(Xuân cung đồ: hình vẽ cảnh quan hệ giường chiếu ngày xưa)
Lần này đứng ngây người hỗn loạn trong gió không chỉ là người trong phủ của Thành chủ Quân gia thành.
Mà là các nhân vật cao cấp nhất của cung điện Mạc Hà.
Trong chốc lát, chỉ thấy những người đứng xung quanh đều đồng loạt hóa đá, kể cả các Công công vừa đi lướt qua ngoài cửa, đều cứng ngắc người.
Thậm chí là những con chim sẻ đang ríu rít trên ngọn cây bên ngoài cũng im bặt.
Hoa cỏ run rẩy, cây lá ngả nghiêng.
Ôi chao, hôm nay thật sự là một ngày quá thần kỳ.
Bên trong cung điện, tất cả mọi người đều bị chấn kinh bởi lời tỏ tình và hành động thân thiết của Hiên Viên Huyền, nhưng mà Thái hậu quả không hổ là Thái hậu.
Gừng càng già càng cay.
Chỉ khựng lại trong chốc lát, lập tức liền phản ứng lại được.
Ngẩng đầu, nhìn “Bà nam nhân” vẻ mặt đều đã vặn vẹo xanh mét, nhìn thấy rõ ràng nhất chỉ còn là đôi môi đỏ chót, xem như một biểu hiện giới tính nữ duy nhất trên người “Bà nam nhân” này.
Nước miếng sóng sánh trên môi trên mặt “Bà nam nhân”, lấp lánh ánh sáng phản chiếu, cực kỳ chói mắt.
Bắt đầu có dấu hiệu nghiêng nghiêng muốn rơi xuống đất.
Khóe miệng co rút vài lần, Thái hậu hít sâu một hơi.
Cứng người, chỉ di động ánh mắt nhìn hướng Hiên Viên Huyền đang cười ngọt ngào bên cạnh “Bà nam nhân”, ôm chặt cánh tay nàng ta không rời kia.
Bộ dáng thật sáng lạn tươi vui, đối lập với “Bà nam nhân” sắc mặt xanh mét bên cạnh, quả thật quá khác biệt đến không thể vờ như không thấy.
Cứ nghĩ nàng đã nhiều năm làm Hoàng hậu, sau đó là Thái hậu, cũng coi như gặp qua không ít tình huống lạ thường, nhưng một màn này ngày hôm nay, nàng thật sự là lần đầu tiên thấy được.
Hai người một lớn một nhỏ này, trông cũng thật xứng đôi.
“Ha ha…”
Vừa nghĩ tới hai chữ “xứng đôi” này, Thái hậu Mạc Hà liền không nhịn được nữa, buột miệng cười lớn đánh tan không khí tĩnh lặng đến quỷ dị giữa đại điện này.
“Ha ha, đứa nhỏ này thật hài hước.”
“Ha ha…”
Thái hậu nở nụ cười, những cung nữ thái giám bên dưới, cùng những người xung quanh cũng lập tức tỉnh lại, nhất thời không nhịn được nữa, đồng loạt cười lớn ra tiếng.
Nhất thời, chỉ nghe thấy từ trong Tây cung của Thái hậu, từng tràng tiếng cười vui vẻ liên tiếp vang lên, lan khắp trời đất.
Khiến cho những người đi lại ngoài điện không khỏi kinh ngạc.
Hôm nay sao Thái hậu lại cao hứng thế nhỉ? Thậm chí ngay cả cung nữ thái giám cũng dám làm càn đùa giỡn.
Trong tiếng cười vui vẻ này, mọi người trong điện đều cười đến lăn lộn, gập người không đứng vững được, hoàn toàn không còn chút hình tượng.
Cũng trong lúc này, “Bà nam nhân” xanh mặt, quay đầu nhìn Hiên Viên Huyền bên cạnh đang ôm chặt tay nàng, cười rực rỡ, diễn cảnh ân ái yêu thương.
Mà Hiên Viên Huyền cũng bị đám người này cười khiến cho khó hiểu ngơ ngác.
Ân ái, như vậy không tính là vợ chồng ân ái sao.
