*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông Vu và bà mối quỷ vừa nhìn thấy Độ Sóc lập tức sửng sốt. Ông vỗ vỗ vai bà mối, cảm kích nói: “Không ngờ bà nói tuấn tú lịch sự lại ưu tú đến thế này.” Gương mặt bà mối không thay đổi nhưng không lên tiếng, ánh mắt bà thoáng kinh ngạc, nhưng thấy đối phương cũng không có điểm gì quái dị nên cũng cho rằng đây chính là người bà làm mai.
Trần Dương đứng trước mặt ông Vu xấu hổ mỉm cười, ông lại buồn vui lẫn lộn: “Vốn là kết âm hôn không cần bái đường, chỉ cần bái thiên địa trăm thần coi như thành. Chẳng qua Dương Dương là người sống, phải bái thiên địa và cao đường thì cuộc hôn nhân này mới được công nhận.” Ông cười hiền hòa nói tiếp: “Dương Dương, ông nội con cũng tới.”
Trần Dương mở to hai mắt nhìn chỗ trống kia. Lúc ánh trăng chiếu đến, vị trí cao đường vốn trống không bỗng xuất hiện một ông lão tóc bạc râu dài hiền lành, đó chính là ông nội đã mất của Trần Dương. Hai mắt cậu lập tức ngấn lệ muốn nhào qua gọi to thì ông Trần bỗng giơ ngón tay lên miệng, ý bảo cậu không được nói chuyện. Ông cười nói: “Lúc đang thành hôn chỉ được phép nói chuyện với tân lang.”
Trần Dương muốn quỳ xuống dập đầu lại bị bà mối ngăn lại: “Bái đường thành thân, lạy thiên địa, cao đường, lạy xong không thể lạy tiếp. Sau này có thời gian thì tẫn hiếu.” Lúc đang làm lễ có rất nhiều quy củ, người lớn tuổi rất tin, cần phải dựa theo trình tự tiến hành. Cậu không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, nhận lụa đỏ bà mối đưa qua.
Bà mối đưa đầu lụa kia cho Độ Sóc, hắn cầm trong lòng bàn tay. Mà bên ngoài, quỷ hồn đã tụ tập đông đến nỗi không còn chỗ trống. Quỷ hồn kia vốn chỉ là cô hồn dã quỷ, chưa bao
giờ gặp qua Phong Đô đại đế. Lúc này Độ Sóc thu lại khí tức toàn thân, khiến quỷ hồn không nhận ra, nếu không chúng đã bỏ chạy hết rồi. Quỷ hồn đến tham dự tiệc cưới để lấp đầy cái bụng, còn có tiền lì xì, đương nhiên rất biết điều.
Bà mối quỷ hô to: “Nhất bái thiên địa.”
Trần Dương hơi do dự, nhưng vẫn quỳ xuống, cậu ngẩng đầu nhìn Độ Sóc. Hắn đứng yên một lúc rồi cũng quỳ theo, cùng cậu bái thiên địa. Sau khi lạy xong cả hai cùng đứng dậy, xoay qua đối mặt với ông Vu và ông Trần.
Bà mối lại hô to: “Nhị bái cao đường.”
Hai người lạy xong, bà hô tiếp: “Phu thê giao bái.”
Độ Sóc và Trần Dương mặt đối mặt, cậu khẩn trương nuốt nước bọt, đây là cái lạy cúi cùng, lạy xong, hai người sẽ trở thành chồng chồng được thiên địa và cao đường chứng kiến và công nhận. Không thể đổi ý, từ nay về sau cùng chung hoạn nạn, không rời không bỏ, trừ phi giải trừ quan hệ, bằng không sống chết cùng nhau.
