“Sao muội lại lỗ mãng thế hả, không biết quý trọng thân thể, có biết như vậy nguy hiểm lắm không?” Quân Tùy Ngọc nghe xong đầu đuôi câu chuyện, hiếm khi thấy lên tiếng trách mắng, “Muội không hề thích hợp mang thai.”
“Muội đã hỏi ý kiến rồi.” Ôm lấy chăn mềm, giọng nàng vô cùng bình tĩnh, “Cũng biết có nguy hiểm, nhưng dù thế nào cũng phải làm.”
“Phải làm là cái gì hả?” Quân Tùy Ngọc không nén được tức giận, “Trước khi muội gả đến ta đã nói rõ với Tạ Vân Thư rồi, hắn không cần con. Vất vả lắm mới lấy được Hải Minh Tiêu bình an sống qua ngày, vì sao phải thành dã trang xe cát. Đừng nói là muội muốn con, muội còn không muốn làm mẹ.”
Gương mặt trắng như tuyết nở nụ cười, “Huynh… đúng là rất hiểu muội.”
“Rốt cuộc là vì sao?”
“Thật ra muội cũng không quan tâm có con hay không.” Thấy không giấu được, nàng cũng vô cùng thẳng thắn, “Nhưng nếu đã gả cho chàng thì phải có một đứa.”
“Người Tạ gia ép nàng?” Giọng của y nghiêm túc hẳn lên.
Nàng dừng lại, như thể đang suy nghĩ phải nói sao cho rõ ràng.
“Nếu lợi dụng thế lực Tạ gia lấy thuốc thì ắt phải có hồi báo, muội không thích mắc nợ. Cũng đã cân nhắc cẩn thận đến thời kỳ nguy hiểm, so với tình hình trước mắt thì hẳn sẽ không có điều bất trắc. Muội vốn không thích bị gia thế trói buộc, quá rắc rối, nhưng nếu đã làm vợ người ta thì suy cho cùng cũng phải biết cách xử lý thỏa đáng. Làm theo điều đã hứa thì đúng là có lợi thật, Hải Minh Tiêu cũng để cơ thể muội dần khỏe lên, nhưng về lâu dài sẽ càng bị động.” Nàng nhẹ nhàng nói, như một kế hoạch tấn công phòng thủ kín kẽ.
Điểm khác biệt là nhân tố ẩn nấp nhất trong đó chưa từng để lộ.
Quân gia và Tạ gia là hai thế lực lớn một Nam một Bắc, hôm nay chia đều mỗi bên một nửa, nhưng ngày sau có thể sẽ có khả năng thống nhất võ lâm. Quân gia chỉ có một huyết mạch, không đông đúc bằng nhân khẩu Tạ gia. Nếu mấy chục năm sau bên này lên bên kia xuống thì chắc hẳn sẽ bị đe dọa uy hϊếp. Muốn để cho cuộc thông hôn này phát huy đầy đủ hiệu quả hóa giải buồn xa thì phải có hậu duệ, chỉ có cách để huyết mạch Quân gia hòa sâu vào Tạ gia thì mới có thể thực hiện được.
“… Một gia tộc như thế này, Vân Thư bảo vệ quá mức sẽ rất dễ bị người ta ghét bỏ, nhất là đối với một thê tử có thiếu sót.” Nàng nhếch mép trào phúng, “Nếu để người ta nắm thóp thì còn không bằng mạo hiểm một lần, nấp sau lưng giả vờ mắt mù tai điếc không hợp với muội. Hơn nữa chàng cũng rất quý trọng người nhà, muội không muốn chàng vì cưới muội mà phải hối tiếc.”
Trong đôi mắt xưa nay lạnh lùng chan chứa tình cảm, “Chàng đã bỏ ra quá nhiều vì muội rồi, nên thỉnh thoảng muội cũng muốn làm chút gì đó cho chàng.”
Nghe nàng nói xong, một lúc lâu sau Quân Tùy Ngọc mới nói.
“Muội có nghĩ đến, ngộ nhỡ…” Câu nói tựa như tiếng thở dài dừng lại, “Hắn sẽ có cảm nhận gì?”
