Bách Luyện Thành Tiên

Chương 224: Sát diệt Khổ lão quái

Hổ không phát uy thì bị coi là mèo hen. Trong mắt lóe lên một tia tàn độc, Khổ Đại Sư vươn tay đấm mạnh vào ngực phun ra một ngụm máu huyết, lập tức bạo mở hóa thành một thanh Cốt mâu sắc bén, ngoài thân còn có vô số phù văn màu đen lưu chuyển trông rất thần bí.

"Đi"

Máu tanh bốc lên. Cốt mâu như một tia chớp phá không hung hăng lao về phía Lâm Hiên.

Lúc này độn quang của Lâm Hiên có chút chậm lại. Một kích phẫn hận của đối phương, hắn nào dám coi thường. Vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật tế ra một tấm thuẫn bài dùng xương trắng chế thành, phát ra quỷ khí dày đặc, ở giữa còn có một quỷ diện nhe răng dữ tợn.

Hắn đánh ra một đạo pháp quyết lên đó, Thuẫn bài đột nhiên bạo mở lớn, quỷ diện há mồm phun ra một cơn âm phong đem Lâm Hiên bao phủ vào bên trong. Nhất thời ngăn cản được cốt mâu kia.

"Ồ"

Thấy thế Khổ Đại Sư vô cùng kinh ngạc. Tam Âm Bạch Cốt thuẫn vốn là của một lão quái Vạn Quỷ Hồ. Sao lại ở trong tay lão giả này. Thân hình vừa chuyển, một lần nữa lão muốn cướp đường mà chạy.

Đáng tiếc đã chậm, Bích Huyễn U Hỏa đã tiểu ma xà ẩn ở một bên. Lúc này lóe lên đã đến trước mặt lão quái vật. Khổ Đại Sư muốn tránh cũng không được, hơn nữa lão cũng không coi ma xà bé nhỏ này vào đâu.

Chỉ thấy Khổ Đại Sư hừ lạnh một tiếng, cả bàn tay được ma khí bao phủ hung hăng chộp vào ma xà.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vẻ châm biếm. Khổ Đại Sư bị thương nặng thần thức cũng bị ảnh hưởng, không thể thấy sự lợi hại của Bích Huyễn U Hỏa.

Hai bên tiếp xúc, ma khí như củi khô gặp lửa thoáng cái bị đốt cháy, hỏa xà rất nhanh chui vào trong cơ thể Khổ Đại Sư.

"A... "

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai, nếu lúc pháp lực Khổ Đại Sư mạnh nhất có lẽ còn có thể miễn cưỡng ngăn cản được một chút. Nhưng bây giờ cả người lão đã biến thành một ngọn đuốc bừng bừng.

Sự tình xảy ra đột ngột khiến đám tu sĩ Ngưng Đan kỳ kia trợn mắt há mồm, trên mặt thoáng hiện một tia kinh sợ.

Oành một tiếng hỏa quang bắn ra bốn phía, thân thể Khổ Đại Sư vỡ vụn ra sau đó một đạo hắc quang từ trong hỏa diễm bay vυ't ra ngoài.

Tốc độ rất nhanh nhưng Lâm Hiên vẫn thấy rõ đó là một tiểu hài nhi.

Nguyên Anh!

Hiển nhiên Lâm Hiên sẽ không cho nó chạy thoát. Chỉ thấy hắn phất tay một cái, một vật từ trong ống tay áo rơi vào lòng bàn tay là pháp bảo Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.

Trên mặt Nguyên Anh đầy vẻ oán độc, hai tay còn ôm chặt túi trữ vật vào trong ngực, ánh sáng lóe lên quỷ dị bay ra ngoài hơn mười trượng.

Thuấn di thuật!

Lâm Hiên mở to mắt, đây là một trong những thủ đoạn chạy trốn hiệu quả nhất của Nguyên Anh. Hắn không hề do dự vung tay, pháp bảo lóe lên biến mất tại chỗ, sau đó một tiếng kêu sợ hãi truyền đến.

