“Tôi tự biết chừng mực.” Phó Diệc Sâm bỏ lại một câu, sau đó cũng không quay đầu lại mà cẩn thận đột nhập nhà xưởng tối đen.

Lúc này ở đầu bên kia, Tô Trạm vẫn đang diễn xuất, không có đèn led, không có máy quay, không có đạo diễn, cái gì cũng không có, bất quá ngay cả y cũng thể hiện ra vẻ không chuyên nghiệp hiếm thấy, dù sao ngay cả một người xem cũng không có, y lười lãng phí biểu tình.

Tô Trạm một cước đá mạnh vào cửa sắt hoen rỉ, rồi chỉ nghe “bịch” một tiếng, cửa sắt trực tiếp rớt khỏi khung cửa đổ xuống. Không biết đây là cánh cửa thứ bao nhiêu y đá hỏng, dù sao từ khi bước vào khu xưởng vứt đi này đã hơn hai mươi phút đồng hồ, trừ bỏ số gian nhà đếm mãi không hết, cái quái gì cũng không phát hiện ra, thậm chí một tiếng động cũng không có.

Đúng lúc này, di động vang lên, Tô Trạm vừa nhìn, quả nhiên chính là tên Âu Dương Khải thiểu năng trí tuệ kia.

Trong nháy mắt, Tô Trạm từ vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn lập tức biến hóa đến âm u, nhất là ánh mắt ăn tươi nuốt sống, xuất sắc diễn ra sự phẫn nộ của y, “Cô ấy đâu!” Trong phẫn nộ, thậm chí còn toát ra vài phần ẩn nhẫn cùng với hô hấp rối loạn, không thể không nói, lấy tư cách một diễn viên, Tô Trạm thật sự rất chuyên nghiệp.

“Chậc chậc, Thẩm đại thiếu thật đúng là si tình.” Đầu kia điện thoại là giọng cười không sợ chết của Âu Dương Khải, tiếp đó tiếng thét chói tai của Tô Tố Tố truyền đến.

“Không được chạm vào cô ấy!” Tô Trạm bật người đứng dậy, trầm giọng nói, không che giấu nổi lo lắng.

Tô Trạm càng như vậy, Âu Dương Khải càng vừa lòng, mục đích của gã cũng chỉ là gây sức ép cho Thẩm Thiên Dục, Tô Trạm giúp gã thỏa mãn.

“Ha ha ha, ” Âu Dương Khải quả nhiên một bộ cuồng vọng, “Thẩm Thiên Dục, tao biết mày đã đến nhà xưởng rồi, hạn mày trong vòng mười phút tìm ra bọn tao, nếu không… A khốn nạn, mau tránh ra, Thẩm Thiên Dục hức hức Hạ Hầu Minh cứu tôi a a a.”

Câu cuối cùng kia hẳn là Tô Tố Tố bị ép buộc, chẳng qua trong lúc nức nở cô ta cũng không quên nói ra ba chữ “Hạ Hầu Minh” khiến Tô Trạm nhịn không được co rút khóe miệng, cái kịch bản này… Tô Trạm nhịn không được dưới đáy lòng chua loét, y chỉ có thể cố gắng duy trì ngoài mặt theo cốt truyện.

“Mày tốt nhất thả cô ấy ra,” Tô Trạm tàn nhẫn nói, “Nếu không tao sẽ khiến cho mày phải hối hận vì được sinh ra trên thế giới này.” Không thể không nói, lời kịch ngu ngốc này chắc chắn là tác phẩm của bạn nhỏ tác giả Mary Sue.

Tô Trạm nói xong cúp điện thoại, dùng hai giây xoa xoa mặt, khôi phục một chút cảm xúc, sau đó tiếp tục tìm, cũng không quá sốt ruột, bởi vì dựa theo kịch bản, thời điểm mấu chốt y nhất định sẽ tìm ra. Đây là do y nhiều lần nghiệm chứng kết luận, không phải y không quan tâm đến sống chết của Tô Tố Tố.

Bên kia, Phó Diệc Sâm cũng đang nhanh chóng xuyên qua một nhà kho bỏ hoang, cũng không biết tại sao khu xưởng này lớn đến vậy, phỏng chừng tác giả căn bản không rõ khái niệm về ngàn mẫu là thế nào. Bất quá có một thứ mà hắn và Tô Trạm không hẹn mà cùng ăn ý, đó là đều không quá sốt ruột, đến thời điểm hắn lên sân khấu nhất định sẽ tìm được, không thể không thừa nhận, cốt truyện rất là thần kỳ.

