(Nguyên văn là “ma địch”, “ma” = thần bí, quỷ dị, “địch”: Địch tử truyền thống Trung Quốc đều thổi thẳng đứng. Đến đời Hán, Trương Khiên thông sứ Tây Vực đã mang về loại địch tử thổi ngang. Sau khi xuất hiện địch tử thổi ngang, nhạc cụ thổi đứng đều gọi là tiêu. Âm thanh của địch tử giòn giã, giống như tiếng chim hót rộn ràng vào lúc sáng sớm. Âm thanh của tiêu giống như cơn gió mát đêm trăng vô hình xa xưa. Địch tử và tiêu là hai loại nhạc cụ truyền thống được người Trung Quốc yêu thích. Trong văn hóa Trung Quốc, địch và tiêu tuy hai mà một.)
Hương hoa thoang thoảng, hoàng hôn buông xuống.
Âm tôn mặc một bộ long bào màu bạch kim, đứng trên bậc thang bằng ngọc nhìn xuống.
Mắt đen tóc đen lãnh đạm vô tình.
Mà ngay khi lời của hắn vừa ra khỏi miệng, trong cung điện phía sau hắn, có hai hàng người mặc áo màu lam nhạt theo thứ tự đi ra.
Xếp hàng đứng trước mặt hắn trên bãi đất trống.
Hai mươi người, khuôn mặt bất đồng nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng như nhau, tâm tình không chút dao động.
Nhìn qua giống như một hàng những tảng băng đứng sừng sững ở đó.
Ánh mắt sắc bén mà âm lãnh.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, đứng thành hình tam giác, đem Lưu Nguyệt vây lại ở giữa, đối đầu với đoàn người đứng đối diện.
“Bắt đầu.” Âu Dương Vu Phi đưa lưng về phía Lưu Nguyệt giơ tay ra hiệu.
Lưu Nguyệt khẽ ừ một tiếng, vỗ nhẹ hai người Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đứng đối lưng với nàng, không nhìn thấy Âu Dương Vu Phi ra hiệu.
Âm thầm truyền tin tức.
“Hai người các ngươi có tham gia vào hay không?”
Âm tôn đứng trên cao, lấy trong tay áo ra một cây địch ngọc trong suốt, lau nhè nhẹ, nhìn Linh Ngọc và Ly Lạc đang đứng một bên.
“Bọn chúng không tham gia.”
“Chúng ta không tham gia đâu.”
Tiếng nói của Âu Dương Vu Phi và Linh Ngọc, Ly Lạc đồng thời vang lên.
Dứt lời, Linh Ngọc và Ly Lạc liền lui ra sau một bước, nhìn bộ dạng như không liên quan.
Hai người bọn họ đều không biết võ công, có tham gia vào cũng chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì.
Không bằng đứng một bên nhìn, để người khác bớt lo.
Lại nói, Linh Ngọc và Âm tôn đều là người trấn thủ cửa ải, thủ pháp của Âm tôn, hai người biết rất rõ.
Những đứa trẻ đều rất nhạy cảm với nguy hiểm.
Tránh xa nguy hiểm, chính là bẩm sinh.
Vì vậy mà hai bên đều có quyết định giống nhau như đúc.
Âm tôn nghe vậy hơi rũ mắt xuống, nhàn nhạt gật đầu.
“Vậy thì bắt đầu thôi, chúng ta không có nhiều thời gian để hao tổn cho ngươi.”
Trong lúc Âm tôn đang chậm rãi gật đầu, giọng nói trầm ổn lãnh đạm của Hiên Viên Triệt vang dội cả không trung, sát bên cạnh hắn, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, Lưu Nguyệt đang tạo thành thế trận cũng đồng thời động thủ.
Lợi kiếm của bốn người phá không liền đâm thẳng về phía trước.
Khống chế địch cùng với giành lấy tiên cơ.
Khoảnh khắc đó, chỉ thấy trời chiều đỏ như máu, bốn thân ảnh giống như chớp xông lên.
“Ầm…ầm…ầm…”
Lúc đó, chỉ nghe thấy tiếng va chạm của trường kiếm liên tiếp vang lên.
Tốc độ này, giống như một loại nhạc cụ gõ liên tiếp, nhanh không gì sánh kịp.
