Vương Phi 13 Tuổi

Chương 649: Chỉ một chữ tình

Đi như bay, tốc độ của Độc Cô Dạ không biết nhanh hơn Lưu Nguyệt bao nhiêu, mà nham tương (nham thạch) phía sau dường như đã thay đổi, có lẽ là bị đè nén lâu ngày, lúc này có cơ hội tràn ra, nhất định phải oanh oanh liệt liệt một phen, lại càng mãnh liệt hơn.Ngay cả tốc độ của Độc Cô Dạ như vậy, lại cũng không cắt đuôi nham thạch nóng chảy phía sau được.“Phía trước không đường.”

Lưu Nguyệt bị Độc Cô Dạ xách ở trong tay, mắt nhìn xung quanh, tai nghe bát phương, sớm đã biết phía trước là đường cụt, trong lòng nhất thời trầm xuống.“Ừ.”

Ừ nhẹ một tiếng, rất thanh lương, mang theo sự bình tĩnh trời sụp đất nứt cũng bất động như núi.Phi thân một cái xông đến đường cụt phía trước, Độc Cô Dạ chụp một cái lên mặt ngoài tảng đá làm nó lõm xuống một lỗ lớn.Tiếng bánh xe nặng nề nháy mắt vang lên, vách tường bên cạnh đường cụt chậm rãi mở ra một cánh cửa.Thạch bích dần dần mở ra, nham thạch nóng chảy phía sau lại mãnh liệt tung tóe khắp nơi.“Đáng chết.”

Nắm chặt tay, Lưu Nguyệt nghiến răng nhìn cửa đá chậm chạp mở ra trước mặt, hận không thể lấy thân thể đập vỡ cửa đá dày gần mười phân kia.Nhanh lên, nhanh lên.Cửa đá chậm rãi mở ra một đường nhỏ, nham thạch nóng chảy văng tung tóe phía sau đã vọt tới.Sắc mặt trắng bệch, nghiến răng, đầu ngón tay Lưu Nguyệt bấm thật sâu vào lòng bàn tay.Xong rồi, xong rồi, nham thạch phía sau tới rồi.“Ầm.”

Một tiếng vang nhỏ, nham thạch giống như pháo hoa ngày lễ nở bung ra, chất lỏng lửa hồng kia, bắn ra bốn phương tám hướng, kể cả nơi đây.Liều mạng cắn răng một cái, Lưu Nguyệt nhào vào cửa đá đang chậm rãi mở ra, hai mắt nhắm nghiền.Ngọn lửa nóng bỏng bay vụt, bay tới Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ trên cửa đá.Lưng căng thẳng, chuẩn bị chịu bị chất lỏng này thiêu đốt, lại không nghĩ trong nháy mắt, một thân thể trong trẻo lạnh lùng nhưng ôn nhuận che kín tấm lưng đang căng cứng.Lạnh như băng như vậy, bao kín lại hết thảy.Lưu Nguyệt nháy mắt bật mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, đây… đây…Phía sau, Độc Cô Dạ vươn hai cánh tay ra bao vệ nàng thật cẩn thận ở trong ngực, thân hình cao lớn che chặn hết thảy, ngăn lại tất cả nóng bỏng, che đi mọi sự hiểm nguy.Da thịt kề nhau, trong nháy mắt Lưu Nguyệt cảm giác được thân thể trong trẻo lạnh lùng kia đột nhiên căng cứng, như một cây cung, kéo căng.Có một cảm giác sắp đứt.Tim, không khỏi kinh hoàng một chút, Độc Cô Dạ…“Ầm.”