Quả nhiên, hơn hai mươi phút sau, tìm tòi nửa ngày, Phó Diệc Sâm rốt cục thấy được bóng dáng của Âu Dương Khải. Tại một gian tương đối hẻo lánh trong khu xưởng, từ xa Phó Diệc Sâm đã nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt qua khe cửa, cùng với hơn mười tên côn đồ canh gác.

Cẩn thận còn có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ truyền đến, dựa theo kịch bản phát triển, hiện tại hơn phân nửa Thẩm Thiên Dục đã có mặt ở trong nhà xưởng, hơn nữa ít nhất sớm hơn mình tầm mười phút đồng hồ.

Trong nguyên tác miêu tả lại đoạn này, Thẩm Thiên Dục vì Tô Tố Tố bị mang ra uy hϊếp chỉ có thể cắn răng để Âu Dương Khải muốn làm gì thì làm, nghĩ đến y phải chịu ủy khuất, Phó Diệc Sâm không hiểu sao một trận khó chịu trong lòng

Cẩn thận trốn ở chỗ tối, Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc di chyển về phía nhà xưởng, rồi sau đó tìm vị trí tốt nhất cẩn thận quan sát kết cấu và địa hình bên trong, trước hết hắn nhất thiết phải có kế hoạch cụ thể.

Nhà xưởng nhìn ra tầm 300 mét vuông, ngói xây dựng, một tầng. Phó Diệc Sâm từ góc độ này có thể nhìn thấy lối ra là hai cánh cửa sắt mục nát nằm ở hai bên trái phải nhà xưởng, khoảng cách hai cửa tầm 30 mét, hơn nữa, từ ánh sáng lọt qua khe cửa cộng với nhân số thủ hạ bên ngoài mà phán đoán, Phó Diệc Sâm có thể khẳng định, vị trí của bọn Âu Dương Khải tương đối gần cửa bên trái, nói cách khác, cửa bên phải là nơi hắn có thể đột phá.

Tính toán xong xuôi, Phó Diệc Sâm chậm rãi lui vào trong bóng đêm, sau đó vô thanh vô tức vòng đến cửa sắt bên phải, nhưng khiến Phó Diệc Sâm đau đầu là, ở cửa thủ sẵn bốn tên côn đồ Âu Dương Khải tìm tới, nói cách khác, cho dù tốc độ Phó Diệc Sâm nhanh đến mấy, muốn giải quyết bốn người này mà không bị kẻ khác phát hiện, hoàn toàn không có khả năng.

Nhưng đồng thời, trên vách tường cách cửa không xa, vừa vặn có một ô cửa sổ cũ mở toang, lúc này trán Phó Diệc Sâm xổ ra mấy vạch đen, tác giả Mary Sue viết một câu đơn giản thế này “Lúc Âu Dương Khải đang càn rỡ cười lớn, Hạ Hầu Minh lặng yên không một tiếng động trốn sau một cái máy cơ khí cũ, nơi ánh sáng không chiếu tới.” Không ngờ “lặng yên không một tiếng động” thì ra là vậy.

Cuối cùng, Phó Diệc Sâm quả thật lặng yên không một tiếng động từ cửa sổ bò vào, không chỉ thành công tránh khỏi bốn tên thủ vệ, còn thành công núp sau một cái máy cơ khí bỏ đi rất gần Âu Dương Khải.

Cốt truyện hiển nhiên triển khai được một đoạn thời gian, chạm vào đáy mắt Phó Diệc Sâm đầu tiên chính là dáng vẻ chật vật của Thẩm Thiên Dục. Phó Diệc Sâm không hiểu tại sao ánh mắt mình trước hết lại xuyên qua đám người tìm kiếm Thẩm Thiên Dục, nhưng không thể không nói, trong giây phút nhìn thấy y, trái tim

Phó Diệc Sâm khó hiểu thắt lại.

Thẩm Thiên Dục sắc mặt âm trầm thẳng tắp nhìn chằm chằm Âu Dương Khải, Phó Diệc Sâm xuyên qua khe hở vừa vặn thấy được hai mắt tích đầy phẫn nộ của y, lộ ra tàn nhẫn nói không nên lời, mà khóe môi nhếch lên lộ ra tơ máu chói mắt. Phó Diệc Sâm trong lòng không khỏi nhảy dựng, trong nguyên tác, Thẩm Thiên Dục tìm đến Âu Dương Khải lúc đang nóng nảy, quả thật vì Tô Tố Tố bị bọn chúng uy hϊếp mà ăn không ít khổ.

