Dạ Hành Ca

Chương 22: Về núi

Trên đường về Ca Dạ được ôm vào thủy điện.

Thanh Hà vẫn như cũ, còn chúng người hầu thoáng có phần bất ngờ nên khá xôn xao, nhìn đăm đăm cảnh người đứng đầu điện lại được ảnh vệ thân mật ôm về. Cơ thể bé nhỏ nép trong ngực nhẹ như không, có vẻ là vì tỏ ra yếu ớt trước giáo chúng mà nàng có phần mất tự nhiên, cho đến khi đặt mình xuống chiếc giường mềm mại thì mới ổn định lại, lạnh lùng dặn hắn đi nghỉ.

Trước khi đi thấy nàng gọi Lục Di đến căn dặn, hắn không để ý lắm, mấy ngày đi đường liên tục nên không rảnh để ý đến chữa trị vết thương, giờ không gắng nổi nữa rồi, hắn về phòng mình tìm thuốc trị thương, cởi y phục tôi cũng trở nên vô cùng khó khắn, gần như là xé ra những mảnh vải bám chặt lên vết tương.

Đột nhiên chấn song vang lên, một bóng đen vụt vào, hắn nhặt trường kiếm lên theo bản năng.

“Là ta.” Người đến nhanh nhẹn đỡ lấy tấn công bất ngờ, vội nói rõ thân phận.

Hắn thả lỏng mình, không tránh khỏi rung lắc, Cửu Vi đi lên đỡ, mi tâm nhíu chặt.

“Sao lại thảm hại thế hả, bị thương ra nông nỗi này.” Nhận lấy chai thuốc xử lý vết thương thay hắn, Cửu Vi không che ý tứ trách cứ, “Cũng không thèm băng bó luôn? Càng kéo dài càng nghiêm trọng đấy.”

Khó khăn lắm mới cởi được y phục ra, Cửu Vi chậc chậc lắc đầu, “Còn cố gắng gượng đến giờ, xem ra ngươi còn nhẫn nại hơn ta đấy.”

Hắn im lặng rửa ráy vết thương rồi bôi thuốc bột, trên tay bận rộn nhưng miệng Cửu Vi cũng không nhàn rỗi.

“Đã xảy ra chuyện gì thế, lần này Ca Dạ thất sách sao? Nghe nói nàng cũng bị thương?”

“Ừ.”

“Là ngươi ôm về, chẳng lẽ còn thương nặng hơn ngươi?”

“Ừ.”

“Là ai có bản lĩnh này vậy, có liên quan gì đến Nhã Lệ Ti à?”

“Ừ.”

“Ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ngươi không quay về được.” Cửu Vi thầm than, cũng hết cách với hắn, “May mà ngươi vẫn còn nhớ, suýt nữa thì không kịp.”

“Cái gì?” Vết thương bị động đau, câu này nghe không hiểu.

“Cái gì, giải dược của Xích Hoàn, đừng nói với ta là ngươi không nhớ đấy.” Cửu Vi phẫn nộ lườm hắn, thật sự muốn đánh hắn, “Còn hai ngày nữa là phát tác, ngươi không về thì chờ cổ trùng chui vào não đi.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, Cửu Vi ấn hắn xuống giường, còn mình đi ra nhận đồ.

Giữa đĩa ngọc màu xanh là một viên đan dược tối màu, chính là giải dược cách thời kỳ nhất định phảu uống.

“Lục Di đem đến, nha đầu này bị ngươi thu phục rất có lòng đấy.”

Hắn nhận lấy viên thuốc, suy nghĩ đến thất thần, mấy ngày liên tục mưu đồ đột biến ứng phó không nổi, lại lo nghĩ cho vết thương của Ca Dạ, hắn thật sự đã quên mất chuyện thời hạn này, nếu không phải nàng cố ép phải chạy về…

Không tính toán xông vào nguy hiểm, gấp gáp đuổi ngày đuổi đêm, là vì… hắn?

“… Đúng là bị hạn chế bởi thứ này khó giải quyết thật, ta biết ngươi có oán hận, nhưng hiện tại giáo vương đã giao giải dược cho Thiên Minh quản lý, không dễ gì lấy, đừng nói là ta, dù là Ca Dạ cũng không có cách gì.” Kinh hãi vì lời mình nói quá xúi quẩy, Cửu Vi lập tức đổi lời, “Ngươi tạm thời nhẫn nại, một ngày nào đó ta sẽ lấy được giải dược thực sự, một phát diệt trừ phiền toái này.”

Hắn cười, không để tâm lắm.

“Rốt cuộc lần này các ngươi đã đối mặt với ai?”