Vì vậy, khi “Bà nam nhân” dùng ánh mắt mãnh liệt liếc qua, hắn cũng ngẩng đầu nhìn nàng.
Vừa ngẩng đầu, kịp lúc, nhìn thấy những vết nước miếng dính trên đôi môi đỏ mọng của “Bà nam nhân” làm nó trở nên kiều diễm ướŧ áŧ hơn, đang từng giọt từng giọt hội tụ lại thành một giọt cam lộ lớn, tí tách, rớt từ trên môi nàng xuống.
Kéo theo một cái đuôi dính dính thật dài.
Hiên Viên Huyền thấy vậy, lập tức khẽ cau mày nói: “Sao lại để lôi thôi như vậy, dính nước miếng cũng không biết tự lau đi, thật làm chúng ta mất mặt quá.”
Dứt lời, thật chán ghét đưa tay ra, kéo tay áo “Bà nam nhân”, hướng lên trên đôi môi đỏ tươi của nàng mà lau.
Thà cậu không làm gì, không nói lời nào còn đỡ.
Lần này cậu vừa mở miệng vừa lau xong, hồi nãy mọi người trên điện nhìn thấy rõ vết nước miếng mà không dám cười…lập tức bò lăn ra cười ầm ầm.
Hahahaha, hai người này thật quá hài hước, quá hài hước rồi.
Mà sắc mặt vốn xanh mét của “Bà nam nhân”, giờ đã không thể tái hơn được nữa.
Liền giật phắt tay áo của mình lại, “Bà nam nhân” hung hăng chà xát sạch sẽ nước miếng vốn bị Hiên Viên Huyền tự trét lên môi giờ lại bị chính cậu ghét bỏ là lôi thôi.
“Bà nam nhân” nghiến răng nghiến lợi, dùng một khẩu khí lạnh lẽo tiêu điều đến cực điểm, nghẹn từ trong kẽ răng ra mấy chữ: “Ngươi ngồi đàng hoàng lại cho ta, lại dám làm ra hành động gì nữa thì…”
Lời uy hϊếp còn chưa dứt.
Nhưng sức lực của mấy ngón tay đang nhéo trên mông Hiên Viên Huyền cũng đủ cho cậu lĩnh ngộ đầy đủ tính uy hϊếp của nó.
Hiên Viên Huyền nhất thời trề môi, khuôn mặt đầy ủy khuất nhìn lại “Bà nam nhân”.
Đồng thời hai cánh tay đang ôm chặt lấy tay nàng ta cũng ra sức bấu, bấu véo thật mạnh.
Không phải là cứ cố gắng diễn cảnh ân ái thương yêu, là có thể rời đi, là có thể về nhà sao? Ta đã cực nhọc vất vả phối hợp đến như thế.
Ngươi lại không có phối hợp tốt lại, là do ngươi sai, sao lại đổ đến trên đầu ta chứ.
Đôi mắt đen lay láy như mực, đang không ngừng tố khổ sự bất mãn của cậu không chút giấu diếm.
“Bà nam nhân” nhìn thấy cảnh này, gân xanh trên đầu nhảy loạn xạ.
Nàng lần đầu tiên cảm thấy rằng, có lẽ quyết định chọn tên nhóc này làm trượng phu tạm thời của mình, là một sai lầm nghiêm trọng đến không thể cứu vãn được.
Nàng nhất định sẽ tổn thọ ít nhất là mười năm, ít nhất.
“Hahaha, ôi chao…”
Nhìn “Bà nam nhân” và Hiên Viên Huyền không tiếng động dùng ánh mắt trao đổi với nhau, tình cảnh này trông thế nào cũng thật buồn cười.
Thái hậu vừa cười không ngừng vừa ôm bụng la ôi chao, thật nhiều năm rồi chưa được vui vẻ như vậy.
“Thái hậu, Người đừng cười nữa, đừng cười nữa, cẩn thận hại đến thân thể, ha ha ha…”
Những người hầu hạ Thái hậu cũng vội vàng khuyên nhủ, nhưng chính bản thân họ cũng không nhịn được nữa.