Hai mắt Độ Sóc sâu kín nhìn người còn đang tuổi vị thành niên trước mặt, thấy đối phương bày vẻ mặt dứt khoát thấy chết không sờn cúi đầu lạy, hắn không khỏi buồn cười. Trong lúc vô tình hắn cũng cúi lạy theo, đang cúi người thì hắn bỗng hoàn hồn, nhưng vẫn tiếp tục lạy. Trong lòng hắn không thật sự xem cuộc hôn nhân này là thật, đến lúc thích hợp sẽ giải trừ quan hệ của hai người.
Bà mối lại hô: “Đưa vào động phòng!”
Ông Vu và ông Trần lập tức thay đổi sắc mặt, đang tươi cười hiền hòa trở nên dữ tợn. Ông Vu kéo Trần Dương qua một bên dặn dò: “Con vào phòng tân hôn, tuyệt đối không được cởϊ qυầи áo đi ngủ biết chưa? Ít nhất hiện tại không được.” Ông suy nghĩ một chút, nhớ lại quỷ sai Phong Đô này đã nói hắn chỉ báo ân, không thật sự động phòng, nhưng ông vẫn không yên lòng. Ông Vu nghiêm túc nói: “Đàn ông đều là móng heo lớn, nhất là mấy tên lớn tuổi. Không được tin lời bọn chúng, biết không?”
*大猪蹄子, ngôn ngữ mạng, dùng để mắng mấy tên đàn ông hay thay lòng đổi dạ, nói chuyện không đáng tin.
Trần Dương gật đầu.
Mặc dù không muốn nhưng ông Vu và ông Trần cũng hiểu đây là quy củ, bèn đưa hai người vào phòng tân hôn rồi dán sát vào cửa nghe lén. Độ Sóc đi vào nói với Trần Dương: “Cậu ngủ trước đi.”
Cậu ngước mắt hỏi: “Không phải… phải động phòng sao?”
Hắn quay đầu lại: “Cậu còn nhỏ. Chờ cậu trưởng thành rồi nói sau.” Nói xong hắn mở cửa đi ra ngoài.
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, may mà đối phương không có ý đó. Hù chết cậu, dọa cậu căng thẳng nãy giờ.
Ngoài phòng, ông Vu và ông Trần thấy Độ Sóc đi ra vội vàng trốn qua một bên. Độ Sóc lạnh nhạt nói: “Hai người đi theo tôi.” Hắn nói xong lập tức đi vào căn phòng bên cạnh, hai người kia không vui vì thái độ của hắn nhưng vẫn theo sau. Vừa đi vào phòng, hai ông lão lập tức bị khí thế kinh khủng của Độ Sóc làm hoảng sợ không dám nhúc nhích.
Ông Vu còn có thể đứng được chứ ông Trần thì co rúm, run rẩy sợ hãi không thôi. Trán ông Vu chảy từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, vừa sợ hãi vừa cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai?” Trong lòng ông hối hận không thôi, cứ tưởng tìm được mối hôn nhân tốt cho Trần Dương, nào ngờ lại rước lấy ác quỷ đáng sợ, chẳng lẽ là một
con quỷ đã hóa Tu La? Hay là một A Tu La?
Độ Sóc thản nhiên quét mắt nhìn hai người rồi thu lại khí tức mới khiến họ không bị áp lực lớn như vậy nữa. Hắn vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, vừa xoa xoa theo quy luật vừa nói: “Các ngươi thật lớn gan, che giấu một người có mệnh cực âm suốt mười sáu năm. Phong Đô không biết, địa phủ cũng bị lừa, nhiều lệ quỷ hung thần cũng không gϊếŧ được hắn. Bây giờ còn có ý kết âm hôn, cả gan làm loạn!”
Ông Vu sợ hãi nói: “Ngài là…” Ông vô cùng kinh hãi, mơ hồ đoán được thân phận của người này. Ông không chống cự, chắp tay nói: “Mong ngài bao dung, Trần gia đời đời làm việc thiện tích đức, đến này chỉ còn Trần Dương là giọt máu duy nhất còn sống, bản thân thằng bé chưa từng làm việc ác, thật sự không nên vì mệnh cách kỳ quỷ mà bị cướp đi cơ hội được sống.”