Cửa đá mở ra, Lưu Nguyệt thấy vậy đẩy hết sức một cái, kéo theo Độc Cô Dạ đang bảo vệ nàng cẩn thận vào trong.Trở tay một cái, Độc Cô Dạ đánh mạnh vào cửa đá, bánh xe kêu lên một tiếng, lập tức đóng lại.Ngọn lửa bay múa, lửa đỏ khắp nơi.Nháy mắt bị ngăn cách ở sau cửa đá thật dày, ngăn cách ở một thế giới khác.Chống tường đá phía sau cửa đá, con đường trống trải không có một âm thanh nào khác, chỉ có tiếng hít thở hồng hộc vang lên.Tia sáng mờ mịt, sâu trầm.Chậm rãi buông đôi tay đang ôm chặt Lưu Nguyệt ra, Độc Cô Dạ lảo đảo một cái, cầm cự không nổi ngã phịch lên đất, nghiêng người tựa vào mặt đất.Sắc mặt trắng bệch, một chút huyết sắc cũng không có.Cắn răng, Lưu Nguyệt giật giật người, một chút thương tổn cũng không có, nham thạch không làm tổn hại nàng một chút nào.Nghe tiếng hít thở dồn dập mà yếu ớt phía sau, Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày, chậm rãi xoay người.Bộ mặt tái nhợt, cả người xốc xếch.Tóc đen đã bị đốt cháy rụi, vạt áo màu trắng rách mướp, máu loãng theo vạt áo trắng nhanh chóng tràn ra, từ sau lưng Độc Cô Dạ mà tràn ra.Mùi thịt bị cháy truyền tới, dần dần tràn ngập khắp không gian.Ngồi phịch trên mặt đất, xốc xếch, nhưng khuôn mặt kia vẫn thanh cao như trước, vẫn kiêu ngạo như trước, vẫn không có biểu tình nào dư thừa.Răng cắn chặt vào môi dưới, máu tươi tràn ra, lại không rên một tiếng, không nói một lời.Lưu Nguyệt không biết nham thạch đốt người đau đến bao nhiêu, nhưng nàng có thể hiểu, có thể tưởng tượng.“Muốn ta nợ ân tình của ngươi sao?”

Nói nhỏ, Lưu Nguyệt nhìn Độc Cô Dạ ngồi trên mặt đất, vừa khom lưng nhặt lên trường kiếm của Độc Cô Dạ, vừa nói nhỏ.Liếc mắt một cái, một tiếng kêu đau Độc Cô Dạ cũng không nói ra, nhìn chăm chú vào Lưu Nguyệt trong mắt có phẫn nộ, có run sợ, có sự kịch liệt không thể nói lên lời.Không nói gì, nhưng cái nhìn này đã nói lên quá nhiều.Lưu Nguyệt nhìn Độc Cô Dạ, biết, câu này nàng đã từng nói.Người này kiêu ngạo dưới tình huống như vậy xả thân cứu giúp, không phải cố ý sắp đặt, không phải tính toán ân tình, là không tự chủ được, là tình cảm từ trong sâu thẳm nội tâm.Cái này, không thể khinh nhờn.Tim, khẽ giật mình, Độc Cô Dạ này…Tay lại quơ trường kiếm của Độc Cô Dạ, đặt trên cổ hắn.“Chúng ta là địch nhân.”

