Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
80! 80!
Mới đến thành phố W bao lâu đâu, mà từ 90 biến thành 80!
Mười kg đấy! 20 cân!
Trịnh Thâm cảm thấy hơi đau đầu, anh ngẩng đầu, duy trì tư thế ngồi chồm hổm: "Cái này... Có vấn đề rồi chăng?"
Khóe môi Miêu Miêu khẽ cười: "Không có, hơi gầy chút thôi."
Đây là gầy chút thôi sao?!
Trong lòng Trịnh Thâm đang phẫn nộ gào thét, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, cười nói: "Ngày mai đến bệnh viện một chuyến đi, sắp thi tốt nghiệp trung học, mà đột nhiên gầy như vậy, chúng ta đi xem thử có vấn đề gì không."
"Không có gì đâu? Vì cái này, vậy rất phí tiền."
"Không sao cả, không sao cả, cứ quyết định như vậy, ngày mai ăn sáng rồi đi."
Miêu Miêu gật đầu, đêm đó Trịnh Thâm làm cho cô một bàn đầy các món ăn, khuyên cô ăn nhiều.
Đợi Miêu Miêu trở về phòng, lúc này Trịnh Thâm mới chạy đến night club, trong night club nhà người ta, Ngưu Đồ đứng ở đó.
Mục đích Ngưu Đồ đi chủ yếu để dọn dẹp người phụ nữ đội mũ cho ông ta, là người phụ nữ có hương vị, phong cách gì đó.
Ông ta vì cô ta, mời nhà thiết kế chỉnh sửa phòng ốc theo ý cô ta, bên này còn chưa xong, mà cô ta đã chạy theo Hắc Tử.
Gã tên là Hắc Tử, người khác cũng gọi Hắc ca, hai người đều có mấy cái night club, mở cùng một thành phố, khó tránh khỏi tạo thành quan hệ cạnh tranh.
Nghề phụ của gã là bất động sản, bàng môn tà đạo thì Hắc Tử chiếm nhiều hơn.
Đáng tiếc gã có quá nhiều đường, không ai bắt được gã.
Lần này lúc Trịnh Thâm đến cửa, Hắc Tử đang để cho người phụ nữ kia mời rượu Ngưu Đồ.
Trịnh Thâm đẩy người canh cửa ngăn cản mình ra, đi thẳng vào.
"Đây là ai?" Vẻ mặt Hắc Tử không vui, Trịnh Thâm không để ý đến gã, đứng sau lưng Ngưu Đồ.
Hắc Tử người cũng như tên: "Lão Ngưu, mày có uống không?"
"Tao có thể uống, nhưng ả đàn bà này tao phải mang đi."
"Vậy không được, tao còn chưa chơi đủ đâu." Dáng vẻ đắc ý, Ngưu Đồ tức giận trợn to hai mắt.
"Mày TNND [1]! Hắc Tử mày muốn đến chết không ngừng với Ngưu Đồ tao hả?!"
[1] TNND: một từ chửi trên mạng, viết tắt của “ta nai nai de”: bà nội mày
Lão Hắc nhíu mày: "Chúng ta có tốt hơn vậy à?"
"Hôm nay mày uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống!"
Trịnh Thâm và Ngưu Đồ đều đặt ánh mắt vào cái ly, nháy mắt đã hiểu, nó đã được tăng thêm nguyên liệu rồi.
Ngưu Đồ tức giận bộc phát, anh em phía sau cũng khẽ giật.
Trịnh Thâm đè ông ta lại, nhìn về phía lão Hắc: "Sống hòa bình không được à?"
"Khốn! Con mẹ nó?! Ngưu Đồ mày đến thành phố W, tạo thành bao nhiêu phiền phức cho ông đây, không chỉnh chết mày, ông đây ngẩng mặt thế nào?!"
"Khốn!" Ngưu Đồ muốn bốc cháy rồi.
