Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1799: Bôn lôi thiên hổ (2)

Móng vuốt sắc bén, cái đuôi dài tràn ngập lân phiến phía sau cũng giống như được đao mang bao phủ. Tổng thế mà nói, đây chính là một đầu cự hổ màu xanh mang theo bí văn màu trắng khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy hung hãn dị thường, quanh thân có một cỗ khí thế khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Rống Rống.

Ánh mắt đầu cự hổ dữ tợn này nhìn về phía mọi người trước mắt, bốn chân to lớn thong thả bước đi, chỉ cần nhìn vào mọi người cũng khiến cho mọi người không dám đối chiến.

- Thiếu chủ, là Bôn Lôi Thiên Hổ yêu thú viễn cổ bát giai hậu kỳ, tuyệt đối là vương giả trong đám yêu thú viễn cổ, huyết mạch ngay cả Long Linh mãng và Hoàng Kim Yêu Long viễn cổ cũng phải kém một bậc.

Thanh âm Hắc Vũ truyền tới, trong thanh âm mang theo một tia kinh ngạc.

- Bôi Lôi Thiên Hổ viễn cổ sao?

Trong lòng Lục Thiếu Du run lên, trên Thiên Linh lục cũng có ghi chép về loại yêu thú này. Bôn Lôi THiên Hổ a. Yêu thú này tuyệt đối là vương giả trong yêu thú viễn cổ. Có người nói lúc viễn cổ, đầu yêu thú này có thể trực tiếp chống lại hai đại yêu thú Bạch Hổ, Huyền Vũ của hoàng tộc. Nếu không phải bởi vì trong hoàng tộc của Bạch Hổ và Huyền Vũ có một chút thủ đoạn thì không thể chiến thắng nổi Bôn Lôi Thiên Hổ này.

Trong ghi chép, Bôi Lôi Thiên Hổ có tứ chi to lớn, tốc độ vô cùng nhanh, đặc biệt, mỗi một lần chi trước đánh ra lực lượng đủ để khiến cho cho vô số yêu thú không thể chống lại. Lợi trảo trên chân đủ để xé rách yêu thú đồng cấp thành mảnh nhỏ. Lực lượng mạnh mẽ cùng với tốc độ kinh khủng, mỗi một lần xuất thủ sẽ đều vờn quanh như hiện tại, bộ dáng này đủ để khiến cho những người thiếu can đan toàn thân nhũn ra, hồn phi phách tán. Đồng thời, Bôn Lôi Thiên Hổ này còn có hai loại thủ đoạn công kích thiên phú cực kỳ cường hãn. Thứ nhất chính là lôi điện lực, trong công kích mang theo lội điện, đồng thời đối thủ cũng không dám tới gần nó. Một khi tới gần thân thể thì sẽ trực tiếp bị lôi điện kinh người kia công kích, vô cùng đáng sợ.

Mà loại thiên phú thứ hai của bôn Lôi Thiên Hổ này chính là phòng ngự, đồn rằng lực phòng ngự của Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ này so với Huyền Vũ hoàng tộc cũng chỉ kém chút xíu, có thể trực tiếp so sánh với Huyền Vũ hoàng tộc về lực phòng ngự ở thời viễn cổ cũng chỉ có Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ này mà thôi.

Yêu thú viễn cổ cường hãn như vậy đã sớm tuyệt chủng, không ngờ nơi này lại còn có khiến cho Lục Thiếu Du sợ hãi than.

- Bôi Lôi Thiên Hổ viễn cổ, đây là Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ.

Nhìn đầu yêu thú dữ tợn kinh khủng trước mặt, cảm nhận cỗ khí tức khiến cho người ta bất an kia, Tử Yên bỗng nhiên sợ hãi, bởi vì nàng nhận ra đầu yêu thú kinh khủng này chính là Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ.

- Là Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ. Đầu yêu thú viễn cổ này đã sớm tuyệt chủng, không ngờ trong không gian này lại còn một đầu.

Nghe Tử Yên nói vậy, từng tiếng sợ hãi than vang lên. Người ở đây cũng không phải là người bình thường, đối với Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ cũng đã nghe nói qua. Yêu thú như vậy tuyệt đối vô cùng kinh khủng.

- Khí tức trên người nó quá kinh khủng, là bát giai hậu kỳ sao?

- Đây là khí tức của bát giai hậu kỳ, không xong rồi.

- Là Bôn Lôi Thiên Hổ bát giai hậu kỳ.