Khống chế địch trước, bốn người cùng tấn công.
Mấy người Hiên Viên Triệt lên Minh Đảo lâu như vậy rồi, đã sớm biết được người trên đây không có chuyện gì làm liền đi luyện công.
Võ công được trải qua thiên chuy bách luyện (muôn ngàn thử thách), thi triển chiêu thức nhuần nhuyễn đến mức không cần suy nghĩ, đã sớm cao hơn bọn họ rồi.
Vì vậy, muốn chiến thắng thì nhất định phải ra sát chiêu khi vừa xuất thủ, phải liều mạng ngay từ đầu.
Nếu không, một chút phần thắng cũng không có.
Vì vậy, sớm đã tụ lại thành một sự phối hợp tốt nhất này.
Một người không gϊếŧ chết được ngươi, thì hai người chúng ta lên, hai người không gϊếŧ chết được ngươi, thì ba người chúng ta cùng lên.
Cũng không tin, người là người sắt, gϊếŧ hoài không chết.
Nhìn qua thì thấy trong ánh tà dương, Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, từng người xông lên đấu với từng đối thủ áo lam trước mắt của cửa ải cuối cùng này.
Chiêu thức trong tay vừa cay vừa độc, nhìn như muốn liều mạng.
Điên cuồng như vậy, tự nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ đối thủ của họ.
Ánh mắt đều khóa chặt lên người của bọn họ.
Nhưng, trong khi bọn hắn liều mạng ra chiêu, Lưu Nguyệt giống như một âm hồn, núp phía sau bọn họ.
Chủy thủ sắc bén, từ phương hướng cực kỳ xảo quyệt, vô ảnh mà đâm ra.
Luận về võ công, Lưu Nguyệt không thể nào giỏi hơn những người mặc áo lam có võ công còn cao hơn cả đám người Hiên Viên Triệt, cho dù là Vân Triệu, nàng cũng không bằng.
Nhưng luận về gϊếŧ người, Lưu Nguyệt nàng đứng thứ hai, thì trên đời này không ai dám nói đứng thứ nhất.
Một kích kia là chí mạng.
Người áo lam căn bản không chú ý tới.
Chủy thủ đột nhiên xuất ra như vậy, cũng đã xuyên phá hàng loạt kiếm trước mắt, sắc bén vô cùng, đâm tới điểm yếu của bọn họ.
Không cách nào thoái lui, không thể chống đỡ.
Vừa tấn công địch mà còn phải lo tự bảo vệ mình.
Lập tức, chỉ thấy một chủy thủ của Lưu Nguyệt đâm ra, những người áo xanh đấu với Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi, lập tức loạn cả lên.
Trong giây lát, nếu không phải bị Lưu Nguyệt một chủy thủ đâm trúng.
Thì chính là vì tránh chủy thủ của Lưu Nguyệt, nhưng không tránh được bị ba người này đả thương.
Mà lúc ba người gặp phải đối phương đang liên thủ lại, lúc xuất hiện nguy hiểm nhất.
Chủy thủ của Lưu Nguyệt giống như chiếc lưỡi rắn, lập tức xuất ra giải vây.
Đem ba người bảo hộ bên trong.
Khiến, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, đang xung phong liều chết ở phía trước.
Sơ hở và sự an toàn của bọn họ toàn bộ đều giao cho Lưu Nguyệt.
Trong nháy mắt.
Chỉ thấy sự phối hợp hoàn mỹ của bốn người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu.
Giống như một cái máy gặt lúa, quang kiếm chớp động, quét ngang mà qua.
Đi qua nơi nào, máu tươi nơi đó.
Tất cả những vật cản, chỉ cần một chiêu, không phải té xuống thì cũng bị thương tránh ra.
Mũi nhọn sắc bén thế kia, hoàn toàn không có bất cứ người nào có thể chống cự.
Chỉ thấy, ba người Hiên Viên Triệt vây thành vòng ngoài, trường kiếm trong tay tạo thành một tấm màn kiếm.
Thế chẳng khác gì một con nhím có bề ngoài sắc nhọn nhất.
Mà Lưu Nguyệt ở trung tâm, giống như một con rắn hổ mang.
Chờ có cơ hội, liền phóng ra, một kích là chí mạng.
Phối hợp như vậy, quả thật là vô địch.
