Thu lại mọi suy nghĩ hỗn tạp trong đầu hắn bắt đầu quan sát xung quanh, đây là căn phòng.. À không là phủ đệ của lão già đó tạo ra nhằm trốn tránh sự truy lùng của Liệt Thiên tông, nơi này không có gì khác, hoàn toàn trống trơn, bên góc phải có một cái bàn đá, trên bàn đá còn có vài thứ linh tinh.
•Ủa, trận khống...
Triệu Linh Tiêu cầm lên một khối bát giác, bên trên có bí văn rậm rạp, từng đồ án ảo diệu kết nối lại với nhau, đây chính là trận khống điều khiển Diệt Thần Liệt Hỏa Khốn Nguyên trận.
•Còn có chìa khóa để mở Thiên Khống Chi Thạch...
Hắn lại nhặt lên một khối đá nhỏ, tuy không có hình dáng đặc biệt nhưng bên trong tỏa ra linh khí đặc biệt.
•Tông chủ lệnh... Không ngờ thứ này cũng ở đây..
Triệu Linh Tiêu cầm lệnh bài trên tay lòng cảm thán, thứ này nếu vào trước đây chỉ cần đưa ra sẽ có không ít người điên cuồng, hiện tại không còn chút giá trị, đã là thứ vứt đi.
Ngoài những vật có giá trị kia ra trên bàn đá không còn gì nữa, trên tường có một màn hình, trên đó chiếu toàn cảnh bên ngoài sơn môn, giống như xem camera ở địa cầu.
Bên ngoài sơn môn.
•A... Tên khốn, tên chó chết, con rùa rụt đầu nhà ngươi mau ló mặt ra cho ta...
Phạm Siêu lúc này giống như chó điên gào rú, hắn không còn vẻ anh tuấn tiêu soái mà là đầu tóc rối bời, áo quần xộc xệch. Hắn một đêm một ngày điên cuồng tìm kiếm, hầu như là lật tung sơn môn lên nhưng vẫn không tìm thấy người hắn muốn tìm, cũng không có cách nào để mở ra trận pháp, chuyện này làm hắn phát cuồng, chỉ cần gặp ai chướng mắt liền gϊếŧ, cứ như là một con trâu điên không ngừng húc bậy. Hắn điên dại không tiếc tiêu hao tung một quyền đánh sập một căn đình viện, lại tung chưởng đánh nát một bức tượng, điên cuồng phá hủy. Lúc này đám người Hà Môn dong binh đoàn tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy hình ảnh trước mắt ai nấy trong lòng đầy sợ hãi, trong bọn họ ai cũng từng trông thấy sự đáng sợ của hung thần này.
Vù vù vù...
Phạm Siêu như cơn gió lướt qua bọn họ, nhanh như chớp túm lấy một người, chính là Sở Mạch, hắn tay nắm cổ nàng xách đi như xách cổ gà đập mạnh vào tường, đau đớn khiến nàng khẽ rêи ɾỉ.
•Đại nhân xin dừng tay, chúng ta chỉ đi ngang qua, không có ý mạo phạm..
Sở Hà hoảng sợ vội vàng cầu xin, tuy nhiên Phạm Siêu không thèm để ý hất tay một cái đánh Sở Hà bay ngược về sau đập mạnh vào đám người sau lưng khiến năm sáu người bị đập trúng ói máu.
•Mỹ nhân...
Phạm Siêu bóp cằm Sở Mạch làm khuôn mặt trắng nõn biến dạng, ánh mắt lóe tia dâʍ ɖu͙©, thèm khát.
•Nàng thật đẹp... Dù sao cũng không thể thoát khỏi đây, tại sao không cùng ta vui vẻ một lần nhỉ...
Hắn nhìn nàng dâʍ đãиɠ nói.
•Vô sỉ...
Sở Mạch tức giận quát.
•A.. Không ngờ là một trái chanh chua, đúng khẩu vị của ta..
Phạm Siêu cười đểu nói, hắn khom đầu xuống cổ nàng hít sâu một hơi.
•Kinh tởm..
Nàng giọng điệu khinh bỉ nói, nàng biết hôm nay nàng không thể thoát khỏi, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chết, nàng sẽ không bao giờ để tên khốn kiếp này vấy bẩn sự trong trắng của mình, chỉ cần hắn dám động vào nàng sẽ tự bạo nội đan cùng hắn đồng quy vô tận, dù không gϊếŧ được hắn cũng khiến hắn không thoải mái.