Hiện tại xem ra, là bị đánh. Phó Diệc Sâm không tự chủ mặt trầm xuống, hai mắt tràn ra u tối nhìn chằm chằm Âu Dương Khải, lúc này, nội dung kịch bản đã chuyển biến thành hiện trường bắt cóc tống tiền thật sự.

Tô Tố Tố bị cột vào một cái ghế, hai tay hai chân đều bị trói lại, Âu Dương Khải thì vẻ mặt dữ tợn cầm một con dao đặt ngay trên cổ Tô Tố Tố, nhìn kỹ sẽ phát hiện trên cổ cô xuất hiện một vệt máu đỏ tươi. Bên cạnh còn có mấy tên côn đồ, trong đó bao gồm cả tên phú nhị đại hợp tác với Âu Dương Khải, hơn hết trong tay bọn chúng đều cầm vũ khí.

“Thẩm đại thiếu gia, mày không phải là trưởng tôn Thẩm gia sao?” Âu Dương Khải vẻ mặt dữ tợn, có chút cổ quái, “Sao lại thảm hại thế này? Lúc trước mày đối với tao như thế nào còn nhớ chứ!” Âu Dương Khải một bên hung tợn điên cuồng cười, một bên vì thân thể run rẩy mà lưỡi dao tiếp xúc thân mật với cần cổ Tô Tố Tố, vì thế, trong gian xưởng trống trải lập tức tràn ngập tiếng thét chói tai.

“Câm miệng!” Âu Dương Khải lập tức rống lên một tiếng với cô ta.

“Tao nói Không! Đυ.ng! Cô! Ấy!” Nhưng so khí thế, Thẩm Thiên Dục căn bản là bỏ xa gã mấy con phố.

Âu Dương Khải lúc này một trận xanh lại một trận đỏ, “Mày…” Có chút thẹn quá thành giận ra hiệu với một tên côn đồ, tên kia lập tức đánh Thẩm Thiên Dục một quyền, “Mày còn dám kiêu ngạo! Mạng của mày đang trong tay tao hiểu chưa!” Âu Dương Khải nói xong càng đè chặt con dao, Tô Tố Tố lại hét lên.

Phó Diệc Sâm âm thầm cắn răng lại cắn răng, hắn thậm chí vừa rồi nghe thấy rõ ràng tiếng rêи ɾỉ từ miệng Thẩm Thiên Dục sau khi bị đánh trúng một quyền.

Vừa vặn đúng lúc này, tên phú nhị đại kia muốn đánh trống lui quân, “Âu Dương Khải, không phải nói chỉ dạy dỗ hắn một chút thôi sao? Mày, chuyện này…” Hiển nhiên, hắn ta sợ, dù sao thân phận của đối phương rất dọa người, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người bọn họ nhất định xong đời.

Nhưng Âu Dương Khải đã mất hết lý trí, “Mày cút sang một bên cho ông, mày cái đồ thất bại.”

“Mày nói cái gì!”

Hai tên thiểu năng trí tuệ con nhà giàu con nhà quan có xu thế sắp nội chiến, Phó Diệc Sâm giật mình, đây là một thời cơ tốt. Vừa vặn, Thẩm Thiên Dục bỗng ngẩng đầu nhìn về phía bên này, Phó Diệc Sâm thầm nghĩ một tiếng “Trời cũng giúp ta.”

Quả nhiên, giây tiếp theo chỉ thấy đáy mắt âm u của Thẩm Thiên Dục hơi hơi lóe sáng, sau đó lại giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng tầm mắt y rõ ràng trong lúc vô ý hướng về phía Phó Diệc Sâm.

Phó Diệc Sâm gật gật đầu với y, sau đó yên lặng tiếp cận Âu Dương Khải từ sau lưng, thẳng đến khi cách Âu Dương Khải chưa đầy 3 mét, cũng vừa hay dừng ở chỗ tối mà ánh sáng không chiếu đến được. Phó Diệc Sâm chỉ chính mình, sau đó lại chỉ Âu Dương Khải, đồng thời ánh mắt ý bảo giao Tô Tố Tố cho y.