Bên kia Nguyên Anh từ không trung rơi xuống, quanh thân hình đã bị Ngân hoàn quấn chặt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenHD chấm cơm.

"Không... không có khả năng, đây là bảo vật gì mà có thể phá được thuấn di thuật của ta".

Nguyên Anh đầy oán độc, trong mắt hiện vẻ khó tin.

"Hừ.... " Lâm Hiên tự nhiên không muốn giải thích với hắn, cổ tay rung lên, chỉ thấy Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn sáng rực lên trong nháy mắt đã đóng băng Nguyên Anh lại.

Sau đó hắn vẫy tay thu đối phương vào trong lòng bàn tay.

Pháp bảo song thuộc tính đúng là uy lực bá đạo vô cùng. Sau khi Lâm Hiên ngưng tụ Ma Anh từng bước phát huy ra thần thông lợi hại của nó.

Năm ngón tay dùng sức bắn vài đạo kiếm khí xuyên vào trong băng thể, Nguyên Anh bị tiêu diệt chỉ còn lại túi trữ vật. Lâm Hiên không hề do dự cầm lấy.

Từ khi Nguyên Anh Khổ Đại Sư bỏ chạy, đến khi Lâm Hiên đóng băng tiêu diệt nó chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Khi mấy tên tu sĩ kia có phản ứng tất cả đã kết thúc.

Lâm Hiên nhìn túi trữ vật trong tay không khỏi vui mừng. Lần này tiêu diệt được một địch nhân mạnh như lão quái Nguyên Anh kỳ, nhất định hắn thu hoạch được một khoản lớn.

Lúc này mấy tên tu sĩ đã lặng lẽ tiến gần. Ánh mắt tên nào cũng nhìn chằm chằm vào túi trữ vật trong tay Lâm Hiên, ánh mắt đầy vẻ tham lam.

Lâm Hiên nhướng mày, những người này đuổi theo Khổ Đại Sư hình như còn muốn lấy thêm một bảo vật nào đó trong tay lão.

Chỉ thấy Lâm Hiên vẻ mặt lạnh nhạt, thân hình lơ lửng giữa không trung lại không hề có ý chạy trốn.

Thấy Lâm Hiên không hề sợ hãi mấy tên tu sĩ bắt đầu có chút hoảng sợ. Mặc dù nhìn ra tu vị Lâm Hiên chỉ là Ngưng Đan hậu kỳ nhưng thủ đoạn sát diệt Khổ Đại Sư vừa nãy cũng khiến bọn họ rơi vào hố băng.

Mặc dù biết bên mình người đông thế mạnh nhưng bọn họ lại luôn có cảm giác đối phương thâm sâu không lường được.

"Không biết danh tính đạo hữu là gì, tại hạ ngoại đường chấp sự Vạn Quỷ Hồ Lôi Báo, đa tạ đạo hữu đã ra tay tương trợ".

Tu sĩ mặt đen ôm quyền âm thanh khàn khàn mở miệng.

Lâm Hiên nhướng mày. Người này bề ngoài có vẻ thô lỗ thực ra là kẻ tâm cơ thâm trầm.

Vạn Quỷ Hồ chính là một trong cửu đại thế lực ở Vân Hải. Đối phương nói thế là mang ý uy hϊếp bên trong.

"Tại hạ Lý Diệu Thiên là tán tu, vốn có mối thù bất cộng đáy thiên với Khổ lão quái. Vừa nãy không phải là trượng nghĩa ra tay, chẳng qua chỉ là ném đá xuống giếng mà thôi" Lâm Hiên mặt không đổi sắc thản nhiên nói.

Nhất thời mấy tên tu sĩ Vạn Quỷ Hồ nhìn nhau. Lôi Báo ngẩn ra vẻ mặt không được tự nhiên.

"Bất kể như thế nào, mấy người chúng ta vẫn vô cùng cảm kích đạo hữu".

