•Tiêu nhi dù sao cũng là biểu ca của ngươi, sao ngươi nỡ đối xử với nó như vậy...
Hàn Y Nhi không chịu nổi đả kích, mắt đã ngấn lệ đỏ hoe.
•Biểu ca sao, trong lòng ta chưa bao giờ xem hắn là biểu ca, một tên phế vật như hắn không có tư cách đó...
Triệu Kỳ giọng điệu khinh thường nói.
•Ngươi...
Triệu Tinh Thành trợn mắt giận dữ, tức đến nghẹn họng.
•Bá bá ngươi bớt nhiều lời đi, nãy giờ ta đã nhượng bộ nhiều, nếu còn đôi co nữa ta sẽ không khách sáo...
Triệu Kỳ không ngại vô lễ chỉ tay thẳng vào mặt Triệu Tinh Thành nói lớn.
•Tốt, để xem ngươi làm gì được ta....
Triệu Tinh Thành nét mặt nghiêm nghị, bình tĩnh nói.
•Ha ha ha.... Ta biết ở đây không ai có thể đấu lại bá, nhưng con trai của ngươi thì... Chật chật... Hắn sẽ không chịu nổi....
Triệu Kỳ cười gian manh đáp.
Triệu Tinh Thành nét mặt chùn xuống, đây là điểm yếu của hắn. Một lát sau hắn nét mặt ủ rũ hỏi.
•Nó đang ở đâu...
•Tất nhiên là ở chỗ nên ở, nhưng mà bá bá người yên tâm, hắn vẫn sống rất tốt...
Triệu Kỳ nhún vai đáp.
•Được, chỉ cần các ngươi không làm hại đến nó, để ba chúng ta bình yên rời khỏi đây, chức gia chủ sẽ thuộc về các ngươi...
Triệu Tinh Thành thở dài nói. Đây là cách cuối cùng, mặc dù hắn rất rõ con người của đệ đệ mình, sẽ không để hắn sống yên, nhưng đi được bao xa thì đi, ít nhất trong sớm hôm này có thể bảo bọc bình an hai mẫu tử nàng, vậy là tốt rồi.
•Tốt, chuyện đó không vấn đề, chỉ cần bá bá người giao ra chức gia chủ thì tất cả đều có thể thực hiện được...
Triệu Kỳ đúng như ý nguyện vui vẻ nói. Nhưng sâu trong tâm hắn tự nhiên là đã lên sẵn kế hoạch ám toán ba người họ.
•Đem giấy ra đây..
Triệu Tinh Thành nói.
•Phu quân..
Hàn Y Nhi nhỏ giọng nói.
•Y Nhi không sao đâu, ngày này sớm muộn cũng đến...
Triệu Tinh Thành ôn nhu đáp, Hàn Y Nhi mắt rưng rưng nhìn trượng phu của mình, lòng chua xót cho hắn, cả cuộc đời của người nam nhân này đã vì vợ con mình mà hi sinh rất nhiều.
Ngay lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói.
•Triệu Kỳ, mấy năm không gặp nhà ngươi vẫn vênh váo như vậy, đúng là cứt vĩnh viễn không thể thơm...
Giọng nói chất đầy sự khinh bỉ, chán ghét.
•Ai, là tên khốn nào đang nói... Mau bước ra đây...
Triệu Kỳ như bị tát vào mặt, giận dữ hét lớn, ánh mắt nhìn giáo dác xung quanh. Đến khi hắn nhìn đến mái nhà thì mắt dại ra. Ngồi trên mái nhà chính là thân ảnh quen thuộc, là kẻ hắn luôn kinh thường, đánh đập như chó, thế nhưng lúc này kẻ đó lại khiến hắn cảm thấy bất an.
•Tiêu Nhi...
Hàn Y Nhi mừng rỡ hô, trái tim treo cao rớt trở lại ngực.