“Muội không thể mãi mãi nấp dưới đôi cánh của hai người được.” Im lặng một lúc, nàng khẽ cười, “Hai người muốn muội sống một cuộc sống bình thường, hạnh phúc bình thường, nhưng có một số việc nhất định phải làm. Chàng xuất thân từ đây, hưởng được lợi nhiều thì cũng phải trả giá cao. Ngồi nhìn chàng dùng mọi cách chu toàn vì muội, gánh vác mọi chịu đựng, mùi vị thật sự không tốt lắm.”
Im lặng đối mặt một lúc lâu, Quân Tùy Ngọc dời mắt nhìn đi.
“Phiên Tiên, ta hiểu tâm ý của muội.” Ngoài mặt Quân Tùy Ngọc không có biểu cảm gì, “Nhưng nếu muội vì vậy… Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình.”
***
Ống tay áo Thẩm Minh Châu bị một phụ nhân thô kệch túm chặt lấy, tiến lùi không được, trơ mắt nhìn người vây xem càng lúc càng nhiều, nói cười bình luận giẫm trên sự đau khổ của người khác, nàng thật sự rất muốn khóc. Từ nhỏ nàng rất đáng yêu nên được trưởng bổi trong nhà chiều chuộng thương xót, Thẩm gia lại còn là thế tộc, chưa bao giờ phải chịu ấm ức. Cả gan ra khỏi nhà xông xáo đến tận hôm nay, vì dựa vào sự cơ trí, cái miệng ngọt xớt và thân thủ tốt nên trên đường đi rất thuận lợi không gặp nguy hiểm, nàng rất đắc ý, đang còn nghĩ lúc về sẽ khoe với cha mẹ huynh trưởng thế nào, thế nhưng hôm nay lại gặp phải vận xui.
Trời mới biết nàng chỉ làm đổ một bát đậu hủ.
Nhưng xui thay bát đậu hủ kia lại đổ cả vào tranh hoa điểu bán ven đường.
Mắt thấy màu xanh đỏ tím vàng trộn vào nhau, chim anh vũ kẻ lông mi biến thành nước sôi, nàng chỉ có thể chấp nhận đồng ý bồi thường, nhưng chưởng quỹ của cửa tiệm bán tranh chữ thấy nàng là người vùng ngoài không biết chuyện, lập tức há mồm thét giá lên trời. Dù không rành về tranh chữ, nhưng không có nghĩa Thẩm Minh Châu là đồ ngốc để mặc người khác làm thịt, vừa mới nói đôi câu thì vợ của chủ tiệm đã sáp đến gần kêu trời khóc đất, gắt tới nỗi nàng đổ đầy mồ hôi cũng không làm gì được, bạc trên người thì lại không đủ, cứ đứng đấy không biết phải làm sao.
Đúng lúc này bàn tay của phụ nhân túm lấy nàng đột nhiên lỏng ra, lảo đảo ngã xuống đất, nàng toan giơ tay đỡ song lại thôi, một người thanh niên nom quen mắt đứng khoanh tay trong đám đông, mắt cười ba phần.
“Còn không đi mau?”
Một giọng nói nhỏ truyền vào tai nhắc nhở, nàng do dự nhìn nam tử kia, còn chưa kịp làm gì thì lại lần nữa bị phụ nhân bò dậy túm chặt lại.
Nhìn gương mặt lúng ta lúng túng không biết làm sao của nàng, người thanh niên bước đến thì bỗng khựng lại.
“Bà ta muốn đền bao nhiêu?” Âm thanh dịu dàng như gió nhẹ, lẫn trong ồn ào vẫn có thể nghe rõ, một công tử áo xanh nhã nhặn lên tiếng hỏi.
Chưởng quỹ thấy người đến là một công tử giàu có lại không thể lấn áp như thiếu nữ kia, thái độ nhún nhường ba phần.
“Một trăm hai.” Liếʍ môi một cái rồi ông ta nhắm mắt ra giá, lại nịnh nọt bảo, “Công tử đừng cho đây là giá cao, bức tranh chim xanh đang hót này chính là thủ bút của một đại gia tiền triều. Công tử nhìn xem, mẫu đơn trong tranh cuống xanh hoa nở rộ, chim muông sống động như thật, ý vị thông thiên bất phàm, vô cùng giá trị, nhưng chỉ truyền lại cho đời sau mà thôi. Tại hạ treo tranh ở đây chứ không để bán, chỉ cầu tri âm cùng thưởng thức. Không ngờ lại bị phá hỏng ra thế này…” Vừa nói vừa thở dài lắc đầu, dáng vẻ rất đau lòng tiếc nuối, “Thật đúng là phí của trời, phá hoại cái đẹp.”