"Chuyện nhỏ mà thôi. Nếu không có chuyện gì khác Lý mỗ xin cáo từ"

"Chờ một chút" Vẻ mặt Lôi Báo liền thay đổi, hào quang lóe lên đã ngăn trước mặt Lâm Hiên.

"Sao, đạo hữu định ra tay với Lý mỗ? " Lâm Hiên nhướng mày lạnh lùng mở miệng nói.

"Đạo hữu hiểu lầm rồi, chúng ta sao có thể mượn cớ gϊếŧ lừa. Chẳng qua trước khi đạo hữu rời đi, xin giao túi trữ vật của Khổ lão quái cho bọn tại hạ".

"Các hạ đang nói giỡn chắc. Lão quái vật là do tại hạ tiêu diệt, những thứ của lão tự nhiên thuộc về ta. Quy củ này trong tu tiên giới, chẳng lẽ các vị không biết?"

Lâm Hiên nghe xong cũng không giận mà đáp lại một câu.

"Sư huynh, cần gì phải nhiều lời, nếu lão đã không biết điều tiêu diệt là xong"

Một tu sĩ mặt ngựa cao gầy hung dữ nói, ánh mắt hiện ra một kia lệ khí, hung tợn nói.

Lôi Báo nghe thấy thế do dự một chút, lại thầm đánh giá lão giả gầy gò trước mặt, đối phương hình như không hề sợ hãi.

"Trương sư đệ không được vô lễ. Ở đây không đến lượt ngươi làm chủ" Lôi Báo lớn tiếng quát.

Sau đó hắn quay đầu đối mặt với Lâm Hiên cười hì hì nói:

"Lý huynh nói cũng có lý. Như vậy đi chúng ta hai bên mỗi người một nửa. Chẳng qua trong đó có một vật của Vạn Quỷ Hồ ta. Đạo hữu dù như thế nào cũng nên để vật quy nguyên chủ".

"Sư huynh... "

"Điều này sao có thể"

Gần như tất cả tu sĩ xung quanh đều biến sắc. Khổ Đại Sư thân là lão quái Nguyên Anh kỳ, gia tài đương nhiên rất phong phú. Hôm nay phải chia mất một nửa bảo vật tổn thất này lớn dường nào. Bọn họ muốn phải ứng nhưng đều bị Lôi Báo dùng ánh mắt ngăn cản.

Có thể thấy trong đám này Lôi Báo có uy tín rất lớn. Mấy tên tu sĩ dù rất bất mãn trong lòng, nhưng không dám mở miệng.

"Sao, Lý đạo hữu chúng ta đã nhường một bước. Bây giờ các hạ tính sao."

Ánh mắt Lôi Báo lóe sáng lên mở giọng nói.

Chỉ thấy Lâm Hiên cười cười, nếu như đúng là tu sĩ Ngưng Đan kỳ bình thường, đối phương đã xuống nước hơn phân nửa sẽ thỏa hiệp. Chẳng qua bây giờ...

Hừ hừ, đã có ai thấy tiểu cẩu có thể cướp miếng ăn trong mồm lão hổ chưa?

"Đa tạ hảo ý các vị nhưng Lý mỗ không nghĩ ra lý do gì để chia chiến quả với các ngươi. Thỉnh mấy vị đạo hữu cứ như vậy rời đi cho." Lâm Hiên nhàn nhạt mở miệng.

"Ngươi.... " Mặc dù Lôi Báo hỉ nộ không lộ ra mặt nhưng thời khắc này cũng tức đến hộc máu, từ trên cơ thể hắn phát ra âm khí dày đặc. Hiển nhiên không nhịn được muốn ra tay. Mà mấy tên khác nhẫn nhịn kém hơn nhiều.

"Thật không biết sống chết"

Tu sĩ mặt ngựa hừ lạnh một tiếng đã tế pháp bảo ra lóe lên một cái đánh vào Lâm Hiên.

