*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Dương gảy gảy đồng tiền trên cổ tay, nhớ lại lời Độ Sóc nói. Sau cùng cậu đã trả lại tất cả pháp khí, cậu đã quen dùng đồng tiền, dùng món khác không thuận tay. Không trả lại mà để ở phân cục cũng không có tác dụng gì, không bằng trả về chủ cũ, sau này họ gặp hậu bối ngoan ngoãn khác lại tặng người ta.
Xe dừng trước cửa trường học của Ngỗi Tuyên, Trần Dương kéo tay áo xuống che đồng tiền trên cổ tay rồi ngẩng đầu nói: "Em xuống đây."
Độ Sóc vòng tay ra sau gáy Trần Dương, kéo cậu đến trước mặt, chuẩn xác hôn lên môi đến khi cậu không thở nổi mới thôi: "Lúc nào về? Muốn anh đến đón em không?"
Cậu dựa lên vai hắn thở dốc: "Em và Ngỗi Tuyên ngồi xe bus về được rồi."
"Cũng được." Độ Sóc xoa xoa cổ Trần Dương rồi bổ sung: "Không phải em đã biết lái xe sao? Sao không thi lấy bằng lái? Có bằng lái mới tiện đi lại."
Cậu ngửa mặt lên, tươi cười có chút nghịch ngợm: "Không thi. Sau này anh đưa đón em." Ý của cậu là không cần bằng lái xe, cũng không muốn lái xe, cậu chỉ cần Độ Sóc đưa đón cậu mà thôi. Cậu giơ tay phải, mấy ngón tay nhịp nhịp như nhảy múa từ cánh tay lên vai hắn: "Anh đưa đón em, đến khi em chết biến thành quỷ thì dùng minh xa tiếp tục đưa đón em."
"Phong Đô không có xe."
Trần Dương ngẩng đầu vờ tức giận, Độ Sóc thấy thế cắn lên môi cậu một cái, nhỏ giọng cười nói: "Không có xe thì anh sẽ ôm em, cõng em, sẽ không để em phải mệt."
Trần Dương mặt mày rạng rỡ, cậu nhích đến gần, giơ ngón trỏ điểm nhẹ lên môi hắn: "Hai ngày gần đây anh thay đổi, hay nói ngọt, học ở đâu vậy?" Hắn nắm lấy tay cậu hôn hai cái: "Nhìn thấy em thì vô sự tự thông."
Một kích đâm thẳng vào tim, ngọt đến hỏng rồi. Trần Dương mím môi cố nín cười: "Nói chuyện bình thường đi. Nếu không phải em hiểu rõ anh thì đã nghĩ anh bị người khác đánh tráo rồi." Trước đây thỉnh thoảng lão Độ cũng nói mấy lời ngọt ngào, nhưng rất hàm xúc, hiện tại thành lão phu phu rồi thì không còn biết xấu hổ ngượng ngùng là gì nữa.
Hai mắt Độ Sóc ánh lên ý cười, mờ ám không thôi. Hắn lại cúi xuống hôn lên đầu ngón tay Trần Dương, xoa xoa cổ và lỗ tai, kề sát vào mặt cậu, cố ý hạ giọng nói mấy lời ngọt ngào. Trần Tiểu Dương đỏ mặt đến tận mang tai nhưng ánh mắt đầy ý cười và luôn tập trung nhìn hắn. Ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Trần Dương giống hệt lúc hai người vừa mới xác định quan hệ.
"Không nói nữa, trễ nữa là không thấy Ngỗi Tuyên. Em xuống xe đây, tạm biệt." Trần Dương mở cửa xe, vẫy tay với hắn rồi đi vào trường học. Cậu đi đến cổng trường thì quay người lại, lắc đầu với hắn rồi mới đi vào.
Độ Sóc cười cười nhìn theo bóng lưng Trần Dương, cho đến khi cậu đi khuất, hắn mới thở phào một hơi, lấy di động trong túi ra ấn mở WeChat. Hắn và Lục Tu Chi đã kết bạn WeChat, vì tình cảnh tương đồng mà cảm thấy cùng chí hướng, hai lão thanh niên thường thảo luận giúp đỡ nhau.
Lúc này trên WeChat là mấy đường link Lục Tu Chi gửi đến:
#Thật là đáng sợ! Thất niên chi dương rất nguy hiểm, nhất định phải xem.
#Nếu như gặp chuyện này, bạn chỉ còn ba ngày để cứu vãn cuộc hôn nhân.
#Nhớ kỹ những điều này có thể khôi phục tình yêu cuồng nhiệt.
#Khϊếp sợ khắp internet, cách để đàn ông tôn sùng nhau.
Độ Sóc nghiêm túc gõ chữ: "Cám ơn, quả nhiên rất có ích."