Có thể từ trong vô số người hầu kẻ hạ trong cung chen được lên làm thϊếp thân hầu hạ Thái hậu, không ai là kẻ tầm thường, nhãn lực đều thuộc loại Hỏa nhãn kim tinh (cực kỳ tinh mắt).
Trao đổi mờ ám giữa “Bà nam nhân” và Hiên Viên Huyền, sao có thể giấu được họ.
“Đứa nhỏ này từ đâu tới, sao mà khả ái quá thế này?” Thái hậu ráng nhịn cười, nhìn đánh giá Hiên Viên Huyền từ trên xuống dưới một lần
Lúc đầu không chú ý lắm, giờ quan sát kỹ lại mới thấy, đúng là càng nhìn càng thấy xinh xắn, càng nhìn càng thêm đáng yêu, không biết đứa nhỏ này nhà ai mà nuôi khéo như vậy.
Lập tức vươn tay ngoắc về hướng Hiên Viên Huyền: “Lại đây, lại đây cho Bổn cung nhìn kỹ một chút.”
Hiên Viên Huyền thấy vậy lập tức nhảy từ trên ghế xuống, tương đối lễ phép cung kính thi lễ với Thái hậu Mạc Hà, nói: “Bảo Bảo xin thỉnh an Thái hậu, chúc Thái hậu thanh xuân thường trú, thân thể an khang.”
Thái hậu Mạc Hà vừa nghe thấy vậy, nhất thời càng thêm yêu thích, liên tục nói: “Lại đây, lại đây với ta.”
Vừa hướng “Bà nam nhân” bên kia cười nói: “Ngươi dạy hắn nói như vậy? Thật là thông minh.”
“Bà nam nhân” lắc đầu, nàng từ khi nào lại đi dạy hắn mấy thứ này chứ.
Chẳng qua Thái hậu cũng không chú ý đến sự phủ nhận của nàng, tầm mắt sớm đã tập trung đến thân ảnh nhỏ xíu của Hiên Viên Huyền đang tiến lên rồi.
Ai mà đoán được tên nhóc nhìn xíu xiu này lại vốn trưởng thành từ trong thâm cung, bà nội của hắn cũng là Thái hậu, những lời thỉnh an đầy đủ lễ nghi thế này, mỗi ngày đều nói đến quen, cần ai dạy chứ.
Hiên Viên Huyền này nếu là nhà dân chúng bình thường nuôi, có thể còn lúng túng cái gì cũng không biết.
Nhưng hắn vốn xuất thân từ Hoàng cung, tình cảnh bây giờ chẳng khác gì hồi hắn còn ở nhà, đúng là như cá gặp nước.
Thái hậu đang cao hứng, lập tức đem mấy lời chuẩn bị răn dạy trách “Bà nam nhân” tự chủ trương hôn sự để qua một bên, cùng Hiên Viên Huyền ngồi nói chuyện pha trò.
“Bà nam nhân” thấy vậy, cũng không có biện pháp nào, đành ngồi ở một bên nhìn.
Ánh mặt trời rực rỡ, Tây cung của Thái hậu đến trưa vẫn ngập tràn những tiếng cười vui.
Đến tận khi màn đêm buông xuống, sao trời lấp lánh trên cao.
“Bà nam nhân” và Hiên Viên Huyền không được cho về nhà, trực tiếp an bài nghỉ ngơi tại Thiên điện trong tẩm cung Thái hậu luôn.
Không có biện pháp, Thái hậu bị Hiên Viên Huyền chọc cười đến cao hứng, không thả cho đi.
Trong Thiên điện, khi toàn bộ cung nữ thái giám cũng đã lui xuống, trên giường ngọc lớn như vậy, “Bà nam nhân” và Hiên Viên Huyền mỗi người chiếm cứ một bên, khoanh chân ngồi đối diện nhau, ánh mắt trao đổi đầy sát khí.
Ngồi đối mặt như vậy một hồi lâu, “Bà nam nhân” không thể nhịn được nữa, mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Ta đã nói với ngươi phải phối hợp, phối hợp cho tốt, ngươi lại làm cái gì vậy hả? Không muốn rời đi có phải không? Không muốn tách ra trở về với phụ thân tiếp tục hành trình của ngươi nữa phải không?