"Động thủ"

Lôi Báo cũng không do dự. Mặc dù Lâm Hiên luôn khiến hắn cảm thấy e sợ. Nhưng người đông thế mạnh, huống chi bảo vật đó nhất định phải lấy về. Nếu không lúc trở về môn phái phải ăn nói thế nào?

Đám tu sĩ còn lại nghe Lôi Báo ra lệnh thì nhe răng cười thi triển thần thông đánh về phía Lâm Hiên.

Lâm Hiên thấy cảnh này không khỏi thở dài một tiếng, sắc mặt không đổi, pháp lực lưu chuyển ma khí cuồn cuộn, một cỗ uy áp khổng lồ bao phủ lấy đối phương.

"Cái.... cái gì? "

"Không có khả năng... "

"Ngươi.... ngươi là lão quái Nguyên Anh kỳ? "

Tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên. Nhất thời đám tu sĩ vây công Lâm Hiên đều biến sắc.

Nhất là Lôi Báo, mặc dù khi trước đã nhìn ra nhân vật trước mặt khó đối phó nhưng không ngờ đối phương lại là lão quái Nguyên Anh kỳ. Lần này đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.

Đừng nhìn bọn họ vừa rồi kiêu ngạo đuổi theo Khổ Đại Sư như vậy là vì đối phương đã bị thương nặng. Nếu không chỉ mấy tu sĩ Ngưng Đan kỳ còn chưa đủ nhét kẽ răng lão quái Nguyên Anh kỳ.

"Tiền bối bớt giận, chúng vãn bối có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong người đựng giận. Túi trữ vật đó người cứ lấy đi. Chúng ta lập tức rời đi". Lôi Báo biến sắc vội vàng mở miệng nói.

"Sư huynh, như vậy không ổn, không lấy lại được bảo vật về đến tông môn chúng ta biết ăn nói như thế nào? "

"Câm mồm" Lôi Báo quay đầu lại trừng mắt nhìn tu sĩ mặt ngựa. Người này thật quá ngu ngốc khiến người ta tức chết, cướp miếng ăn trong miệng hổ, bên hắn có bản lĩnh như vậy sao?

"Chậm đã".

Trong mắt Lâm Hiên lóe lên một tia lạnh lùng. Lâm Hiên không có ý để Vạn Quỷ Hồ truy tung. Muốn không lộ tin tức gϊếŧ người diệt khẩu là biện pháp giản đơn nhất.

Chỉ thấy hắn phất tay áo, bảy tám đạo kiếm quang bắn ra về phía mấy tên tu sĩ gần nhất.

Tay còn lại vỗ vào túi trữ vật, đem một cây Ngọc Địch màu xanh lục thanh thúy tế ra.

Lúc này sắc mặt Lôi Báo xám xịt hiển nhiên đối phương không có ý định nương tay.

"Tiền bối, Vạn Quỷ Hồ vốn không dễ trêu chọc, mong rằng tha cho chúng ta một con đường sống".

Thông minh bị thông minh hại, Lôi Báo tuyệt đối không ngờ được Lâm Hiên muốn sát nhân chính là vì bọn chúng xuất thân từ Vạn Quỷ Hồ.

"A"

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai. Một tu tiên giả gần Lâm Hiên đã bị kiếm quang chấn vỡ vòng hào quang hộ thân rồi quấn quanh đầu hắn, máu tanh phun lên có vòi.

Chỉ một hiệp ngắn ngủi đã có người ngã xuống. Đám tu sĩ còn lại sợ đến độ vỡ mật. Bảo vật mệnh lệnh gì của môn phái đều bị quẳng ra khỏi đầu. Lúc này không có gì quan trọng bằng mạng sống. Giống như chim sợ cành cong, đám tu sĩ bỏ chạy tán loạn. Độn quang nhiều màu sắc bay về các phía khác nhau. Từ xa nhìn mỹ lệ như tiên nữ tung hoa vậy.

Lâm Hiên thấy thế vẫn lạnh lùng lơ lửng giữa không trung.

