Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 169: Quyết sờ ngươi (1)

Lục Thiếu Du càng nghĩ càng giận, nàng ôm nàng chạy trốn suýt bị yêu thú vây công, nữ nhân này còn muốn gϊếŧ hắn, làm người tốt thật khó.

Lục Thiếu Du bực tức nói:

– Được, nếu ngươi muốn gϊếŧ ta thì ta sẽ gϊếŧ ngươi trước!

Lục Thiếu Du giơ cao kiếm chém xuống.

Xoẹt!

Thân kiếm ngừng lại ngay đỉnh đầu nữ nhân. Lục Thiếu Du nhìn ánh mắt của nữ nhân, hắn không xuống tay được. Nếu đối phương là nam nhân thì Lục Thiếu Du sẽ không chút do dự chém xuống, nhưng khi biết là nữ thì hắn nương tay. Gϊếŧ một nữ nhân yếu đuối thì mất mặt.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói:

– Thôi, lão tử không gϊếŧ ngươi, cho ngươi tự sinh tự diệt.

Lục Thiếu Du thu trường kiếm vào túi không gian của mình, phẩm chất thanh kiếm khá tốt, chắc có thể bán được nhiều kim tệ.

– Ngươi sắp chết, mang nhiều thứ trên người cũng uổng.

Lục Thiếu Du sớm thấy nữ nhân này đeo một trữ vật giới chỉ màu bạc, sở hữu trữ vật giới chỉ tất nhiên nàng có chút lai lịch. Song song đó đồ đạc trong trữ vật giới chỉ chắc không ít.

Mặc dù Lục Thiếu Du không thể mở trữ vật giới chỉ ra nhưng chờ về sau có thực lực mạnh mẽ có khả năng cưỡng ép mở ra.

Lục Thiếu Du cướp nhẫn xong cầm tay nữ nhân sờ vuốt, nói:

– Biết ngươi là nữ nhân chứ có gì mà dữ vậy? Giờ ta sờ ngươi, giỏi thì gϊếŧ ta đi? Chết tiệt!

Nữ nhân trừng Lục Thiếu Du nhưng không có cách nào, kinh mạch huyệt đạo bị điểm làm nàng không thể nhúc nhích.

Lục Thiếu Du nhìn nữ nhân chằm chằm:

– Còn nhìn? Không phục sao?

Lục Thiếu Du nhếch môi cười tà:

– Nếu ngươi không chết, ta muốn ngươi nhớ ta mãi mãi.

Lục Thiếu Du ngừng cười, hai tay sờ ngực nữ nhân, cách quần áo xoa bóp mạnh.

Lục Thiếu Du nói:

– Nhớ kỹ, thế này mới là làm nhục, hừ!

Lục Thiếu Du hừ mạnh rồi đứng dậy nghênh ngang rời đi, tay nhớ lại cảm xúc mềm mại, thấy bớt bực tức nhiều.

Nữ nhân nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Thiếu Du đi xa, nàng không thể nhúc nhích, giận dữ tan biến, đôi mắt lộ ra uất ức, hai dòng lệ lăn dài.

Lục Thiếu Du nhìn phương hướng, nói với Tiểu Long xoay quanh trên vai hắn:

– Tiểu Long, chúng ta đi, đến Cổ vực trước.

Tiểu Long thè lưỡi rồi thụt vô, nghiêng đầu nhỏ nhìn bốn phía:

– Xèo xèo!

Có Tiểu Long ở Lục Thiếu Du cũng yên tâm hơn nhiều, nếu yêu thú ở gần đây sẽ bị Tiểu Long phát hiện ngay.

Hai canh giờ sau, bên bờ sông, nữ nhân giả nam người mềm nhũn gục dưới đất. Một lát sau nàng chậm rãi bò dậy, mắt nhìn đăm đăm hướng Lục Thiếu Du biến mất, trong mắt tràn ngập ánh mắt lạnh. Nữ nhân cất bước tới trước, biến mất khỏi bờ sông.

Năm ngay sau, trong một hiệp cốc, bốn phía dựng đứng vách đá, sơn mạch liên miên kéo dài đến tận cùng tầm mắt.

Bên hiệp cốc, Lục Thiếu Du đánh ra quyền ấn chứa ngọn lửa:

– Nộ Diễm Quyền!

Dòng không khí xung quanh bị rẽ ra, kình khí nóng cháy mạnh mẽ gợn sóng.

Bùm!

Cú đấm này ngọn lửa xen lẫn lực lượng cường đại đấm vào đầu con trăn to dài bảy mươi thước, người đầy vảy. Lực lượng đáng sợ lao thẳng tới cái đầu khổng lồ của nó, con trăn rút ngắn mấy thước nhưng đầu chưa bị đánh nát.

Con trăn quẫy mạnh, cái đuôi khổng lồ rít gào xé rách khí lưu nhanh như chớp quất hướng Lục Thiếu Du.

– Đao Hồn Trảm!

Linh lực ngưng tụ thành đao xé gió chém rách dòng không khí, lực lượng cuồng bạo tràn ngập nghênh hướng cái đuôi con trăn to.

Vù vù vù!

– Grít grít!!!