“Để giọt máu cuối cùng kết âm hôn với một người đàn ông, chẳng phải cũng cắt đứt hương hỏa Trần gia sao?”
“Tổ tiên Trần gia nói mọi chuyện thuận theo ý trời, không làm chuyện trái lương tâm là được. Dù ý trời muốn Trần gia đoạn tuyệt hương khói, bọn họ cũng không ngông cuồng nghịch thiên cải mệnh. Nhưng Trần Dương là người họ Trần, nếu có biện pháp để thằng bé sống sót, sao lại không thử xem? Họ Trần đời đời làm việc thiện, được người người tôn quý, đã có thể làm việc thiện cho người khác, sao lại không vì con cháu mình mà làm hết sức? Mệnh cách kỳ quỷ cũng không phải là tội lỗi, người họ Trần vì bảo vệ Trần Dương mà tự nguyện hy sinh tính mạng, với tình cảm và thái độ này, Trần Dương không đáng sống sót sao?”
Độ Sóc nói: “Từ xưa đến nay, hơn phân nửa người có mệnh cách kỳ quỷ đều làm hại dương gian. Làm thế nào ông chắc chắn cậu ta sẽ không gây hại dương gian?”
Ông Vu chắp tay, khom lưng hành lễ: “Nếu như ngài nghĩ như vậy thì đã không kết âm hôn với Dương Dương.”
Động tác xoay nhẫn ban chỉ của Độ Sóc dừng lại, ngước mắt nhìn ông Vu. Người sau nói tiếp: “Đại đế, việc hôn nhân của ngài và Dương Dương đã được trời đất chứng giám, đã lạy cao đường, ngài không thể
bội tình bạc nghĩa.”
Huyệt Thái Dương của Độ Sóc nhảy một cái, một lát sau hắn lên tiếng: “Ta cho Trần Dương một cơ hội, bảo vệ cậu ta đến năm mười tám tuổi. Nếu như trong khoảng thời gian này hoặc sau năm mười tám mà cậu ta tác quái, ta sẽ đích thân gϊếŧ cậu ta. Còn các người cũng phải bị truy cứu trách nhiệm.”
“Cảm tạ đại đế!”
Độ Sóc nhìn gương mặt nghiêm trang của ông Vu, bỗng cảm thấy mắt hơi đau, hắn phất tay muốn ông rời đi. Ông Vu vẫn mặt dày dò hỏi: “Đại đế, xin hỏi sau năm Trần Dương mười tám, cuộc hôn nhân của ngài và thằng bé…?”
Độ Sóc nói như đinh đóng cột: “KHÔNG TÍNH!”
“Đại đế anh minh!” Ông Vu khoa trương cúi người, cái trán sắp đυ.ng xuống nền nhà luôn.
Độ Sóc nhìn ông, không những mắt đau mà đầu cũng đau, đơn giản không nhìn nữa, càng nhìn càng phiền. Lúc này hắn không biết, sau này khi ông Vu đã thành Thành Hoàng, mỗi lần gặp ông hắn sẽ càng đau mắt hơn. Bởi vì mỗi lần gặp hắn, ông Vu đều lườm trắng mắt, ánh mắt lạnh lùng và tức giận lên án:
Đồ móng heo!
Độ Sóc trở vào phòng tân hôn, Trần Dương đang nằm trên cái giường màu đỏ đậm ngủ say. Da thịt trắng nõn, khung xương hay ngoại hình vẫn là thiếu niên, hòa quyện vào màu đỏ lại cực kỳ đẹp mắt. Thế nhưng hắn chỉ thấy đẹp, trong lòng không hề có ý niệm gì khác. Trong mắt hắn, Trần Dương vẫn là một đứa trẻ, hắn làm ông cố ông sơ của cậu còn dư.
Hắn kéo chăn đắp cho Trần Dương còn hắn thì ngồi trên cái ghế bành to, hai tay đặt lên bụng nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, hắn lại mở mắt nhìn gương mặt ngủ say của cậu, im lặng không lên tiếng.