“Thật lợi hại.” Linh Ngọc đứng ở bên ngoài trợn to hai mắt, khuôn mặt kinh ngạc.
Hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua bọn họ lại lợi hại như vậy.
Bọn họ khi đó, ngay cả Mộc Đầu Nhân của mình cũng đối phó không được, còn bị đánh cho tơi bời.
Hôm nay sao lại lợi hại như vậy chứ.
“Được ngươi dạy nên khôn ra rồi.” Ly Lạc hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm đám người Lưu Nguyệt, hai mắt cũng sáng lên.
“A, thật sao?”
Linh Ngọc kinh ngạc, chớp chớp mắt nhìn về phía Ly Lạc.
Ly Lạc thấy vậy thì nhướn mày.
Mặc dù đầu óc của hắn không thông minh lắm, nhưng ít nhất thông minh hơn Linh Ngọc.
Biến hóa của mấy người Hiên Viên Triệt, Linh Ngọc chưa nhìn ra, nhưng hắn đã nhìn ra rồi.
Mộc Đầu Nhân của Linh Ngọc mạnh, nhưng chỉ là một cá nhân, mạnh thế nào đi nữa, một kiếm đánh ra thì sẽ hỏng ngay.
Nhưng là một đám phối hợp lại.
Dù là mấy người mắt cao hơn trời kia của Thánh điện, thấy rồi cũng đi đường vòng.
Đây chính là phối hợp, uy lực của sự phối hợp.
Hiển nhiên, đám người Hiên Viên Triệt đã tận dụng ưu điểm của sự phối hợp này, hiện tại đã hiểu rõ đạo lý này rồi.
Các thủ vệ này, mỗi người đều có sở trường riêng, từng người đều có thể trở thành cao thủ một phương trời riêng, nhưng đối phương lại có đến tận bốn cao thủ.
Đây là một bên liên thủ, một bên phối hợp.
Cái này, giống như là bốn gốc xương rồng cùng hợp lại thành một cây.
Uy lực kia, từ từ tăng lên.
Tỉ mỉ lắng nghe Ly Lạc nói, Linh Ngọc đắc ý, cái cằm nhỏ kia hếch lên cao, nhìn chăm chăm vào bốn người Âu Dương Vu Phi.
Đồng thời hưng phấn khua chân múa tay.
“Xông lên, xông lên, đi qua, đừng để cho ta mất mặt, xông lên…”
Bộ dạng này, giống như hắn đang dạy dỗ đám người Lưu Nguyệt vậy.
Kết quả là đổi lấy một cái liếc mắt khinh bỉ của Ly Lạc, nhưng Linh Ngọc lại vui không biết mệt.
Từng đợt chém gϊếŧ, quang kiếm tung bay.
Bốn người Hiên Viên Triệt liên thủ, trong khoảnh khắc một đường chém gϊếŧ mà lên, nhanh chóng phá tan phòng ngự của nhóm người mặc áo xanh, bước nhanh tới hướng cung điện.
Đông đảo lam y nhân bên cạnh thấy vậy, vô cùng tức giận, lại không thể làm gì.
Hoàng hôn đỏ rực, lúc này nhìn lại thấy vô cùng xinh đẹp.
Âm tôn đứng trên bậc thang cao cao, nhìn thấy toàn bộ cục diện bên dưới.
Vuốt vuốt cây địch bằng bạch ngọc, chậm rãi nói: “Còn có vài phần năng lực như vậy, vậy thì, bây giờ chính thức bắt đầu vượt ải đi.”
Dứt lời, vung cây địch ngọc trong tay lên, đưa lên miệng.
“U…u…” Lập tức, tiếng địch thanh nhã theo bàn tay của hắn, chậm rãi phát ra.
Tươi mát mà kì ảo linh hoạt.
Giống như tiếng suối róc rách trong khe núi, tiếng thủy triều dâng lên trên biển.
Cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái này, lập tức làm cho người ta cảm thấy mới mẻ, tinh thần chấn động.
Lưu Nguyệt trong đám người, vừa nghe thấy tiếng địch, lập tức hạ thấp giọng nói: “Đến lúc rồi.”
Cùng lúc này, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, cầm trường kiếm trong tay chặt hơn.
Mà Linh Ngọc và Ly Lạc vốn đang sổi nổi bên cạnh.