Hắn thở dài, đơn giản thuật lại chuyện đã xảy ra, lược bớt đoạn Ca Dạ chịu nhjc.

“Ta còn nói vì sao các ngươi lại thất thủ nữa chứ, thì ra là có cơ quan ám toán.” Nét mặt Cửu Vi càng lúc càng đông cứng, “Ngay cả ngươi cũng không biết nàng giấu độc? Khá lắm Ca Dạ, kín đáo đến vậy, lần này có thể trốn thoát đúng là cực kỳ may mắn.”

May mắn?

Hắn không cảm thấy thế, nếu không có ý chí vô cùng kiên nhẫn thì đã không có chút may mắn nào rồi.

“Thủ đoạn của Xích Truật lợi hại như vậy, may mà phá hủy hắn rồi, chứ không…”

“Cửu Vi.” Hắn chợt nhớ ra.

“Hả?”

“Giúp ta điều tra một người.”

“Ai?”

“Hoài Y.” Hắn do dự, “Trong lúc hôn mê Ca Dạ đã nhắc đến cái tên này, làm kín đáo thôi.”

“Có manh mối gì không?”

“Không có.”

“Được.” Cửu Vi nhận lời, không hỏi nguyên nhân.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, lúc này hắn mới cảm nhận được

đau từ vết thương, mệt mỏi đến cực hạn. Cửu Vi đỡ hắn nằm xuống giường, lại nhìn hắn ngủ thật say, rốt cuộc trái tim treo cao cũng thả lỏng.

Ngủ khoảng một ngày một đêm.

Nắng chiều lại lần nữa chiếu qua song cửa, nước trong ao óng ánh những điểm vàng.

Trong mùa đông hiếm khi có nắng ấm, hắn giường rửa mặt chải đầu, vừa xong xuôi thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng vang.

“Vào đi.”

Người đi vào là Bích Chuẩn, một gương mặt trẻ tuổi thích cười.

“Lão đại dậy rồi à? Ta đoán không sai mà.” Thiếu niên đi vào trước, theo sau có mấy người.

Xích Điêu, Huyền Diên, Ngân Hộc, Mặc Diêu, Lam Hiêu*, là lục dực** do một tay hắn huấn luyện.

(*Trong tên của bọn họ đều là các loài loài chim, gồm đại bàng, diều hâu, thiên nga, chim cắt.)

(**Lục dực có nghĩa là sáu đôi cánh, cũng là sáu người phụ tá.)

Mặc dù trực thuộc dưới trướng của Ca Dạ, nhưng phần lớn vẫn do hắn tiếp quản, bọn họ trung thành tận tâm, như thanh đao do chính tự tay mình nung thành.

Ca Dạ chưa từng hỏi thuần phục thao luyện thế nào, chỉ yêu cầu rõ ràng phải hoàn thành mỗi nhiệm vụ được giao. Đối với những thuộc hạ thiếu niên này, nàng lại càng giống thủ lĩnh xa vời vợi, uy nghiêm, lạnh lùng, không gần gũi. Bọn họ luôn cung kính nghiêm túc trước mặt Ca Dạ, nhưng lại tiếp xúc với hắn liên tục, tùy tiện rất nhiều.

“Vết thương đã đỡ hơn chưa?” Xích Điêu khá lớn tuổi, trầm ổn hơn nhiều.

Hắn gật đầu, “Gần đây trong giáo có thay đổi gì không?”

“Mọi thứ vẫn như trước, trừ việc sủng cơ gần đây của giáo vương là Nhã Lệ Ti đã uống thuốc độc tự vẫn.” Ngân Hộc phụ trách tìm kiếm, tin tức rất nhanh nhạy.

“Chết rồi?”

“Đúng thế, nghe đồn là từ sau khi Tuyết sứ về lại núi.”

Nữ nhân này thông minh đấy, Ca Dạ vừa về núi, chuyện của Khâu Từ, kết quả đợi nàng ta là gì không nói cũng hiểu, dứt khoát tự cầu cái chết, miễn phải bị hành hạ.

“Giáo vương nghe Tuyết sứ bẩm báo xong thì nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh chặt băm thành thịt, nghiền xương thành tro bụi.” Huyền Diên bổ sung.

“Ca Dạ đã đi gặp giáo vương rồi?” Vết thương ở sườn nàng… Hắn bất giác cau mày.

“Sáng sớm nay đã vào điện tấn kiến rồi, hôm qua trong giáo có lời đồn nói nàng chỉ bị thương nhẹ, không ngờ nhiệm vụ hoàn mỹ như thế, giáo vương cũng có an ủi.” Bích Chuẩn cười, “Đoán là được ban thưởng không ít.”

