“Đượcđươợc, muốn ngọc thạch câu phần (cả 2 bên đều chịu tổn thất), chúng ta đây cùng thử xem.” Trong mắt Hàn Phi hiện lên màu đỏ thị huyết, hơi thở cuồng bạo cơ hồ đâm thẳng vào không trung.
” Ai sợ ai, ngươi cho là….”
” Ầm.” Những thủ lĩnh khác còn chưa nói xong, hai mắt Lưu Nguyệt chớp cái, mười ngón nhanh như thiểm điện vẽ một vòng trên cây đàn.
Hơn mười đạo phong nhận đột nhiên bắn ra, khí thế rào rạt.
Hơn mười thủ lĩnh thế lực đều là anh hùng thảo nguyên, một thân võ công nhưng lại không bằng Lưu Nguyệt, tức khắc đều bị bắn trúng vào ngực, oanh một tiếng bị đánh bay về phía sau.
Song Lưu Nguyệt ra tay rất có chừng mực, dù có đánh bay, một người cũng không bị thương.
” Mụ nội nó, ngươi yêu nữ này….” Thủ lĩnh dân tộc Nữ Chân Khoát Ba Lực vẻ mặt hung hãn như dã lang thảo nguyên, gầm gừ nhảy dựng lên, đánh tới về phía Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cũng không di chuyển, vẫn như cũ thong thả ung dung vỗ về cầm, vừa thản nhiên nói: “Bản vương muốn gϊếŧ các ngươi, dễ như trở bàn tay, muốn ngọc thạch câu phần, được.
Cùng lắm thì Bắc Mục không cần mười thành này nữa, cái nơi đất đai cằn cỗi bạc màu này cây cỏ cũng không sinh trưởng được, không có cũng được, chỉ có điều.
Sinh mệnh chỉ có một, hôm nay bản vương thành toàn các ngươi, ngày xưa, hoàng thổ chôn xương, cũng có một số người vui mừng.” (Su: thú thiệt là ta chả hiểu gì đâu, chém cả đấy =,.=)
Giọng nói nhẹ nhàng, theo gió tung bay.
Thủ lĩnh mười sáu thế lực đang nổi quạu, nhất tề ngưng mi, thân hình dừng lại một chút.
Bọn họ không ngu, ý tứ của Lưu Nguyệt, bọn họ không phải không rõ.
Song là anh hùng, là hảo hán, đã chết rồi thì chả làm được gì cả, huống chi hôm nay bọn họ nếu bọn họ chống đối lại Trung Nghĩa vương này, về sau Khô sa mười thành là thế lực hỗn tạp nhất thiên hạ của bọn hắn, bọn họ cũng không thể hưởng thụ quyền tự chủ tự cường.
Dựa vào võ công của Trung Nghĩa này, muốn gϊếŧ bọn hắn, thật dễ dàng.
Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, ai cũng sẽ không đi hy sinh vô ích.
Thân hình đứng lại trên mặt đất, mười sáu thủ lĩnh, trầm tư.
Chỉ có thủ lĩnh Bạch Mộc tộc – Hàn Phi giống như phát điên, xông lên phía trước, Bạch Mộc tộc của hắn đã không còn, hắn không sợ.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy ngón tay bắn ra, một cúc áo bay vào khoảng không, ddannhs trúng vào huyệt đạo của Hàn Phi, Hàn Phi lảo đảo một cái, chân mềm nhũn, ngã về phía trước, quỳ xuống trước mặt Lưu Nguyệt, động cũng không động.