Trong nháy mắt, lập tức xé một góc áo, nhét hai lỗ tai lại.
Đồng thời lui về sau hai bước.
Tiếng địch tung bay, tầng tầng lớp lớp vang lên.
Ưu mỹ xinh đẹp, thanh nhã vô cùng.
Loại cảm giác mát lạnh này, làm cho Lưu Nguyệt cảm thấy trong nháy mắt như đang ở trên mây, ở trong biển, như được bay trong lầu son điện ngọc.
Chứ không phải đang ở nơi chém gϊếŧ này.
Không phải là đang chém gϊếŧ sinh tử, mà là đang tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống, của thiên nhiên.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, dường như có ý nghĩ dừng ngay lại việc đang tấn công.
Nhưng mà, chỉ là trong nháy mắt.
Tâm trí nàng kiên định, đây không phải sự thật, không thể cứ bị tiếng địch mê hoặc như vậy.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt như vậy, sau gáy Lưu Nguyệt lại toát chút mồ hôi lạnh.
Hay cho tiếng địch mê hoặc lòng người, cư nhiên lại có sức mạnh lớn như vậy.
Nếu không phải Âu Dương Vu Phi đã sớm nói cho nàng biết trò sở trường của của Âm tôn ở cửa ải thứ ba này, không chuẩn bị tốt, nhất định sẽ chịu khổ rồi.
Nhưng mà cho dù nàng đã có chuẩn bị rồi, cư nhiên cũng có thể khiến cho tâm trí nàng có chút bị mê hoặc.
Mạnh, thật sự là mạnh.
Lưu Nguyệt bị mê hoặc trong chốc lát.
Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi phía trước nàng cũng bị mê hoặc trong chốc lát.
Chiêu công kích trong tay chậm lại một nhịp.
Nhưng, cũng chỉ chậm lại một nhịp, sau một nhịp đó, kiếm lại tiếp mà lên, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào của tiếng địch nữa.
Âm tôn đứng trên cao thấy vậy, mày khẽ động, nhíu mày lại.
Tiếng địch ở miệng thổi ra, càng ngày càng mạnh mẽ.
Không giống với tiếng địch mê hoặc của Độc Cô Dạ năm đó, cũng không giống với tiếng đàn đầy sát khí tấn công của Lưu Nguyệt.
Đó là một loại kỳ ảo, là sự kì ảo linh hoạt mà ngươi không cách nào kháng cự.
Dường như, nó tồn tại cùng với không khí.
Không có cách nào loại bỏ, không có cách nào tách rời, không có cách nào chống đỡ.
Chỉ có thể bảo vệ chặt tâm trí bản thân, để chống lại.
Song, trong lúc đám người Hiên Viên Triệt bảo vệ chặt tâm trí bản thân, cùng chống lại tiếng địch của Âm tôn.
Lam y nhân trước mặt bọn họ, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Từ tức giận, sắc bén tiêu điều, từ từ biến thành trống rỗng, vô hồn.
Biến thành không có một chút cảm xúc.
Trong chốc lát như biến thành một pho tượng Mộc Đầu Nhân.
Như những cỗ máy có thể đi lại, nhưng không có linh hồn.
“Chú ý.” Âu Dương Vu Phi đưa lưng về phía ba người hạ thấp giọng.
Uy lực của Âm tôn đã bắt đầu triển khai.
Tiếng địch mờ ảo, sẽ vẫn còn mê hoặc tâm trí con người, chủ yếu nhất là đoạt hồn phách con người, hủy diệt tâm trí con người.
Khiến cho họ biến thành người gỗ, không biết đau đớn, không biết yêu hận.
Chỉ là những tượng gỗ dựa vào tiếng địch mà hành động.
Đây mới là đòn sát chiêu của Âm tôn.
Mà những lam y nhân này lại do Âm tôn chọn ra, đã trải qua huấn luyện.
Trình độ phối hợp của bọn họ đã không gì sánh được rồi.
Nhìn những lam y nhân ở xung quanh đã mất hết cảm xúc, trở thành trống rỗng, nhưng lại quơ lợi kiếm, bắt đầu tấn công lên.
Hiên Viên Triệt đột nhiên trầm giọng nói: “Thử một chút.”
Xem thử tiếng địch mờ ảo này có bao nhiêu lợi hại.
