Khϊếp thật! Khuynh Thành kinh ngạc, rõ ràng đồ phải gió ấy đã đi xa mà sao vẫn nghe thấy lời cô nói, nó có thiên lý nhĩ chắc?
“Yêu thú? Yêu thú nào? Ngươi chỉ giỏi hù dọa ta!” Khuynh Thành nói rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi dưới gốc cây. Nhưng chỉ một lát sau, Khuynh Thành đã thấy Huyết Sâm vội vã trở về, có phần hoảng hốt. Chẳng lẽ có yêu thú thật?
“Huyết Sâm gia gia!” Khuynh Thành vận linh thức đi đến bên cạnh lão, kéo lão lên phi kiếm của mình.
“Mau chạy đi!” Huyết Sâm gần như hét lên.
“Có chuyện gì sao ạ?” Khuynh Thành thắc mắc.
“Không có thời giờ nói chuyện đâu, mau chạy đi!” Huyết Sâm giục giã, mặt lão căng thẳng vô cùng.
“Vừa nãy Hồng Loan có đến phải không?” Huyết Sâm sau khi bình tĩnh lại liền hỏi.
“Phải!”
“Hiện giờ Hồng Loan đi đâu rồi?” Huyết Sâm nghi hoặc cau mày.
“Không biết!” Khuynh Thành đáp gọn.
“Sao lại để cho nó đi? Có mặt Hồng Loan chúng ta sẽ bớt rắc rối rồi!” Huyết Sâm ngán ngẩm nhìn Khuynh Thành không biết nên nói cô như thế nào nữa đây.
“Đến giờ cô vẫn nghĩ thần thú Hồng Loan trêu cô à?”
“Lẽ nào không phải thế? Nó dám cho cháu ăn thức ăn của chim, cháu hận tới chết!”
Huyết Sâm nhịn không được nữa gần như hét lên: “Cô đần độn thật hay giả vờ đần độn vậy?”
“Huyết Sâm gia gia nói vậy có ý gì?” Khuynh Thành nhíu mày khó chịu.
“Thứ mà Hồng Loan cho cô ăn là kim đan của yêu thú. Cô có biết luồng khí cực mạnh trong người cô là ở đâu ra hay không? Cô nghĩ rằng công lực của cô vì sao mà lại tăng nhanh đến thế?”
“Như ông nói thì con chim phải gió đấy đang giúp cháu à?”
“Cô thật không biết?” Huyết Sâm có phần nghi hoặc, có thể khiến cho một thần thú như Hồng Loan giúp đỡ mà cô ta lại không hề hay biết gì, chuyện này thật quái lạ!
“Cháu không biết thật! Cháu cũng không có quen nhân vật lợi hại nào cả. Cháu chỉ nghe con chim đó nói rằng phù thủy n Ly nhớ nó đến giúp cháu, cháu nghĩ rằng nó nhầm lẫn ở đâu đó.” Khuynh Thành nói rồi tự nghĩ, chẳng lẽ nó được n Ly sai đi bảo vệ cô thật?
“Lẽ nào là cô ta?” Khuynh Thành nhíu mày nghĩ ngợi.
“Ai?” Huyết Sâm vội hỏi.
“Lúc cháu đi vào Thực Nhân cốc có gặp một cô gái áo đỏ, cô ta nói Lam Tố là một vương gia nào đó và bảo cháu tránh xa anh ấy rồi bỏ đi. Có vẻ cô ta rất ghét cháu thì phải, không lý nào cô ta lại giúp cháu được. Hay là Lam Tố sai Hồng Loan đến bảo vệ cháu?”
“Khuynh Thành, tạm thời đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Chúng ta phải tranh thủ đi cho nhanh, lần sau gặp Hồng Loan thì hỏi cho rõ là được.”
Khuynh Thành gật gật đầu, phi kiếm dưới chân lao vụt đi, luồng khí lúc này càng lúc càng áp sát hơn.
“Loài người kia chạy đi đâu hả?” một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau, rồi một gã có hình hài giống như Trư bát giới xuất hiện.
“Chúng ta gặp rắc rối rồi!” Huyết Sâm thở dài.
