Hoài nghi này không thể lộ liễu ra ngoài, dù nàng không tin bất kỳ kẻ nào trong thiên hạ này, nàng vẫn sẽ tin tưởng hắn.
Tay áo bào vung lên, Lưu Nguyệt xoay người bước nhanh mà đi.
Nàng không phải dạng người ngồi chờ chết, tự cho mình hai ngày thời gian, đem mọi thứ ở nơi này xử lý tốt, nàng muốn đích thân âm thầm đi Thiên Thần một chuyến.
Nếu đã không có Hiên Viên Triệt, hết thảy cố gắng của nàng đều không có ý nghĩa, nàng sẽ không làm sai mục đích chính của mình.
Đêm, đen tối tịch mịch .
Tâm, vẫn nóng hầm hập như cũ .
Cho vay lương thảo, củng cố thế lực, trị liệu Tiêu Thái Hậu.
Hết thảy đều bận rộn tiến hành có trình tự .
Ngày trôi qua nhanh, tất cả đại sự đều đã chuẩn bị kết thúc.
Ngày hôm đó, trời sáng trong, xuân phong (gió xuân) mát rượi thổi qua phía chân trời, mang đến hơi thở xuân.
Hoàng cung Bắc Mục.
Lưu Nguyệt cùng Bắc Mục Vương Gia Luật Hồng ngồi cao phía trên cung vàng điện ngọc, Âu Dương Vu Phi đứng thẳng ở bên cạnh Lưu Nguyệt, thần không giống thần, chủ không giống chủ, quần thần phía dưới dàn ra hai bên, nhất phái sâm nghiêm.
“Hiện nay Thông Thiên Hà chảy qua Khô Sa thảo nguyên, đã mở đào hơn phân nửa, không lâu sẽ khai thông dòng chảy bị tắc, nước sông chảy vào Khô Sa thảo nguyên.
Đại sự như thế, bổn vương muốn tự mình đi trước, các khanh có cái gì … đề nghị không?”
Ngồi cao phía trên cung vàng điện ngọc, Lưu Nguyệt nhìn quần thần phía dưới chậm rãi nói.
“Bọn thần không có.” Quần thần phía dưới lập tức khom người đáp lại.
Nước sông Thông Thiên Hà chảy vào Khô Sa thảo nguyên, đây là đại sự, Nhϊếp chính Vương tự mình đi trấn giữ chính là công việc phải làm, bọn họ có cái gì dị nghị.
Lưu Nguyệt nghe vậy gật gật đầu, đi Khô Sa là giả, đi vòng Khô Sa mượn cơ hội đi Trung Nguyên mới là thật, sông kia không có nàng đi vẫn sẽ chảy vào Khô Sa thảo nguyên, điểm này nàng tuyệt đối không có gì hoài nghi.
Lập tức trầm giọng nói: “Tốt lắm, bổn vương đi rồi, chính sự sẽ thuận theo. . . . .”
“Bẩm báo Vương thượng, Nhϊếp chính Vương, liên danh mười bảy tộc Tiên Bi cầu kiến.” Lưu Nguyệt còn chưa có nói xong, viên quan ngoài điện đột nhiên bước nhanh đi lên, hướng Lưu Nguyệt lớn tiếng hồi bẩm nói.
“Mười bảy tộc Tiên Bi?” Lưu Nguyệt nghe vậy không khỏi hơi hơi sửng sốt.
Quần thần trên Đại điện cũng hai mặt nhìn nhau, liếc qua liếc lại nhìn nhau, trong mắt đều là ngạc nhiên tuyệt đối.