Nhìn Độc Cô Dạ sắc mặt tái nhợt, Lưu Nguyệt chậm rãi nói.Bọn họ là địch nhân, lúc này gϊếŧ Độc Cô Dạ, quả thực quá tốt, vừa có thể diệt trừ một tâm phúc đại họa cho nàng và Hiên Viên Triệt, lại có thể mượn cơ hội khích bác ba nước Ngạo Vân, Tuyết Thánh, Nam Tống đồng minh, nhất cử lưỡng tiện.Trên khuôn mặt không có chút huyết sắc nào kia, một đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào Lưu Nguyệt sắc mặt thờ ơ, rất chăm chú, tựa như muốn khắc vào trong lòng, vào trong xương tủy.Sau đó, Độc Cô Dạ lại không nói gì, không cầu tình, không cầu xin, thậm chí không có bất kỳ phản kháng nào, nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt.Là chính bản thân hắn nguyện ý, chính hắn nguyện ý cứu, không liên quan đến những người khác.Quản chi, người hắn cứu muốn gϊếŧ hắn, cũng là chính bản thân hắn nguyện ý, huống chi hắn đã sớm biết rõ không phải sao, hắn và Lưu Nguyệt là địch nhân, là địch nhân.Hai mắt khép hờ, trên mặt chậm rãi hiện lên một chút tự giễu, tựa như nụ cười buông tha cho tất cả, rất nhạt, nhạt đến mức không ai có thể nhận ra, nhưng lại nhuộm đẫm dung nhan lạnh như băng của Độc Cô Dạ.Quên đi, tranh giành cả đời, cướp đoạt cả đời, có lẽ, chết trong tay người mình yêu, cũng coi như là một loại hạnh phúc mà không phải ai cũng có được, cho dù là Hiên Viên Triệt cũng không thể có.Khuôn mặt trắng bệch, khắp cả người đều là vết máu, nhưng dường như lại có cốt cách của thần linh, đẹp đẽ đến kinh tâm động phách.Mũi kiếm đặt trên cổ Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt nhìn Độc Cô Dạ nhắm mắt để mặc nàng muốn làm gì thì làm, nghiến răng, khiến cho người ta thương xót.Chậm rãi bước từng bước, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua phía sau lưng Độc Cô Dạ, chỉ có máu, thương tích đầy mình, gần như không còn nhìn ra bộ dạng vốn có.Đây là vì che cho nàng, mới bị nặng như vậy sao.Nắm chặt trường kiếm trong tay, Lưu Nguyệt nhìn Độc Cô Dạ nằm trên mặt đất bằng đôi mắt đầy phức tạp, người này, nói gì, nói gì đây…Hồi lâu.“Ầm.”

Một tiếng vang nhỏ, Lưu Nguyệt lạnh lùng ném trường kiếm trong tay, nhìn Độc Cô Dạ trên mặt đất lạnh lùng nói: “Lần này, ta liền tha cho ngươi, nếu có lần sau, ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

Dứt lời, ngồi xổm xuống, duỗi tay xé rách vạt áo sau lưng Độc Cô Dạ, lấy thuốc từ trong lòng ra, thoa lên tấm lưng thê thảm đến không nỡ nhìn của Độc Cô Dạ.Lưu Nguyệt nàng khinh thường, nàng mặc dù có thể vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, nhưng còn không đến mức không có nhân tính, Độc Cô Dạ, nàng không thể thích, bởi vì hắn ngang nhiên tham dự vào chuyện của nàng và Hiên Viên Triệt, là tảng đá chắn đường bọn họ trên con đường sau này.Nhưng, giây phút này, muốn nàng lúc này gϊếŧ Độc Cô Dạ, nàng cho dù lạnh lùng, cũng không làm được.Bôi một đống thuốc, gần như toàn bộ thuốc dự phòng nàng mang theo đều dùng hết, tất cả bôi lên lưng Độc Cô Dạ, mới có thể cầm được chỗ máu đang trào ra không ngừng kia.“Đi.”

Đứng lên, Lưu Nguyệt lạnh lùng ném một câu, nâng bước đi về phía trước.Đi được vài bước, phía sau một chút động tĩnh cũng không có, Lưu Nguyệt cắn răng, quay đầu lại.Độc Cô Dạ nhắm chặt mắt không nhúc nhích, dường như đã hôn mê rồi.Hít vào, thở ra, lại hít vào…“Vô liêm sỉ.”

Cắn răng, Lưu Nguyệt không vui mà tiến lên, nâng Độc Cô Dạ dậy, dùng sức cõng trên lưng, cất bước đi lên phía trước.Thật là, mình hôm nay thật khác, lại mềm lòng, cắn răng, cõng Độc Cô Dạ, tâm tình Lưu Nguyệt có chút phiền não.Độc Cô Dạ bị Lưu Nguyệt cõng trên lưng dường như đã bất tỉnh, cảm nhận được bản thân đang di chuyển, chậm rãi mở mắt ra, nhìn Lưu Nguyệt cõng mình, nhìn hai má ấm áp kia.Mắt, chợt lóe lên một chút dịu dàng, chậm rãi lại nhắm mắt lại.Yêu thương như vậy, có lẽ cũng đáng giá rồi.Trong ánh sáng u tĩnh, Lưu Nguyệt mảnh khảnh cõng Độc Cô Dạ, đi lên phia trước.Khắp nơi đều là phòng nhỏ, một giường một ghế, khắc từ tảng đá, là chỗ những công tượng nghỉ tạm.