Mưa máu đổ rào rào, con trăn rít lên thảm thiết, cái đuôi dài hai mươi thước bị cắt ngay ngắn. Phòng ngự cứng rắn trên người con trăn không thể ngăn cản Đao Hồn Trảm của Lục Thiếu Du, chỗ cái đuôi bị cắt tuôn máu ào ào.

Bùm!

Cơ thể to lớn của con trăn rớt xuống đất, nó co giật mấy cái rồi không nhúc nhích nữa. Nhưng Lục Thiếu Du không thả lỏng, động vật loài rắn dù đã chết thì cái đầu vẫn nhúc nhích cỡ mấy phút, nếu không chú ý sẽ bị cắn.

Mấy Hỏa Ảnh chỉ bay ra đâm thủng đầu con trăn, lúc này Lục Thiếu Du mới yên tâm.

Tiểu Long thụt ra thụt vô đầu lưỡi như đang khen thực lực tiến bộ:

– Xèo xèo!

Lục Thiếu Du cười nói:

– Tiểu Long, nuốt xác con yêu thú này đi.

Con trăn là yêu thú thủy hệ tam giai sơ kỳ, hiện tại Lục Thiếu Du dựa vào Đao Hồn Trảm đủ gϊếŧ chết nó.

Rời khỏi bờ sông kia đã năm ngày, Lục Thiếu Du trốn đông trốn tây, mấy lần bị nhiều yêu thú truy sát. Nhờ Tiểu Long cảnh báo trước nên Lục Thiếu Du trong tích tác đã kịp thoát khỏi.

Mấy ngày nay chỉ tính yêu thú tam giai sơ giai đã có bốn con bị Lục Thiếu Du gϊếŧ, còn tam giai trở trung kỳ lên thì nhân lúc còn sớm trốn trước là hơn.

Nhờ hoàn cảnh rèn luyện nên Lục Thiếu Du được nhiều ích lợi, hắn cảm giác có thu hoạch lớn về các mặt phản ứng, công kích, phòng ngự. Chỗ khác khó thể học được những điều này, phải lấy mạng ra tôi luyện.

Trong năm ngày nay Lục Thiếu Du đã thanh trừ sạch chất độc Phệ Huyết Hóa Cốt đan trong cơ thể, hắn thấy nhẹ lòng rất nhiều.

Ban đêm ánh trăng chiếu xuống rừng cây, nhánh cây rung rinh như có vô số móng vuốt quỷ trong đêm tốai yên tĩnh xé rách không gian. Gió đêm rít gào, ngẫu nhiên vang tiếng thú rống tăng nét rùng rợn cho rừng cây.

Trong một sơn động ẩn khuất, Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng trên Linh Ngọc sàng, ánh sáng vàng nhạt bao quanh thân, khí thế dâng cao dần.

Trong đan điền khí hải trong người Lục Thiếu Du tràn ngập chân khí, kinh mạch trướng căng chân khí.

– Áp súc!

Lòng Lục Thiếu Du chìm xuống, hắn điểu khiển chân khí áp súc lại. Trong đan điền khí hải vang tiếng nổ trầm đυ.c. Trong sơn động, trong thiên địa có lực lượng vô hình ùa vào người Lục Thiếu Du.

Khí thế của Lục Thiếu Du lại tăng vọt, đan điền khí hải mở rộng, lực lượng tăng gấp đôi.

Một đêm qua đi, khi chân trời lại sáng, Lục Thiếu Du ngừng tu luyện.

Lục Thiếu Du thở phào:

– Hộc hộc.

Khóe môi Lục Thiếu Du nhếch cao, rốt cuộc đột phá đến Vũ Sĩ bát trọng. Lục Thiếu Du cảm giác trong cơ thể tràn đầy chân khí, phải cảm ơn Phệ Huyết Hóa Cốt đan của lão độc vật. Chất độc Phệ Huyết Hóa Cốt đan bị luyện hóa hình thành nhiều chân khí, nhờ thế Lục Thiếu Du đột phá rất nhanh.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ nếu Thôi Hồn Độc Suất biết Phệ Huyết Hóa Cốt đan thành thuốc bổ cho hắn chắc sẽ có biểu tình rất phong phú.

Lục Thiếu Du nói với Tiểu Longh bên cạnh mình:

– Tiểu Long, chúng ta tiếp tục lên đường.

– Xèo xèo!

Tiểu Long nhảy lên vai Lục Thiếu Du, thân thiết liếʍ gò má hắn như đang chúc mừng hắn đột phá.

Lục Thiếu Du cất Linh Ngọc sàng, một người một thú tiếp tục xuất phát. Trong sơn mạch nguy hiểm này Lục Thiếu Du từng giây từng phút lo cho mạng nhỏ của mình.

Sơn mạch hoang vắng, chỉ toàn là yêu thú.

Ba ngày sau, trong một rừng cây lớn chọc trời, một bóng thú khổng lồ xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du.

Ầm ầm ầm!

Mỗi bước đi của yêu thú khổng lồ làm mặt đất rung rinh. Yêu thú cao mười lăm, sáu thước, dài ba trăm thước, thể hình kinh khủng.

Lục Thiếu Du hút ngụm khí lạnh nhìn con yêu thú. Đây không phải yêu thú bình thường mà là yêu thú thổ hệ tam giai hậu kỳ. Cường giả Vũ Phách gặp yêu thú này cũng vội trốn, hiện tại Lục Thiếu Du không kịp chạy nữa.