Trịnh Thâm tiếp tục ấn xuống, nói: "Ông như thế là phạm pháp."
"Đừng nói pháp với ông đây, ở đây ông chính là luật pháp!"
"À..." Trịnh Thâm khô khan ồ một tiếng, vô cùng tỉnh táo.
Trong mấy giây, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát, tất cả mọi người ở đây đều trợn to hai mắt.
"Khốn!" Tiếng lão Hắc mắng, vung tay lên muốn bắt Trịnh Thâm, giấu bọn họ đi.
Trong chốc lát, người của đối phương đã co quắp ở trên mặt đất, quần áo Trịnh Thâm run lên, cảnh sát mới vừa giơ súng vào cửa nói: "Giơ tay lên."
"Ai báo cảnh!" Cảnh sát cầm đầu thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, mặt chính khí, dáng vẻ vô cùng tốt.
Gần đây cảnh sát này khiến người có tâm tư bất chính ở thành phố W nghe tin đã sợ mất mật.
Phía dưới dày dạn, phía trên có cha, có ông nội, không ai dám phản kháng.
Trịnh Thâm ngoan ngoãn giơ tay: "Tôi nghi ngờ bọn họ lừa ông chủ tôi cắn thuốc."
...
Lúc Ngưu Đồ đi ra từ bốt cảnh sát vẻ mặt vẫn còn hơi ngây ngốc, đi theo phía sau Trịnh Thâm, đảo ngược mối quan hệ chủ tớ.
"Sao cậu báo cảnh sát..."
Ngưu Đồ đơ như cây gỗ nói.
"Bọn họ phạm pháp thì sao tôi không thể báo cảnh sát, chúng ta là công dân Trung Quốc, quốc gia có trách nhiệm phải che chở cho an toàn của chúng ta."
Ngưu Đồ nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ trộn lẫn vào nhau, dạy thiếu nợ thì trả tiền, ít khi mượn cảnh sát.
Có đôi khi vì không cần thiết, có lúc nó lại vô dụng.
"Đúng rồi... thuốc bột này..."
"Buổi chiều ở night club lấy trên người Tiểu Hỏa."
"Vân..."
"Tôi mang bao tay rồi."
Ngưu Đồ: "..." Khốn! Mẹ nó đã tính toán rõ ràng từ lâu! Còn ghi âm, không trách được khi nãy luôn nói mấy lời khách sáo!
Đột nhiên giễu cợt cười một tiếng: "Gã có đường, bắt vào thì không phải..."
Trịnh Thâm quay đầu lại: "Đây không phải do cảnh sát Diệp đó bắt được sao?"
Ngưu Đồ sửng sốt, đột nhiên vỗ đầu một cái: "Đúng ha, cảnh sát Diệp này muốn đi lên, phải cần có công trạng, chứng cứ gì chúng ta cũng có, người khác không dám, nhưng anh ta dám!"
Vỗ lưng Trịnh Thâm: "Người anh em! Cậu là anh em thân thiết của tôi! Đi, uống hai ly!"
"Không đi, gần sáng rồi, ông đây phải trở về làm bữa sáng!"
Đối với vợ của Trịnh Thâm, Ngưu Đồ có biết một chút, kéo Trịnh Thâm: "Ai dô, vợ cậu còn nhỏ tuổi, sau này còn học đại học! Người có văn hóa, có thể sẽ..."
Trịnh Thâm biết ông ta muốn nói gì, nhướng mày, nói: "Cho điếu thuốc."
Ngưu Đồ ngoan ngoãn châm cho anh.
Trịnh Thâm ngồi chồm hổm ở cửa cục cảnh sát, rút ra một điếu thuốc.
"Này, người anh em, tôi... Chỉ đùa một chút thôi, cậu đối với cô ấy tốt như vậy, cô ấy sẽ không..."
Giẫm đầu thuốc lá ở dưới bàn chân, nghiền một chút, nói: "Cô ấy muốn gì tôi cho cô ấy cái đó, ông đây không có văn hóa, có lòng!"