Tất cả mọi người kinh hãi như hóa đá, yêu thú bát giai đại biểu cho thứ gì tất cả mọi người đều rõ ràng. Bằng vào huyết mạch của Bôn Lôi Thiên Hổ này, cho dù là vừa mới đột phá lên bát giai hậu kỳ cũng đủ để chống lại Vũ Tôn, Linh Tôn thất trọng, thậm chí là Linh Tôn, Vũ Tôn bát trọng.

Rống.

Một tiếng rống mang theo khí tức kinh khủng từ trong miệng Bôn Lôi Thiên Hổ vang lên. Toàn thân run rẩy, từ trong cơ thể vang lên âm hưởng lách cách thanh thúy, một loại lực lượng vô tận từ bên trong cơ thể Bôn Lôi Thiên Hổ tràn ra.

- Thiếu chủ, đây là thú hồn, không phải là vật còn sống, thực lực sẽ giảm đi. Đầu thú hồn này dựa vào lôi điện lực tuy rằng không thể phát ra thực lực đỉnh phong, thế nhưng thực lực hiện tại cũng không thấp. Sợ rằng cũng tương đương với yêu thú bát giai trung kì hoặc là bát giai trung kỳ đỉnh phong, tuyệt đối khó đối phó.

Thanh âm của Hắc Vũ lần nữa vang lên trong tay Lục Thiếu Du, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Ngay cả hắn cũng khó mà chống lại, Bôn Lôi Thiên Hổ bát giai trung kỳ đỉnh, thực lực so với hắn hiện tại còn cao hơn.

- Là thú hồn sao?

Thú hồn bát giai trung kỳ đỉnh, Lục Thiếu Du nhíu mày, thảo nào vừa rồi hắn lại có chút cảm giác kỳ quá như vậy. Hóa ra nó là thú hồn, nhưng không hiểu sao đầu thú hồn này lại còn có thân thể. Cỗ thân thể này vốn vừa rồi không hề có sinh cơ, vừa mới khôi phục sinh cơ a, điều này quả thực quá kỳ quái.

- Hắc Vũ thúc, ngươi có thể đối phó với đầu thú hồn này không?

Lục Thiếu Du truyền âm hỏi.

- Nếu như đầu Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ này ở thời kỳ toàn thịnh, ta đương nhiên không đối phó được nó. Thế nhưng hiện tại vấn đề không quá lớn.

Hắc Vũ truyền âm nói.

Khóe miệng Lục Thiếu Du nhếch lên mang theo nụ cười tà dị. Hắc Vũ thúc có thể đối phó với đầu yêu thú Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ kinh khủng này là tốt rồi. Hắn nhíu mày, nói:

- Hắc Vũ thúc, hiện tại ngươi không nên xuất thủ, chờ sau khi ta mở miệng thì ra tay cũng không muộn. Hiện tại hãy hỗ trợ bảo vệ những người khác.

Lục Thiếu Du cũng không để cho những người khác chiếm tiện nghi. Có Bôn Lôi Thiên Hổ Viễn cổ này chặn đường, tốt nhất là gϊếŧ vài người, đến lúc đó chính là thời điểm thích hợp mà hắn động thủ.

- Ta biết rồi, yên tâm đi.

Hắc Vũ truyền âm nói.

Ánh mắt Lục Thiếu Du lần nữa nhìn vào trên người Bôn Lôi Thiên Hổ, lân phiến trên người Bôn Lôi Thiên Hổ này giống như có một tầng tinh thạch màu trắng khắc vào, không ngừng lóe ra quang mang kỳ dị. Một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm chậm rãi khuếch tán, khiến cho người khác không dám khinh thường.

- Lực phòng ngự cường hãn, công kích nhanh như thiểm điện, quả thực quá hoàn mỹ.

Nhìn Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ khổng lồ trước mặt, Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói, đầu Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ này chính là vương giả của yêu thú viễn cổ a.

- Tất cả những ai tiến vào mộ địa của chủ nhân đều phải chết.

Một tiếng quát lạnh lẽo từ trong miệng Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ truyền ra, bốn chân đạp mạnh, mặt đất trên sân rộng run lên, uy áp trên người càng ngày càng đập. Đôi mắt giống như đèn l*иg nhìn chằm chằm vào phía trước, lôi điện màu trắng trên lân phiến không ngừng tràn ra khiến cho mọi người kinh hãi.

Rống.

Một tiếng hổ gầm vang lên, Bôn Lôi Thiên Hổ khổng lồ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người lao thẳng về phía trước. Khí thế kinh người tràn ra. Lúc này coi như đám người có tu vi không kém cũng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, ánh mắt tràn ngập sự chấn động và khó có thể tin được.

- Chạy mau. Nhanh.