Độ Sóc phát hiện Trần Dương – người có mệnh cực âm gần như không giống con người vào hai tháng trước. Khi đó hắn vừa phát hiện có quỷ sai ở Phong Đô kết âm hôn với người sống. Vốn tưởng là quỷ sai ỷ thế hϊếp người, ai ngờ sau khi điều tra lại phát hiện có người mệnh cực âm tránh sự giám sát của Phong Đô sống ở dương gian suốt mười sáu năm. Vì vụ đại loạn Phong Đô và dương gian 700 năm trước, đại đế cực ghét người có mệnh cực âm, vì vậy hắn đích thân đến dương gian tìm Trần Dương, định tự tay gϊếŧ chết người này.
Lúc Độ Sóc đến dương gian là giữa tháng bảy, ngay dịp tết Trung Nguyên, trông thấy Trần Dương bị bầy quỷ truy sát, lại liều mạng sống sót, nhìn vô cùng chật vật lại đầy sức sống. Vì tò mò, hắn không lập tức ra tay. Trong lòng lạnh lùng nghĩ, dù hắn không ra tay thì Trần Dương cũng không thể sống sót khi bị bầy quỷ truy sát. Thần linh coi cậu là ác quỷ, ác quỷ lại coi cậu là món ăn trên bàn, cả trời đất này không ai có thể giúp cậu, Trần Dương tứ cố vô thân.
Độ Sóc cho là Trần Dương sẽ bị gϊếŧ chết vào ngày tết Trung Nguyên, không ngờ cậu có thể trốn đến sân khấu kịch, dù gặp phải quỷ Dạ Xoa vẫn có thể chạy thoát. Độ Sóc nhất thời hiếu kỳ, thế là quan sát người ta cả tháng. Hắn phát hiện Trần Dương có thể tìm được đường sống trong chỗ chết nhiều lần, lần nào cũng sống sót khỏi hiểm nguy, khiến hắn kinh ngạc về sức sống và ham muốn sống mãnh liệt của cậu.
Sau đó, Độ Sóc nghĩ thông suốt. Nếu Trần Dương có thể sống sót đến năm mười sáu tuổi thì đương nhiên đã quen thuộc với bản tính và thủ đoạn của ác quỷ. Nếu người như vậy trưởng thành thì sẽ rất đáng sợ. Vì vậy hắn định ra tay moi trái tim của Trần Dương, muốn gϊếŧ người có mệnh cách cực âm phải moi tim người đó đốt thành tro. Ai ngờ lại thấy bên trong có một giọt máu cương thi, là máu phi cương hai nghìn năm.
Trong chớp mắt đó, Độ Sóc đột nhiên muốn biết, rốt cuộc có bao nhiêu người muốn Trần Dương sống sót?! Người thường, thiên sư, quỷ sai Phong Đô, thậm chí là phi cương hai nghìn năm đều đang cố gắng để Trần Dương sống sót. Thế là hắn cũng gia nhập đội ngũ, bảo vệ Trần Dương đến năm mười sáu tuổi, sau đó lại đến khi hết tuổi thọ, cuối cùng vẫn che chở bảo vệ cho đến khi cùng chết chung mộ.
Độ Sóc xoay xoay chiếc nhẫn, thoáng cái đã biến mất khỏi phòng, hắn quay lại Phong Đô sắp xếp công việc. Hừng đông gà gáy lại quay về, nhìn Trần Dương ôm chăn xoay người ngủ tiếp. Hắn cười cười, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Trần Dương thức dậy lúc 6 giờ rưỡi, lúc này trời đã sáng hẳn. Hắn đứng dậy phát hiện tối qua không thay đồ tân lang đã nằm xuống ngủ, cậu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng “chồng quỷ” đâu. Cậu chớp mắt mấy cái, đoán là hắn đã quay về Phong Đô làm việc.