(Công tượng là công nhân, cơ mà Su thấy nó hiện đại quá nên để nguyên vậy)Không biết gió từ nơi nào đến, hơi ẩm, cũng hơi lạnh.Đặt Độc Cô Dạ lên giường rồi lại đắp thuốc một lần nữa, Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua Độc Cô Dạ đã hôn mê, đứng dậy, chờ hắn tỉnh lại rồi hãy đi, đi lại cùng một người nam nhân ở nơi tứ phía đều có nguy hiểm như nơi đây, có chút khó khăn.“Tại sao không yêu ta?”

Lưu Nguyệt mới đứng dậy, đi được vài bước, một âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy đột nhiên truyền tới.Lưu Nguyệt hơi sững sờ, xoay người lại, Độc Cô Dạ đang hỏi nàng?Trên gương mặt trắng bệch bỗng nhiên đỏ bừng, Độc Cô Dạ nhắm chặt mắt, chân mày khẽ nhíu lại.“Tại sao…”

“Ta chỉ là muốn yêu nàng mà thôi, yêu nàng mà thôi….”

Tiếng nói đứt quãng, không đầu không đuôi, giống như hỏi thăm, lại càng giống giãi bày.Lưu Nguyệt nhìn Độc Cô Dạ nhắm chặt mắt, hít thở đều đều, người trước mắt chưa tỉnh, hắn không phải hỏi nàng.“Ta không muốn thương tổn nàng, ta chỉ muốn nàng yêu ta, ở cùng một chỗ với ta… Ta chỉ muốn nàng ở cùng ta….”

“Ta sẽ không thua kém hắn, sẽ không thua kém hắn, nàng muốn gì ta cũng có thể cho nàng….”

“Tại sao, lại không yêu ta….”