“Bà nam nhân” nghiến răng nghiến lợi.
Hiên Viên Huyền nghe vậy đôi lông mày nhỏ liền dựng lên giận dữ nói: “Là phải hỏi ngươi đang làm cái gì mới đúng, ngươi không hề phối hợp tốt với ta, ta luôn cố gắng đóng vai một người chồng tốt, là ngươi không chịu thuận theo.
Ta luôn muốn rời đi, là ngươi không muốn đi mới đúng.”
Hắn luôn tìm cách thực hiện tốt bổn phận làm chồng, tình cảm ân ái gì đó cũng có đủ.
Là “Bà nam nhân” không hiểu không chịu phối hợp theo, còn dám đổ lỗi cho hắn, hừ.
“Bà nam nhân” nghe vậy hít một hơi trợn trừng mắt: “Tốt, tốt, ta không tranh cãi với ngươi vấn đề bổn phận làm chồng này, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi cố gắng khiến Thái hậu yêu thích ngươi đến như vậy để làm gì?
Hôm nay tới đây ta đã định để Thái hậu mang ta ra mắng một trận rồi hôm sau có thể đi ngay, sau đó hai người chúng ta rời nhà, mỗi người một ngả đi chuyến du sơn ngoạn thủy của riêng mình, ai cũng thoải mái.
Ngươi lại hăng hái quá, dẫn tới để Thái hậu cao hứng như thế.
Giờ không chịu thả cho chúng ta đi, ngươi tính làm sao bây giờ?”
Hiên Viên Huyền vừa nghe liền nghẹn miệng, giờ quá dễ thương để người ta yêu thích cũng là một cái tội sao.
Vậy nàng ta muốn hắn phải làm sao đây hả?
Hắn tính tình đáng yêu và bề ngoài xinh xắn là trời sinh, chẳng lẽ phải đi hủy dung cho thành xấu xí hung tợn sao?
Hiên Viên Huyền rối rắm, bản thân quá xuất sắc, khiến cho người khác phiền não, vậy phải làm sao bây giờ đây?
Giựt giựt mái tóc đen, Hiên Viên Huyền đột nhiên giận dỗi, đều do muội muội đáng chết không có lương tâm Hiên Viên Ngọc kia, dám đẩy ca ca luôn cùng nàng đồng sinh cộng tử vào hố lửa một mình.
Nha đầu chết tiệt, xem ca ca sau khi thoát thân được rồi, sẽ tìm nàng tính sổ thế nào đây.
Còn cả Dạ Dạ kia nữa, xem hắn dễ thương tội nghiệp như vậy, còn không chịu mau mau xuất hiện cứu hắn đi chứ.
Hừ, hắn đã quyết định rồi, chờ thoát thân xong, hắn nhất định phải tìm cách ngáng chân cản đường Hiên Viên Ngọc xuất giá, bày ra đủ loại chướng ngại từ hành động cho tới trí tuệ luôn.
Dám bỏ mặc hắn một mình, hắn nhất định phải cho bọn họ biết mùi lợi hại.
Hiên Viên Huyền cắn chặt hàm răng nhỏ, không thèm nói một lời nào nữa.
Mà lúc này, Độc Cô Dạ đã đuổi theo hai bóng đen kia tới mấy trăm dặm ngoài xa, suốt một đêm không ngủ, giờ đang nghỉ ngơi một chút ngoài hoang dã lấy sức.
Hôm đó vừa nhìn thấy hai bóng đen hình dáng có chút quen thuộc cùng với hơi thở đã từng quen biết, hắn liền đuổi theo suốt một đường tới đây.
Không ngờ hai người kia tốc độ rất nhanh, công lực lại cao thâm.
Đuổi theo suốt một ngày một đêm, mặc dù không cắt đuôi được hắn, nhưng đồng thời hắn cũng không bắt kịp được họ.