Trần Dương vào phòng tắm thay bộ đồ tân lang ra, lúc ném quần áo vào giỏ, cậu thấy bên trong còn có một bộ đồ khác. Cậu hơi khựng lại, sau đó ho khan hai tiếng vờ như không có chuyện gì rồi ném quần áo vào. Hai bộ đồ tân lang chồng lên nhau, giống như vừa động phòng xong cần giặt vậy.
Trần Dương vỗ vỗ hai má hồng hồng, tỉnh táo lại rồi mới mở cửa xuống lầu làm bữa sáng, lại phát hiện “chồng quỷ” của cậu đang đứng trong sân xem ông Vu đánh Thái Cực quyền. Độ Sóc mặc đường trang, nhìn rất hài hòa với ông Vu cũng mặc đường trang.
Cậu đứng tại chỗ do dự một lúc, cuối cùng quay vào phòng bếp làm bữa sáng. Lúc bóng dáng cậu vừa xoay người đi, Độ Sóc bỗng quay đầu nhìn về phía cậu, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc.
Ông Vu đánh quyền xong, thình lình xuất hiện trước mặt ngăn cản tầm mắt của hắn, cực kỳ cảnh giác hỏi: “Ngài nhìn cái gì vậy?”
Độ Sóc lạnh nhạt liếc ông một cái rồi lướt qua ông đi vào nhà. Ông Vu nhìn ra ý tứ sâu xa trong ánh mắt hắn, đường đường là Phong Đô đại đế, sao lại để ý một thằng nhóc chứ?
Ông Vu lẩm bẩm: “Dương Dương ưu tú như vậy, bị người để ý thì có gì lạ? May mà đối tượng kết âm hôn là hắn, nếu không sẽ bị mấy cái móng heo không ra gì giở trò.” Ông vuốt vuốt ngực nói nhỏ: “Nhưng sao mình cứ lo sợ bất an vậy. Sao lại sợ như thế nhỉ?” Ông lắc lắc đầu không nghĩ ra, quyết định sau khi chết vẫn phải để ý chăm sóc cậu nhiều hơn.
Trần Dương bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn, ba bát cháo thập cẩm đẹp mắt thơm lừng, còn nóng hôi hổi. Cậu đặt ba bát cháo xuống trước mặt mỗi người rồi lại vào bếp bưng trứng rán và bánh trứng gà rán giòn ra. Trứng gà rán vàng óng hơi cháy sém, vỏ bánh trứng gà giòn mỏng, bên trong bỏ thêm thịt xông khói, nấm và cả thịt bò….bên ngoài trang trí thêm rau xà lách để hút dầu mỡ và đỡ ngán.
Độ Sóc cầm cái thìa quấy cháo thập cẩm trước mặt, phát hiện cháo cũng dùng nguyên liệu rất phong phú, có thể thấy thịt bằm, tôm tươi, nấm thái nhỏ, hạt bắp, hành thái xanh xanh rắc lên trên, làm người ta nhìn mà chảy nước miếng.
Trần Dương ngồi xuống nhìn Độ Sóc, nhỏ giọng hỏi: “Tôi không biết khẩu vị của anh nên làm thử theo ý mình. Nếu sau này anh thường xuyên ăn ở đây, có thể nói cho tôi biết anh không thích món gì.”
Ông Vu ngước lên nhìn hai người: “Dương Dương, hắn không ở đây…”
Độ Sóc lạnh nhạt cắt ngang lời ông: “Tôi không thích gừng và rau thơm, còn lại bình thường.”
Hắn ăn một muỗng cháo nóng, cháo sền sệt cực kỳ thơm ngon. Hắn ăn thêm hai muỗng, phát hiện có cùi sò điệp khô bên trong, cảm giác này khá mới mẻ, giống như mở rương kho báu, tất cả vàng bạc châu báu đều hiện lên trước mắt, không ngờ trong góc trong kẽ còn có bất ngờ ngoài ý muốn.
Trần Dương ngẩng đầu cười nói: “Đã biết.”
