Trên sườn núi xanh biếc như thảm, một con diều bướm sặc sỡ bay la đà, lên xuống theo gió lảo đảo chực như sắp rơi. Bóng người nhỏ bé vừa đi vừa chạy, không biết cách thả mà cứ dùng sức kéo, chẳng mấy chốc dây diều đã đứt, con diều lơ lửng theo gió rơi xuống trước mắt, lại được cậu nhặt lên.
Quản gia đứng bên cạnh muốn nói lại thôi.
Cô bé có làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy đầy ngây thơ, sợ hãi nhìn cậu rồi lại quay đầu nhìn bóng người ngồi dưới vòm cây xa xa. Biết cô bé muốn gì, đưa mắt nhìn con diều trên tay, cậu không muốn đưa.
Mỗi năm phụ thân đi ra ngoài đều ở lại nơi này, vì ả nữ nhân kia mà bỏ bê nhà cửa ở Tây Kinh.
Đây là một nhà khác của phụ thân, ở cùng một nữ nhân xinh đẹp và… muội muội của cậu. Nữ nhân kia là người phụ thân yêu sâu sắc, sủng ái tận trời, thậm chí còn không dám để nàng biết mình đã sớm có vợ con.
Nên mẫu thân mới không vui như thế.
Phụ thân rất tốt với mẫu thân, dịu dàng lễ độ tương kính như tân, ngoài việc đi xa thì chưa bao giờ làm trái tâm ý của thê tử. Vừa tôn trọng song cũng áy náy, người ngoài hâm mộ ca tụng biết bao, nhưng chỉ có cậu biết được sự bi thương dưới nét mặt cô đơn của mẫu thân.
Hôm đó mẫu thân đưa cậu đi xa, đến thành Dương Châu danh lam thắng cảnh. Biết không thể níu lấy trái tim của trượng phu, bà đành buông bỏ vẻ tôn nghiêm cuối cùng dẫn theo con đến Dương Châu, đón hai mẹ con người kia về Tây Kinh.
Ẩn nhẫn đến mức gần như hèn mọn, có lẽ cũng chỉ có như thế mới có thể giữ được bước chân của trượng phu.
Dinh thự xa hoa được điêu khắc tinh tế, đồ vật trang trí vô cùng đẹp đẽ, rất nhiều thứ nhìn cực quen mắt. Chủ nhân đi thăm người quen chưa về, chủ mẫu bất ngờ lại đây, quản gia kinh hoàng lúng túng, rốt cuộc cũng không dám làm trái ý, cuối cùng cậu cũng gặp được nữ nhân không nên tồn tại đó, và cả…
Muội muội mà cậu không hề mong muốn chút nào.
Khuôn mặt trắng muốt đỏ bừng rịn một lớp mồ hôi mỏng, nụ cười trẻ con vô cùng tươi tắn làm lòng người sảng khoái.
“Thúc thúc ơi, con diều của cháu.”
Quản gia ho khan, không cười nổi, “Hồi bẩm phu nhân thiếu gia, tiểu thư Phiên Tiên chưa gặp người ngoài bao giờ, chỉ biết gọi người lớn tuổi là tỷ tỷ và thúc thúc.” Lúng túng nói xong, ông lại dỗ cô bé. “Phải gọi là ca ca.”
“Ca ca.” Cô bé giòn giã đổi cách gọi, vô cùng khôn khéo, “Cám ơn ca ca đã nhặt diều cho muội.”
“Ta không phải là ca ca của ngươi!” Cơn giận ẩn trong ngực càng lúc càng lớn, ngón tay vô tình dùng lực, rắc một tiếng, khung tre của con diều gãy đôi.
Cô bé ngẩn ngơ, đôi mắt đen láy nhanh chóng giăng sương, giọt nước mắt trong suốt lăm xuống, vừa tủi lại vừa sợ, trông như một chú cún con đáng thương.
Quản gia đau lòng, không đành lòng giải thích, “Con diều này là do tự tay chúa công làm, tiểu thư luôn nâng niu như bảo bối.”
“Phiên Tiên.”
Âm thanh dễ nghe như hai khối ngọc chạm vào nhau vang lên, một nữ nhân mặc váy trắng dịu dàng gọi khẽ, sắc mặt trắng ngần, đôi mắt đẹp mang theo vẻ nghi ngờ quét đến, khiến cậu cảm thấy hô hấp khó khăn.
Mẫu thân cũng là một mỹ nhân, nhưng…
Con người không nhiễm bụi trần làm tâm hồn rung động, phảng phất như sương hoa dưới trăng vô cùng tinh khiết, sắc đẹp không bút nào tả xiết đập vào mắt, cậu chợt nhớ đến cụm từ “nghiêng nước nghiêng thành” trong sách vở.
“Mẹ.” Cô bé quay lại nhào vào ngực mềm thơm, “Con diều hỏng rồi, thúc thúc dữ.”
Nữ nhân vỗ nhẹ, “Phiên Tiên ngoan nào, lần sau sẽ làm cho con một cái đẹp hơn.”
“Muốn cha làm cơ.” Cô bé nức nở khóc, “Cha đã phải làm lâu lắm đó.”
Cậu không nhìn nổi nữa, “Đó là cha ta, phá hỏng thì sao hả.” Cậu còn muốn nói nhiều hơn nữa nhưng lại bị mẫu thân giữ vai lại.
“Mẹ!” Cô bé bị siết đau, nhất thời quên than phiền.
“Ta… không có ý gì khác, chỉ muốn nói chuyện với cô một lúc.” Giọng của mẫu thân rất nhẹ, cúi đầu đẩy cậu bé, “Ngọc Nhi, dẫn muội muội qua bên kia chơi đi, mẹ muốn nói chuyện với vị… phu nhân này.”
“Mẹ.” Cô bé cảm nhận được sắc mặt khác thường, ôm chân không chịu nhúc nhích.
Con ngươi xinh đẹp cứng một lúc lâu, thẫn thờ cúi người khuyên bảo, “Phiên Tiên đi chơi với ca ca nhé, lát nữa mẹ sẽ quay lại.”
Chỉ có mình mẫu thân nói chuyện, còn nữ nhân kia vẫn im lặng lắng nghe, trên mặt không có lấy một sắc máu, dịu dàng yếu ớt như thế, có vẻ không giống… hồ ly quyến rũ như người ta nói.
Trong tay chợt động, cậu cúi đầu nhìn.
Tiểu nha đầu đã nhân lúc cậu không để ý lặng lẽ kéo diều về, thử vuốt lấy con diều vặn vẹo, đáng tiếc thủ pháp vụng về không thể khiến con diều trở về hình dạng cũ, trái lại còn hỏng nặng hơn.
“Không phải như thế.” Quả thực cậu không nhịn nổi nữa, cầm diều sửa lại, dùng con dao nhỏ tùy thân bẻ một mảnh gỗ lót vào, miễn cưỡng phục hồi nguyên trạng, có điều muốn bay lên thì không thể, tay nghề của phụ thân… quả thật không tốt.
Vui vẻ hết nhìn lại nhìn, cô bé quên đi mình vừa bị quát, hớn hở hô lên, “Ca ca giỏi quá.”
Âm thanh trẻ con mềm mại ngây thơ làm cậu không giận nổi, buồn bực hừ một tiếng.
Đôi mắt to tròn nhận ra cậu có vẻ không vui, con ngươi linh lợi xoay tròn, rồi cái miệng đỏ thắm chu lên, bỗng bắt đầu hát.
… Hát… thật dễ nghe.
Không ngh ra là giọng điệu nơi nào, lảnh lót như suối trong róc rách, gương mặt mũm mĩm nở nụ cười say ngọt, khiến một chú chim nhỏ bay ngang qua nhảy lên ngón tay, lông đuôi sặc sỡ lướt qua bàn tay bé nhỏ, không hề sợ hãi trước cử chỉ thân mật của con người.
Hình ảnh lạ lùng lại tự nhiên khắc sâu vào lòng, rành rành trước mắt.
Rất nhiều năm sau, cậu vẫn có thể nhớ lại hôm đó ánh nắng rực rỡ, lá cây xào xạc dưới mặt trời chói chang, cái nhìn trộm đầy ngây thơ thẹn thùng, đôi mắt đen láy khao khát gần gũi.
Muội muội… của cậu…
Yêu thích không buông chơi đùa chú chuồn chuồn tre, cô bé ngoan ngoãn ngồi một bên, “Ca ca làm đồ chơi chơi vui quá, hy vọng đi học cũng có thể đem vào.”
Nếu… đón về Tây Kinh, thì cha sẽ không ra ngoài nữa.
“Muội đang học chữ à?”
Cô bé gật đầu vô cùng đắc ý, “Vốn đang phải học đàn, nhưng muội đã làm tiên sinh nổi giận bỏ đi rồi.”
Nhìn cô bé dương dương đắc ý, cậu không nén nổi nghi ngờ, “Cha không mắng muội à?”
“Mẹ có nói mấy câu.” Cô bé le lưỡi, giơ mười ngón tay mịn màng ra, “Nhưng còn lâu cha mới mắng, muội nói với ông ấy đầu ngón tay đau quá, thế là cha không cho học nữa.”
Phụ thân chưa bao giờ cho phép bỏ dở việc học, ngày thường yêu cầu rất cao, nhưng lại nuông chiều tiểu nha đầu này đến thế, cậu nghe mà rất khó chịu. Ngẩn ngơ cả buổi mới phát giác cô bé đã trốn ra sau cây, dùng một cành cây cúi đầu đào đất, chỉ chốc lát cả người đã dính đầy bùn, vạt áo lem luốc, cậu bất giác nhíu chặt mày.
“Muội đang đào gì đấy?”
Cô bé cười hì hì không đáp, đào một lúc lâu cuối cùng lộ ra một cái vò tròn trịa.
“Đây là gì?” Gõ vào nghe tiếng khá nặng.
“Rượu do mẹ ủ đấy, nói đợi đến lúc muội xuất giá mới có thể uống.” Cô bé vất vả mở nắp ra.
“Vậy vì sao lại đào vào lúc này?” Hình như cậu cũng nghe đến tập tục này rồi.
“Mẹ nói phải đợi mười mấy năm.” Chất giọng non nớt tràn đầy tiếc nuối, bàn tay bẩn thỉu lau vào vạt áo rồi kéo một khối bích ngọc ra, ném vào trong cái *tõm*, “Đến lúc đó cả cha mẹ sẽ quên mất.”
“Muội!” Không kịp ngăn cản, nhất thời cậu nổi đóa, “Làm gì vậy hả?”
“Ngọc của Phiên Tiên nằm trong đó.” Cô bé lại vốc lấy bùn che miệng vò lại, cười đắc ý, “Như thế dù bao lâu muội cũng sẽ nhớ.”
“Mất ngọc rồi cha sẽ mắng muội.” Cậu cũng có một khối ngọc như thế, sao có thể không biết được tầm quan trọng.
“Cha là tốt nhất, sẽ không giận đâu.” Cô bé không hề có vẻ bị hù dọa, “Còn lâu muội mới sợ.”
Vất bỏ ngọc bội gia truyền thì dù phụ thân có giỏi nhịn đến đâu nhất định cũng sẽ ảo não. Tiểu nha đầu có chỗ dựa quá mức tự tin, đột nhiên cậu rất muốn để cô bé nếm được đau khổ nên không nói tiếp phần sau, nhìn cô bé rắc đất lên chôn lại, rồi chất cỏ lên đạp đạp mấy phát. Sẽ không ai nghĩ rằng trong vò rượu dưới vòm cây lại có một khối mỹ ngọc không thấy được mặt trời.
Hai mẫu thân nói chuyện rất lâu, bọn họ cũng chơi rất lâu, cậu nhổ cỏ bắt cá, trèo cây bắt chim cho cô bé, nghe cô bé than phiền chữ khó viết, rồi cô bé lại hỏi về mọi thứ ở ngoài tường rào, mong ngóng mới lạ đong đầy cõi lòng.
Nắm tay mẫu thân, cậu từ xa nhìn lại.
Cô bé bùn đất đầy người được nữ nhân váy trắng ôm vào lòng, ngẩng đầu nhìn lên với gương mặt gần như trong suốt, tựa hồ có vẻ hốt hoảng dị thường, muội ấy biết rồi sao? Biết sẽ nhanh chóng đến Tây Kinh, ở dưới một mái hiên với cậu.
Cậu muốn nghe muội hát nữa, có lẽ sẽ chơi cùng muội ấy, tuy có vẻ tùy tiện, nhưng… cũng rất đáng yêu.
Chỉ là đợi rất lâu vẫn không đợi được.
Mãi về sau cậu mới biết, sau ngày hôm đó, nữ nhân kia đã mãi mãi rời khỏi Dương Châu, dẫn theo muội muội cậu chỉ mới gặp một lần đi mất.
Quay về chỉ có một mình phụ thân, cậu không dám tin vào mắt mình.
Mái tóc đen bạc đi một nửa, chỉ chớp mắt đã già đi rất nhiều, không còn vẻ hăng hái cởi mở của ngày xưa đâu.
Phụ thân không trách mẫu thân một chữ, vẫn rất tốt với bà, từ đấy không rời khỏi Trường An.
Chỉ là… ông không còn cười bao giờ nữa.
Cho đến khi mẫu thân qua đời, phụ thân tiều tụy nhìn linh vị đến xuất thần, cậu mới có dũng khí hỏi.
“Có phải cha… trách mẹ không nên đến Dương Châu không?”
Phụ thân trầm mặc hồi lâu, lần đầu tiên nhắc tới chuyện cũ.
“Mẹ con là một nữ nhân tốt, tuy là Quận chúa tôn quý gả cho cha theo hoàng mệnh, nhưng lại hiền lương thục đức, thông minh hiểu biết, là cha có lỗi, không để bà được hạnh phúc.”
“Vì sao…”
“Là cha đã sai, cha đã hại hai người.” Phụ thân lẩm bẩm như tự nói, cơ thể gầy sọp đi, “Cha nên biết thỏa mãn, Thanh Lạc tốt như thế, gả cho cha rồi quan tâm chu đáo, là thê tử hoàn mỹ nhất.” Im lặng một lúc, giọng dần run rẩy, ông tìm ghế gần đấy ngồi xuống, “… Nhưng nàng… Lúc gặp mặt cha đã biết sai rồi, cha không có tư cách, nhưng… cha muốn nàng ấy, muốn lúc nào cũng ở bên nàng, mãi mãi không rời xa.”
“Cha có thể dẫn dì ấy về nhà, mẹ đã quyết định tiếp nhận rồi…”
Phụ thân mệt mỏi lắc đầu, “… Nàng là công chúa của Ngô Thương quốc ở Nam Việt, tộc nhân đấy vô cùng kiêu ngạo, dù chỉ có một thân một mình cũng tuyệt đối không khuất thân làm thϊếp. Cha biết, dù nàng ấy có thích tới đâu thì cũng sẽ không nương thân một nam nhân đã có vợ, nên cha mới nói dối… Cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho cha.”
Cậu mãi mãi không quên được cảnh tượng, ở trước linh bài của mẹ, phụ thân tôn kính như thần… lại bật khóc.
Cũng là lần duy nhất thấy nước mắt của phụ thân.
Khi đó, cậu mới phát hiện phụ thân che giấu đau khổ bao sâu, bị dằn vặt thế nào.
Từ đó về sau, phụ thân thỉnh thoảng sẽ nhắc tới vài chuyện, như đang nhắc nhở cũng như giao phó.
Sinh nhật của Phiên Tiên là ngày mồng tám tháng bảy.
Thích hoa sen, khẩu vị thiên ngọt, làm việc không kiên nhẫn nhưng tư chất thông minh, chỉ nhìn một lần là không quên được.
Dung mạo rất giống mẫu thân nàng, lớn lên ắt sẽ là một mỹ nhân.
Phiên Tiên có thể học võ, xinh đẹp xuất sắc như thế rất dễ dẫn đến phiền toái.
Chỉ mong nàng không biết võ công, bình an vui sướиɠ sống ở nơi nào đó.
Ngộ nhỡ công lực của nàng vượt ra khỏi bình thường, luyện bí thuật của Nam Việt thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nếu quả thật có một ngày như thế…
Phụ thân không nói tiếp, ánh mắt đau thương bận lòng cứ quanh quẩn trong đầu.
Đợi khi cậu lớn lên từng ngày, thì phụ thân cũng càng ngày càng yếu, cuối cùng ngã bệnh, thuốc thang không hiệu quả.
Cậu biết phụ thân vẫn luôn chờ ngày này, bắt đầu từ cái ngày đó của nhiều năm trước, đã chờ tới mức không nhịn được nữa rồi.
Vào khắc cuối cùng của sinh mệnh, trên gương mặt gầy gò chợt nở nụ cười nhạt, cứ nhìn mãi ra ngoài cánh cửa. Loáng thoáng trông thấy quý công tử thúc ngựa dọc Trường An năm đó, tung vó dạo chơi tiết Thanh Minh ngao du núi non, thi thoảng lại liếc nhìn bóng nhạn xứ phồn hoa, từ đây vương vấn không thôi.
Nụ cười càng lúc càng nhẹ, thiếu niên như gió xuân cởi bỏ ràng buộc, tắm trong hồi ức của nhiều năm.
Có cơn gió khẽ lướt qua trước cánh cửa không một bóng người, rèm trướng khẽ động, rồi mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng.
***
Khổ sở tìm kiếm mười sáu năm, đổi lại là bao phen tuyệt vọng.
Phụ thân chuyển mọi sản nghiệp ở Dương Châu đến Tây Kinh, từng ngọn cây cọng cỏ không khác gì, thậm chí cả chuồn chuồn tre đặt đầu giường cũng có, chỉ là không có con diều bướm đã gãy, nghe nói đó là thứ duy nhất hai mẹ con mang theo lúc rời đi.
Hẳn giờ đây Phiên Tiên đã hai mươi, có lẽ đã sớm gả làm vợ người ta, không biết công tử nhà nào được hưởng thụ như thế, hoạt bát tinh nghịch, xinh đẹp phóng khoáng, hẳn sẽ sống hạnh phúc lắm.
Cho nên… nhất định đó không phải là muội ấy.
Cô gái ấy quá lạnh lẽo, không lúc nào là không phòng bị. Chỉ mới mười ba mười bốn tuổi nhưng trong mắt lại thê lương lạnh băng, không hề có chút cảm tình. Trên người đối phương có hơi thở vô cùng nguy hiểm, y không muốn ra tay lại mơ hồ có phần thất vọng, chuyến này đến Dương Châu chắc lại tìm nhầm người rồi.
Tam công tử Tạ gia Tạ Vân Thư, cũng là một người kỳ lạ.
Tướng mạo nhân phẩm tất cả đều không thể bắt bẻ, vô cùng anh tuấn, chỉ có chuyện tình cảm là khiến người ngoài chỉ trích, dù là ai cũng có thể nhận ra quan hệ kỳ diệu giữa hai người họ. Tin đồn giữa phố phường thật kỳ lạ, đối tượng lại là cô gái không tầm thường như thế, đúng là… có ý sâu xa.
Nàng không biết Phiên Tiên.
Bất kể là gì thì cũng không thể liên hệ đến cô bé của năm đó được.
Nhưng… mọi bằng chứng đều chứng minh sự thật.
Thốn Quang, con diều bướm, võ công vượt xa tuổi tác, cơ thể không bao giờ lớn, Tuyết sứ ở Thiên Sơn, hài cốt nữ nhân trong vò ngọc…
Người nằm trong quan tài không một chút máu, ảm đạm như đèn sáp…
Sao Phiên Tiên lại trở nên thế này.
Y cứ nghĩ nàng sẽ sống tốt, không ai sẽ nhẫn tâm đối xử tệ bác với cô bé đáng yêu đó cả, nàng nên không buồn không lo cười vui vẻ mới đúng, chứ không phải là người không còn sức sống lạnh lùng chờ đón cái chết thế này.
Muội muội tìm suốt mười sáu năm…
Nếu như phụ thân còn sống…
Mở ra báo cáo bí mật truyền từ Tây Vực đến, cũng như kiểm lại mọi dấu chân của nàng. Như thể bàn chân trần đã đi qua đất đá đầy gai rất lâu rất lâu, mỗi một bước là máu tươi đầm đìa. Nàng luyện đến tầng cuối của bí thuật nguy hiểm như thế, y có thể đoán được nàng đã trả cái giá nhường nào.
Nhớ đến con diều bướm cùng Thốn Quang nằm trong tay áo, nhưng lại nàng lên tiếng chối bỏ, nhất quyết cắt đứt mọi liên can. Nàng thật sự không quan tâm, không quan tâm mình đã từng là ai, không quan tâm còn có người thân hay không, quên đi thân phận, vất đi cái tên, bỏ mặc tương lai.
Đôi mắt đen láy vừa lạnh lùng lại đầy kiên quyết.
Những chuyện đã trải qua trong quá khứ, y không hỏi nàng một chữ, cũng biết mình không có tư cách.
Thậm chí còn không có tư cách phế bỏ võ công của nàng, chỉ phối hợp với Phó thiên y dốc sức tìm thuốc chữa.
Y đã trông thấy cảnh phản phệ phát tác, cơn đau hành hạ kéo dài vô tận, nhưng nàng vẫn cố gắng chống cự, im lặng chịu đựng không hề lên tiếng.
Bảo bối trong tim được phụ thân nâng trong tay thương yêu, ngay đến luyện đàn cũng không nỡ, vậy mà dưới cái gió sương buốt giá ở đại mạc vô tình, chẳng hề nhỏ lấy một giọt lệ.
Nếu có thể, y rất muốn trút ra tất cả để chuộc lấy thời gian mười sáu năm qua.
Muội muội… kiêu ngạo, xinh đẹp, cô độc vùng vẫy sống sót của y.