Vô cùng ăn ý, Thẩm Thiên Dục vẫn luôn âm trầm đột nhiên kéo lên một tia cười lạnh, “Thôi Nghiêu, mày nghĩ kỹ đi, công ty ba mày kinh doanh không tốt, phá sản rồi vẫn có thể đông sơn tái khởi, nhưng nếu mày biến thành tội phạm bắt cóc nha, ha, mày nghĩ xem kết cục là gì?” Hơn nữa nạn nhân còn là trường tôn tập đoàn lớn nhất thế giới, phỏng chừng ăn cơm tù vài chục năm cũng nên.

Hoàn hảo, Phó Diệc Sâm không khỏi tán thưởng Thẩm Thiên Dục, kế ly gián này y dùng quá mức hoàn hảo.

Quả nhiên, Thẩm Thiên Dục vừa dứt lời tên phú nhị đại Thôi Nghiêu kia liền cứng đừ, trên mặt lúc này xuất hiện vài phần lúng túng, dù sao ngay từ đầu là hắn bị Âu Dương Khải dụ dỗ, dùng Thẩm Thiên Dục có thể đổi lấy vài triệu từ Thẩm gia, bây giờ nghĩ lại thấy quá nguy hiểm.

“Câm miệng!” Âu Dương Khải lại tức giận, rống Thẩm Thiên Dục xong lại quay đầu nhìn Thôi Nghiêu nói, “Đừng nghe nó nói bậy, lại nói mày nghĩ rằng hiện tại thu tay còn kịp?”

Thôi Nghiêu mặt mũi trắng bệch, Thẩm Thiên Dục lại nhân cơ hội nói, “Thôi Nghiêu, nếu mày hiện tại chịu thu tay, tao sẽ không truy cứu, đồng thời nói ông nội tao giúp đỡ ba mày vượt qua.”

“Mày… mày nói thật?” Tên ngu ngốc Thôi Nghiêu quả nhiên dao động, nhưng lúc này Âu Dương Khải đã sắp chó cùng rứt giậu, “Thôi Nghiêu mày bị ngu à?”

Âu Dương Khải vừa nói vừa chém đứt dây thừng trên người Tô Tố Tố, sau đó một tay đem Tô Tố Tố nhấc lên, con dao vẫn như cũ đặt trên cổ cô, “Không được tới đây, nếu không tao gϊếŧ ả.” Sau khi rống giận với Thẩm Thiên Dục xong lại quay đầu nói với Thôi Nghiêu, “Đi theo tao, đồ ngu.”

Nhìn ra là muốn chuồn, cũng không đến mức ngu xuẩn lắm. Phó Diệc Sâm nhân cơ hội làm một thủ thế cho Thẩm Thiên Dục xem, chợt nghe Thẩm Thiên Dục tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thôi Nghiêu, “Thôi Nghiêu, gã lợi dụng mày, nhìn mà không đoán ra à?”

“Câm miệng!” Âu Dương Khải vội vàng ngăn cản, nhưng đã chậm, Thôi Nghiêu nghe Thẩm Thiên Dục nói đột nhiên hướng gã vọt tới, “Chó chết, mày muốn hại chết tao!” Vừa nói vừa xông đến đoạt lấy dao trong tay Âu Dương Khải.

Bởi vì hai người cách nhau rất gần, mà Âu Dương Khải lại không hề phòng bị, nên hắn vừa nhào lên đã nắm được tay cầm dao của Âu Dương Khải.

Chính là lúc này, Phó Diệc Sâm rất nhanh ra hiệu cho Thẩm Thiên Dục, rồi sau đó giống như liệp báo ẩn núp đợi con mồi đã lâu từ trong bóng tối xông ra, Âu Dương Khải thậm chí còn chưa định hình được chuyện gì, cổ gã đã bị một bàn tay bóp chặt, đồng thời từ cổ tay đang cầm dao truyền đến một trận đau đớn, giây tiếp theo, dao rơi xuống mặt đất.

Mà ngay lúc Phó Diệc Sâm đánh ra một bộ liên chiêu, Tô Trạm vẫn luôn phải ẩn nhẫn lửa giận lúc này cũng nhấc chân, đá bay hai tên côn đồ ra ngoài, đồng thời tiến lên đem Thôi Nghiêu đang sợ choáng váng một cước đá văng, sau đó rất nhanh kéo Tô Tố Tố đến bên người.

Hai người cơ hồ hoàn thành động tác cùng lúc, rồi hoàn mỹ kết thúc dựa lưng vào nhau, có thể nói là ăn ý mười phần.