"Thiếu gia sao không đuổi theo, để ta" bạch quang lóe lên, Nguyệt Nhi xuất hiện trước mặt. Sau khi Lâm Hiên tu thành Ma Anh, mỗi lần đấu pháp nàng rất ít tham gia, lúc này có chút ngứa ngáy tay chân.

"Ngươi? " Lâm Hiên nhếch miệng cười: "Một người sao có thể đối phó nhiều tu sĩ Ngưng Đan kỳ như vậy."

"Ta đối phó Lôi Báo kia, số còn lại đương nhiên giao cho thiếu gia".

Nguyệt Nhi nói xong thân hình nhoáng lên, làn u hương nổi lên đã không thấy thân ảnh.

Thấy thế Lâm Hiên khẽ lắc đầu, nha đầu này đúng là hiếu chiến. Sau đó hắn vươn tay ra tháo chiếc túi bên hông xuống ném về phía trước, sau đó đánh một đạo pháp quyết.

Chỉ thấy thi khí cuồn cuộn, từng đợt âm phong thổi tới xen lẫn trong tiếng quỷ khóc thê lương. Thi Ma Nguyên Anh kỳ xuất hiện trước mặt.

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng, dùng thần niệm khu động. Thi ma vừa chuyển, xung quanh cơ thể hắn lập tức tràn ra vô số huyết vụ đỏ tươi như máu.

"Xèo xèo" làn huyết sương không ngừng cuồn cuộn lên, sau đó bành một tiếng huyết nhục thi ma bạo mở ra đầy trời rồi lần nữa tụ hợp lại biến thành sáu quỷ diện.

Đây chính là thần thông quỉ dị trong Thiên Thi Hóa Thân Quyết.

"Đi"

Lâm Hiên dùng thần niệm thao túng sáu quỷ diện tản ra xung quanh đuổi theo đám tu sĩ Vạn Quỷ Hồ đang bỏ chạy.

Nếu đã trở mặt thành thù Lâm Hiên đương nhiên không cho phép có cá lọt lưới.

Về phần hắn thì vẫn khoanh tay lơ lửng trong không trung chờ đợi.

Lại nói chỉ sau một tuần trà, Lôi Báo đã lao ra ngoài mấy chục dặm. Thấy lão quái đáng sợ không đuổi theo, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua tiếp theo nên làm như thế nào. Đánh mất bảo vật về tông môn rất có thể phải vào Chấp pháp đường thu hồn luyện phách.

Nghĩ đến đó trên mặt Lôi Báo hiện ra một tia sợ hãi. Hắn lắc đầu bây giờ phải lập tức bỏ chạy. Mạng sống mới là quan trọng nhất. Cùng lắm thì rời khỏi Vạn Quỷ Hồ làm một gã tán tu.

Đang chuẩn bị tăng tốc độn quang thì phía trước hắn đã có một thân ảnh hiện lên.

Vô cùng hoảng sợ Lôi Báo đem pháp bảo tế ra, sau đó mới ngưng trọng nhìn về phía trước.

Chỉ thấy một thiếu nữ chỉ khoảng mười sáu mười bảy vô cùng xinh đẹp. Nhưng kỳ quái chính là nữ tử này không có bóng, trên thân phát ra âm khí dày đặc.

Âm hồn, hơn nữa còn là cấp Quỷ Vương. Đối phương chặn trước mặt khiến Lôi Báo không khỏi nghi hoặc lẫn sợ hãi. Đương nhiên vừa nhìn đã biết không phải thiện nam tín nữ gì.

Đang định mở miệng thì đã thấy thiếu nữ mỉm cười đầy yêu mị: "Đạo hữu bây giờ mới tới, khiến tiểu nữ phải đợi một lúc, có thể cho ta mượn một vật không? "

"Cái gì? " Trên mặt Lôi Báo đầy vẻ cảnh giác.

"Cái đầu của ngươi!"

