Trần Dương làm ổ trên sô pha mà đờ người ra, trên ti vi đang phát tin tai nạn chết người của Đổng Hồng. Độ Sóc đẩy cửa đi vào, lấy điều khiển trong tay cậu rồi choàng tay qua vai cạu nói: "Đang nghĩ gì vậy?" Hắn nhìn thoáng qua cổ tay cậu, không thấy sợi dây đỏ bèn hỏi: "Sợi dây mất rồi à?"
"Ừm." Trần Dương dựa vào lòng hắn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm ti vi như cũ. Cậu kể lại chuyện xảy ra ở Lệ Viên cho Độ Sóc nghe rồi nói: "Hiện tại đã rõ ràng mọi chân tướng nhưng em lại có cảm giác như sương mù dày đặc trước mặt. Đổng Hồng có sở thích ngược đãi, vốn là bị cha mẹ ảnh hưởng. Từ hành hạ mèo đến tấn công người, giá họa mèo ở Lệ Viên là mèo yêu. Từ bị oan hồn mèo báo thù đến bị sắt đâm thủng bụng. Nhân quả tuần hoàn, trước sau ăn khớp, thứ tự mạch lạc. Nhưng em lại thấy quá rõ ràng, quá trùng hợp."
"Nói rõ xem nào."
Trần Dương ngồi thẳng người, xếp bằng đối mặt với Độ Sóc, nói ra nghi ngờ trong lòng cậu: "Đầu tiên, vì sao Đổng Hồng lại cải trang mèo yêu tấn công người? Có thể giải thích là do lời đồn mèo bái nguyệt trong trường khiến rất nhiều người tin là có mèo yêu, vừa khéo hắn ghét mèo, thế là thuận nước đẩy thuyền giá họa cho mèo. Nhưng là hung thủ, không có lý do giả trang mèo yêu lấy lòng mọi người. Tạm không nói Đổng Hồng có biết rõ về sự tồn tại của mèo yêu hay không, nhưng chỉ cần tin tức mèo yêu tấn công người truyền ra thì chắc chắn quần chúng sẽ chú ý. Về điểm này có thể dùng suy nghĩ thích được chú ý của bọn tội phạm liên hoàn để giải thích, nhưng bình thường Đổng Hồng rất cẩn thận và khiêm tốn, sẽ không phạm lỗi ngu xuẩn như vậy."
"Hai là, ai đã đăng video Đổng Hồng hành hạ mèo lên mạng? Cảnh sát đã điều tra, Đổng Hồng cực kỳ cẩn thận, lúc trước hành hạ đến chết rất nhiều mèo đều xử lý sạch sẽ. Bọn họ điều tra nguồn đăng video thì phát hiện đó là một tài khoản nước ngoài. Hoặc là đối phương sợ Đổng Hồng trả thù, hoặc là có người muốn gϊếŧ Đổng Hồng. Nếu như em đoán không sai, em cảm thấy Đổng Hồng là từng bước bị dẫn vào thế chết."
"Ngoài ra, phân tích câu "nếu như hắn không gϊếŧ người thì người chết là hắn" của Mạnh Khê, và cả câu "đã cho hắn hai cơ hội" nữa, hai cơ hội là hai lần Đổng Hồng tấn công nữ sinh ở Lệ Viên, vừa khéo cả hai đều rất yêu mèo, bình thường hay đến Lệ Viên cho mèo ăn. Mèo trọng ân tình, thế nên mèo trong vườn sẽ cứu hai cô gái, dẫn đến việc hắn thất bại hai lần."
Nạn nhân đầu tiên đã tỉnh lại hôm qua, đối với các câu hỏi của phóng viên, câu trả lời của cô là mèo đã cứu cô. Bởi vậy mèo trả thù và mèo báo ân lại được bàn tán sôi nổi. Hơn nữa mèo bái nguyệt, thông minh như người làm Lệ Viên càng thêm thần bí, hiện tại Lệ Viên còn được gọi là Vườn Mèo. Mà trường học cũng không nóng lòng đuổi mèo trong trường càng làm mọi người tán thưởng.