Từ sau mâu thuẫn lần đó Thẩm Minh Châu có gặp mặt y hai lần, nhận ra là công tử của Quân phủ. Chưởng quỹ nói ra chuyện nghiêm trọng như vậy, nàng càng thêm xấu hổ chỉ muốn độn thổ quách cho xong. Bị Quân Tùy Ngọc bắt gặp, dù có chạy cũng sẽ bị cười chê, trái lo phải nghĩ lại không tìm ra cách khác, chỉ đành thấp giọng cầu xin.
“Quân công tử có thể… cho tiểu nữ mượn chút bạc được không, tiểu nữ không đem nhiều như thế, lúc về sẽ lập tức trả ngay.”
“Thẩm tiểu thư cần gì phải khách khí.” Quân Tùy Ngọc mỉm cười, quét mắt nhìn thiếu niên trong đám đông, lại quay qua nhìn chưởng quỹ.
“Ta đã có duyên được trông thấy bức chim xanh đang hót rồi, một trăm hai đúng là không nhiều, nhưng bức tranh này mỏ chim quặp xuống cánh chim nhạt màu, còn không xứng gọi là hàng nhái mà lại dám đem ra lừa gạt.”
“Ngươi… ngươi ăn nói lung tung.” Bỗng nhiên bị chỉ ra, chưởng quỹ không cam lòng trợn mắt phản bác, “Đồ trong tiệm ta toàn là đồ thật, không có bằng chứng lại dám tung tin, rõ ràng là muốn bưng bít.”
“Bản chính là ngự tác tiền triều, sử dụng ấn giám* chế tạo đặc biệt, bột được mài từ mã não trân châu đá thủy tinh, dưới mặt trời có thể thấy tia sáng lấp lánh, người giám định ai cũng biết, con dấu bên trên có dấu hiệu đó không?” Quân Tùy Ngọc rút họa trục ra, “Bức chim xanh đang hót được danh gia cất giữ, ghi đề tựa ở năm chỗ, sao bức này chỉ có ba chỗ? Cuối cùng xin thỉnh giáo một câu, dựa theo luật của triều đại ta, giả mạo tranh vẽ sẽ bị khép tội gì, lấy giả tráo thật chịu hình phạt nào, lừa bịp ép bán sẽ bị xử phạt bao nhiêu?”
(*Ấn giám: bảo lưu dấu gốc của ấn triện đề phòng giả mạo.)
Mặt chưởng quỹ càng lúc càng trắng, eo càng lúc càng gập cong, không dám mạnh mồm nữa.
Từ đường phố nhao nhao ồn ào đổi đến tửu lâu trang nhã, nhất thời yên ắng hẳn đi.
“Đa tạ hai vị đã giải vây.” Thẩm Minh Châu được giải thoát, trong lòng vô cùng vui mừng.
“Tại hạ chỉ bênh vực mà thôi.” Quân Tùy Ngọc nhìn sang thanh niên bên cạnh, “Thẩm tiểu thư nên cám ơn người này mới phải.”
“Mặc Diêu ra mắt Quân công tử, Thẩm tiểu thư.” Thần khí không khác gì ngày thường, nhưng Quân Tùy Ngọc thấy có vẻ không được từ nhiên, cứ nhìn giai nhân mỉm cười, mơ hồ hiểu ra mấy phần.
“Vị công tử này? Ta…” Thẩm Minh Châu chỉ cảm thấy quen mắt.
“Tại hạ là thuộc hạ của Tạ tam công tử, thường theo hầu chúa thượng.”
“Mặc huynh là người đứng đầu trong số các ám vệ, nhiều lần bảo vệ Phiên Tiên và Vân Thư.” Quân Tùy Ngọc giải thích thêm, trong nụ cười có thêm sự hứng thú, “Gần đây Thẩm tiểu thư hay qua lại với xá muội, ngày ngày gần gũi, hẳn Mặc huynh không xa lạ gì.”