Không có ai phản đối, ngay cả Âu Dương Vu Phi nghĩ là sẽ phản đối, cũng không có mở miệng.
Địch nhân, nhất định phải tự mình đấu qua, mới biết rốt cuộc có bao nhiêu uy lực.
“Gϊếŧ.” Tiếng gϊếŧ trống rỗng đột nhiên phá không mà ra, những lam y nhân vừa rồi còn hỗn loạn, lúc này đã chỉnh tề lại, vung trường kiếm trong tay, đồng loạt gào lên một tiếng.
Trường kiếm trong tay hướng đến bốn người Lưu Nguyệt, hung hăng chém tới.
Lập tức Hiên Viên Triệt vừa thấy vậy, mày nhẹ trầm xuống, nhìn đúng sơ hở, một kiếm liền đâm tới lam y nhân đang hướng tới mình.
Lợi kiếm ngang trời, một kiếm đắc thủ.
Còn chưa để cho Hiên Viên Triệt sửng sốt, hắn thật sự một kiếm đã đâm trúng.
Chỉ thấy lam y nhân bị hắn đâm trúng, lại không biết đau.
Như không biết nguy hiểm, tiếp tục quơ trường kiếm, chém tới phía trước.
Khí thế như chẻ tre, lưỡng bại câu thương.
Lam y nhân có thể liều cái mạng không cần nữa, nhưng Hiên Viên Triệt thì không thể.
Chần chừ một cái như vậy, Hiên Viên Triệt rút kiếm về, chống đỡ một kiếm đối đầu đó.
Cùng lúc này, Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu bên cạnh, cũng giống như vậy.
“Bọn họ không cần mạng nữa rồi.”
Vân Triệu đau đớn, kêu lên một tiếng, sắc mặt trầm xuống.
“Không phải là không cần mạng, mà bọn họ không biết phải cần mạng.”
Âu Dương Vu Phi tiếp câu nói của Vân Triệu, thanh âm vô cùng lạnh lẽo.
Người bị đoạt tâm trí, động tác chỉ có thể nghe theo tiếng địch.
Hiện tại chính là một con rối, mỗi động tác đều nghe theo mệnh lệnh, những thứ khác đều không biết.
Nhóm người lam y nhân này võ công vô cùng cao cường, đã trở thành những con rối sống.
“Đáng chết.” Chủy thủ của Lưu Nguyệt đã đỡ cho Âu Dương Vu Phi một kiếm, mắng một câu.
Lam y nhân đối diện, bị Lưu Nguyệt chém đứt một cánh tay, lại đang chảy máu, nhưng giống như cánh tay đó không phải của hắn, tiếp tục vọt lên.
Không biết mệt mỏi, không biết nguy hiểm.
Tình thế chỉ trong khoảnh khắc đã xoay chuyển.
Những lam y nhân không biết sinh mạng, dưới những đòn chí mạng của đám người Lưu Nguyệt vẫn điên cuồng xông lên.
Chặt đứt cánh tay, không sao cả.
Kiếm đâm vào ngực, không sao cả.
Đồng quy vu tận, cũng không sao cả.
Bọn họ lúc này chỉ có ý niệm là gϊếŧ chết đối phương, gϊếŧ chết đối phương.
Điên cuồng như vậy, đám người Lưu Nguyệt cũng không muốn lưỡng bại câu thương, lập tức bó tay bó chân luôn.
Không muốn kết quả là liều mạng mà chết, lập tức cục diện trong nháy mắt nghiêng về một bên.
“Cái này chắc xong rồi.” Ly Lạc đứng một bên nhìn tình thế trước mắt, nâng cằm lên, mặt mày nhăn lại.
Linh Ngọc lúc này cũng cong miệng lên, sắc mặt cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.
“Uu…” Trong tình thế xoay chuyển này, tiếng địch càng cao hơn.
Giống như một tấm lưới vô hình, trùm lên cả một phương này, bao phủ cả thiên hạ.
Đám người Lưu Nguyệt trong nháy mắt chỉ cảm thấy tinh thần bị chấn động mãnh liệt, dường như muốn thoát ra khỏi thân xác.
Tiếng địch bên tai càng ngày càng phát ra mãnh liệt, kỳ ảo.