Ông Vu buồn bực, vùi đầu sì sụp ăn.
Trần Dương ăn sáng xong phải đi học, cậu nói nhỏ với Độ Sóc đang đứng ở cửa ngắm mái hiên: “Tôi đi học đây.” Hắn im lặng một lúc rồi mới nói: “Ừ.” Nghe hắn đáp lại, cậu tươi cười dắt xe đạp ra cửa. Đứng ở cửa một lúc lâu còn nghe được tiếng bánh xe ma sát với đá xanh và tiếng cười chào hỏi của cậu với dì hàng xóm.
Độ Sóc chắp tay sau lưng nhìn lên trời, đám mây đen sau núi đang bay đến, không lâu sau đã che khuất bầu trời trên đầu. Mây đen nặng trịch như hút no hơi nước biển, trời sắp mưa to rồi đây.
Hắn nhớ lúc Trần Dương đi học không có mang dù.
Trần Dương vốn đang lo lắng không mang dù, nhưng đến trưa trời vẫn không mưa, cậu thở phào nhẹ nhõm. Ăn trưa ở căn tin xong, cậu về lớp ngủ một chút rồi đến giờ học tiết 1. Đang học đến nửa tiết 1 thì bên ngoài bỗng nổi gió to, sấm sét vang dội, trong chốc lát trời đã đổ mưa to. Không ít học sinh trong phòng than thở vì không mang theo dù, lo lắng nhìn mưa to bên ngoài, hy vọng trời tạnh mưa kịp giờ tan học.
Trần Dương cũng lo lắng. Buổi chiều ông Vu thường thừa dịp cậu không có ở nhà lén uống rượu, sau đó nghỉ ngơi một lát, đương nhiên sẽ không để ý đến giờ cậu tan học. Cậu lo lắng ở lâu trong trường sẽ hấp dẫn yêu ma quỷ quái. Trước kia cậu từng bị quỷ bày mưu nhốt trong trường, suýt chút nữa đã toi mạng. Trường học không an toàn, trước kia nơi này là bãi tha ma. Sau chiến tranh, thi thể chồng chất ở đây như một ngọn núi nhỏ.
Lúc cậu bị nhốt trong trường từng thấy xác người chồng chất như núi, trải qua năm dài tháng rộng, những thi thể này đã dung hòa vào nhau. Thịt mỡ hòa trộn lẫn nhau không phân biệt được ai là ai, tay chân giống như chân côn trùng, ngũ quan cũng bị hòa tan mất rồi. Nhưng bên ngoài “núi thịt” có rất nhiều con mắt, chúng cảm nhận được Trần Dương, mở to hàng loạt con mắt rậm rạp nhìn cậu chằm chằm.
Trần Dương yên lặng thở dài, bạn học bên cạnh như có cảm giác quay qua nhìn cậu. Cô giật giật môi, muốn nói gì đó nhưng ráng kiềm lại mà quay người đi. Đang học thì thất thần, cô bị giáo viên gọi trả lời câu hỏi, cô nàng còn không biết câu hỏi là gì. Đang xấu hổ thì thấy Trần Dương gõ gõ lên sách, cô thoáng nhìn thấy đáp án bèn đọc lên, thoát được một kiếp.
Sau khi tan học, nữ sinh quay qua cám ơn Trần Dương. Cô vốn do dự không biết nên nói hay không, lúc này nói liền một mạch: “Trần Dương, sau khi tan học cậu phải cẩn thận, tốt nhất là tìm một người cùng đi về.”
Trần Dương thắc mắc: “Tại sao vậy?”
Cô bạn học lộ ra vẻ sợ hãi: “Gần đây có một người phụ nữ không đầu cầm dù đen xuất hiện ở đoạn đường băng qua cây cầu gần trường học, chỉ xuất hiện lúc chạng vạng vào ngày mưa. Nghe nói nếu có người đến gần sẽ phát hiện cô gái này không có đầu, thế nhưng dưới cây dù đen lại có một cái miệng thật to, nó sẽ ăn luôn cái đầu của người nào đến gần nó.”