Nguyệt Nhi vừa nói liền vươn bàn tay trắng nõn như ngọc, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây tiểu phiên to khoảng một tấc.

Tay ngọc khẽ vung lên, kỳ phiên đón gió thành lớn trong nháy mắt đã dài mấy trượng lơ lửng trên đầu nàng.

"Ngươi là người của lão quái kia" Lôi Báo nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ha ha, đoán đúng rồi" trên mặt Nguyệt Nhi lộ ra vẻ tiếc rẻ: "Đối địch với thiếu gia ta là một việc ngu ngốc không thể tưởng. Ta khuyên đạo hữu ngoan ngoãn thúc thủ sẽ không phải nếm nhiều đau khổ".

"Tiểu nha đầu, ngươi không sợ lời đao to búa lớn sẽ làm rụt lưỡi sao"

Lôi Báo nghe Nguyệt Nhi nói thế vô cùng tức giận cười lớn. Chỉ một Quỷ sủng Ngưng Đan kỳ cũng dám lớn lối như vậy. Cho hắn là làm hình nộm bằng giấy sao?

Hắn nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết, Thiết Quải đen ngòm một lần nữa hóa thành Giao Long giương nanh múa vuốt bay về phía Nguyệt Nhi.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Thần sắc Nguyệt Nhi vẫn rất thong dong, trên mặt không có chút vội vàng. Tên này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Môi anh đào hé mở, Nguyệt Nhi lẩm nhẩm đọc chú ngữ khó hiểu, tay bắt pháp quyết.

Ông ông, Thú Hồn phiên hóa thành một vầng hào quang bao phủ lấy thân thể mềm mại của nàng.

Ngay lúc này, Giao Long dài mấy trượng mở to cái mồm đỏ rực như chậu máu lao về phía vầng hào quang.

Không ngờ đối phương trực tiếp đón đỡ công kích của mình. Lôi Báo đầu tiên là ngẩn ra sau đó mừng như điên,. Khóe mắt lộ ra một tầng lệ khí, càng thêm điên cuồng dồn pháp lực toàn thân vào trong bảo vật định đánh cho đối thủ trọng thương, sau đó cướp đường mà chạy.

Rống!

Được tiếp thêm pháp lực của Lôi Báo, Giao Long càng thêm hung hãn, hai lợi trảo ra sức cào cấu, những răng nanh sắc nhọn không ngừng cắn xé, liều mạng muốn công phá vầng hào quang bao quanh thân ảnh Nguyệt Nhi.

Đáng tiếc vô dụng. Tiểu Phiên không biết là bảo vật gì nhưng vầng hào quang do nó biến thành vô cùng cứng rắn, dù Giao Long ra sức gầm thét thế nào cũng không có hiệu quả.

Sau thời gian một tuần trà sắc mặt Lôi Báo trở nên tái nhợt. Hắn đã dồn hết pháp lực mà không thể phá vỡ vầng hào quang kia. Cứ kéo dài như vậy chờ lão quái kia đuổi tới, kết cục bi thảm thế nào cũng có thể nghĩ.

Do dự một chút hai tay hắn bắt pháp quyết, Giao Long liền biến lại thành Thiết Quải màu đen thùi rất nhanh bay về.

"Muốn chạy? " Nguyệt Nhi nhíu đôi mày thanh tú nhưng đã thấy trước mắt hỏa quang ngút trời.

Tu vị Lôi Báo không cao nhưng tâm kế không kém gì đám kiêu hùng rất quyết đoán.

Hắn cũng biết muốn thoát thân không dễ như thế. Trong nháy mắt đã đem hết phù triện đã thu được trước đây tế ra.

Số lượng cũng không nhiều chỉ có mười mấy tấm mà thôi nhưng hầu hết đều là địa giai phù, uy lực không thể xem nhẹ.

Chỉ một cái ném tay của hắn chẳng khác nào bỏ đi hơn vạn tinh thạch. Nếu tu sĩ Ngưng Đan kỳ bình thường nếu không đề phòng gặp phải có thể bị đánh chết. Không thì cũng bị luống cuống tay chân Lôi Báo sẽ nhân cơ hội thoát thân.