Phạm Siêu không chút dừng lại, bàn tay xé mạnh vai áo nàng, áo mỏng bị rách toàn lộ ra bờ vai trắng nõn, xương quai xanh tinh tế ẩn hiện, một nửa bầu vυ' trắng tinh mùi hương sữa non ngát mũi.
•Thật tuyệt vời...
Phạm Siêu không khỏi tấm tắc khen ngợi, cơ thể của nàng nàng vô cùng hoàn mỹ, dù bất cứ nam nhân nào nhìn thấy.
Sở Mạch không nói chuyện, nàng quay mặt không nhìn hắn, chân khí chậm rãi tụ về đan điền.
•A... Muốn tự bạo sao, nàng thật ngây thơ..
Phạm Siêu bất ngờ kêu lên, ánh mắt thú vị nhìn Sở Mạch như con thú hoang vùng vẫy trong củi sắt. Ngón tay hắn chỉ mạnh vào bụng nàng, nguyên khí hùng hồn lan tỏa ra phong ấn đan điền của nàng lại.
•Aaaaaa....
Sở Mạch thê lương hét lên, nét mặt bi thương, hoảng sợ, bây giờ nàng muốn tự bạo cũng không làm được, cơ hội giải thoát cuối cùng cũng không có. Nàng sẽ như con rối mặc cho người ta chơi đùa, chịu đủ mọi hành hạ, nghĩ đến đây trong lòng nàng đau đớn, hoảng loạn, trong ý thức mơ hồ nàng chợt nghĩ đến một thân ảnh luôn mỉm cười dịu dàng, một kẻ nàng không thích, thậm chí rất ghét, nhưng không hiểu sao trong lúc này nàng lại nhớ đến hắn.
•Tỷ tỷ..
Sở Tiểu Chiêu nhìn thấy Sở Mạch đau đớn không kìm lòng hét lên.
•Ồ.. Không ngờ lại có thêm một tiểu mỹ nhân...
Phạm Siêu lập tức nhìn thấy nàng, lúc hư không chộp tới, phốc một cái liền kéo nàng lại gần.
•Tốt tốt.. Nàng cũng không kém, chờ ta vui vẻ với tỷ tỷ nàng xong sẽ đến lượt nàng..
Phạm Siêu vô sỉ nhìn Sở Tiểu Chiêu.
•Không.... Xin ngươi, ngươi muốn làm gì ta cũng được, xin ngươi hãy tha cho nó..
Sở Mạch nghe vậy liền kinh hãi vang xin, đối với nàng thì Tiểu Chiêu còn quan trọng hơn cả mạng sống, nàng không muốn Tiểu Chiêu gặp bất cứ tổn thương nào.
•Mỹ nhân đừng sốt ruột... Ta nhất sẽ chơi với nàng... Còn muội muội của nàng ta cũng sẽ chơi.... Hắc hắc...
Phạm Siêu đối với lời cầu xin của nàng không chút để tâm, càng trở nên vô sỉ hơn không muốn buông tha.
Aaaaa... Ngươi là cầm thú, là súc vật không phải con người, ngươi sẽ không chết tử tế...
Sở Mạch như con thú cùng đường điên dại gào thét.
•Không chết tử tế... Haha.. Để xem ta chết không được tử tế hay là nàng sẽ chết trong sung sướиɠ đây..
Phạm Siêu gằng giọng, dùng niệm lực khống chế Sở Tiểu Chiêu, hai tay nắm hai vạt áo của Sở Mạch xé mạnh.
Xoạc...
Phụt...
•Chết mơ... Chảy máu mũi cmnr.... Thân hình này..
Triệu Linh Tiêu đứng trước màn hình hai tay bụm mũi, đôi mắt trân trân vào thân hình nóng bỏng của Sở Mạch, thật đẹp, thật quyến rũ, đường cong mượt mà, làn da trắng nõn, mịn như trứng gà bóc, đôi chân dài căp đùi thon gọn, nếu không phải hai chỗ nguy hiểm nhất bị nội y che lại có lẽ đã thành trí mạng với hắn.