Lúc trước Mặc Diêu phụng mệnh canh chừng Bạch Phượng Ca nên cũng “theo dõi” ké Thẩm Minh Châu nhiều ngày, rất có hảo cảm. Hắn từng tán gẫu với tứ dực về nàng, nhưng cũng chỉ là tán thưởng mà thôi. Cho đến khi hai người Quân Tạ xảy ra mâu thuẫn, hắn tốt bụng hiện thân đỡ nàng, bỗng dưng tâm thần xao động, gương mặt béo mập xinh xắn như trái táo thường xuyên quanh quẩn trong đầu, có xua đi cũng không biến mất, hắn tự biết không ổn rồi. Nhưng vì thân phận người này đặc biệt nên hắn dứt khoát tránh xa, ai ngờ tình cờ đi lang thang lại thấy Thẩm Minh Châu lâm vào tình cảnh lúng túng, vẻ mặt như sắc khóc, không tránh khỏi ma xui quỷ khiến ra mặt giúp đỡ.
Thẩm Minh Châu nghe thế thì sửng sốt, nhiều lần mình nói chuyện đều đã lọt vào mắt nam tử này, vừa rồi lại còn dây dưa thảm hại trước mắt mọi người, không tránh khỏi ngượng ngùng, dáng vẻ thẹn thùng như tiểu nữ nhi.
Trái tim Mặc Diêu đập hẫng một nhịp, nhưng bề ngoài vẫn như thường, “Thẩm tiểu thư có võ công, vì sao không sử dụng?”
“Ta…” Gương mặt đỏ bừng, tự nhận ra mình ngốc nghếch nên giọng bất giác nhỏ đi, “Đối phương không biết võ công, hơn nữa cũng là ta đuối lý.”
Quân Tùy Ngọc rót cho nàng một ly trà, “Cô nương nhân hậu tốt bụng, bị tranh cãi vô lý mà vẫn có thể kiềm chế không xuất chiêu, đúng là đáng quý.” Đối với dây dưa của người bình thường, thiếu nữ thế gia lại có thể đè nén cơn giận không phát tác, có thể thấy Thẩm gia dạy bảo thế nào.
Càng nghe an ủi càng cảm thấy mình thật đần độn, hai má Thẩm Minh Châu đỏ lên, đầu suýt nữa chạm xuống mặt bàn. Thiếu nữ đơn thuần ngây thơ như chú chim non, Mặc Diêu mỉm cười, nhìn mấy lần lại thức thời dời mắt đi, đỡ có người phải thẹn thùng.
Khó khăn lắm mới bình thường lại, Thẩm Minh Châu lên tiếng, “Nhờ có hai vị tương trợ, xin Quân công tử thứ cho sự vô lễ của tiểu nữ lần đầu gặp.”
Vô lễ? Quân Tùy Ngọc đột ngột nhớ ra, khẽ mỉm cười.
“Làm gì có, lần đó là ta lỗ mãng, cô nương trách rất đúng.”
Thẩm Minh Châu cẩn thận nhìn sắc mặt của đối phương, “Có lẽ tiểu nữ là người ngoài không nên chen miệng vào, nhưng thật sự tam công tử rất tốt với Quân tỷ tỷ.” Quên đi sự lúng túng vừa rồi, gương mặt xinh xắn ngây thơ nghiêm túc, “Lần đầu tiên gặp Quân tỷ tỷ phong thái hòa hoa sáng rỡ, Minh Châu chỉ cảm thấy tự ti mặc cảm, không ngờ lại có người đẹp đến nhường đấy, đến phái nữ nhìn còn động lòng; sau đó lại thấy tam công tử, mới phát hiện trên đời này vẫn có người rất xứng, bọn họ đúng là một đôi do trời đất tạo nên.”
