Dạ Hành Ca

Chương 63: Mượn kiếm

Lần nào cũng thế, hễ tờ mờ sáng là người bên cạnh lại lặng lẽ rời đi.

Trước khi đi còn hôn lên má nàng, Ca Dạ miễn cưỡng trở mình nằm lên phần đệm còn vương hơi ấm, không muốn rời giường. Chiếu ngọc lạnh cóng đã bị hắn cất đi, thay vào đó là đệm tơ tằm mát rượi, hắn nói với người chưa đủ khí huyết thì đổi cái này sẽ khá hơn.

Mà thực ra là loại nào cũng như nhau cả thôi, dù ủ ấm tới mấy thì lưng nàng vẫn cứ lạnh, khí lạnh đã sớm ăn sâu vào xương tủy, dù có lót thứ gì cũng vô ích.

Thời gian gần đây thỉnh thoảng có người theo dõi, dù đã cố ẩn nấp song vẫn không qua được nàng.

Bị cảnh cáo hai lần thì bọn họ cũng không dám quá phận nữa, nàng lười ra mặt, càng không muốn phí tâm nghĩ xem rốt cuộc là thế lực bên nào, hai thứ ám khí nàng phóng ra không trúng vào chỗ hiểm, ắt đối phương sẽ hiểu.

Nếu đang ở trên Thiên Sơn, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua một mối họa nào dù chỉ là nhỏ nhất, ắt phải điều tra ngọn nguồn mới cho qua. Nhưng đến đây rồi nàng lại trở nên rất lười, chuyện không đến cửa thì cũng không muốn đả động gì. Nếu hắn biết, nhất định sẽ lại mắng cho xem.

Nhớ đến người đã rời đi, trong nàng dâng lên cảm xúc khó hiểu, trong đôi mắt lạnh lùng nhen nhóm chút hơi ấm. Ôm lấy bình ngọc lẻ loi nằm trên bàn, nàng vẫn không biết phải nên làm gì. Mẹ, hy vọng sẽ ở lại đâu đây? Liệu có nên… Ngây ngô một lúc, nàng buồn rầu thở dài.

Mấy ngày nay hắn vô cùng bận rộn nên chỉ một mình nàng đi dạo Dương Châu.

Mua chút đồ linh tinh đem về rồi ném qua một bên, chất đống bừa bộn thì lại bảo thị nữ dọn dẹp vất đi, vòng đi vòng lại cũng dần chán. Lúc này ca nữ trên đài đã bắt đầu múa hát, nàng chống má ngẩn người.

Lầu hai tuy vắng nhưng cũng không ngăn thành các gian, không lâu sau có người ngồi xuống bên cạnh, không cảm thấy có sức uy hϊếp nên nàng cũng mặc kệ, chỉ nhón lấy điểm tâm thưởng thức.

Có ánh mắt đang nhìn nàng, nàng cũng không màng để tâm, cứ vừa ăn vừa nghe, chỉ một loáng dĩa đã trống trơn. Vừa lấy khăn ra lau tay, thì bất chợt một phần điểm tâm nóng hổi mới lại đặt lên bàn.

Liếc nhìn chiếc dĩa đột nhiên xuất hiện kia, rốt cuộc nàng cũng nhìn sang.

Là một nam tử trông rất dịu dàng, toàn thân toát lên vẻ ôn hòa, y mỉm cười nhìn nàng. Sau lưng có một thị vệ, thoạt nhìn không dễ đối phó, nàng im lặng áng chừng, sau khi so sánh, nam tử trước mắt khiến nàng chú ý hơn, nếu không phải không rành võ công thì chắc chắn đã đến trình độ che giấu được tinh hoa.

“Nếu cô nương không ngại thì có thể nếm thử, bánh ngọt ngàn lớp nơi đây được xưng là số một, tất sẽ không làm thất vọng.”

Nàng nghĩ ngợi một lúc, nếm một thìa rồi đẩy đĩa ra.

“Đa tạ.” Hờ hững bỏ lại hai chữ, nàng tự trả tiền rồi rời đi, nhưng dù đi đã xa vẫn cảm nhận được ánh mắt sau lưng. Không rõ ý đồ của đối phương, song nàng cũng không định tra cứu, chỉ coi như là tình cờ.

Chỉ là, tình cờ như thế này nhiều quá rồi.

Từ sau hôm đó, hễ cứ ra cửa là nàng lại gặp người này.

Cũng không có cử chỉ gì khác thường, lúc thì mời bát canh, lúc lại dĩa bánh, khi thì tặng tờ giấy màu, quyển tranh chữ, đồ chơi, tùy thuộc vào ngày đó nàng đi dạo ở đâu. Thứ tặng đều là thượng phẩm, không có lấy một cái cớ dư thừa nào, cũng không phật ý hành động xoay người bỏ đi của nàng, mà lần nào cũng luôn thấy y mỉm cười.

Nàng không hỏi, y cũng không nói, cả hai cứ ăn duy trì như thế một thời gian, xem xem ai mất kiên nhẫn trước.