Khuynh Thành nhìn con yêu thú ấy một lượt thầm nghĩ, may mà hôm nay cô đã luyện hóa được không ít, chứ không nếu đυ.ng phải gã chắc đã sớm bỏ chạy mất mạng rồi.
“Huyết Sâm gia gia cứ chạy trước đi!”
“Không!” Huyết Sâm nghe Khuynh Thành nói thì lắc đầu từ chối.
“Huyết Sâm, ông yên tâm, cháu sẽ không sao đâu!” nói rồi tăng thêm lực, phi kiếm nhanh như chớp vọt lên phía trước. Huyết Sâm đứng nhìn Khuynh Thành và con yêu thú giao đấu cảm thấy rất hài lòng, coi như là lão đã không uổng công cứu cô. Chỉ hiềm lão không biết cao nhân bí ẩn đứng đằng sau lưng cô là nhân vật như thế nào, linh lực của lão quá yếu không đủ để dò xét người ấy. Khẽ nhún chân cho phi kiếm của Khuynh Thành dừng lại, lão ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, mở be rượu ra bắt đầu nhâm nhi. Nếu Khuynh Thành đang giao đấu mà thấy được cảnh này chắc sẽ tức chết thôi! Bảo lão đi lão không đi, không ra trợ chiến thì chớ lại còn ngồi đây uống rượu xem đánh nhau. Aiii....
“Loài người kia, hãy ngoan ngoãn để ta ăn thịt!”
“Lợn, đúng thật là lơn! Có là đồ ngu mới ngoan ngoãn để ngươi ăn thịt!” Khuynh Thành cười nhạo nhìn nó.
“Ngươi dám nói ta ngu?” con lợn kia thét vang giận dữ.
“Chẳng lẽ không phải?” Khuynh Thành mỉa mai nói.
“Ngươi sẽ sinh ra con cái mắt mù!” con lợn nọ bắt đầu chửi bới liên hồi.
?!? Nó là yêu thú loại nào thế này? Sao nó lại mắng nhiếc ghê rợn thế? Khuynh Thành tự hỏi.
“Đồ khốn! Là ngươi sinh con mù mắt!” Khuynh Thành tức giận mắng lại.
“Ta rủa ngươi sẽ bị đau vυ'!”
Khuynh Thành thật sự bị choáng, choáng đến tận tâm can. Đã biết thế giới bao la rộng lớn nhiều điều kỳ thú, nhưng một con yêu thú mà biết mắng nhiếc, trù ẻo người ta cay độc thế này thì quả là cô chưa từng gặp qua.
“Ta rủa ngươi sẽ bị đau của quí đi!” Khuynh Thành lớn tiếng quát.
“Ta rủa ngươi ngày nào cũng sẽ bị đau bụng dưới!”
Khuynh Thành than trời, ngay cả đau bụng dưới nó cũng biết, nó là yêu quái biếи ŧɦái sao?
“Đồ quái dị biến dị kia, có giao đấu nữa không? Nếu không thì bà chị này sẽ đi luôn, chị không cãi nhau với ngươi kẻo sẽ ảnh hưởng tới hình tượng sáng ngời của chị!” Khuynh Thành không sao chấp nhận nổi, sau một hồi giao đấu lại trở thành đấu võ miệng. Dù sao cô cũng là người có giáo dục, kiểu như vậy cô không muốn. Nhưng kể cũng lạ, con yêu thú này sao lại biết chửi tục?
“Ngươi chửi mắng chẳng qua là chỉ muốn chuồn? Hừ! Đừng hòng, ta sẽ mắng ngươi ba trăm câu nữa rồi mới giao đấu với ngươi.”
Khuynh Thành nghẹn đến chết thôi. Chửi ba trăm câu nữa thì nó gϊếŧ cô đi cho rồi.
“Đồ tâm thần!” Khuynh Thành tức khí chửi.
“Ngươi tâm thần thì có! Ngươi xấu như ma, ngươi bốc mùi thum thủm. Ngươi là đồ quái thai!”
Hừ! Học hỏi quả nhiên nhanh, Khuynh Thành sắp phát điên đến nơi rồi. Cô không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Nhìn đây!” Khuynh Thành nắm chặt quyền tập trung công lực nện thẳng vào con yêu thú.
“Đồ quái thai, ngươi không có chút võ đức nào cả!”