“Chỉ có ngươi mới để ý đến mấy thứ ban thưởng tầm thường kia.” Mặc Diêu chế nhạo, xưa nay sáu người vẫn luôn đâm thọc nhau, lấy đó làm thú vui.

“Nếu có chúng ta đi cùng thì tốt rồi, Tuyết sứ và lão đại cũng không đến nỗi bị thương như vậy.”

“Ta thấy Tuyết sứ vẫn ổn mà, hành động tự nhiên, lúc hành lễ yết kiến cũng không có gì khác lạ.”

“Sao ta lại thấy mặt nàng hơi tái nhỉ.”

“Không phải gần đây nàng thế à?”

“Thế cũng được, nhưng nếu thật sự không làm sao thì sao lại được lão đại ôm về?”

“Cái này…”

Kết thúc buổi thảo luận, sáu cặp mắt đồng thời nhìn chăm chú vào hắn, trọng tâm chú ý nhanh chóng từ chính sự biến thành tám chuyện của cấp trên.

“Lão đại, có thể giải thích xem không, tại sao rõ ràng huynh bị thương nặng hơn nàng, nhưng huynh lại ôm nàng về?”

“Tại sao nàng đi đứng vẫn như thường, còn huynh lại đang an dưỡng?”

“Tại sao hôm qua dáng vẻ nàng nằm trong lòng huynh quái lạ thế, có phải gần đây nàng ta không có biểu cảm gì không?”

“Từ kh nào Tuyết sứ chịu để huynh lại gần thế? Ta chưa thấy ai có thể lại gần nàng trong vòng ba thước cả.”

“Rốt cuộc lần xuất hành này đã xảy ra chuyện gì?”

“… Câu hỏi của ta cũng giống bọn họ.” Im lặng hồi lâu, lời của Xích Điêu khiến mọi người cười ngất.

Đảo mắt nhìn sáu gương mặt hiếu kỳ tinh quái này, hắn không có lời nào chống đỡ. Quả nhiên dung túng thuộc hạ là phải chịu khổ mà, cao thâm khó lường như Ca Dạ mới là chính đạo, chí ít không ai dám đi đến trước mặt nàng hỏi mấy thứ này.

Ngoài cửa mơ hồ vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, vừa nghe là biết ngay của nữ tử không giỏi võ.

Mọi người quên tám chuyện, đồng loạt nhìn sang.

Chỉ chốc lát, một giai nhân váy xanh búi vân kế, da trắng như tuyết gõ cửa đi vào, thấy trong phòng nhiều người thì thoáng kinh ngạc, rồi ngay sau đó nàng mỉm cười, thành thục cúi vái.

“Nghe tin công tử bị thương, Yên Dung lỗ mãng đến thăm viếng, xin lượng thứ cho.”

“Ý tốt như thế, tại hạ không dám nhận.” Hắn khá bất ngờ, từ sau lần đặt chân đến mị viên lần trước, hắn vẫn chưa từng gặp qua, thế mà giờ người đẹp trước mắt không mời lại tới, quả thật có phần kinh ngạc.

Không đợi hắn lên tiếng lần nữa, sáu người bên cạnh chớp mắt, Bích Chuẩn ho nhẹ một tiếng.

“Chúng ta ở lại lâu quá rồi, vẫn nên về trước đi, lão đại cứ coi như bọn ta chưa từng hỏi gì cả nhé.”

Mọi người rối ren hùa theo, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn trái ngược, từng người kéo nhau chậm rãi đi ra ngoài. Không có tiếng thở, nhưng có thể xác định là chưa đi xa, chín phần là đang nấp dưới cửa sổ nghe lén.

“Thật không có gì đáng ngại, đã làm cô nương phí tâm rồi.” Đối mặt với người đẹp cười hiền, hắn không biết nên nói sao cho phải.

“Từ sau hôm ấy công tử không lại Thanh Gia các nữa, Yên Dung tự thấy xấu hổ vì đã không để công tử được vui vẻ, vốn không dám tham lam cầu mong gì nhiều. Chỉ là nghe từ chỗ Nguyệt sứ biết được công tử bị trong thương, dưới tình thế cấp bách vội đến thăm, chứ không nghĩ gì nhiều, trái lại đã quấy rầy rồi.”

Cửu Vi? Là có ý gì đây.

“Chút vết tương nhẹ không đáng để nhắc đến, ý tốt của cô nương, tại hạ xin khắc sâu trong lòng.” Không rõ ý đồ là gì, hắn châm trà tiếp khách, nhưng vừa xách ấm lên thì lại bị Yên Dung đoạt lấy.

Tay ngọc non mềm đỡ lấy bàn tay, hắn nhanh chóng rụt đi, nàng thoáng như không phát hiện ra, vẫn cười một cách tự nhiên.

