Hai bát thuốc đặt trên khay sơn đen, hơi nóng bốc lên.
Tạ Vân Thư xách ngọn đèn bạch ngọc tới, cầm bát sứ men xanh lên, đang định uống thì bỗng nàng đi đến, ôm lấy bờ vai rộng.
“Chàng… có thể đừng uống không?”
Hắn đặt bát xuống, nhéo nhẹ cánh mũi nàng, “Không uống sao được, để ta ôm nàng mà không cho đυ.ng đến nàng thì đúng là khó quá.”
Nàng cắn môi, “Uống thuốc về dài sẽ không tốt đâu.”
“Mấy ngày mới uống một lần sẽ không sao đâu, nàng phải tin vào Phó thiên y chứ.” Hắn khẽ cười nói, “Nàng uống đã nhiều rồi, cứ để ta uống thuốc này.”
“Hay là không cần uống nữa, thϊếp…”
“Không được.” Hắn nghiêm mặt, nhưng lời nói ra vẫn dịu dàng, “Không phải đã bàn bạc rồi sao? Chỉ có hai ta không cần thêm ai nữa, người ngoài nói thế nào cứ mặc kệ.”
Nàng dựa vào vai im lặng không nói gì.
“Đừng nghĩ ngợi nữa, ta sẽ sắp xếp mọi việc thỏa đáng, vài năm nữa là chúng ta có thể rời khỏi Dương Châu.” Trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy sức mạnh vỗ về, nhưng nàng không có cách nào quên được.
“Là thϊếp muốn…” Nàng thoáng dừng lại, vì chưa quen nên khó cất thành lời, “Sinh con…”
“Không được.” Hắn kiên định lắc đầu, đưa ra một lý do đường đường chính chính, “Nhỡ như nàng chỉ thương con mà ngó lơ ta thì sao. Muốn chuyện gì cũng được, nhưng trừ chuyện này.” Thấy nàng nhíu mày, hắn khẽ dỗ dành, “Khó chịu thì cứ đập đồ đi, chỉ cần nàng thoải mái là được rồi.”
Lần trước cãi nhau cũng vì chuyện này, lúc đó nàng còn không biết có thể dùng linh dược kéo dài tính mạng, nên nàng mới muốn cho chàng một đứa con… Ngắm nhìn hàng lông mày xinh xắn, trong lòng không khỏi ấm áp, kìm lòng không đậu hắt đặt môi lên đôi môi anh đào, bao tiếng líu ríu chìm giữa bờ môi, quên đi mọi ưu phiền.
***
Ngón tay kẹp lấy dải lụa mỏng, đưa mắt nhìn trang tiếp theo.
Cuối cùng sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng đã đọc đến phần khả dụng, nàng tỉ mỉ đọc hết chữ viết chú thích, khép lại cuốn sách vừa dày vừa nặng. Dặn Sương Kính chờ ngoài lầu, còn mình một mình đi vào Dạ các.
Dạ các được gọi là các, mặt ngoài là tiểu lâu hai tầng tinh xảo, cơ quan trùng trùng, canh phòng nghiêm ngặt. Dưới đất sâu đến mấy tầng, bên trong chứa những trân bảo hấp thu khí lạnh của đất, được sắp xếp đâu ra đấy. Nàng cũng chỉ mới ghé đến một lần.
Không chỉ là của hồi môn của Quân phủ mà còn có quà tặng của những tân khách lúc thành thân, quả thật rất nhiều, trừ người biên soạn ghi chép theo lệnh ra thì không ai rõ rốt cuộc là có những gì. Đôi mắt lướt qua từng giá bảo vật dày đặc tầng tầng. Phòng tối không có gió, dạ minh châu trên vách phát sáng dìu dịu, chiếu sáng vô số kỳ trân lấp la lấp lánh.
Tháp lung linh cửu hợp, nệm vàng khảm trân châu, tráp đồi mồi, ly hổ phách, cây phỉ thúy… Bảo vật có giá trị liên thành phát sáng chói cả mắt, chất đầy bốn vách. Trên bàn trong căn phòng rộng lớn đặt mấy chồng tranh cổ truyền đời, chọn đại quyển nào cũng là thứ vô giá.