"Ba là, nữ sinh thứ ba bị tấn công miêu tả Đổng Hồng dùng đao cương miêu trảo. Nhưng lúc đó mây đen che khuất mặt trăng, cô ta nói lần đầu tránh được nhưng di động rơi hỏng đèn chiều sáng, theo lý thì trong bóng tối sẽ không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Em nhớ lúc bọn em chạy đến, cô ta hoảng sợ quá độ, cho đến khi Đổng Hồng bị đưa lên xe cứu thương cũng không liếc nhìn hắn một cái. Vậy làm sao cô ta biết hung thủ dùng đao cương miêu trải?"
"Tổng kết lại, em có suy đoán gì?"
Trần Dương cau chặt lông mày, hơi do dự nói: "Em chỉ e là em nghĩ quá nhiều."
Độ Sóc nhìn cậu thật sâu rồi kéo cậu ôm vào lòng, sau đó hắn đặt cằm lên đầu cậu, vỗ nhè nhẹ lên lưng nói: "Dương Dương của anh còn thông minh hơn anh nghĩ rất nhiều, trực giác thật nhạy bén. Anh tin vào trực giác của em, cứ nói ra đi."
"Giả thuyết Đổng Hồng làm tất cả mọi việc là do có người sai khiến, từ hành hạ mèo đến tấn công người... Nhưng nếu là vậy thì vẫn còn một điểm không rõ. Nếu như Đổng Hồng hành hạ mèo là do thích ngược đãi, vậy tại sao khi tấn công con người, hắn lại dùng đòn trí mạng mà không hành hạ người ta từ từ đến chết? Ngoài ra, giả thuyết đặt ra là Đổng Hồng bị người khác dẫn dắt, đến cuối cùng bắt đầu gϊếŧ người, nhưng hai cơ hội đều thất bại nên lần thứ ba bị đưa vào thế chết. Hay là ngay từ đầu đã có người muốn đưa Đổng Hồng vào chỗ chết mới bảo hắn tấn công hai nữ sinh ở Lệ Viên, để mèo vừa lúc cứu người. Vậy là, có phải ngay từ đầu người kia đã muốn Đổng Hồng phải chết?"
Trần Dương bị chính giả thuyết của cậu hù sợ, nếu như ngay từ đầu, mục đích của người kia đã là gϊếŧ Đổng Hồng, từng bước sắp đặt các nước cờ khiến Đổng Hồng tự đi vào đường chết, thì dù sau này Đổng Hồng có kết cục như thế nào cũng là tự làm tự chịu, sợ rằng âm tào địa phủ cũng bị qua mặt khi thẩm vấn Đổng Hồng. Nếu đúng là vậy, Đổng Hồng quả nhiên là bị chơi đến chết, kẻ đứng sau màn thật khiến người ta sởn tóc gáy.
Trần Dương nói nhỏ: "Nếu như cơ hội thứ ba kia cũng là một trò đùa thì thật đáng sợ."
Ánh mắt Độ Sóc không rõ cảm xúc: "Suy đoán của em không phải không có lý. Mạnh Khê dẫn em đi mục đích là để Đổng Hồng hành động, đây là bước thứ nhất. Bước thứ hai chính là lấy pháp khí – sợi dây đỏ của em. Có người đang nhắm vào em."
"Em vốn cũng có suy đoán như vậy. Nhưng đối phương lấy sợi dây đỏ thì có ích gì?"
"Có lẽ hắn nghĩ đó là pháp khí của em."
"Thật à?" Cậu kinh ngạc: "Giới thiên sư có người dùng dây đỏ làm pháp khí sao?"
Độ Sóc trả lời: "Pháp Thằng." Lời ít ý nhiều, giới thiên sư có một loại pháp khí trông giống như dây thừng, còn được gọi là Tịnh Tiên. Dùng dây thừng bện thành Tịnh Tiên, đầu dây giống như đầu rắn, sơn đỏ vẽ hình bát quái. Là Pháp Thằng diệt ma của Đạo giáo.
Trần Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tuy sợi dây đỏ của cậu hoàn toàn khác với Pháp Thằng, nhưng nếu đối phương cho rằng nó quan trọng, dùng trăm phương nghìn kế cướp nó thì cứ để cho hắn lấy. Cậu đi đến ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ, trong đó có hơn mười sợi dây đỏ, Trần Dương lấy một sợi rồi xỏ đồng tiền cổ vào, cuối cùng đeo lên cổ tay.