Trần Dương kinh ngạc: “Tôi thường đi đoạn đường đó, chưa từng thấy cô gái cầm dù đen không đầu.” Nhắc đến chuyện này, khi còn bé cậu từng gặp qua người phụ nữ không đầu cầm dù, trong trí nhớ của cậu, cậu chỉ cảm thấy rất đáng sợ mà không nhớ rõ hình dáng cụ thể của người này.
Bạn học nói tiếp: “Thật đó!” Cô nàng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy rồi, có lần ba tôi lái xe đi ngang qua đoạn đường đó, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang đến gần một cô gái. Cô gái đó mặc sườn xám rất đẹp, nhưng cây dù to quá che hết đầu cô gái, tôi tò mò bèn nhìn xem gương mặt cô gái ấy ra sao. Lúc xe quẹo cua, tôi thấy cô gái đang ăn cái đầu của người đàn ông kia.”
Cô bạn sợ đến nỗi giọng nói cũng run rẩy, khuyên bảo Trần Dương: “Cậu tuyệt đối đừng đến gần, không thì đổi đường khác đi. Hôm nay mưa lớn như vậy, tôi có cảm giác bất an.”
Trần Dương hơi ngạc nhiên, lập tức lấy bùa trấn tà của ông Vu trong túi đưa cho cô bạn: “Cậu cầm đi.”
Cô bạn học muốn từ chối, cậu bèn nghiêm túc nói: “Đôi khi linh tính của con người rất chính xác, không nên lơ là cảm giác này. Cầm đi.”
Cậu không xác định có người không đầu cầm dù đen hay không, nhưng nếu có, dù cậu không chủ động đến gần thì đối phương vẫn sẽ tới tìm cậu. Ông nội Vu đã nói sau khi cậu kết âm hôn với quỷ sai Phong Đô, theo lý thì mệnh sẽ thay đổi, có lẽ sẽ không có quỷ quái nào mơ ước cậu nữa. Có điều giai đoạn đầu sợ là sẽ không có hiệu quả gì lớn, vẫn sẽ có quỷ đến tìm cậu. Vì mệnh cách kỳ âm của cậu đã nổi tiếng trong giới quỷ, bọn quỷ sẽ nghe tiếng mà tìm đến, không phải vì phát hiện mệnh cách đặc biệt của cậu mà đến.
Theo lời miêu tả của bạn học, nữ quỷ cầm dù đen vốn không thuộc về nơi này, hẳn là từ địa phương khác đến. Lệ quỷ không thể rời xa hài cốt của bản thân, trừ phi tu luyện thành tinh hoặc nhập vào vật gì đó. Trần Dương đoán nữ quỷ kia đã nhập vào cây dù đen rồi đi gϊếŧ người.
Đi qua cây cầu là con đường duy nhất để về nhà, xem ra cậu chỉ có thể ở lại trường học chờ ông nội Vu đến đón. Sau khi tan học, mưa vẫn không giảm bớt, Trần Dương chỉ có thể chờ đợi.
Bạn học do dự rủ cậu về chung, Trần Dương lắc đầu từ chối: “Cám ơn cậu, nhưng cậu về trước đi.” Cậu vẫn chưa có năng lực tự vệ, không nên liên lụy đến người khác.
Cô bạn không còn cách nào khác đành bung dù đi về nhà. Không lâu sau, phòng học náo nhiệt trở nên yên tĩnh, hành lang và cửa lớn dãy nhà không còn học sinh
nào cả. Có học sinh lúc nãy còn oán giận bạn học có dù, hiện tại đã cùng về chung với bạn, hoặc là được người nhà đến đón, tất cả đều về hết.