Không lâu sau, avatar tượng thần đầy màu sắc, rất có hơi thở thần côn của Lục Tu Chi trả lời: "Không cần."
Hai lão thanh niên nhanh chóng kết thúc đề tài này. Một lúc lâu sau, Lục Tu Chi chậm chạp nhắn qua: "Cậu ấy không ngủ với tôi."
Độ Sóc hơi kinh ngạc, đã phát triển đến giai đoạn lên giường rồi sao? Xem ra tốc độ của Lục Tu Chi rất nhanh, có điều nhìn hắn bối rối như vậy, xem ra vẫn chưa thành công. Về điểm này, Độ Sóc không ủng hộ: "Không được nóng vội."
Lục Tu Chi chậm chạp nhắn lại: "Vẫn chưa làm được."
Độ Sóc không còn lời gì để nói, có khả năng trong khoảng thời gian này, đầu óc của Lục Tu Chi thường bị thứ gì đó đen tối chen nào, lý trí thường xuyên logout, cũng may hắn kịp phản ứng: "Hiểu lầm. Tôi biết."
Nhìn không giống đã biết.
Độ Sóc cau mày, hắn nghĩ bản thân lớn tuổi hơn Lục Tu Chi, tốt xấu gì cũng như anh trai, xuất phát từ hoàn cảnh tương đồng, hắn lựa lời khuyên nhủ: "Tìиɧ ɖu͙© trước hôn nhân là đùa giỡn lưu manh, không chịu trách nhiệm với nửa kia là không tôn trọng đối phương."
Độ Sóc có tư tưởng truyền thống từ trong xương, chưa kết hôn thì không được phát sinh quan hệ, dù trước đây hắn hận không thể gặm sạch Trần Tiểu Dương từ đầu đến chân nhưng hắn vẫn nhẫn nại, đợi đến khi cậu thành niên mới động phòng.
Hai người quan hệ lần đầu là đêm thành thân, đã bái thiên địa thần linh.
Một lúc lâu sau, Lục Tu Chi gửi tin đến: "Lên xe trước, mua vé bổ sung sau?"
Độ Sóc nghiêm khắc chỉ trích: "Bản chất vẫn là đùa giỡn lưu manh!"
Rõ ràng hai người có suy nghĩ khác nhau, vẻ mặt Lục Tu Chi vô cùng nghiêm trọng nhìn chằm chằm màn hình di động, một lúc sau hắn tắt WeChat, mở một loạt tiểu thuyết "Vợ yêu ôm con chạy trốn". Trong sách dạy công lược như thế, hẳn là không sai. Còn về Độ Sóc, không biết hắn đã sống bao nhiêu năm rồi, thủ đoạn theo đuổi người ta đã lạc hậu, không thích hợp với xã hội hiện đại bây giờ.
Huống như nhìn Trần Dương rất ngây thơ ngoan ngoãn, rất dễ bị lừa. A Tuyên nhà hắn thì khác, thông minh lanh lợi, một lòng chung thủy, cố chấp, không lạm tình, không dễ gì lừa cho qua. Lục Tu Chi mặt không thay đổi, trong lòng lại rạo rực vui sướиɠ, phát hiện Khấu Tuyên Linh đang đi đến, hắn điềm tĩnh tắt di động, ngẩng đầu mỉm cười đề nghị: "A Tuyên, hay là chúng ta đi uống rượu?"
Say rượu mất lý trí, lên xe trước, mua vé bổ sung sau.
Lục Tu Chi hơi kích động, ánh mắt lấp lánh chuyển động khiến trái tim Khấu Tuyên Linh đập bang bang. Khấu Tuyên Linh dời tầm mắt: "Ừm, tôi đang định đi xem phim. Anh, anh đi không?"
Hiện tại đầu óc Lục Tu Chi toàn là "lên xe", nghe vậy từ chối: "Tôi muốn uống rượu."
"... À." Khấu Tuyên Linh nhàn nhạt đáp, sau đó hai người đi đến quán ăn ngoài tiểu khu mua hai lốc bia.
Bên này, Trần Dương nói một tiếng với bảo vệ, sau đó gọi điện thoại cho cô Lâm, chủ nhiệm lớp của Ngỗi Tuyên rồi mới được cho vào trường. Cô Lâm và Ngỗi Tuyên đang trong giờ học, cậu đứng ngoài phòng học chờ. Ngỗi Tuyên bỗng quay đầu nhìn Trần Dương qua cửa sổ, nở nụ cười tươi rói. Ngay sau đó cô bé lạnh mặt nhìn thẳng về phía lớp phó học tập đang nhìn cô đầy ghen tỵ, lớp phó thấy thế cánh tay khẽ run một cái, lập tức cúi đầu cắn móng tay, thế mà cắn đến chảy máu.