Nàng bắt đầu tìm kiếm mục tiêu của mình, dù đi đứng đã đỡ hơn trước nhưng cơ thể vẫn yếu thua người thường, mà ở đây lại có vô số đồ đạc, dần dần tìm kiếm, trán bắt đầu rịn mồ hôi. Một chiếc hộp sơn đen đặt trên kệ khá cao, dù đã kiễng chân cũng không với tới được, bàn tay run lên vì mỏi nhừ.
Bất thình lình một cánh tay xuất hiện lấy xuống cho nàng, lưng dựa vào l*иg ngực ấm áp, hơi thở nam nhân quen thuộc vờn quanh.
“Nàng muốn tìm gì vậy?”
Nàng giật thót, cụp mắt nhận lấy chiếc hộp, áσ ɭóŧ thấm ướt cả mồ hôi, “Thϊếp… chỉ xem qua thôi, hơi tò mò, vẫn chưa nhìn kỹ mấy thứ này mà.”
Quan sát mặt nàng trong chốc lát, cảm nhận được cơ thể mềm mại trong ngực bỗng cứng lại, Tạ Vân Thư bình tĩnh nói.
“Sao đột nhiên lại muốn thế, cũng không để Sương Kính vào cùng, ngộ nhỡ mất sức thì sao.”
“Làm gì yếu đến mức đó, không phải chàng ra ngoài nói chuyện với đại ca à?”
“Đã để lão tứ đi rồi, gần đây đệ ấy khá rảnh.” Cảm giác khác thường càng thêm sâu, hắn cúi đầu mỉm cười, “Muốn xem gì thế, để ta giúp nàng.” Tiện tay mở hộp ra, hơn mười viên minh châu to bằng quả nhãn lóe sáng trên gấm trắng, nàng âm thầm thở phào một hơi.
“Cái này?” Hắn hồ nghi, “Muốn đồ trang sức à?”
Nàng ậm ờ đáp qua loa, hắn lập tức phát giác ra điều khác thường. Xưa nay nàng không thích đồ trang sức, lại càng không để ý đến bảo vật, nhưng lần này lại tránh hắn một mình đến đây…
Ánh mắt thoáng động, hắn dịu dàng nói, “Của hồi môn quá nhiều nên ta cũng chưa để ý đến, đúng lúc được rảnh nửa ngày, cùng xem với nàng cũng được.” Vừa nói vừa định cầm chiếc hộp ở bên cạnh lên. Nàng nôn nóng lùi một bước, sống lưng đập vào kệ, nếu không phải hắn nhanh tay giữ lấy thì nhất định đã bị chiếc hộp rơi xuống đập trúng người rồi.
“Cẩn thận nào.” Hắn khẽ trách.
Thoáng hoảng hốt, nàng ngẩng mặt lúng túng cười xòa, một lọn tóc đen dính vào bên cổ.
Đỡ giai nhân đứng vững, Tạ Vân Thư nhặt hộp gấm rơi xuống đất lên, vô tình liếc nhìn, nhất thời kinh ngạc.
Trong hộp có hơn mười trang sách được tạc nên từ bạch ngọc, ở giữa dùng tơ vàng khâu thành sách, tinh xảo có một không hai, đúng là một thứ đồ trân phẩm. Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn là trên mặt ngọc khắc một bức xuân cung đồ hoạt sắc sinh hương, nhân vật xinh đẹp, tư thế kỳ lạ, ngay đến mỗi sợi tóc đều được tỉa tót vô cùng sinh động.
Thấy hắn sững sờ, nàng cúi đầu nhìn kỹ, càng nhìn mặt càng đỏ, lập tức che mắt hắn lại.
Hắn buồn cười kéo tay xuống, gương mặt trắng trẻo nay đỏ đến mang tai, vừa xấu hổ lại giận dữ.
“Nhất định đây không phải của Tùy Ngọc.”
Hắn cũng đồng cảm, lật bên trong hộp tìm một ra một tờ giấy nhỏ, xác nhận không nhầm người tặng lễ.
Tống Vũ Thương ở Kim Lăng.
