Vương Phi 13 Tuổi

Chương 48: Khởi binh vấn tội (4)

“Xôn xao xôn xao.” Một đám người xem náo nhiệt xung quanh nhất thời ồn ào, nhìn Lưu Nguyệt bằng cặp mắt khác xưa, càng lùi về sau hai bước, thật là một nữ tử lợi hại.

Trung niên nam tử sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi, một đám hộ vệ té trên mặt đất kêu thảm, chỉ còn một mình hắn đứng ở giữa, thật không ngờ xú nữ này lợi hại đến vậy.

“Ngươi là ai?” Nữ nhân lợi hại như vậy, hắn ở kinh thành chắc chắn phải nghe qua tên rồi chứ, hay đây là con cháu của võ tướng thế gia?

Không thèm trả lời, Lưu Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, người như hắn, không xứng để biết.

Không nói gì, nhưng so với có nói còn đả kích hơn, hoàn toàn coi thường, còn thảm hơn so với trực tiếp tát lên mặt trung niên nam tử.

Trung niên nam tử mặt càng xanh mét, nhưng lại không thể tìm được bậc thang đi xuống. (ý là không có lý do để lùi bước mà còn giữ được thể diện)

“ Hảo bổn sự.” Đúng lúc này, thanh âm thản nhiên vang lên, hai trung niên nam tử chậm rãi từ trong Tả tướng phủ đi ra, một người trong đó mở miệng khen.

“Lâm giáo đầu, nàng ta…..” Trung niên nam tử nhất thời như tìm được chỡ dựa, lập tức xoay người bước nhanh đến nghênh tiếp.

Người vừa cất lời, Lâm giáo đầu, phất phất tay: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Trung niên nam tử thấy vậy, nhất thời rất nhanh lui về một bên, thần tình cười lạnh nhìn Lưu Nguyệt, đây chính là hai người lợi hại nhất trong phủ bọn họ, tuyệt đối sẽ xử đẹp xú nha đầu này.

“Tiểu cô nương, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.” Tiếng nói vừa dứt, Lâm giáo đầu cùng người bên cạnh, đột nhiên một người phi thân bay lên, chạy ra phía đường cái, mà Lâm giáo đầu lại rút ra lưỡi kiếm, hướng Lưu Nguyệt công kích tới.

Thủ đoạn của Lưu Nguyệt, bọn họ vừa rồi đứng sau cửa đã thấy, cho nên vừa ra tay, đã không chừa một đường sống.

Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Lưu Nguyệt cười lạnh, hắc tiên trên mặt đất, đột nhiên vυ't lên trời, đuổi theo người đang vọt ra ngoài kia, như một con hắc long.

Cùng lúc đó thân hình cũng vừa động, bày tay trắng nõn đầy đặn, chộp hướng Lâm giáo đầu, chỉ phong như điện, phương hướng quỷ dị khó lường cực kỳ.

Một thân sát khí dày đặc bắn ra, bao trùm toàn bộ không gian, giống như thực chất.

Lâm giáo đầu đứng mũi chịu sào, âm hàn sát khí kia cứ như Cửu điện Diêm La, làm hắn không chịu nổi, trong lòng hoảng hốt, nếu không phải người đã từng lăn lộn giữa bờ vực sống chết, chắc chắn không thể có được sát khí bậc này, nữ nhân này, nữ nhân này……“Xôn xao xôn xao.” Một đám người xem náo nhiệt xung quanh nhất thời ồn ào, nhìn Lưu Nguyệt bằng cặp mắt khác xưa, càng lùi về sau hai bước, thật là một nữ tử lợi hại.

Trung niên nam tử sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi, một đám hộ vệ té trên mặt đất kêu thảm, chỉ còn một mình hắn đứng ở giữa, thật không ngờ xú nữ này lợi hại đến vậy.

“Ngươi là ai?” Nữ nhân lợi hại như vậy, hắn ở kinh thành chắc chắn phải nghe qua tên rồi chứ, hay đây là con cháu của võ tướng thế gia?

Không thèm trả lời, Lưu Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, người như hắn, không xứng để biết.

Không nói gì, nhưng so với có nói còn đả kích hơn, hoàn toàn coi thường, còn thảm hơn so với trực tiếp tát lên mặt trung niên nam tử.

Trung niên nam tử mặt càng xanh mét, nhưng lại không thể tìm được bậc thang đi xuống. (ý là không có lý do để lùi bước mà còn giữ được thể diện)

“ Hảo bổn sự.” Đúng lúc này, thanh âm thản nhiên vang lên, hai trung niên nam tử chậm rãi từ trong Tả tướng phủ đi ra, một người trong đó mở miệng khen.

“Lâm giáo đầu, nàng ta…..” Trung niên nam tử nhất thời như tìm được chỡ dựa, lập tức xoay người bước nhanh đến nghênh tiếp.

Người vừa cất lời, Lâm giáo đầu, phất phất tay: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Trung niên nam tử thấy vậy, nhất thời rất nhanh lui về một bên, thần tình cười lạnh nhìn Lưu Nguyệt, đây chính là hai người lợi hại nhất trong phủ bọn họ, tuyệt đối sẽ xử đẹp xú nha đầu này.

“Tiểu cô nương, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.” Tiếng nói vừa dứt, Lâm giáo đầu cùng người bên cạnh, đột nhiên một người phi thân bay lên, chạy ra phía đường cái, mà Lâm giáo đầu lại rút ra lưỡi kiếm, hướng Lưu Nguyệt công kích tới.

Thủ đoạn của Lưu Nguyệt, bọn họ vừa rồi đứng sau cửa đã thấy, cho nên vừa ra tay, đã không chừa một đường sống.

Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Lưu Nguyệt cười lạnh, hắc tiên trên mặt đất, đột nhiên vυ't lên trời, đuổi theo người đang vọt ra ngoài kia, như một con hắc long.

Cùng lúc đó thân hình cũng vừa động, bày tay trắng nõn đầy đặn, chộp hướng Lâm giáo đầu, chỉ phong như điện, phương hướng quỷ dị khó lường cực kỳ.

Một thân sát khí dày đặc bắn ra, bao trùm toàn bộ không gian, giống như thực chất.

Lâm giáo đầu đứng mũi chịu sào, âm hàn sát khí kia cứ như Cửu điện Diêm La, làm hắn không chịu nổi, trong lòng hoảng hốt, nếu không phải người đã từng lăn lộn giữa bờ vực sống chết, chắc chắn không thể có được sát khí bậc này, nữ nhân này, nữ nhân này……