Nghiêng người nằm trên một tảng đá lớn trên đỉnh núi, Độc Cô Dạ ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo trên bầu trời, thật đẹp, thật thanh lãnh, ánh trăng sáng tỏ màn đêm như thế, thật giống một cô gái đang ở xa xa nơi Thiên Thần kia.
Mà hai bóng dáng khi nãy, cũng có chút giống hai người luôn kề cận bên người nàng.
Độc Cô Dạ nhíu nhíu mày, mặc dù hắn đã hơi phỏng đoán ra được thân phận hai người kia, nhưng còn không dám chắc chắn, chỉ bằng vào bóng lưng thì cũng không thể nói được gì.
Chẳng qua, nếu thật sự là hai người kia.
Thì bọn họ tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Chẳng lẽ là…
Độc Cô Dạ chậm rãi cúi đầu, nhìn Hiên Viên Ngọc đang ngồi bên cạnh hắn cúi đầu vẽ vẽ cái gì đó trên tảng đá, trong mắt lóe qua một chút thâm sâu.
Chẳng lẽ là đi theo hai đứa bé này?
Nếu đúng là theo chân hai đứa bé này, vậy thì hai đứa nó…
Ánh mắt Độc Cô Dạ lại càng sâu hơn, nhìn thật kỹ càng Hiên Viên Ngọc đang nương ánh trăng tỏa sáng làm cái gì đó, ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Ngọc, vô ý thức quét qua trang giấy cô nhóc đang vẽ trong tay.
Cũng vô ý thức nhìn qua hình vẽ trên tờ giấy kia.
Độc Cô Dạ còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, đột nhiên chợt khựng, sau đó quay lại nhìn thêm lần nữa.
Lần này nhìn kỹ hơn, liền thấy được rõ ràng.
Chỉ thấy Hiên Viên Ngọc đang nằm dài trên tảng đá, cầm trong tay một cục than vẽ tới vẽ lui trên tờ giấy trắng, bức tranh rất sống động, cô bé rất có thiên phú hội họa.
Trên tấm hình, là một đứa trẻ nhỏ xíu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tay chân đang đưa lên trời, nhắm chặt mắt ngã xuống giường.
Mà bên cạnh hắn, có một nữ nhân đứng thẳng.
Độc Cô Dạ bắt đầu trầm mặc, sau đó đưa tay ra lấy một vài tờ giấy đã vẽ xong về nhìn.
Bức tiếp theo, nữ nhân đó đã bò lên người đứa trẻ, hôn nhẹ hắn.
Lại bức tiếp nữa, nữ nhân đó cũng đã cởi hết quần áo, hai người đang quấn lấy nhau rồi.
Mặt mày hai nhân vật được vẽ rất rõ ràng, vừa nhìn một cái liền nhận ra ngay đó là Hiên Viên Huyền và “Bà nam nhân”.
Độc Cô Dạ nghẹn họng, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Ngươi đang vẽ gì vậy?”
“Vẽ cảnh động phòng.” Hiên Viên Ngọc lau mồ hôi tiếp tục, cũng không ngẩng đầu lên nói tiếp: “Ca ca động phòng mà mẫu thân không nhìn thấy được, con phải vẽ lại cho nàng xem.
Mặc dù cảnh tiếp theo khi nãy con không thấy được, nhưng con biết chắc nó sẽ diễn tiến như vậy.”
Dứt lời, tay càng thêm ra sức vẽ, giờ Hiên Viên Huyền và “Bà nam nhân” đã hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cuồng nhiệt “lăn qua lăn lại” đến cao trào.
Độc Cô Dạ nhìn tờ giấy trong tay, khóe miệng không ngừng co quắp, mặt cũng bắt đầu nhăn lại, bức tranh này, bức tranh này…chính là hoạt hình Xuân cung đồ a.
**************************
(Pra: tuy chữ “hoạt hình” hơi hiện đại, nhưng ta chưa tìm được từ gì khác cổ hơn để diễn tả những gì mà Hiên Viên Ngọc đang làm nữa, vẽ nhiều tranh với những chuyển động liên tiếp nhau, khi coi với tốc độ nhanh hay tiếp hình này với hình kia thì sẽ thành một đoạn phim ngắn)