Lớp phó học tập lẩm bẩm gì đó trong miệng như bị thần kinh, bạn cùng bàn sợ đến phát khóc. Lớp phó đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vành tai xinh xắn của cô bạn cùng bạn, cô nở nụ cười quỷ dị, miệng lẩm bẩm vài chữ không rõ ràng nhưng cô bạn cùng bàn nghe được đại khái: "Thật ghen tỵ... Hâm mộ quá..."
Nữ sinh cùng bàn chịu không nổi òa khóc khiến cả lớp chú ý nhìn sang. Ngay cả Cô Lâm cũng ngừng giảng bài, hỏi xem xảy ra chuyện gì, cô bạn chỉ vào lớp phó hô to: "Bạn ấy điên rồi! Bạn ấy là người điên! Em muốn đổi bàn, em không muốn ngồi cạnh bạn ấy!"
Cô Lâm hơi khó xử nhìn lớp phó, thiếu nữ cúi đầu bất động, gương mặt trắng nõn như bị một bóng mờ che phủ, đúng là khiến người ta có cảm giác âm u đáng sợ. Gần đây lớp phó thường đi về một mình, không chơi với ai, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn người khác rất rợn người, cô Lâm cũng cảm thấy không thích hợp. Chẳng qua khi cô liên lạc với phụ huynh học sinh thì đều bị mấy câu trả lời có lệ cho qua. Cô thở dài: "Không có chuyện gì lớn, đừng nói bậy. Hiện tại nghe giảng, sau giờ tan học hai trò đến phòng làm việc của cô."
Trần Dương nhìn Ngỗi Tuyên, cô bé gật gật đầu với cậu, xác định lớp phó chính là bạn học thường hay ganh tỵ với cô bé. Trần Dương quan sát kỹ lớp phó kia, thiếu nữ trắng trẻo sạch sẽ chừng 14 tuổi, mười ngón tay đầy vết thương, dường như bị cắn rất nhiều lần. Cô bỗng quay qua nhìn thẳng vào mắt Trần Dương, hai mắt lập tức biến thành mắt kép của côn trùng.
Trần Dương vẫn bình tĩnh, thiếu nữ đột nhiên há miệng cười to, mắt kép chuyển động nhìn thẳng vào cần cổ thon dài của nữ sinh ngồi đằng sau, ánh mắt đầy thèm muốn và hâm mộ.
Mí mắt Trần Dương giật một cái, ngay giây sau, lớp phó đột nhiên nhảy phắt ra đằng sau, tóm lấy cần cổ nữ sinh kia kéo đến miệng muốn cắn xuống. Phòng học lập tức hỗn loạn, các học sinh gào thét chói tai. Cô Lâm bị tình huống đột ngột phát sinh làm ngây người, không kịp phản ứng. Ngay lúc bi kịch sắp xảy ra, một bóng người nhỏ nhắn đột nhiên xông tới, đá bay lớp phó văng ra xa.
Trần Dương chạy vọt vào phòng học, đến giữa chừng bỗng khựng lại, hai mí mắt cậu giật liên hồi. Cô Lâm và các học sinh lăng lăng nhìn Ngỗi Tuyên nhỏ nhắn – mỏng manh – ngoan ngoãn đang đứng trên bàn, một lúc lâu vẫn không kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra. Lớp phó chỉ là một người bình thường, bị đá văng lên tường rồi té xuống đất không nhúc nhích, vách tường nứt ra như mạng nhện.
Ngỗi Tuyên hơi khuỵu chân lấy đà, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt lớp phó, bàn tay nhỏ nhắn nắm cổ cô bạn xách lên như xách cổ gà, cô bé nhìn chằm chằm vào mắt lớp phó. Lúc này hai mắt kép của lớp phó bại lộ trước mặt tất cả mọi người, nhưng cô nàng không hề e dè sợ hãi, trái lại càng thêm đáng sợ. Ngỗi Tuyên cau mày, giơ ngón trỏ từ từ đến gần cặp mắt kép đáng ghét đó.
Trần Dương hô to: "Ngỗi Tuyên!"
Ngỗi Tuyên dừng lại, lớp phó nhân cơ hội này đá cô bé ra xa rồi đập vỡ cửa sổ thủy tinh, nhảy qua cửa chạy trốn. Cô Lâm kinh hô: "Đây là lầu bốn đó!" Cô vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn xuống đất, phát hiệp lớp phó đang bò tứ chi dưới đất như côn trùng, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Rất đông học sinh đang học thể dục dưới sân chứng kiến một màn này, tất cả đều ngơ ra im lặng trong giây lát rồi đột nhiên xôn xao bàn tán. Trái lại mấy học sinh trong lớp vẫn chưa hoàn hồn, họ tận mắt chứng kiến sự kinh khủng của lớp phó, còn Ngỗi Tuyên... quá ngầu!!