Chân mày nhíu chặt, vẻ mặt dường như muốn khóc, giống như bị bóng đè, Độc Cô Dạ chưa từng để lộ sự yếu ớt trước mặt người khác, giờ đây lại bày ra tất cả.Lưu Nguyệt nhìn hai gò má Độc Cô Dạ đỏ bừng vì sốt, khẽ nhíu nhíu mày, người này…Yêu một người là không sai, chỉ là…Trong căn phòng nhỏ, khuynh tình khẽ tỏ.Đã không còn kiêng kị như trước, không lạnh như băng như lúc tỉnh tảo, Độc Cô Dạ trong cơn hôn mê giống như tìm được một đối tượng có thể giãi bày, mở ra cõi lòng chưa người nào nhìn thấy.Trái tim băng giá chôn vùi trong băng tuyết vạn năm, có thế cứng như đá, cũng có thể yếu ớt như nước.Lưu Nguyệt đứng ở đầu giường vẫn không nhúc nhích, chỉ thản nhiên nghe, nghe…Một phòng tiếng vọng, một phòng u tĩnh.Gió nhẹ ít ỏi, quanh quẩn uốn lượn, mang theo một chút không khí mát mẻ.Không biết qua bao lâu.Độc Cô Dạ trong cơn hôn mê chậm rãi mở mắt, ánh vào mắt là căn phòng nhỏ đơn sơ, một tấc vuông.Một bóng dáng tản mát ra sự lạnh lẽo vô hình, lẳng lặng đứng ở phía trước, quay lưng về hắn không biết đang nhìn cái gì, đang suy nghĩ gì.Bờ vai như được gọt thành, đỉnh thiên lập địa.Không phải là từ nên dùng để hình dung một người con gái, nhưng trong mắt Độc Cô Dạ, chỉ có bốn chữ này có thể hình dung Lưu Nguyệt.Khẽ ngửi mùi vị thuộc về Lưu Nguyệt ở trong phòng, Độc Cô Dạ ở trên giường, nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu Nguyệt, tim dần ấm áp.Nàng không đi, nàng đang đợi hắn sao?Trong mắt nhẹ nhàng hiện lên một nụ cười, quét đi băng giá trong mắt, rất dịu dàng, rất dịu dàng.Nữ nhân này, là mình yêu, là người mà mình nguyện ý lấy sinh mệnh để bảo vệ.Từ khi nào, lại thâm tính với nàng như vậy?Từ bao giờ, bản thân lại hãm sâu như vậy?Đôi mắt thăm thẳm.Tại sao cứ phải yêu nàng làm gì?Là lúc hắn đến Thiên Thần, chỉ gặp lướt qua trên phố? Hay là do một khúc đàn tử thần hắc ám trong hoàng cung Thiên Thần kia?Là lần săn bắn, thiết huyết lãnh khốc, vì Hiên Viên Triệt không tiếc hết thảy? Hay là võ lâm đại hội kia, đệ nhất thiên hạ trong chốc lát?Trên ngọn núi hoang của Nam Tống, sát khí tứ phía, vượt mọi chông gai, dũng cảm tiến tới?Ngạo Vân quốc, nói cười vui vẻ, hỏi han ân cần, chân thành tình ý?Không biết, không biết khi nào thì yêu nàng.Chỉ biết là, đợi đến lúc hắn tự nhận ra, cũng đã nhớ, hoài niệm, rốt cuộc không thể vừa mắt những cô gái khác, rốt cuộc cũng không rời mắt được nàng.Lông mày khẽ buông xuống, trong mắt chợt lóe lên cô đơn.Tình thâm như thế, nhưng không phải vì hắn, vượt mọi chông gai, nhưng không vì hắn, lưỡng tình tương duyệt, sinh tử dắt tay, nhưng không có hắn.Không có ai biết, hắn muốn người nắm tay nàng kia là hắn, có thể làm bạn bên cạnh nàng là hắn, có thể cùng nàng kề vai nhìn khắp thế gian này là hắn đến mức nào.Chỉ tiếc…“Không chết.”

Suy tư trong lòng còn chưa dừng lại, tiếng nói thản nhiên phá vỡ không gian yên tĩnh, vang lên trong phòng, Lưu Nguyệt chậm rãi nghiêng đầu.Đôi mắt buông xuống chậm rãi ngẩng lên, sự cô đơn và tổn thương trong mắt đã không thấy, thay vào đó là sự trong trẻo lạnh lùng và cao ngạo.“Không chết được.”

Môi khô nứt, trong trẻo lạnh lùng như cũ.Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua Độc Cô Dạ đã khôi phục thái độ bình thường, lúc hôn mê yếu ớt và thương cảm, bị che dấu dưới bề ngoài băng tuyết kia, tầng băng dày đặc kia lại củng cố trận địa hắn đã thất thủ, trở về làm thái tử Ngạo Vân Độc Cô Dạ.Tim, đột nhiên rung động.Sao mà giống nàng ngày xưa đến vậy, tâm sự chỉ có thể tự mình giấu kín, không thể kể với bất kì ai, càng không có ai để phó thác.Tim, không khỏi thở dài, ngày xưa oán hận đột nhiên đã nhạt nhòa hơn, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: “Nếu không chết thì đi thôi.”

Dứt lời, nâng bước đi ra ngoài.Độc Cô Dạ không nói tiếng nào, thấy vậy hai tay dùng sức nâng thân dậy, không ngờ cánh tay mềm nhũn, phịch một tiếng lại nằm trên giường, toàn thân một chút sức lực cũng không có, vết thương trên lưng đã cầm máu, lại chảy máu tiếp.Một trận hoa mắt, Độc Cô Dạ biết đây là triệu chứng do mất máu quá nhiều, nội tức hỗn loạn, độc hỏa quá liệt.Không muốn bị yếu thế ở trước mặt Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ lung la lung lay muốn dùng sức đứng dậy lần nữa, một sức mạnh ôm lấy tay hắn, nâng hắn dậy.“Ta không có nhiều thuốc bôi cho ngươi như vậy.”