Tiếng đồng hồ trong phòng học kêu tích tắc, mưa gió bên ngoài đánh vào cửa sổ lộp bộp. Chợt có tiếng giày cao gót vang lên ngoài hành lang, Trần Dương dừng bút, đứng dậy đóng kín cửa sổ rồi tắt đèn trốn dưới cửa sổ. Bạn học trực nhật đã kéo rèm lên, hiện tại mới hơn năm giờ chiều nhưng vì mưa to tầm tã mà bầu trời tối đen.
Không một ngọn đèn, phòng học trở nên tối đen. Tiếng giày cao gót lanh lảnh càng lúc càng gần, trên hành lang trống vắng càng thêm rõ ràng. Nơi này là phòng học khối 11, các cô giáo rất ít khi mang giày cao gót. Vì cô giáo dạy học cần đứng liên tục suốt một tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng dạy hai ba tiết liên tục là phải đứng hai ba tiếng đồng hồ, vậy nên cô giáo rất ít khi mang giày cao gót. Dù có mang cũng là gót to hoặc là giày đế bằng, sẽ không vang lên tiếng động lanh lảnh như vậy. Rõ ràng âm thanh này là của giày gót nhọn.
Mấy chuyện này là Trần Dương nghe mấy bạn nữ trong lớp thảo luận với nhau mới biết, không ngờ bây giờ lại có tác dụng. Tiếng giày cao gót rất gần, mấy giây sau đến trước cửa phòng học, do dự một chút trước cửa, thoáng một cái đã đến ngay trên đầu cậu.
Trần Dương ngẩng đầu, thình lình trông thấy một cô gái mặc sườn xám dán sát vào kính cửa sổ, không thấy đầu cô ta đâu vì cây dù đen thật lớn đã che khuất. Đây là người phụ nữ không đầu cầm dù đen mà cô bạn học vừa kể. Không ngờ cô ta không đợi được cậu bèn tìm đến trường.
Trong dù đen chảy ra máu tươi, dọc theo kính cửa sổ từ từ chảy xuống đất. Cô ta đừng ở ngoài cửa sổ một lúc lâu mới rời đi. Trần Dương thở phào nhẹ nhõm đứng lên, bỗng một cái đầu đàn ông trông rất dữ tợn đυ.ng mạnh vào kính cửa phát ra tiếng “bang” thật lớn. Cậu vừa đứng lên liền đối mặt với hắn, cái đầu đàn ông dính trên vai cô gái mặc sườn xám nở nụ cười quỷ quyệt.
Con ngươi Trần Dương co rút lại, cậu phản ứng thật nhanh bỏ chạy. Một giây sau, tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên sau lưng, mảnh thủy tinh cắt vào tay cậu. Trần Dương bất chấp đau đớn chạy nhanh về phía cửa. Cậu vừa chạy đến hành lang đã bị cô gái mặc sườn xám tóm cổ đè lên tường. Cái đầu đàn ông trên vai cô ta rơi xuống đất, tay kia bung lớn cây dù. Trong cây dù là cái miệng mở to thèm muốn, bên trong dày đặc những cái răng hình răng cưa, nước dãi màu vàng tanh tưởi chảy ra, mùi hôi xông thẳng vào mũi cậu.
Trần Dương khó thở, tay phải muốn cởi sợi dây đỏ trên cổ tay trái. Ngay lúc cậu cầm sợi dây đỏ định vùng thoát khỏi nữ quỷ thì đối phương giống như bị một lực mạnh tóm lấy rồi ném mạnh vào tường. Nữ quỷ đang rơi xuống thì bỗng bị xé xác làm hai ngay giữa không trung. Cây dù đen rơi xuống hành lang, bị xé ra làm hai rồi bốc cháy, một ngọn lửa ma trơi màu xanh lam lạnh lẽo nhún nhảy đốt cháy cây dù và xác nữ quỷ thành tro bụi.
Trần Dương vịn tường đứng lên, vì ho khan mà nước mắt lưng tròng. Trong ánh trăng mờ áo, Độ Sóc chống cây dù đen, vươn tay ra rồi nói: “Tôi đến đón cậu về nhà.”