Mấy học sinh không hẹn mà đồng loạt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Ngỗi Tuyên đang ngoan ngoãn nắm tay Trần Dương. Cú đá lúc nãy quá ngầu! Chắc chắn Ngỗi Tuyên là cao thủ võ lâm của gia tộc lánh đời nào đó! Không biết có nhận học trò không?
Thế giới quan của cô Lâm bị xô ngã, không cách nào tiếp tục giảng bài được nữa, cô báo cáo tình hình cho thầy hiệu trưởng, đồng thời mời Trần Dương và Ngỗi Tuyên đi đến phòng hiệu trưởng. Cô đã nhìn ra hai người không đơn giản, chuyện hai tên lưu manh bị đánh lần trước e là đúng như lời chúng nói. Nhưng trong suy nghĩ của cô, hai tên khốn đó bị đánh cũng đáng, ai bảo chúng bị tình nghi da^ʍ ô trẻ em?
Cô Lâm vốn cho rằng thầy hiệu trưởng sẽ không tin chuyện hoang đường vừa xảy ra trong lớp cô, ai ngờ thầy hiệu trưởng lại có dáng vẻ như đã biết từ trước, đang chờ mọi người đến. Hiệu trưởng nói: "Vừa nãy tôi đứng trước cửa sổ, tận mắt nhìn thấy tất cả rồi."
Phòng hiệu trưởng đối diện dãy phòng học, lúc rảnh rỗi ông thích đứng trước cửa sổ nhìn sang dãy phòng học. Hành động này kinh khủng không khác chủ nhiệm lớp trốn sau cửa bí mật quan sát lớp học. Nhưng lúc này cô Lâm lại cảm thấy may mắn, nếu không dù có nói gãy lưỡi cũng khó thuyết phục được thầy hiệu trưởng tin vào sự thật vừa xảy ra.
Hiệu trưởng nhìn kỹ Trần Dương rồi nói: "Mời ngồi." Ông lấy di động ra mở một video, phay một chút rồi bấm dừng ở một đoạn: "Đây là cậu phải không?" Video này quay lại cảnh Trần Dương đánh nhau với quái vật ở bệnh viện hôm qua, ngay từ đầu mọi người chỉ chú ý đến con quái vật kia, sau đó mới phát hiện có một người đứng trên xà ngang lầu 10.
Video này vừa được đăng, hai tiếng sau đã có rất nhiều tin cải chính, nói là đang quay phim. Đương nhiên cũng có người tận mắt chứng kiến khẳng định chắc như đinh đóng cột, thế nhưng số đông quần chúng vẫn không tin. Mà bác sĩ và hộ sĩ tham dự chuyện này đã được dặn dò đặc biệt không được tiết lộ sự thật, dù họ cũng không có quyền chứng minh độ thật giả của video này.
Thế là, người tin đa số là những người điên cuồng tin là có ma quái, người ngoài hành tinh hay tận thế sắp đến, mỗi khi có thành viên mới gia nhập đều lấy video này ra tẩy não trước tiên.
Video này không quay được mặt Trần Dương, thậm chí bóng dáng cậu cũng rất nhỏ và mơ hồ, thế nên cậu không hiểu sao thầy hiệu trưởng lại nhận ra cậu. Hiệu trưởng cười nói: "Tôi nhìn người rất chuẩn."
Cô Lâm nghe mà chảy mồ hôi lạnh đầy trán, cô nhớ đến dáng vẻ kinh khủng khi thầy hiệu trưởng đứng trước cửa sổ phòng này, chỉ lộ nửa gương mặt bí mật quan sát cả dãy phòng học đối diện. Quả thật là cơn ác mộng của các học sinh và giáo viên, cách cả khoảng sân rộng và rất nhiều cây cối mà hiệu trưởng vẫn có thể chuẩn xác nhìn thấy học sinh nào đang lén chơi game trên điện thoại. Mỗi lần họp, nghe thầy hiệu trưởng nói mà mấy giáo viên chủ nhiệm đều ngơ ngác, vì họ cũng bí mật quan sát sau cửa sổ phòng học mà không phát hiện được học sinh nào đang chơi game.
Thầy hiệu trưởng nói: "Học sinh vừa nhảy ra ngoài cửa sổ có liên quan đến con quái vật ở bệnh viện, đúng không?"
"Ngài biết gì à?" Trần Dương cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
"Tôi biết học sinh xảy ra chuyện ở bệnh viện tên là Tô Ni Ni, cũng là học sinh lớp này. Mười mấy học sinh bị bệnh tâm lý trước đây đều học ở trường tôi, vì vậy tôi rất để ý đến chuyện này." Hiệu trưởng nhìn Ngỗi Tuyên đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhớ đến con gái ông liền mềm lòng: "Cô Lâm, đưa trò Ngỗi Tuyên ra ngoài đi, đừng làm trò ấy sợ."