Hắn mơ hồ nhớ lại, lúc thành thân từng nhận được thư chúc mừng của Tống Vũ Thương, trong bức thư dài dằng dẵng biểu đạt vì thê tử sắp lâm bồn nên không thể đích thân tới chúc mừng, sau lại còn thần bí ám chỉ, quà tặng lần này là bảo vật được cất giấu kỹ của Tống gia, muốn giúp hắn thuần thê, chỉ cần lĩnh hội được thì nhất định có thể khiến giai nhân bướng bỉnh xuất thân từ Thiên Sơn kia phải phục tùng.
Lúc ấy không để ý, vì quá bận nên đã quên khuấy, lúc này nhớ đến gương mặt không có lấy một khắc nghiêm túc kia, thật là… nghiến răng hoài niệm.
Lật từng trang sách ngọc một, hình ảnh càng lúc càng phong phú. Giai nhân trong ngực vô cùng thẹn thùng, xấu hổ đưa mắt nhìn đi nơi khác, hắn thấy thế lập tức nổi ý đồ trêu chọc.
“Phiên Tiên không tò mò à?” Cố ý dịch lại gần bên tai, khẽ thở ra hơi nóng, “Hiếm khi thấy Vũ Thương có lòng, là đồ chơi hiếm có đấy.”
Nhẫn nhịn cơn ngứa ngáy toan né tránh, rái tai mỏng manh như hồng ngọc, “Có gì lạ đâu, cũng không phải chưa xem bao giờ.”
“Nàng xem rồi sao?” Hắn ngạc nhiên nhướn mày, càng không buông tha, “Ở đâu?”
“Trên Thiên Sơn…” Nhận ra cơ thể hắn dần nóng lên, tim nàng đập thình thịch, “Có vài sách thuốc, thϊếp giở vài trang.”
“Ồ…” Âm thanh kéo dài đùa cợt, “Lúc xem có bất giác động tâm không?”
Rái tai bỗng bị cắn lấy, nàng suýt nữa nhảy cẫng lên, lời nói ra không được mạch lạc, “Không có, chỉ là…”
“Là thế nào?” Hắn vẫn bình tĩnh truy hỏi, đôi môi lướt nhẹ qua cần cổ nhạy cảm.
“Rất kỳ lạ, rất chán ghét.” Đến da cũng sắp cháy rồi.
“Nhìn người khác thì đúng là vậy.” Hắn gật đầu bày tỏ hiểu được, chợt chuyển lời, “Nếu đổi lại là ta với nàng thì sao?” Ngón tay bắt đầu rục rịch theo lời nói, “Không muốn thử xem mấy tư thế này có cảm giác gì sao?”
Tạ Vân Thư bình tĩnh trêu chọc, tròng mắt càng lúc càng sâu, “Ví dụ như nàng nằm ở…”
“Không muốn!” Không thể nào kiểm soát được suy nghĩ miên man, nàng thẹn thùng xấu hổ, “Chàng… đây… đây cũng không phải là phòng ngủ!”
“Không phải phòng ngủ thì sao?” Hắn mỉm cười tiếp tục trêu ghẹo, “Ngoài chúng ta ra còn ai có thể vào được?”
Không cản được bàn tay không yên phận, nàng cố nén tiếng rên trong cổ họng, âm thanh nhỏ như muỗi, “Không được… Ở đây… không có…”
“Giường?” Co ngươi đen kịt nhìn quanh mật thất, đột nhiên gạt hết sách trên bàn xuống, để lộ mặt bàn đen bóng, nâng cơ thể mềm mại đặt lên, “Bây giờ đã có rồi đấy.”
Gỗ đen nặng nề, da thịt như tuyết, đôi chân xinh xắn rũ xuống bên bàn. Xiêm y bị kéo xộc xệch nửa hở ra để lộ xuân quang, tỏa ra sự cám dỗ câu hồn đoạt phách. Khó có thể kiềm chế được kích động cuồn cuộn, hắn lập tức cắи ʍút̼ lung tung, cơ thể mềm mại không ngừng run lên, đôi mắt lấp lánh vì mê loạn mà mất dần tiêu cự.
Hắn cười khẽ, tiến người đến phủ lên.