Nàng vẫn cứ tùy hứng dạo chơi, nhác thấy cô gái hái sen đi thuyền trông có vẻ thú vị, vậy là lại bỏ tiền mướn một chiếc thuyền rỗng.

Chèo thuyền rắc rối hơn tưởng tượng nhiều, có điều cũng không làm khó được nàng, con thuyền dần dần tiến vào giữa hồ. Lá sen trải dài như nối cùng mặt nước, một màu xanh biếc vô biên, xa xa truyền đến tiếng ca của cô thiếu nữ hòa cùng tiếng mái chèo rẽ nước, trên đỉnh đầu là mây trời quang đãng, khiến tinh thần nàng thêm phần nào sảng khoái.

Dừng lại giữa tầng tầng lớp lớp hoa lá, mấy búp sen như mũi tên cao hơn cả đầu người, thanh tĩnh ngăn cách trần thế. Nàng xuôi tay vớt lấy bụi củ ấu lên, lại đùa nghịch hoa sen một lúc, cuối cùng bóc hạt sen tròn tròn xanh xanh ra, không bỏ tim sen mà cứ thế nuốt xuống, thưởng thức vị thanh mát thoang thoảng vị đắng. Ánh nắng có hơi nhức mắt, Ca Dạ bèn hái một phiến lá sen to tròn che lên mặt, gối đầu lắng nghe điệu hát ru róc rách bên dưới.

Mặt nước dập dềnh làm con thuyền chao đảo, tia nắng ban ngày xua tan đi cái lạnh trong người, bất giác khiến nàng ngon giấc hơn thường. Có điều cũng chẳng ngủ sâu, trong mơ màng nàng nhác thấy có vật gì đó dần lại gần con thuyền nhỏ.

Gỡ lá sen che mặt xuống, đôi mắt dịu dàng đang nhìn nàng chăm chú. Cũng một chiếc thuyền nhỏ như thế, nhưng lần này không dẫn theo tùy tùng. So với người kia thì cả hai đều có thân hình cao ráo tướng mạo xuất chúng, chỉ là trong khí chất của người kia có vẻ lạnh lùng là nhiều, còn người này lại trầm tĩnh như nước.

Đối phương mỉm cười đưa một chiếc làn đến.

“Bích Loa Xuân ở Động Đình, có thêm cả hạt sen.”

Quả nhiên trong làn có một bầu trà thơm thượng hạng, lại còn có một đĩa điểm tâm nhỏ cùng một đôi đũa gỗ mun khảm bạc.

Nhìn một lúc lâu, cuối cùng nàng ngẩng đầu.

“Bất kể huynh muốn tìm người thế nào, thì đều không phải là ta.” Giằng co nửa tháng, cuối cùng nàng cũng nói ra lời quá hai chữ. Ánh mắt nam tử này luôn xuyên qua nàng như nhìn một ai đó, có thể xác định không phải là ác ý, song cũng không làm ta khoái trá được, nàng quyết định kết thúc tại đây.

“Làm sao cô biết được?” Đối phương bật cười, trong mắt lướt qua một tia tán thưởng.

Trên người y có khí chất nào đó làm người ta thả lỏng, nàng xé một góc lá sen làm cốc, rót trà vào.

“Cám ơn mấy món đồ huynh tặng ta mấy ngày nay.” Nhấp lấy ngụm trà xanh mang theo hương sen, “Ta không phải là người Giang Nam, chỉ tình cờ đến đây mà thôi, nhất định huynh đã nhận nhầm người rồi.”

Nam tử gật đầu, khá thẳng thắn, “Ta cũng không chắc chắn được, có lẽ là nhầm thật.”

“Hy vọng huynh có thể tìm được người muốn tìm.” Nàng uống trà xong liền ném lá sen xuống hồ, cầm chèo lên tính chèo thuyền đi, sắc trời đã cận xế chiều rồi.

“Có một yêu cầu quá đáng.” Đột nhiên đối phương lên tiếng.

“Nói đi.”

“Ta có thể mượn kiếm của cô xem qua được không?”

Chỉ là một câu nói bình thường như thể muốn mượn quạt nhìn xem, nhưng bầu không khí lại đột nhiên lạnh đi.

Mắt Ca Dạ đen như mực, nàng mím chặt môi, “Gϊếŧ ta rồi thì có thể.”

“Ta không muốn động thủ với cô, chỉ muốn xem kiếm thôi.” Nam tử áy náy giải thích.

“Dù kiếm có thế nào thì cũng không phải là thanh kiếm huynh muốn tìm.”

“Vì sao cô lại chắc chắn như thế?” Đối phương vẫn từ tốn mỉm cười, “Cô cũng đâu biết ta muốn tìm người nào.”

“Huynh cũng không chắc chắn được còn gì, nếu không cần gì phải mượn kiếm.”

“Cô nói đúng.” Nam tử thở dài, “Cách biệt đã lâu, có rất nhiều chuyện khó mà khẳng định được.”

“Từ bỏ đi, có lẽ sẽ thoải mái hơn.”