Cô Lâm nhìn Ngỗi Tuyên, nhớ lại vẻ bình tĩnh và thân thủ phi phàm đá bay lớp phó vừa rồi của cô bé, cô Lâm thầm nghĩ thầy hiệu trưởng lo thừa rồi. Nhưng Trần Dương lại nghiêm túc gật đầu nói: "Phiền cô Lâm đưa Ngỗi Tuyên ra ngoài, nội dung cuộc nói chuyện rất bạo lực, không thể làm Ngỗi Tuyên sợ."
Cô bé gật đầu như đúng rồi, quá bạo lực máu me sẽ làm bảo bối phi cương ngoan ngoãn đáng yêu sợ đến nỗi không dám bước chân ra khỏi cửa đó.
Cô Lâm: "...." Giống như mấy người không thấy một màn đá người văng xa vậy. Ngỗi Tuyên chớp chớp hai mắt, vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn: "Cô ơi?" Cô Lâm vội vàng dẫn Ngỗi Tuyên ra ngoài, sao có thể để trẻ em nghe chuyện máu me bạo lực được?
Ngỗi Tuyên đứng ngoài cửa nhưng vẫn nghe được cuộc đối thoại trong phòng. Hiệu trưởng đưa cho Trần Dương danh sách học sinh bị bệnh tâm lý trong trường, trên đó ghi rõ tên tuổi, địa chỉ và miêu tả chi tiết chứng bệnh cùng cách điều trị.
Thầy hiệu trưởng nói: "Nếu như không phải khu Tây Thành xuất hiện tin tức mấy vụ kẻ nghiện thuốc hư hư thực thực tấn công người đi đường, tôi sẽ hoàn toàn không chú ý trong trường lại có mười mấy học sinh bị bệnh tâm lý. Ở tuổi này, dù có bị áp lực lớn thế nào đi nữa cũng không đến nỗi bị bệnh tâm lý. Hơn nữa tôi phát hiện mấy kẻ tấn công đều là học sinh trường tôi, sau đó các trò ấy đều bị già đi. Chính vì nguyên nhân này mà tôi ghi chép tư liệu về các trò. Trong lớp Ngỗi Tuyên có hai học sinh, một người là Tô Ni Ni, một trò là học sinh vừa nhảy cửa sổ ban nãy. Trò Tô Ni Ni đã xin nghỉ vài ngày, tôi tạm thời không biết tình hình của trò ấy. Còn về trò vừa nãy... Haiz, đã thông báo cho phụ huynh rất nhiều lần, lần nào cũng nói là bận."
Trần Dương mở danh sách ra xem, thầy hiệu trưởng ghi chép còn tỉ mỉ hơn vị bác sĩ lần trước. Nghĩ lại cũng bình thường thôi, dù sao ông là hiệu trưởng, trong trường có lý lịch cơ bản của học sinh, chỉ cần mở hồ sơ là có thể tra được. Cậu xem đến trang cuối cùng, phát hiện là một bảng phân tích.
Thầy hiệu trưởng nói: "Tôi đã cố gắng điều tra nguyên nhân phát bệnh của mỗi học sinh, nhưng mỗi người đều có nguyên nhân khác nhau. Sau đó tôi nghĩ người ta mắc bệnh tâm lý vì những nguyên nhân khác nhau cũng là bình thường, có rất nhiều cách để kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoặc khuếch tán cảm xúc của một người. Thế là tôi tìm xem các trò ấy có đặc điểm gì giống nhau hay không. Đúng là có, đó là con mắt, và "nó đang đến gần".
Trần Dương ngẩng đầu: "Nó đang đến gần?"
"Đúng vậy." Hiệu trưởng lấy một phần tài liệu khác đặt xuống trước mặt cậu: "Cậu xem đi, đây là các học sinh từng nói "nó đang đến gần" khi phát bệnh. Chứng tỏ trong mắt của những trò này có thứ gì đó đang đến gần, giống như là trông thấy tử vong đang từ từ tiến đến vậy. Muốn chạy cũng không được."
Dù chạy đến đâu, nơi đó có bao nhiêu người thì thứ kia vẫn sẽ theo sát, không cách nào chạy trốn khỏi nó, không cách nào né tránh tử vong, chỉ có thể mở to mắt nhìn "nó" đến gần, sau đó rơi vào vực sâu sợ hãi.
Trần Dương khép tài liệu lại, ngẩng đầu nói: "Tôi biết rồi, rất cám ơn ngài đã giúp đỡ."
Thầy hiệu trưởng xua tay: "Không có chi, tôi cũng muốn nhờ cậu cứu những đứa trẻ này." Ông dạy học đã vài thập niên, sắp về hưu rồi. Làm việc đã lâu, học sinh trở thành trách nhiệm của ông. Ngay dưới mắt ông mà học sinh bị tà ma làm hại, sao ông có thể không lo lắng?