Giống như chiếc hộp ma thuật, hấp dẫn khiến bọn họ rơi xuống, mê hoặc khiến bọn họ từ bỏ.
“Xoẹt.” Trong lúc tâm thần chấn động, Vân Triệu không nhìn một cái, bị lam y nhân một kiếm chém trên cánh tay, cánh tay ý thức co rụt lại.
Nếu không phải Hiên Viên Triệt một bên chớp thời cơ, lập tức đâm một kiếm ra.
Tiếp lấy công kích trước mặt, bốn người phối hợp, lập tức cũng sẽ bị đánh loạn.
Lưu Nguyệt thấy vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng không thèm để ý những lam y nhân xung quanh, mà hung hăng ngẩng lên, lạnh lùng đối mắt với Âm tôn đứng trên cao.
Ánh mắt Âm tôn đạm mạc nhìn lại ánh mắt lạnh như băng của Lưu Nguyệt.
Vẻ mặt dư thừa gì cũng không có, chỉ là năm ngón tay vẫn tiếp tục múa may.
Tiếng địch cất cao lên, lại tăng thêm một cấp bậc.
Những con rối lam y nhân càng tấn công mãnh liệt, quả thực là không màng mọi thứ.
Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, chỉ còn thiếu nước phải thật sự phân thân ra chống đỡ, nguy hiểm trùng trùng.
“Ting tang tang…” Trong khoảnh khắc nguy hiểm này, mắt thấy sự phối hợp của bốn người sẽ tan ra, bỗng một loạt tiếng chuông thanh thúy vang lên.
Trong khung cảnh kỳ ảo, giống như đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ bướng bỉnh.
Phá vỡ thiên nhiên tĩnh lặng và ma lực vô hình.
Tiếng địch trong nháy mắt cứng lại, hơi chút ngừng lại.
Khi tiếng địch ngừng lại, thì những lam y nhân điên cuồng tấn công cũng theo đó mà dừng lại.
Tình trạng này giống như hình ảnh đột nhiên bị đứt đoạn, vạn phần quỷ dị.
Những lam y nhân kia thậm chí vẫn còn giữ nguyên tư thế giơ kiếm lên cao hướng đám người Hiên Viên Triệt chém xuống.
Không khí, trong nháy mắt yên tĩnh.
“Thần chuông trấn hồn.”
Âm tôn đứng trên bậc thang bạch ngọc trên cao, khuôn mặt chấn kinh nhìn cái chuông cũ nát nho nhỏ trong tay Lưu Nguyệt.
Trên khuôn mặt lãnh đạm lần đầu tiên hiện lên khϊếp sợ.
“Thần chuông trấn hồn, đó là thần chuông trấn hồn sao?”
Linh Ngọc nhét chặt hai lỗ tai, bị hình ảnh đột nhiên ngừng lại này làm cho kinh ngạc, không khỏi nhìn theo hướng ánh mắt của Âm tôn, trong nháy mắt kinh ngạc nhảy cẫng lên.
Linh Ngọc kêu lớn quá, Ly Lạc cách hắn lại gần.
Cho dù lỗ tai bị che lại, cũng nghe thấy lờ mờ.
Không khỏi kinh ngạc mở lớn hai mắt, chấn động nói: “Thần chuông trấn hồn? Thần chuông trấn hồn thất lạc mấy trăm năm nay, là khắc tinh của Âm tôn?”
Hắn chưa từng thấy qua thần chuông trấn hồn là vật như thế nào, chỉ biết đó là khắc tinh của Âm tôn.
Bởi vì… người này lãnh đạm như vậy, hắn không ưa, nhưng sự thật là hắn tuy dùng độc lợi hại vẫn kém Âm tôn này một chút.
Vì vậy, rất thăm dò biện pháp đối phó Âm tôn.
Chỉ là đáng tiếc, thần chuông trấn hồn khắc tinh duy nhất sớm không biết bị thất lạc đi đâu.
Hắn chỉ có thể bực tức than thở mà thôi.
Không nghĩ tới, vũ khí bị mất mấy trăm năm nay lại xuất hiện, ha ha, cư nhiên đã xuất hiện rồi…
“Ha ha, Âm tôn này chắc xong đời rồi, xong đời rồi…”
Sau khi khϊếp sợ, Linh Ngọc lại thoải mái cười to, vui vẻ rồi.