“Đi.” Phó Diệc Sâm hơi hơi nghiêng đầu nói với Thẩm Thiên Dục sau lưng. Lúc này ba người bọn họ tính cả Âu Dương Khải đang bị mấy chục người bao vây ở giữa, Âu Dương Khải bị hắn chế trụ cổ họng không dám nhúc nhích.

“Tránh ra, nếu không tôi bóp chết hắn.” Phó Diệc Sâm cười lạnh một tiếng, đám người xung quanh không tự giác lùi ra sau mấy bước, mà Âu Dương Khải cũng gian nan phất phất tay bảo họ tránh đường.

Vì thế, Thẩm Thiên Dục kéo Tô Tố Tố, Phó Diệc Sâm chế trụ cổ Âu Dương, bốn người di chuyển về phía cửa sắt bên tay phải cách đây tầm ba mươi mét, mà những tên còn lại thì gắt gao theo sát phía sau.

Vốn hết thảy đều thuận lợi, nhưng ngay lúc bọn họ vừa ra đến bên ngoài, Tô Tố Tố đột nhiên “Á” một cái lảo đảo, hình như là vướng phải cỏ dại, hơn nữa không biết xui xẻo thế nào lại đi kéo áo Phó Diệc Sâm.

Phó Diệc Sâm theo phản xạ quay đầu, chính là đúng lúc này, Âu Dương Khải cư nhiên thoát khỏi gọng kìm của hắn, Phó Diệc Sâm trợn mắt há hốc mồm, bằng thân thủ của Âu Dương Khải có thể tránh thoát sao? Logic ở đâu?

Nhưng còn không kịp mắng chửi, mấy chục tên côn đồ đã xông tới, “Mang theo cô ấy, tôi cản phía sau!” Phó Diệc Sâm không quay đầu mà nói với Thẩm Thiên Dục. Không thể phủ nhận, cái thiết lập này thật não tàn, còn mấy chục bảo tiêu hắn mang đến kia, đã lâu như vậy cũng chưa tìm đến được đây, Phó Diệc Sâm vẫn chỉ có thể cười ha ha.

Tô Trạm một đường túm lấy bả vai Tô Tố Tố, quả là thành sự không đủ bại sự có thừa, tuy rằng y rất lo lắng cho Hạ Hầu Minh, nhưng hiện tại còn phải dẫn quả tạ này chạy trước, để cô ta lưu lại không khéo còn gây thêm phiền phức cho Hạ Hầu.

Phó Diệc Sâm thuần thục rất nhanh đã giải quyết mấy tên côn đồ xông đến, đồng thời không chút khách khí tặng cho Âu Dương Khải hết cú đấm này đến cú đấm khác, xem như đã trả thù được cho Thẩm Thiên Dục, rồi mới đuổi theo phương hướng hai người bọn họ vừa chạy, lưu lại Âu Dương Khải phía sau thống khổ gào thét trong hỗn loạn, “Bắt bọn chúng lại cho tao!”

Phó Diệc Sâm không lâu sau đã bắt kịp hai người Thẩm Thiên Dục, chủ yếu là vì Tô Tố Tố chân ngắn chạy không nhanh được, vì thế rất nhanh mấy tên côn đồ cầm đao phía sau cũng đuổi kịp, Phó Diệc Sâm ở lại cản phía sau, nhưng đối phương chiếm ưu thế số lượng, hắn không thể hoàn toàn bảo vệ được hai người họ, vì thế rất nhanh Thẩm Thiên Dục cũng nhịn đau gia nhập cuộc chiến, chỉ có Tô Tố Tố được hai người bảo hộ ở giữa một bên thét chói tai một bên gây thêm phiền phức.

Hai người vừa đánh vừa rút lui, nhưng vấn đề là bọn họ vừa không có vũ khí, lại còn phải thời khắc bảo hộ Tô Tố Tố, dưới tình huống như thế, Phó Diệc Sâm rốt cục vẫn trúng một đao, ở ngay giữa bả vai. Máu đỏ thẫm rất nhanh theo cánh tay chảy xuống, vô cùng chói mắt.

Chú thích:

(1) Chắc ai cũng biết rồi ha, quan nhị đại và phú nhị đại đều là thế hệ con cháu đời thứ hai,

nôm na là quan nhị đại: con nhà quan, phú nhị đại: con nhà giàu.

(2) Đơn thương độc mã: một cây thương, một con ngựa, ý chỉ việc đơn độc hành độc, không cần ai giúp sức.

Ritt: Ghét con mẹ nữ chính dễ sợ: