Dạ Hành Ca

Chương 86: Phiên Tiên

Trong giấc ngủ chập chờn không sâu, có gì đó khẽ chạm vào, hắn lập tức mở mắt ra.

Bàn tay trắng nõn đang chơi đùa ngón tay hắn, đôi mắt trong veo sáng ngời không còn vẻ ngái ngủ nặng nề lúc trước, đắp chăn nửa ngồi dậy.

Cơ thể mềm mại vừa ấm áp lại xinh đẹp, hắn giơ tay ôm vào lòng, bất giác mỉm cười.

“Dậy rồi hả?”

“Ừm.” Gò má ửng đỏ vì vừa tỉnh, đẹp tới nỗi chẳng tưởng tượng nổi, “Sao chàng lại đến đây.”

“Hôm qua nàng đến hội đèn l*иg.” Hắn hít hà hương thơm, giọng hơi mơ hồ, “Ta nhìn thấy nàng.”

Nàng lờ mờ hiểu ra, “Chàng biết ta ở Tây Kinh sao? Ta đã cắt đứt mọi manh mối rồi mà.”

Hắn lại bật cười, dúi đầu nàng lên vai mình, gặm nhẹ như trừng phạt, “Không thì nàng ác nữa đi, nhìn ta bị lời đồn dìm đến chết chìm, như thế nhất định ta sẽ không điều tra được gì.”

Cơn ngứa ngáy trên da làm nàng bất giác rụt mình, song lại càng khiến hắn đến gần bầu ngực hơn, và lại càng thêm càn rỡ. Nàng cố gắng đẩy ra, nhưng lại bị hắn ôm lấy vòng eo thon nhỏ không buông, ngón tay ngả ngớn bịn rịn nơi tấm lưng tựa ngọc, lớp áo trên vai chợt tuột xuống.

“Đợi đã…” Nàng thở gấp, khó nhọc né tránh.

“Ta đã đợi bốn năm rồi.” Hắn muốn đòi lấy hồi báo nhiều hơn, hừ một tiếng qua mũi, “Nàng lại dám chạy trốn hả.” Nhớ đến đây lại tức giận, hắn bèn cắn mạnh một cái.

Nàng cuộn tròn người, cơ thể bất giác nóng lên, “… Ta… Cảm thấy như thế tốt hơn.”

“Nên nàng mới chạy đến bên cạnh gã nam nhân khác?” Nhắc đến lại càng tức giận, đường cong lồi lõm còn quyến rũ hơn trước, hắn đổi sang nơi nhạy cảm hơn, nghiến răng, “Để hắn sờ tay nàng…Lại còn cười với hắn, còn gì nữa không.”

“Không phải như… chàng nghĩ đâu.” Nàng dằn xuống cơn run rẩy đẩy đầu hắn ra, nhưng vừa giãn ra được chút thì hắn lại tiến tới. Trên gương mặt hòa lẫn tìиɧ ɖu͙© và đố kỵ, nào còn nửa phần uy nghiêm như khi đối mặt với bên ngoài.

“Thế ư? Không phải từ lúc ở Dương Châu y đã để ý đến nàng rồi sao? Đã hôn nàng chưa, đã chạm đến nàng chưa… Đã thấy nàng như thế này bao giờ chưa?”

Hơi thở người dưới thân dồn dập đứt quãng, trên làn da trắng muốt có những điểm đỏ do hắn tạo ra, bầu ngực mơn mởn phập phồng theo hô hấp, đủ khiến thánh nhân mất khống chế.

“… Huynh ấy không phải… không giống chàng…” Nàng định kéo lại chiếc áo tuột nửa, che đi tầm mắt nóng bỏng, nhưng lại bị hắn kéo xuống hơn nữa. Hơi nóng bên tai khiến người ta mê man không nói ra lời, bàn tay càn rỡ du di càng thêm mê loạn, mơ hồ nghe thấy lời nói.

“Không giống ư? Vậy y là gì của nàng?”

“Huynh ấy…” Thanh minh một nửa rồi thôi, nàng cắn môi không nói tiếp, trợn mắt nhìn hắn, “Chàng tưởng cách này…”

Cuối cùng tròng mắt trắng đen hòa lẫn với tìиɧ ɖu͙© đã tìm về lý trí, không thể không nói có chút thất vọng. Hắn thấp giọng cười, dừng lại màn trêu đùa như mất khống chế, “Ta thấy hữu dụng mà.”

“Chàng!” Nhất thời nàng không xác định được có nên nhào đến cắn mấy phát cho biết tay không.

Chợt ngoài sân vang lên tiếng bước chân dồn dập không báo trước, cửa đột nhiên bị mở mạnh ra, không kịp ứng biến, hắn vội nhặt chăn lên che nàng lại, đồng thời trừng mắt với kẻ xông vào.

Thanh Lam cũng ngẩn người.

Nhìn thẳng người nằm trên giường.

Tam ca thì không sao, nhưng mà… ánh mắt thật sự muốn gϊếŧ người.

Còn một người khác nằm sấp trong chăn, tóc đen rối loạn, ngọc nhan ửng hồng, và cả nửa bên cánh tay còn chưa kịp che đi… Rất rõ ràng, cậu đến không đúng lúc.

Còn chưa kịp nghĩ ngợi được gì thì gáy đã bị nhấc lên, bị Tạ Vân Thư lôi cổ ném ra khỏi cửa, nếu không phải có Ngân Hộc và Bích Chuẩn đỡ thì nhất định là ngã rất khó coi.

Giọng nữ giận đùng đùng bỗng vang lên bên tai, đợi tới khi thấy rõ tình cảnh trong phòng thì giọng càng cao thêm mấy quãng. Gần như có thể nhìn thấy tia lửa bắn ra từ bốn phía xung quanh Sương Kính.

“Tạ công tử! Ngươi không quan tâm danh tiếng của mình thì cũng phải suy nghĩ cho tiểu thư nhà ta chứ, bây giờ thành cái gì rồi hả! Đáng lẽ ta không nên để ngươi vào mới phải, đồ tên da^ʍ tặc…”

Bịt tai làm như không nghe thấy tiếng hét phẫn nộ, hắn cúi đầu hôn lên gò má mịn màng.

“Ta đợi nàng mặc y phục tử tế.”

Sương Kinh đập cửa rất mạnh, trong miệng vẫn mắng không ngừng. Nhớ lại lúng túng hoang đường vừa rồi, Ca Dạ dần bật cười, cười tới mức nhũn cả người, rồi vô lực cuộn mình trong chăn ngẩn ngơ nhìn xà nhà.

Hắn… lại thật sự tìm thấy rồi, phải nên làm gì đây.

***

Hiếm khi thấy Ngân Hộc Bích Chuẩn tốt bụng đỡ Thanh Lam.

Theo bản năng định nói cám ơn, thì chợt thấy hai gương mặt ở hai bên trái phải sáp tới, mang theo tò mò không chút che giấu.

“Đệ trông thấy gì rồi hả?”

Nhìn thấy…

Trước mắt hiện lên bờ vai mịn như ngọc, đôi mắt trong veo yêu kiều đầy hoảng sợ, cùng rặng đỏ trên gò má động lòng người… Cậu bất giác đỏ mặt.

“Hắn ta nhìn thấy điều không nên thấy rồi.” Ngân Hộc bình luận đúng trọng tâm.

“Ai bảo hắn liều lĩnh thế làm gì.” Bích Chuẩn cười hả hê, “Ta cá là là nó sẽ bị chỉnh thê thảm cho xem.”

“Ta biết chắc là khi bước vào, lửa gần rơm…”

“Nên ngươi mới để thằng bé vào đúng không.”

Không nhận ra âm thanh nói chen vào có gì khác lạ, Ngân Hộc vẫn còn đắc ý gật đầu, “Nếu không làm sao chúng ta biết rõ bên trong đang làm gì.”

“Tam ca…” Cuối cùng cũng phát hiện ra mình bị lợi dụng, Thanh Lam nở nụ cười lấy lòng với người đứng đối diện, “Đệ chỉ lo lắng thôi mà, huynh đi cả đêm không về, sợ bị người ta giữ lại… Đệ không cố ý phá hỏng chuyện tốt của huynh đâu… ấy…”

Chỉ thấy gương mặt khôi ngô của tam ca nở nụ cười đằng đừng sát khí, giọng nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai.

“Đệ mau chóng quên đi những gì mình thấy cho ta, nếu để ta nghe được một chữ…”

Thanh Lam khϊếp sợ rùng mình, gật đầu như giã tỏi.

Đợi ở thiên thính không bao lâu, hạ thị đem mấy chậu than vào, khí lạnh trong nhà nhanh chóng bị xua đi. Lửa cháy to nhưng không có khói, hoàn toàn không có mùi than khi sưởi ấm vào mùa đông, chẳng biết là dùng loại gì.

Thanh Lam cảm thấy nóng, thì thào gọi người bỏ bớt một chậu than đi, nhưng bị Tạ Vân Thư ngăn lại.

“Chậu than này không phải chuẩn bị cho chúng ta.” Ngồi hai bên không có chuyện gì, Bích Chuẩn bèn giải thích, “Chúa thượng sợ lạnh, không phát hiện ở đây đều bày biện vì lý do đó à?”

Lò ấm, suối nước nóng, địa long, chậu than, thậm chí đến nệm cũng làm từ da gấu. Nếu không bước chân ra khỏi nhà thì sẽ không cảm nhận được cái lạnh ở phương Bắc, lo liệu kỹ càng đến thế, chẳng biết đã hao phí biết bao nhân công tài lực đây.

“Quân gia quả nhiên là hào phú thiên hạ, danh bất hư truyền.” Tỉ mỉ quan sát bốn phía, Ngân Hộc lẩm bẩm.

Mà điều đáng quý là không hề phô trương.

Khác với sự phô trương quá độ ở Thiên Sơn, sự giàu có của Quân gia không thể hiện qua châu nạm ngọc khảm bề ngoài, mà là những chi tiết rất nhỏ phải để ý mới thấy được. Nói bình thường thì cũng bình thường thật, nếu nói là xa xỉ thì lại khiến người có sức tưởng tượng nhất cũng phải chặc lưỡi hít hà.

Còn chưa nhìn xong thì cửa mở ra, người bước vào đã thay y phục khác.

Trang phục người Hồ màu thiên thanh thêu hoa văn chìm, trên vạt áo cũng như cổ áo có đính lông cáo tuyết, càng khiến gương mặt thêm trắng mịn như ngọc, tóc đen tựa mực. Trên vầng tráng bóng loáng đeo một viên minh châu to chừng ngón tay, sáng bóng đấy song chẳng thể át được vẻ lấp lánh trong tròng mắt đen láy.

Rõ ràng ăn diện rất mộc mạc, nhưng lại có một vẻ đẹp bức người, khiến căn phòng như sáng bừng lên mấy phần, có một khắc mọi người đều im bặt. Chính nàng cũng không phát giác, đánh mắt nhìn một vòng coi như chào hỏi từng người, sau đó ngồi xuống ghế đối diện Tạ Vân Thư, vẫy lui thị nữ trong phòng.

“Xem ra nàng sống cũng không tệ.” Vốn muốn chỉ hai người trò chuyện với nhau, nhưng giờ Thanh Lam còn theo tới, đành phải hỏi chuyện trước một đám người.

“Ta chưa bao giờ nhàn nhã thế này cả.” Hàng mi cong vυ't run lên, cười nhạt một tiếng, “Mỗi ngày ngoài ăn ra thì chính là ngủ, không cần phải động não.”

“Nàng uống thuốc được bao lâu rồi?”

“Ba năm lẻ bảy tháng.” Nàng nhớ lại, “Có phải thay đổi rất nhiều không? Ta cũng không ngờ mình có thể lớn lên được.”

“Y tìm Phó thiên y cho nàng à?” Thậ ra không hỏi cũng biết, Ca Dạ sẽ không phí tâm tư như vậy.

Thấy nàng gật đầu, trong lòng dâng lên nỗi niềm chua xót, chuyện như thế nên để hắn làm mới đúng, hắn vô thức nói ra miệng, “Vì sao y có thể tìm được nàng, còn ta thì không.”

Nàng ngẩn người, rồi trên môi có vẻ hoạt bát: “Vì người ta tránh là chàng, không phải huynh ấy.”

Im lặng một lúc, nàng lại nói, “Năm đó ta rời khỏi Dương Châu đi lên phương Bắc, đầu chỉ nghĩ cách xa phía Nam thì sẽ dễ trốn hơn, chẳng ngờ mùa đông lại lạnh đến thế, đúng lúc vết thương cũ tái phát… Suýt nữa chết rét, là huynh ấy đã cứu ta.” Chuyện trải qua khổ sở như vậy, mà nàng nhắc đến thật hờ hững bình thường, “Sau đó thì ta đến Quân vương phủ.”

“Vết thương của nàng…”

“Mấy thứ thuốc kia giúp giảm đau nhiều lắm, không còn gì đáng ngại nữa rồi.” Nàng nhẹ nhàng đáp, lược đi chi tiết, “Huynh ấy… thu thập linh dược ở khắp nơi, Phó thiên y cũng mất rất nhiều tâm sức, phần lớn rất hữu hiệu.”

“Y là gì của nàng.” Hắn dằn xuống đau đớn trong tim, vậy nhưng ánh mắt đã tiết lộ tâm trạng.

“Không phải gì hết.” Trên mặt không có chút do dự nào, “Huynh ấy rất tốt với ta, chỉ thế mà thôi.”

“Nghe nói bây giờ nàng có một cái tên khác.”

Nàng cong môi, “Với bên ngoài không tiện gọi là Ca Dạ… Nên mới đặt đại cái tên khác.”

“Là ai đặt.” Hắn nhìn xoáy vào nàng, không bỏ qua một biểu cảm nào.

Không ngờ hắn lại hỏi điều này, nàng ngạc nhiên quay đầu đi.

“Không nhớ nữa, chắc là huynh ấy đặt.”

Phiên Tiên… Phiên tiên nhược điệp*… hồ điệp…

(*Có nghĩa là “nhẹ nhàng như chú bướm”.)

Nàng nhanh chóng chớp mắt rồi cụp mắt xuống, “Chàng có thể đến ta rất vui, đáng tiếc chủ yếu ta toàn ngủ, không thể đi theo được, hay là… để Tùy Ngọc đưa chàng đi ngắm cảnh Trường An nhé.”

Trong chớp mắt bầu không khí đông cứng lại, Thanh Lam ngồi thẳng trợn mắt nhìn nàng.

Hắn cố gắng lược qua câu cuối cùng của nàng, “Ta đến là để dẫn nàng rời đi.”

Nàng lẳng lặng nhìn tay mình, cười nhạt, “Đa tạ, nhưng ta không đi đâu cả. Chàng cũng thấy rồi đấy, ta ở đây rất tốt.”

“Những gì y có thể chu cấp, ta cũng làm được.”

Nhìn bức rèm kia, nàng mơ hồ buồn bã, “Không giống.”

“Nàng muốn gì?” Đưa mắt nhìn kiều nhan xinh đẹp, hắn muốn biết rõ vô số nghi vấn, nhưng lời nói ra lại chỉ một câu như thế.

Dĩ nhiên nàng nghe được, “Ta không cần gì cả.” Nói đoạn lại thở dài, “Chàng… sẽ gặp cô gái tốt hơn, đừng lãng phí thời gian ở ta nữa.”

“Ở lại đây thì nàng được gì.” Ghen tuông như rắn độc gặm nhấm buồng tim, song giọng vẫn điềm tĩnh, “Y đối tốt với nàng, nàng lấy cái gì đổi hả?”

“Không phải chuyện nào cũng có giá cả.” Ngón tay móc nhẹ vào tay vịn, trong mắt đen hơi có vẻ tự giễu, bỗng nhiên nàng cười nhạt. “Hoặc có thể nói… Có những giá, là ta cam tâm tình nguyện.”