“Tiểu nữ muốn đến thăm Quân tỷ tỷ nhưng lại sợ làm phiền, tam công tử chủ động mời tiểu nữ vào uyển thăm hỏi, muốn biết chuyện cũ của đại ca, tiểu nữ cũng thành thật nói hết không để sót, lại bảo tiểu nữ chớ nhắc đến trước mặt Quân tỷ tỷ, huynh ấy nói đó là vết thương cả đời của Quân tỷ tỷ, không thể khiến tỷ ấy nhớ lại được; mỗi lần sắc đơn thuốc mới, tam công tử thường nếm trước rồi cho thêm đường mật, cử chỉ ngày thường đều lấy Quân tỷ tỷ làm trọng, quan tâm cẩn thận đến mọi chuyện. Nam tử thâm tình được như thế, làm thê tử ắt hẳn sẽ được nữ tử thế gian hâm mộ…” Trái tim thiếu nữ chân thành, chuyên tâm khuyên giải, Quân Tùy Ngọc xúc động, đuôi mắt liếc nhìn Mặc Diêu vẻ mặt phức tạp một bên, trong bụng hiểu rõ.
“… Tuy không biết vì sao hôm đó lại tức giận, nhưng chắc chắn tam công tử sẽ không để Quân tỷ tỷ phải bị thương, nhất định Quân công tử có hiểu lầm gì rồi.” Thẩm Minh Châu chỉ lo nói chuyện mà không để ý đến thanh niên ngồi cạnh, chỉ thấy Quân Tùy Ngọc càng lúc càng mỉm cười dịu dàng, mặt bất giác đỏ bừng.
“Thẩm tiểu thư nói đúng, đúng là hiểu lầm thật, sau chuyện đó ta đã xin lỗi Vân Thư rồi.” Chỉ có nỗi lo lắng âm thầm quanh quẩn mãi không đi, “Ta chỉ hơi khó chịu, đáng nhẽ Phiên Tiên không nên có thai.”
Thẩm Minh Châu khó hiểu, Mặc Diêu đột nhiên nói xen vào, “Chúa thượng người yếu, nếu sinh con thì sẽ nguy hiểm.”
Hoàn toàn không nghĩ đến việc này, Thẩm Minh Châu à một tiếng rồi im lặng, một lúc sau mới lẩm bẩm, “Nhưng… chẳng lẽ cả đời cũng…” Bất hiếu có ba tội thì trong đó không có con là tội lớn nhất, dù yêu sâu đậm tới mấy thì nam nhân nào có thể cam tâm không có con.
Quân Tùy Ngọc mở nắp tách trà, “Trước khi thành thân ta từng nói rõ rồi, Vân Thư chỉ cười, bảo năm xưa gϊếŧ người với Phiên Tiên làm bậy rất nhiều, tuy là điều vạn bất đắc dĩ, nhưng suy cho cũng cũng làm ra chuyện khiến người đời cau mày, thường xuyên lo âu không thể bên nhau suốt đời, tuy có tiếc nuối đó nhưng cũng không sao.” Không phải là không bội phục, tấm lòng nhường ấy thế gian này có được mấy người, “Nếu hắn chỉ do dự một khắc, ta chắc chắn sẽ không gả Phiên Tiên đi.”
“Như thế thì không công bằng cho tam công tử.” Thẩm Minh Châu không phục kháng lại, “Huynh ấy rất thâm tình với Quân tỷ tỷ, nhưng phải hy sinh nhiều như vậy.” Mặc Diêu nhìn Thẩm Minh Châu, không nói gì.
“Trên đời đâu có nhiều công bằng như thế.” Quân Tùy Ngọc nhấp một ngụm trà, “Hắn có thể chọn không thành thân, hoặc chọn gánh vác theo như cam kết, không phải cứ nhất định phải là hắn.”
“Rõ ràng Quân tỷ tỷ cũng thích tam công tử, chẳng lẽ sẽ gả cho người khác ư?” Thanh niên ít nói ngồi bên khẽ nhếch mép, tâm hồn thiếu nữ bất chợt khẽ động mà không hiểu vì sao, chỉ coi như mình vừa nói một câu ngốc nghếch.
“Phiên Tiên rất thông minh, dù thích đến mấy cũng sẽ không gả mình cho một nam nhân không có sức gồng gánh.” Quân Tùy Ngọc hờ hững nói, giữa chân mày không hề che giấu sự kiêu ngạo, “Dù không lấy chồng thì đã sao, chẳng lẽ Quân gia còn không nuôi nổi?”