Đứng lên, bước nhanh trở về, nên nấu bữa sáng rồi.
...
Lúc Miêu Miêu rời giường, Trịnh Thâm đang ở nhà bếp, thờ ơ mặc một cái áo ba lỗ, lộ ra vóc người rất tách biệt với không khí trong nhà bếp.
Nhìn một lát, thì hơi đỏ mặt.
Trịnh Thâm quay đầu lại, nhìn thấy Miêu Miêu đỏ mặt, trong lòng vui mừng, vốn dự định nấu cơm xong sẽ mặc quần áo, giờ đã ném ý định đó sang một bên rồi.
"Anh không lạnh à?"
"Không lạnh! Còn nóng nữa ấy!"
"Anh sẽ mặc cái này đi ra ngoài?!"
Trịnh Thâm liếc nhìn Miêu Miêu mặc áo dài quần dài, lại nhìn bầu trời âm u.
Xoay người, lúng túng mặc áo khoác vào.
Lúc này Trịnh Thâm không đến bệnh viện lần trước nữa, mà đổi một bệnh viện lớn khác. Lấy số, đang xếp hàng chờ ở cửa.
Bệnh viện lớn, khám bệnh phải cần một khoảng thời gian.
Đợi đến lượt bọn họ, đã gần trưa rồi.
"Bệnh gì?" Giọng nói dịu dàng từ tính.
Trong lòng Trịnh Thâm lộp bộp, đây là chuyên gia à? Còn trẻ như vậy thì chuyên gia gì?!
Lại là một cái bệnh viện lừa đảo!
Miêu Miêu nói ra tình trạng, bác sĩ kia cau mày suy nghĩ một lát, lấy ống nghe ra.
"Làm gì đấy?!" Ánh mắt hung hăng trừng lên, bác sĩ họ Tô bỗng dừng một lát, nói: "Tôi là bác sĩ."
Anh ta tiếp tục động tác trên tay, Trịnh Thâm bên cạnh thấy thế bốc lửa, bà nó bà nó!
Tay đè chặt tay anh ta: "Để chỗ nào đấy, Miêu Miêu tự đặt lên đi."
Tô Hướng Nam: "..."
Miêu Miêu tự làm, Trịnh Thâm giữ áo, thật sự không lộ ra chút gì.
Liếc nhìn ánh mắt bốc lửa của Trịnh Thâm, lại nhìn Miêu Miêu núc ních, tựa như là vị thành niên.
Cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy.
Trong lòng Trịnh Thâm đang thăm hỏi mười tám đời tổ tông của bác sĩ, như thế này còn không nhìn ra nguyên cớ, ông đây tố cáo mày!
Bác sĩ kia lại hỏi cặn kẽ, đột nhiên cười một tiếng: "Em đang trổ mã, nên cơ thể dài ra."
"Trước kia mập trừ do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra, còn có trổ mã chậm dẫn đến bị trì trệ, mập này là "mập giả", chỉ cần điều dưỡng tốt, theo thuốc của tôi, đến bệnh viện làm vật lý trị liệu định kỳ."
"Thân thể điều dưỡng rất tốt, trao đổi chất tốt, chất thải còn trong cơ thể sẽ được làm sạch, từ từ thay mới, rất nhanh sẽ gầy xuống."
"Cụ thể tôi từ từ nói với em, em ghi nhớ này... Thôi, lưu Wechat đi, chúng ta chat thoại."
Trên tay vừa viết ra phương thuốc, vừa nói ra những điều cần chú ý, vẻ mặt Miêu Miêu vui mừng, không ngừng nói: "Cảm ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ!"
Trịnh Thâm: "..." Bà nó bà nó bà nó! Thằng mất dạy nào đề nghị đến bệnh viện thế hả?!
Bây giờ ông đây muốn gϊếŧ tên bác sĩ này còn kịp không?!