Vân Triệu dưới lôi dài thấy vậy, vội vàng nhảy lên, túm lấy Lưu Nguyệt bỏ chạy.
Một bên Nghi Thủy thành chủ cùng người trung niên thấy vậy, cũng vung tay lên, lập tức có người đi theo Lưu Nguyệt để bảo hộ nàng.
Gió xuân lướt qua, cực kì nóng bức.
Mà lúc này, ở ngoại ô Nghi Thủy thành.
“Thái tử, hắn chạy.” Nhìn cây cối bị tàn phá nặng nề, một thiết về bên người Độc Cô Dạ trầm giọng nói.
Độc Cô Dạ nhìn thoáng qua cảnh vật chung quanh, không nói gì.
“Thái tử, hiện tại có cần bọn thuộc hạ đi gϊếŧ hắn hay không?” Thiết vệ vẻ mặt lạnh như băng.
Độc Cô Dạ quay đầu nhìn về hướng đại hội võ lâm. Âm thanh trầm trồ khen ngợi vang xa đến tận nơi này. Xem ra, hắn vẫn không thể ngăn cản “hắn”.
Khuôn mặt hiện lên một tia lãnh khí. Độc Cô Dạ trầm ngâm trong nháy mắt, nói : “Không cần.” Dứt lời, vung ống tay áo, xoay người đi ra ngoài.
Lần này, nếu buông tha “hắn”, vậy thả “hắn” một lần.
Hậu Kim quốc, có thể để “hắn” làm tướng, có lẽ cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
Bóng trắng lướt nhẹ, trường bào nạm vàng chậm rái biến mất ở trong rừng cây.
Mấy chỗ trận thế lúc trước, vẫn như cũ là một rừng cây rậm rạp, chẳng qua ở giữa sập không ít cây cối mà thôi.
Bầu trời trong xanh, cảnh xuân tươi đẹp.
Đám người kích động thiếu chút nữa phá sập cửa lớn của nhà nghỉ Phượng Lai. Người khắp nơi đến đây nhiều không đếm xuể.
Bất quá, có người lợi hại như Vân Triệu ở đây, Lưu Nguyệt vẫn có thể nhàn hạ ở hậu viện yên tĩnh như trước.
Sờ sờ vào huyết thiềm thử, khóe miệng Lưu Nguyệt khẽ cười lạnh. Võ tướng tam phẩm của Hậu Kim quốc, thật sự là một danh hiệu rất lọt tai.
Màn đêm dần buông. Lưu Nguyệt nhìn huyết thiềm thử cả một buổi chiều.
Đuổi hết tất cả những người tới thăm, miệng Vân Triệu đã muốn trật khớp, lạc cả giọng. hắn đứng lên, mang theo ấm trà nhỏ cùng hai cái chén, lẳng lặng đi tới chỗ Lưu Nguyệt.
Quần áo Nguyệt Nha trắng, ở dưới ánh trăng, như muốn cùng ánh trăng tranh nhau tỏa sáng.