“Không dám làm phiền công tử, tạm thời cứ để Yên Dung hầu hạ, tránh phải phí sức.”

Rót hai chén trà xanh, lại vắt khăn lông cho hắn lau tay, một cái nhăn mày một tiếng cười giòn vô cùng uyển chuyển, khiến người ta chẳng thể nào chối từ. “Nom sắc mặt công tử có vẻ mệt mỏi, Yên Dung có biết sơ vài phương pháp đả thông, có thể để Yên Dung thử một lần không? Có thể tạm thời xua đi mệt mỏi.”

“Nghỉ ngơi một lát là sẽ khôi phục ngay, không cần phiền toái.”

“Yên Dung chỉ biết chút kỹ thuật mà thôi, kính mong công tử không chê cười.” Còn không đợi từ chối, đôi bàn tay ngọc ngà đã đặt lên, ngại vì khách sáo không tiện né tránh, chỉ đành để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Bàn tay búp măng nhẹ nhàng nắn bóp trên trán hắn, đúng là rất thoải mái. Không hiểu sao trong lòng lại có vẻ an nhàn khó hiểu, khiến cảm giác hưởng thụ giảm bớt đi, miễn cưỡng đợi nàng ta dừng tay. Yên Dung như phát hiện ra, không đợi hắn mở miệng đã thu tay về.

“Công tử có khá hơn chút nào không?”

Quả thật cảm giác mệt mỏi đã bớt đi không ít, hắn gật đầu cám ơn, “Đa tạ, đã tốt hơn nhiều rồi.”

Yên Dung cười khẽ một tiếng, cúi thấp đầu để lộ gáy trắng ngần.

“Công tử cần nghỉ ngơi nên Yên Dung không dám làm phiền nữa, đợi công tử khỏi bệnh, Yên Dung sẽ chuẩn bị rượu ở Thanh Gia các đợi, xin công tử ghé chơi.”

“Qua vài hôm nữa nhất định sẽ đến cửa cám ơn.” Hắn mơ hồ thở phào một hơi.

Nghe được câu trả lời như ý, người đẹp cúi người vái lạy, nở nụ cười yêu kiều rời đi. Nhưng mới đi được mấy bước, một thiếu nữa đã dẫm đường đá giữa sen xanh mà đến.

Gương mặt lạnh lùng, váy trắng mặt mộc, dung mạo còn rất trẻ nhưng đã có thể hút hồn người ta. Vạt váy như sướиɠ lay động theo bước chân, nhanh nhẹn phe phẩy, thoáng như trích tiên*.

(*Trích tiên: tiên giáng trần.)

Chỉ chốc lát đã đi đến trước mắt, thiếu nữ dừng bước lẳng lặng nhìn sang, tròng mắt đen láy rõ ràng kia như có thể thấm nhuần vào nội tâm, lạnh như hàn băng.

Nàng bất giác run rẩy, khom người hành lễ, “Yên Dung ra mắt Tuyết sứ.”

Nàng ta có thể cảm nhận ánh mắt lạnh băng đang quét nhìn trên người mình, hồi lâu sau mới có âm thanh thờ ơ vang lên.

“Ngươi đến thăm Thù Ảnh?”

“Vâng.” Không dám nói nhiều một chữ, rõ ràng chỉ là thiếu nữ trẻ con, cũng không có vẻ cưỡng bức uy hϊếp, thế nhưng vẫn khiến người ta sợ hãi.

“Đi xuống đi.” Nhìn bóng người đẹp đi xa, Ca Dạ nhíu mày.

“Ngân Hộc.”

“Có thuộc hạ.” Một bóng người nhanh chóng đi ra từ chỗ tối, nửa quỳ xuống.

“Thù Ảnh đã tỉnh chưa?”

“Đã tỉnh từ nửa canh trước rồi ạ.”

“Đưa thứ này cho hắn.”

Nhận lấy bình ngọc ném đến, đợi người đi xa, lúc này Ngân Hộc mởi thở hắt ra.

“Thứ gì thế?” Năm bóng người nhanh chóng tụ lại, nhìn thứ trong tay hắn.

“Cửu Thiên Phong Lộ?” Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Là bí thuốc tốn mấy chục dược liệu trân quý mới luyện chế nên, hóa nhan sinh cơ, có thể làm vết thương tự lành không dấu vết. Là trân phẩm mà chỉ có giáo vương cùng tứ sứ mới có tư cách sử dụng, thế mà lại do đích thân Ca Dạ đưa đến.

Nhớ lại tình cảnh giằng co giữa hai người đẹp vừa rồi, Bích Chuẩn bật thốt.

“Thảm rồi.”