Trần Dương rũ mắt cười nhẹ, trong thâm tâm cậu vô cùng kính nể thầy hiệu trưởng. Đồng thời cậu cũng cảm thán, quả nhiên Mã Sơn Phong tìm được một ngôi trường rất đáng tin cậy cho Ngỗi Tuyên, hiệu trưởng có phẩm hạnh thế này, trường học sao kém được.
____________
Hai lão già này =.=
Bàn chuyện chính xong, hiệu trưởng đưa Trần Dương ra về, lúc ra ngoài còn nhỏ giọng nói: "Lão Mã nói có rượu rất ngon, lúc nào mới đưa cho tôi vậy?"
Trần Dương nhướng mày: "Ngài đang nói đến chú Mã à?"
"Là Mã Sơn Phong." Thầy hiệu trưởng nói thẳng tên: "Lần trước lão Mã nhờ tôi làm thủ tục nhập học cho Ngỗi Tuyên, có hứa sẽ tặng một bình rượu ngon. Một tuần rồi sao còn chưa đưa tới? Ông ta không đưa là tôi tự đến nhà lấy đó."
Thì ra Mã Sơn Phong dùng một bình rượu hối lộ thầy hiệu trưởng, thành công làm hồ sơ nhập học cho Ngỗi Tuyên. Trần Dương không còn lời gì để nói, không biết nên khen thủ đoạn của Mã Sơn Phong hay trách hiệu trưởng bị mua chuộc chỉ với một bình rượu.
"Tôi sẽ chuyển lời cho chú Mã."
"Ha ha, được, được."
Trần Dương ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng, xin phép cô Lâm cho Ngỗi Tuyên nghỉ học. Cô đồng ý: "Trong lớp xảy ra chuyện như vậy, các học sinh cũng không thể tập trung học tiếp."
Sau đó cô Lâm quay về phòng học ổn định các học sinh khác.
Ngỗi Tuyên ngẩng đầu hỏi: "Trần Tiểu Dương không đuổi theo lớp phó sao?"
"Hai chân không chạy nhanh bằng bốn chân."
Ngỗi Tuyên không hiểu, Trần Dương đành giải thích tỉ mỉ: "Lớp phó bò bằng tứ chi nên chạy rất nhanh, anh có đuổi theo cũng không kịp."
"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Trần Dương nắm tay cô bé đi dạo trong sân trường, gặp một học sinh liền ngăn lại hỏi: "Xin hỏi trường học có mèo không? Bình thường chúng tập trung ở đâu?"
"Có. Chúng thường tụ tập ở bờ rào hàng cây trước căn tin." Đối phương còn thuận tiện chỉ đường cho hai người.
Trần Dương nói cám ơn rồi dẫn Ngỗi Tuyên đi đến đó, quả thật có rất nhiều mèo. Mèo cái và mấy con mèo nhỏ đang phơi nắng. Trong bầy mèo cái, hai người tìm thấy Đại Béo đang mơ mơ màng màng trong đó.
Trần Dương: "Béo, mau tỉnh."
Đại Béo đang trái ôm phải ấp, quả nhiên là người hạnh phúc nhất trong phân cục. Nó nghe tiếng Trần Dương bèn mở mắt ra, phát hiện cậu và phi cương mà nó ghét đang xoa xoa bụng nó, lập tức cả người nó cứng ngắt: "Trần Tiểu Dương, lập tức bảo con phi cương này cút đi thì chúng ta vẫn là bạn bè."
Trần Dương dừng xoa bụng mèo ú: "Béo, mày không thích Ngỗi Tuyên sao?"
Cô bé mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Đại Béo, nó thả lỏng cả người, tứ chi mở rộng: "Xoa đi." Nói thích thì cả đời này cũng đừng nghĩ, nhưng nó sợ.
Trần Dương hỏi tiếp: "Béo à, mày có thể giúp tao tìm một người không?" Cậu kể lại chuyện vừa xảy ra trong phòng học, miêu tả ngoại hình của lớp phó rồi nói: "Ngỗi Tuyên, giơ cái chân em vừa đá lớp phó cho Đại Béo ngửi, dễ tìm người."
Mèo mập chật vật chuyển động thân mình béo ú: "Cậu coi gia là chó à?"
"Nào có." Đương nhiên giờ phút này Trần Dương phải phủ nhận rồi.
"Tao coi mày là đồng nghiệp giỏi lần theo dấu vết, mỗi loài đều có thiên phú đặc biệt. Mà thiên phú của mày là truy tìm dấu vết."
Đại Béo cám ơn lời khen nhưng không hề do dự từ chối giúp đỡ. Trần Dương nói tiếp: "Vậy thôi, vậy mày ở đây chơi với Ngỗi Tuyên đi."
Anh chàng lập tức trở mình đứng lên: "Không cần ngửi mùi, gia biết người cậu muốn tìm. Lập tức xuất phát."