Vâng, người thanh niên anh tuấn tiêu soái ngồi trên mái nhà kia chính là nhân vật phong vân chính diện của chúng ta, Triệu Linh Tiêu. Hắn đã sớm đến Triệu gia nhưng không vào cửa chính mà trèo tường, hắn rất thông thuộc nơi này nên không ai phát hiện lặng lẽ tìm đến chỗ phụ mẫu. Ai ngờ vừa đến nơi liền phát hiện Triệu Kỳ đến sinh sự, vậy nên hắn núp một bên nghe lén, cho đến lúc nãy tức quá mà lên tiếng.
•Nhươi, nhươi sao lại ở đây...
Triệu Kỳ lắp bắp nói ngọng.
•Ta ở đây rồi sao, đây là Triệu gia, là nhà của ta, chẳng lẽ ngươi về được còn ta thì không...
Triệu Linh Tiêu ngồi trên mái nhà nói vọng xuống, giọng nói châm chọc.
•Hừ, còn tưởng là cao nhân nào, không ngờ lại là phế vật nhà ngươi, về thì thế nào...
Triệu Kỳ rất nhanh lấy lại bình tĩnh, dù sao hắn không hề e ngại Triệu Linh Tiêu, chỉ là mới đầu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn tự nhiên xuất hiện ở nơi này. Theo thông tin hắn điều tra được thì hơn hai tháng trước Triệu Linh Tiêu đã mất tích trong Cô Âm cốc.
Triệu Linh Tiêu không trả lời Triệu Kỳ, hắn nhích người nhảy từ trên mái nhà xuống, tư thế như chim sẻ nhẹ nhàng uyển chuyển, thoắt cái đã tiếp đất an toàn.
•Phụ Thân, mẫu thân..
Triệu Linh Tiêu xoay người hành lễ với phụ mẫu, đây là hai người hắn rất quan trọng với hắn. Mấy năm không gặp nhìn họ tiều tụy hơn nhiều, chắc là đã chịu khổ không ít.
•Tiêu nhi, sao con về được đây...
Triệu Tinh Thành vui mừng khi thấy nhi tử lành lặn đứng trước mặt, mây đen trong lòng tan đi.
Hàn Y Nhi lập tức vọt tới ôm chầm lấy hắn, Triệu Linh Tiêu cảm thấy một mùi hương ngọt ngào ập vào mũi, mặt áp sát cặp nhũ hoa căn mịn, thế nhưng lại không hề có một chút du͙© vọиɠ nào, chỉ có cảm giác yêu thương chảy trong huyết quản lặng lẽ dâng tràn.
•Mẫu thân, ta lớn rồi đừng ôm ta vậy nữa...
Triệu Linh Tiêu vùng vẫy nói, tuy ở trong vòng tay của mẫu thân mình rất tốt, nhưng phải công nhận là cơ thể nàng rất đẫy đà, hắn sợ tiếp xúc hồi lâu trong lòng sẽ sinh ra những suy nghĩ bậy bạ, dù sao tâm hồn hắn đã bị JAV nhuộm đen rồi, đã lâm vào ma đạo không còn lối thoát.
Hàn Y Nhi mỉm cười buôn hài tử trong lòng ra, cẩn thận nhìn hắn một lần, nhận ra mấy năm qua hắn đã lớn lên rồi.
•Hừ, gia đình sum họp, hạnh phúc thật...
Triệu Kỳ bị gia đình ba người ném sang một bên thì hậm hực nói.
•Ngươi ghen tị sao...
Triệu Linh Tiêu đứng bên kia khinh khỉnh nói.
•Ghen tị, tại sao ta phải ghen tị với những kẻ sắp chết chứ...
Triệu Kỳ cười gian ác nói.
•Người sắp chết, ngươi hay ta..
Triệu Linh Tiêu ngu ngơ hỏi.
•Tự nhiên không phải là ta..
Nét mặt Triệu Kỳ dần biến thành thâm trầm, kế hoạch đã thay đổi, hiện tại chỉ có thể tiến hành bước hai, đem ba người Triệu Linh Tiêu gϊếŧ sạch.
•Nói vậy là ta sao, biểu đệ ngươi muốn gϊếŧ ta...
Triệu Linh Tiêu chỉ tay vào mặt mình như một tên ngốc nghếch không hiểu chuyện hỏi.