Tức chết cô rồi, hành xử với một con lợn mà cũng cần võ đức sao? Khuynh Thành sắp điên thật rồi, đâu ra cái thứ yêu thú lắm lời luôn miệng chửi mắng người thế kia?
“Con lợn chết tiệt hãy tiếp chiêu của ta!” Khuynh Thành hét lên.
Con lợn kia gầm lên giận giữ, quả chùy trong tay phang thật mạnh vào ngực mình, gào rú: “Loài người biến dị đáng chết! Ai là lợn hả? Ta rất hận kẻ nào gọi ta là lợn!”
“Ngươi là lợn! Không những thế ngươi còn là một con lợn quái thai, một con lợn bị trục trặc về gien!” Khuynh Thành vừa nói vừa bắt đầu tấn công, phải công nhận con lợn này cũng rất lợi hại đi.
“Loài người bé tẹo! Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, sẽ biết Sơn Hoan đại gia này lợi hại ra sao!” nói rồi nâng quả chùy nặng trăm cân vung về phía Khuynh Thành, mặt đất ầm ầm rung chuyển rồi nứt ra một vết lớn.
Khuynh Thành cau mày xót xa.
“Con lợn ngu xuẩn kia, chẳng lẽ ngươi không biết thung lũng này là hóa thân của chủ nhân các người? Ngươi phang như thế bà ấy không chết thì cũng sẽ bị chấn thương nặng mất!”
Sơn Hoan nghe thế thì nghệt mặt ra. Nó không ngờ Khuynh Thành lại biết chuyện về chủ nhân của nó, ánh mắt sắc như dao nhìn cô: “Nói đi, vì sao ngươi lại biết chuyện về nơi đây?”
“Ta không thèm kể cho ngươi!”
“Hừ! Hôm nay ta không thể không gϊếŧ ngươi. Là Tiên đế sai ngươi tới đây phải không?”
“Ngươi mới là do tên khốn đó sai tới thì có!” Khuynh Thành bĩu môi cãi lại.
Nghe cô chửi Tiên đế như thế sắc mặt Sơn Hoan bỗng dịu hẳn đi, giọng nói cũng không còn thô bạo như trước.
“Nói vậy nghĩa là cô không phải do tên cáo già JJ đó phải đến?”
Khuynh Thành cứng lưỡi không biết nói sai, cô từng nghe người ta chửi mắng nhưng là chưa có ai chửi mắng người như tên này hết.
“Tại sao cô lại biết câu chuyện về chủ nhân của ta?” Sơn Hoan nghiêm mặt nhìn Khuynh Thành hỏi.
“Ta nghe kể lại!”
Sơn Hoan nghe vậy hít sâu một hơi rồi nói: “Cô yên tâm, ta không làm đau phu nhân đâu. Chỉ có điều không biết bao giờ phu nhân mới tỉnh lại, chúng tôi thật có lỗi với chủ nhân!”
Khuynh Thành rất ngạc nhiên, không ngờ con lợn này lại tình nghĩa như vậy. Nó hơn hẳn con Hóa xà hôm trước.
“Cũng chẳng thể trách các ngươi. Có lẽ phu nhân Tịch Vân lựa chọn như thế này lại đúng cũng nên.”
Sơn Hoan thu quả chùy về, vẻ mặt hòa hoãn nhìn Khuynh Thành: “Cô đi đi! Ta nể phu nhân Tịch Vân nên tha mạng cho chô. Nhưng ta khuyên cô nên nhanh chóng ra khỏi nơi này ngay, nếu không cho dù ta không gϊếŧ cô thì cũng sẽ có những yêu thú khác gϊếŧ cô!”
“Đồ lợn ngu xuẩn nhà ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không chết. Ta phải đến hồ U U để gột bỏ mùi lạ trên người, khi chưa đạt được mục đích ta sẽ không đi đâu hết.”
“Tùy cô thôi, ta chẳng bận tâm làm gì.” Nói rồi vểnh tai lên quay người bước đi, được một đoạn lại quay lại gào lên với Khuynh Thành. “Ta không phải lợn, ta là Sơn Hoan! Nhớ lấy! Lần sau còn gọi ta như thế ta sẽ gϊếŧ cô!”