Ngỗi Tuyên nhìn chằm chằm theo thân mình linh hoạt của Đại Béo, như có điều suy nghĩ: "Quả nhiên là một quả bóng." Bên trong toàn là khí, nhẹ nhàng nhảy lên là có thể bay rất cao.
Cô bé hỏi: "Con mèo quỷ này vẫn ở trường học hả anh?"
"Gần đây nhiều học sinh cấp 2 gặp chuyện không hay nên mấy ngày trước, anh bảo Đại Béo đến các trường học theo dõi, xem có phát hiện được gì không, không ngờ nó chỉ lo "tán gái", còn thê thϊếp thành đàn."
Sau đó Trần Dương và Ngỗi Tuyên quay về phân cục, kể lại sự việc cho mọi người. Trương Cầu Đạo nói: "Em đề nghị nên thiến nó."
Đề nghị này được cánh đàn ông trong phân cục bỏ phiếu tán thành, quả nhiên ở phương diện nào đó, giống đực sẽ sinh ra tâm lý ghen ghét nhau.
Trần Dương giở tài liệu ra: "Bàn chuyện chính đi." Cậu đã in hình con quái vật lần trước Mao Tiểu Lỵ chụp được, hiện tại cũng đặt trên bàn: "Có ai biết thứ này không?"
Không ai trả lời, cậu hỏi tiếp: "Chú Mã, chú cũng không biết sao?"
Mã Sơn Phong lắc đầu: "Chú đã tra sách rồi, vẫn không tìm ra quái vật này, hình dạng, tập tính, tấn công thiếu nữ, cắn nuốt sinh khí, toàn bộ không tra được."
"Đưa tôi xem." Lục Tu Chi cầm tấm hình quái vật nhìn một lúc, hắn không chắc chắn lắm. Đúng lúc này Độ Sóc về đến, Lục Tu Chi đưa tấm ảnh cho hắn xem: "Nhìn xem có đúng là Quỷ Cô Thần không?"
Quỷ Cô Thần? Trần Dương nhìn Độ Sóc, người sau nhìn tấm hình xác nhận: "Đúng."
Mã Sơn Phong cầm lấy tấm ảnh: "Quỷ Cô Thần? Nói thật ngay từ đầu chú cũng tưởng là Quỷ Cô Thần, nhưng tay chân Quỷ Cô Thần giống như rồng hổ, mi như rắn, mắt như thuồng luồng. Quỷ Cô Thần giống con quái vật này ở điểm thân mình cao lớn ăn chính con của nó, còn lại không giống, quái vật có mắt kép của côn trùng, tay chân nó cũng giống rồng hổ nhưng nó không tự sinh con."
Vì đặc điểm cuối cùng nên ông loại trừ quái vật là Quỷ Cô Thần. Quỷ Cô Thần tức là Quỷ Mẫu. Trong "Kinh Thuật Dị" có ghi chép, Quỷ Mẫu cư ngụ ở Nam Hải vùng Thương Ngô, sáng sinh mười con, đến tối ăn sạch. Có rất nhiều truyền thiết về Quỷ Mẫu, trong đó được lưu truyền rộng rãi nhất là thuyết Phật Tổ cảm hóa Cửu Tử Quỷ Mẫu.
*Thương Ngô (chữ Hán giản thể: 苍梧县, bính âm: Cāngwú Xiàn, âm Hán Việt: Thương Ngô huyện) là một huyện thuộc địa cấp thị Ngô Châu, khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Cửu Tử Quỷ Mẫu khác Quỷ Cô Thần ở chỗ, người trước cực kỳ yêu thương con, cuối cùng được Phật Tổ cảm hóa thành một trong 20 hộ pháp. Còn Quỷ Cô Thần là hung thần, coi con nó là thức ăn bổ sung sức lực.
Trần Dương mở điện thoại tìm một bức thangka, sau đó đưa cho từng người xem: "Đây là "Tây Tạng trấn ma đồ", tương truyền Quỷ Cô Thần là La Sát Ma Mẫu Tây Tạng, Ma Mẫu chuyên làm điều ác, ăn thịt trẻ con. Thời Đường, công chúa Văn Thành dựa theo quẻ pháp xây dựng mười hai chùa miếu ở những vị trí quan trọng trên tứ chi của Ma Mẫu, gọi là mười hai Trấn Ma Tự."*Thangka (còn được viết là Tangka hay Thanka) là loại tranh vẽ (hay thêu) treo ở các tự viện hay nơi thờ Phật tại gia đình. Thangka chỉ những họa phẩm cuốn lại được. Điều này chỉ ra rằng Thangka rất tiện lợi cho các nhà sư mang đi đến những nơi hành lễ, mang từ tự viện này đến tự viện khác. Tiếng Tây Tạng từ "thang" có nghĩa là phẳng, do đó tranh Thangka là họa phẩm thực hiện trên mặt phẳng, có thể cuộn lại khi không cần trưng bày, nó được gọi là "tranh cuộn" là vì vậy. *Văn Thành công chúa (chữ Hán: 文成公主, 623 – 1 tháng 11, 680), được biết đến tại Thổ Phồn với tên gọi Giáp Mộc Tát Hán công chúa (甲木薩漢公主), là một công chúa nhà Đường, Hòa thân công chúa, cháu gái của hoàng đế Đường Thái Tông Lý Thế Dân. Công chúa là một đệ tử của Phật giáo và cùng với Vương hậu thứ nhất của Tùng Tán Cán Bố là công chúa Nepal, Xích Tôn công chúa (尺尊公主, Bhrikuti Devi), được cho là những người đã đưa Phật giáo vào Tây Tạng.