Đáng tiếc hắn nghĩ quá đơn giản.

Nguyệt Nhi vừa rồi chẳng qua là muốn thử khả năng phòng ngự của Thú Hồn phiên sau khi nàng tiến giai mà thôi.

Lúc này màn biển lửa đã giáng xuống đầu nhưng Nguyệt Nhi không hề hoảng loạn, đưa tay chỉ vào Ma Phiên, vô số âm khí từ thân thể nàng tản rộng ra xung quanh.

Trong âm khí hiện ra khoảng hơn mười hư ảnh của ma thú. Đám quái vật há mồm phun ra vô số đạo ánh sáng chói lòa.

Oành!

Va chạm với biển lửa trên bầu trời. Lực công kích quá mạnh, ánh sáng chói mắt đánh bay biển lửa đi xa.

Lôi Báo mới chạy được mấy trượng thấy cảnh tượng phía sau không khỏi biến sắc.

"Ta đã sớm nói, buông tay chịu trói sẽ bớt chịu khổ" Nguyệt Nhi mỉm cười vén sợi tóc mai, lật tay lấy ra một pháp bảo khác là hai thanh phi đao lưỡi mỏng sắc bén sáng bóng vô cùng.

"Đi"

Nguyệt Nhi vung tay chỉ một cái. Uyên Ương đao lập tức biến thành một đạo kinh hồng chói mắt lăng lệ chém về phía đối phương.

Tốc độ của phi đao cực kỳ khủng khϊếp, Lôi Báo dù thi triển độn quang cũng không thể sánh bằng.

Lúc này hắn vừa tức vừa sợ đành xoay người lại đối phó.

Thiết Quải hóa thành Giao Long còn Uyên Ương Đao lại biến thành Thải Phượng, ngươi tới ta đi trông rất đẹp mắt.

Nhưng tâm trạng hai bên hoàn toàn khác nhau. Nguyệt Nhi thì vốn không gấp, nàng dùng đối thủ làm tấm bia luyện công, nói đơn giản chỉ là chơi đùa.

Nhưng Lôi Báo đâu có thời gian. Hắn nghiến răng nghiến lợi tức giận đến độ thất khiếu bốc khói. Trong lòng rất sợ hãi, kéo dài lâu như vậy, lão quái kia bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi đến nơi.

Do dự một lát trong mắt Lôi Báo lóe ra một tia tàn độc, vươn tay ra vỗ trên túi trữ vật lấy ra một viên đan dược đen thùi.

Lệ Phách đan!

Lệ Phách đan này do Quỷ Đan Thượng Nhân, đan dược đại sư trong Ma Đạo đích thân luyện chế, tạm thời có thể khiến tu vị tăng lên rất nhiều.

Lệ Phách đan đáng giá mấy vạn tinh thạch, hơn nữa không dễ mua được. Cho dù lão quái vật Nguyên Anh kỳ muốn cầu cũng không có. Cơ duyên xảo hợp Lôi Báo mới có được bảo vật này. Bình thường hắn quý nó như tính mạng của mình.

Vừa đem vừa nuốt vào khí thế của hắn lập tức cuồng bạo tăng lên. Tiếng xương cốt kêu răng rắc, áo ngoài đã rách, trên da hiện lên vô số tơ máu trông rất đáng sợ.

Điều này không có gì kỳ lạ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi tu vị của hắn tăng vọt đến Ngưng Đan kỳ đỉnh phong, thân thể tự nhiên không thể chịu nổi. Lần này cho dù có thể chạy thoát cũng sẽ trọng thương.

Hiện tại tu vị của hắn mặc dù đã vượt qua Nguyệt Nhi nhưng trên mặt nàng vẫn rất thong dong.

Ngưng Đan kỳ đỉnh phong? Ưm, tu vị thế này đánh tiếp mới thú vị.