Hai tên tiểu tử, lập tức ở một bên khua chân múa tay.
Huyết sắc văng khắp nơi trên mặt đất, Lưu Nguyệt giơ cao thần chuông trấn hồn trong tay lên, như có như không nhẹ nhàng lắc lắc.
Chiếc chuông không có âm thanh, dưới sự điều khiển đặc thù của Lưu Nguyệt.
Nhẹ nhàng phát ra những tiếng vang thanh thúy, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Âm tôn đứng trên đài cao bạch ngọc, năm ngón tay nắm chặt địch ngọc, mu bàn tay nổi gân xanh, có thể nhìn thấy là vô cùng chấn kinh.
Sắc mặt lãnh đạm, giờ đã tái mét.
“Một hữu kim cương toản, bất lãm từ khí hoạt. (Không có viên kim cương nào, thì đừng chọn nghề làm gốm sứ -> Nghề làm gốm sứ Trung Quốc xưa dùng một cây dùi nhọn có đầu gắn kim cương để khắc hình -> “Không có vũ khí chuyên trị, thì không liều lĩnh” – nghĩa hẹp cho truyện này)
Không có chiêu để gϊếŧ ngươi, ngươi nghĩ rằng chúng ta chỉ biết lỗ mãng xông tới cửa ải thứ ba của ngươi sao.”
Lưu Nguyệt cười lạnh, giọng nói nghe chói tai.
Âm tôn nghe vậy càng ra sức nắm chặt địch ngọc trong tay.
Sức lực kia, khiến người ta không hề nghi ngờ rằng, địch ngọc trong tay hắn dường như sau một khắc sẽ bị bóp nát.
“Muốn thất bại nhục nhã, hay biết thân biết phận mà tránh ra, tự ngươi suy nghĩ cho kỹ.”
Lời nói lạnh lùng vừa nói ra, Lưu Nguyệt ý bảo Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu bắt đầu hướng phía trước đi tới.
Đám lam y nhân xung quanh không có tiếng địch chỉ huy, chỉ đứng ngẩn ra không nhúc nhích.
Tùy ý để cho đám người Lưu Nguyệt đi tới, đến gần đài cao.
Lưu Nguyệt đi trên đường, vừa đi vừa lắc nhẹ thần chuông trấn hồn.
Không thèm né tránh nhìn thẳng vào mắt Âm tôn, thì dáng vẻ tự tin và nắm chắc phần thắng này, khiến người ta tức đến nghiến răng.
Thần chuông trấn hồn, ngày đó tình cờ có được, Âu Dương Vu Phi từng nói có tác dụng lớn.
Không nghĩ có tác dụng lớn thật.
Đây quả thực là bảo vật được đo ni đóng giày cho tình huống của bọn họ.
Âm tôn đứng trên bậc thềm bạch ngọc cao cao, chậm rãi buông tầm mắt xuống.
Lông mi màu đen kia che hết tất cả trong ánh mắt hắn, cả người càng thêm đạm mạc, cao cao không chạm đến được.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy, cùng với Hiên Viên Triệt liếc nhau một cái, lập tức tăng nhanh cước bộ liền hướng về phía trước.
Âm tôn lại cũng không ngăn cản, cứ như vậy tùy ý để bọn họ đi lên đài bạch ngọc trên cao.
Đi qua sát bên người hắn.
Gió đột nhiên nổi lên, thổi bay trường bào bạch kim.
“Thần chuông trấn hồn, phân làm ba giai đoạn, chứa đựng ba mươi ba loại chỉ pháp.
Không trải qua mười năm học tập, không cách nào đạt được cảnh giới tối cao.”
Đang đi sát bên người Âm tôn, đám người Lưu Nguyệt còn chưa thở ra một hơi, Âm tôn phía sau không nhúc nhích, vốn không nói lời nào, đột nhiên chậm rãi mở miệng.
Thân hình Âu Dương Vu Phi trong nháy mắt sững lại.
“Thần chuông trấn hồn đúng là khắc tinh với ma địch của ta.
Nhưng mà, chỉ sợ các ngươi không có năng lực để phát huy lực lượng của nó đủ để đối phó ta đâu.”
Giọng nói đạm mạc rơi xuống, tròng mắt Âm tôn đột nhiên ngước lên.