Lãnh đạm ném ra một câu, Lưu Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn Độc Cô Dạ, xoay người nâng bả vai Độc Cô Dạ dậy, lại cõng Độc Cô Dạ lên.Căng phồng, khuôn mặt không vui.Nam nhân này thật là nặng muốn chết, lần này coi như nể mặt hắn, sẽ không có lần sau.Tựa vào trên vai Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ nhìn chăm chú cô gái mảnh khảnh dưới thân, rõ ràng đã nói đoạn tuyệt, nhưng lại không thể ngoan tâm với nàng được, lông mày khẽ nhíu, không để ý đau đớn sau lưng, chậm rãi đưa tay ôm cổ Lưu Nguyệt, cứ như vậy cũng rất tốt, quản chi chỉ có một khắc, cũng tốt.

(Ngoan tâm là ngoan trong ngoan độc ý ạ, không phải ngoan ngoãn đâu mn)Lưu Nguyệt là suy nghĩ vì hắn.Cước bộ đi xa, đi đến cuối.Trong ánh sáng mịt mùng, hai bóng dáng tựa vào nhau mà đi.Quanh co mà đi.Đi một chút lại ngừng, không biết bao lâu.“Cạnh.”

Nhanh chóng đề phòng, một tiếng vang nhỏ đột nhiên từ vách tường chung quanh truyền đến, thanh thúy mà loáng thoáng, dường như phát ra từ phía trên.Đây là tiếng đóng mở cơ quan, giữa lông mày Lưu Nguyệt nhướn lên, cơ quan mở, chẳng lẽ có người đã vào trung tâm? Nói như vậy… Lập tức không khỏi cõng Độc Cô Dạ nhanh chóng đi về phía trước.“Tốt, lại dám đi theo phía sau chúng ta, muốn chiếm tiện nghi, không dễ dàng như vậy.”

Rẽ qua vài đường, Lưu Nguyệt đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng rống giận dử, là tiếng của Hách Liên Vân Triệu.Trong tiếng rống giận dữ, tiếng binh khí ra khỏi vỏ truyền đến, đây là động thủ.Có thể giao thủ cùng Vân Triệu vào lúc này, nhất định là Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt vừa nghĩ vậy, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn.Chuyển động vài cái, trước mắt đột nhiên sáng sủa, một sân đá rộng rãi, mà trong sân hai bóng người đang không ngừng va chạm, kiếm quang soàn soạt, ở bên trong, kiếm quang kia, không phải Hiên Viên Triệt và Vân Triệu thì còn ai vào đây.Ở bên cạnh hai người, vài cái hộ vệ, tay cầm lợi kiếm, bao vây từng đoàn.Bước từng bước, ánh mắt mọi người lập tức bị Lưu Nguyệt hấp dẫn, bao gồm cả Hiên Viên Triệt và Vân Triệu đang giao thủ, cũng đều ngừng tay.Quay đầu nhìn thấy Lưu Nguyệt, trong lòng Hiên Viên Triệt nháy mắt vui mừng, đột nhiên sự vui mừng còn chưa tới trong mắt, ánh mắt liền quét đến Độc Cô Dạ bị Lưu Nguyệt cõng trên lưng.Ôm chặt cổ Lưu Nguyệt, hai khuôn mặt sát gần, nhìn qua cực kỳ thân mật.Lưu Nguyệt chưa bao giờ thương xót kẻ địch, Lưu Nguyệt cho tới bây giờ đều là hận Độc Cô Dạ thấu xương, ngày hôm nay lại để mặc Độc Cô Dạ như thế…Hai mắt nháy mắt trầm xuống, đây…