"Tây Tạng trấn ma đồ" miêu tả Ma Mẫu nằm ngửa, các vị trí quan trọng trên tứ chi được xây dựng các chùa miếu nổi danh ngày nay. Mười hai chùa miếu này được gọi là Trấn Ma Tự, dùng để trấn áp La Sát Ma Mẫu"Quỷ Cô Thần bị trấn áp, không thể rời đi càng không thể tự sinh con, bổ sung năng lực. Lẽ nào vì vậy mà nó dùng sinh khí của các thiếu nữ cung cấp dinh dưỡng cho quỷ con, sau đó ăn quỷ con bổ sung sức lực?"
Trần Dương nói xong cũng cảm thấy suy đoán này không đúng lắm. Chưa nói đến việc quái vật kia có phải là Quỷ Cô Thần hay La Sát Ma Mẫu hay không, riêng việc Ma Mẫu bị trấn áp ở Tây Tạng cũng chỉ là một truyền thuyết.
Cậu sờ sờ mũi, cất điện thoại đi: "Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện này nên thuận miệng nói ra thôi."
Độ Sóc bỗng lên tiếng: "La Sát Ma Mẫu không phải bị trấn áp ở Tây Tàng mà bị trấn áp ở chùa Đại Chiêu. Ban đầu nó ở Đường Hồ, trên Trấn Ma Đồ, vị trí trái tim của Ma Mẫu chính là trái tim thật sự của nó. Ma Mẫu là Quỷ Cô Thần ở Nam Hải Thương Ngô, vì ăn thịt trẻ con nên bị đánh đuổi, đào vong đến đất Tạng."*Chùa Đại Chiêu hay Jokhang (chữ Tạng: ཇོ་ཁང།, tiếng Trung: 大昭寺) còn được biết đến với các tên gọi Tu viện Qoikang, Jokang, đền Jokhang, Tu viện Jokhang và Zuglagkang (chữ Tạng: གཙུག་ལག་ཁང༌།; Wylie: gtsug-lag-khang; ZWPY: Zuglagkang hoặc Tsuklakang) là ngôi chùa Tạng truyền nằm tại quảng trường thuộc trung tâm phố cổ, thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Người Tây Tạng coi nó là ngôi đền linh thiêng và quan trọng nhất ở Tây Tạng. Ngôi chùa hiện được cai quản bởi nhưng họ chấp nhận tất cả các tín đồ của Phật giáo. Chùa này là sự pha trộn của thiết kế một Tịnh xá Ấn Độ với thiết kế Tây Tạng Nepal.
Trần Dương hỏi: "Vậy con quái vật đang tác quái, làm hại thiếu nữ kia đúng là Quỷ Cô Thần? Là Ma Mẫu Tây Tạng?"
"Ma Mẫu chỉ có một."
Ý của hắn là con quái vật này có thể là La Sát Ma Mẫu bị trấn áp ở chùa Đại Chiêu, hoặc chính là Ma Mẫu mới sinh ra. Trong trời đất chỉ cho phép một Ma Mẫu tồn tại, ngày sinh mười quỷ, còn được gọi là Vạn Quỷ Chi Mẫu.
Ngỗi Tuyên nghiêng đầu nói: "Tô Ni Ni từng nói là cổ hại người."
"Còn liên quan đến cổ sao?" Mao Tiểu Lỵ kinh ngạc nhìn ảnh chụp: "Thế nhưng những thiếu nữ này bị xem là khoang dinh dưỡng cung cấp cho tiểu quỷ, cũng giống như cổ chung nhỉ? Sinh khí cả người đều cấp cho quỷ con, quỷ con lớn lên rồi sinh ra, cuối cùng bị Ma Mẫu ăn mất bổ sung năng lượng."
______________
Lời tác giả:
Nhau thai cung cấp dinh dưỡng cho thai nhi, sau khi đứa con sinh ra thì nhau thai khô héo đi. Ở đây các thiếu nữ chính là nhau thai.