“Dù thế vẫn tốt hơn là tuyệt vọng.” Y lại thông qua nàng nhìn một người không biết tên, “Dù không phải người thì vật vẫn là vật cũ, nên ta mới muốn xem có phải hay không.”

“Huynh kiên quyết muốn ra tay ư?” Nàng hỏi.

Nam tử im lặng một thoáng, “Không phải như thế thì không được?”

Đột nhiên nàng có cảm giác buồn cười, “Ta trả lại huynh y nguyên những lời đó.”

Nam tử cũng cười, thần sắc dịu dàng, ống tay áo bay nhè nhẹ, khí chất ấm áp như ngọc.

“Được rồi, có lẽ đúng là ta nhận nhầm người.”

Nàng nhặt mái chèo lên, lơ đãng đáp, “Chỉ mong sẽ không gặp lại nữ.”

Nam tử đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo, âm thanh dễ gần lại vang lên bên tai, “Một câu hỏi cuối cùng, kiếm của cô có phải tên là Thốn Quang không?”

Giữa trời chiều chỉ có thể mờ mờ thấy được dáng hình, bàn tay gạt mái chèo khựng lại một thoáng, song lời nói ra vẫn rất đỗi bình thường.

“Huynh tìm nhầm người rồi.”

***

Bước ra khỏi cửa phòng, Thanh Lam căng thẳng nhìn hắn, định tìm ra dấu vết từ trên nét mặt.

“Cha có đồng ý không ạ?” Ánh mắt mong đợi khiến người khác không đành lòng nào nói không.

“Không.”

Chỉ một con chữ đã dập tắt hy vọng, Thanh Lam lập tức cúi gục đầu ủ rũ thất vọng.

“Có điều…” Hắn từ từ mở miệng, không bất ngờ khi thấy đệ đệ lại thấp thỏm, “Cha đồng ý giải trừ lệnh cấm túc năm ngày, trong thời gian này miễn được luyện tập.”

“Thật ạ?” Thanh Lam không dám tin vào tai mình, một lúc sau mới hớn hở muốn hét lên, “Đệ có thể ra ngoài rồi, có thể đi chơi rồi, aaaa!” Cậu nhào lên ôm chầm lấy hắn không buông, “Cám ơn tam ca, tam ca tốt quá.”

Bị coi như khúc cây lắc lư cả buổi, Tạ Vân Thư gạt tiểu đệ ra, nghiêm nghị dặn dò, “Đây là để đệ chiếu cố bạn tới thăm, chứ không phải cho đệ đi chơi.”

Thanh Lam vâng lia lịa, chỉ chốc lát lại hề hề đảo mắt.

“Đệ nghĩ gì đấy?” Nhìn là biết ngay lại có ý nghĩ quỷ quái gì rồi.

“Vừa hay dịp này Thẩm Hoài Dương thường xuyên ra ngoài, tám phần là gặp phải chuyện vui gì rồi, ngày mai đệ sẽ lén đi theo cậu ta.”

Thanh Lam cười rất kỳ quái, lòng dạ đã bay đến tận trời cao, hắn nhìn mà không ngừng lắc đầu, cũng may chỉ có năm hôm, nếu không sợ là ấu đệ như con ngựa hoang sẽ lại gây chuyện.

Tạ Thanh Lam không nghĩ đến tâm tư của huynh trưởng, chỉ bừng bừng hứng thú lén theo sau lưng người bạn mới kết giao.

Xuyên qua phố phường nào nhiệt, lại băng qua hẻm nhỏ vắng người, ỷ vào một thân khinh công nhún người bay lên, may mà không bị ngựa chiến kéo xuống, cuối cùng lại bất ngờ đến cửa sau của một khu vườn xa hoa trong núi.

Suýt nữa cậu đã nghi hoặc không biết có phải bạn tốt phát hiện đã bị theo dõi nên mới cố ý dẫn cậu đến nơi xa xôi này hay không. Nhưng nhìn thần sắc lại không giống, chỉ thấy Thẩm Hoài Dương yên lặng đứng bên góc đợi một lúc lâu, bỗng nhiên cánh cửa hé mở, một người đẹp duyên dáng lắc mình đi ra, vừa thấy hắn đã nở nụ cười tươi tắn.

Cô gái ấy có đôi mắt rất đẹp, sóng thu uyển chuyển, tuổi tác xấp xỉ Thẩm Hoài Dương, là một mỹ nhân Tây Vực, mới đầu trông khá yêu kiều, rồi ngay sau đó lại có vẻ dịu dàng của nữ tử trưởng thành. Với thị lực của cậu, đủ để thấy trên mặt Thẩm Hoài Dương có rặng đỏ đáng nghi, đáy lòng không khỏi bi ai thầm than, sau tam ca, lại một người thân của cậu biến thành đồ ngốc tình trường rồi.

Tên này tới Dương Châu chưa được bao lâu mà đã hành động mau lẹ thật.

Mắt thấy đôi trai gái nửa thẹn thùng nửa vui mừng trò chuyện, oán niệm buồn bực cứ quanh quẩn trong lòng Thanh Lam.