Địch ngọc trong tay nhanh chóng đưa tới khóe miệng, âm thanh kỳ ảo lại lần nữa phát ra, giống như sóng lớn trên biển, ồ ạt hướng tới Lưu Nguyệt.
Nhóm lam y nhân phía sau nghe thấy tiếng địch, liền gầm lên giận dữ, điên cuồng vọt lên.
Lưu Nguyệt thấy vậy dừng lại, ngón tay nhanh chóng bắt đầu gõ lên thần chuông trấn hồn.
Âm thanh vô hình phát ra.
Cùng với tiếng địch va chạm kịch liệt trên không trung.
Một bên thì linh hoạt kỳ ảo mang theo mê hoặc.
Một bên thì tinh khiết mang theo sự sắc bén.
Hai loại âm sắc bất đồng va chạm với nhau trên không trung, tạo nên vô số những luồng xoáy không khí.
Khi hai âm sắc bất đồng va chạm vào nhau, đám lam y nhân kêu to một tiếng, ôm lấy đầu, bắt đầu không ngừng rêи ɾỉ, rống lên.
Một bên phá một bên giữ như vậy, hai lực lượng cùng tấn công vào tâm trí bọn họ, thật là đau đến tận xương tủy.
Mà Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu đứng bên cạnh Lưu Nguyệt cũng bị chấn động đồng loạt lui về phía sau một bước.
Trong đầu giống như bị hàng vạn con kiến bò vào.
Mê hoặc và phản mê hoặc, không ngừng kích động bên tai.
Cho dù tâm trí bọn họ, cũng bị chấn động đến mức mặt mũi trắng bệch, tự mỗi người vận toàn lực để áp chế sự nóng nảy trong lòng.
“Mẹ nó.”
“Chạy mau.”
Linh Ngọc và Ly Lạc đứng một bên, trong nháy mắt vội lui ra, đứng thật xa.
Va chạm như vậy, bọn họ thật sự chịu không nổi.
Gió nổi mây vần, thần chuông trấn hồn và ma địch không ngừng va chạm.
Âm sắc tạo thành những dòng xoáy trong không khí, làm cho bụi bay đầy trời.
“Làm sao bây giờ, Lưu Nguyệt còn chưa học được tầng thứ hai?”
Trong sự kích động, Âu Dương Vu Phi mặt tái xanh hỏi Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt chau mày không có tiếp lời.
Lúc đầu thời gian quá ngắn, chỉ có mấy ngày học được cái gì, bọn họ cũng có đáp án rồi.
Vốn định gõ lên để dọa hổ thôi, không ngờ Âm tôn lại muốn cá chết lưới rách như vậy, đây…
Trong lúc ba người lo lắng, hai loại âm sắc không ngừng tăng cao.
Sức mạnh kích động như vậy, quả thực khiến cho mấy người Hiên Viên Triệt đầu đau muốn nứt ra.
“Làm sao bây giờ, khúc sau nữa ta không biết rồi.” Lưu Nguyệt vừa mới lóe lên suy nghĩ trong đầu, đối diện với Âm tôn sắc mặt nghiêm nghị, địch ngọc lại phát ra càng cao hơn, phá không mà tới.
Dường như muốn phá vỡ trời cao, vô số lưỡi dao âm thanh hướng nàng bắn tới.
Lưu Nguyệt trong lòng cả kinh, giơ tay lên theo bản năng che bụng lại, xoay người một cái tránh những lưỡi đao âm thanh đang bắn tới bụng nàng.
Lại không nghĩ tới việc xoay tránh này, lại khiến mấy lưỡi đao âm thanh này của Âm tôn lại đánh thẳng vào cổ tay nàng.
Thần chuông trấn hồn trong tay không được cầm chắc, ầm một cái bay đi.
Âm tôn thấy vậy, hai mắt sáng ngời, phi thân một cái liền vọt tới nơi thần chuông trấn hồn bay đi.
“Không ổn.” Lúc này Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, thấy không ổn, liền chịu đau đầu, cũng bay vọt tới.
Thần chuông trấn hồn bay ra, bốn thân ảnh cùng vọt theo.
Đột nhiên trong lúc bốn bên cũng tranh cướp, có một thân ảnh phá không bay đến, phi thân một cái, một phát bắt được thần chuông trấn hồn.