Pháp khí của cậu không phải là sợi dây đỏ mà là đồng tiền cổ. Đồng tiền này cũng không sang trọng quý báu gì, chỉ là tiền được sử dụng ở Ba Thục thôi, nhiều lần được sử dụng như pháp khí của Vu trưởng Vu tộc. Đời đời tương truyền, sau này cụ Vu tặng lại cho cậu. Vậy nên đồng tiền cổ mới đúng là pháp khí của Trần Dương, cũng có thể nói là pháp khí của sư tổ Vu tộc, sợi dây đỏ chỉ hấp thụ dương khí và pháp lực trên đồng tiền, thay dây khác lúc nào cũng được.
Trần Dương đi qua hôn lên môi Độ Sóc: "Mong là em chỉ nghĩ nhiều mà thôi."
"Không ai có thể tính kế em." Hắn ôm lấy cậu.
Trần Dương mặt mày rạng rỡ, cậu thật thích Độ Sóc tỏ thái độ bảo vệ, quyết không cho bất kỳ người hay quỷ nào làm tổn thương cậu. Điều này làm cậu cảm thấy an tâm, thể xác và tinh thần đều cực kỳ tín nhiệm hắn, khát vọng có hắn, yêu hắn.
"Cám ơn anh."
Mao Tiểu Lỵ là người đầu tiên phát hiện cổ tay Trần Dương lại đeo sợi dây đỏ, cô kinh ngạc hỏi: "Anh tìm được sợi dây rồi à?"
"Không có, anh đổi cái khác." Cậu lắc lắc tay.
"Pháp khí cũng đổi được sao?" Trương Cầu Đạo đi ngang qua, nghe vậy hiếu kỳ hỏi. Pháp khí của thiên sư cần dùng thuần thục quen tay, đồng thời phải có đủ pháp lực. Vậy nên thiên sư không dễ có được pháp khí, càng không dễ đổi cái khác.
Trần Dương nói: "Anh có cả một ngăn tủ để thay luôn."
Mao Tiểu Lỵ kinh hoàng, cảm giác bản thân và Trần Dương không phải là người cùng giới thiên sư. Trương Cầu Đạo liếc cô một cái, gật đầu đồng ý: "Đúng là không phải. Cô là tay mơ, cục trưởng Trần là cấp bậc đại sư."
Mao Tiểu Lỵ lầm bầm: "Với thiên phú của tôi, mỗi ngày cố gắng một chút, chỉ cần nửa phút là treo anh lên đánh."
Trương Cầu Đạo cười nhạt: "Tôi chờ."
Mao Tiểu Lỵ chỉ nói vậy mà thôi, cô nàng vẫn còn chưa giác ngộ. Tuy có thiên phú nhưng cũng lãng phí thiên phú. Hiện tại Trần Dương không lo lắng cho cô nữa, thậm chí không đốc thúc, mặc cô nàng vui vẻ vẽ bùa đào hoa, bùa đổi vận bán lấy tiền. Vì Mã Sơn Phong đã nói với cậu: "Người nhà họ Mao đều rất kỳ quái, uổng phí thiên phú, không làm việc đàng hoàng. Cần để bọn họ tự giác ngộ. Cha của Mao Tiểu Lỵ, Mao đạo trưởng đến ba mươi còn không thể thụ lục. Năm ba mươi đột nhiên ngộ ra, mất mười năm nhảy lên cấp hai Tam Động Ngũ Lôi. Nếu không phải không đủ công đức, có khả năng ông ta đã lên Thượng Thanh, sau đó thăng thiên luôn rồi. Hiện tại đạo hạnh cao thâm, pháp lực thâm hậu, là chưởng môn phái Mao Sơn. Mấy người nhà họ Mao cũng thế, mỗi đời đều phải chờ bọn họ tự giác ngộ."
Mã Sơn Phong bưng trà chậm rì rì đi ra khỏi phòng làm việc: "Có đơn hàng mới."
Mọi người nhìn qua, ông vẫn từ từ uống trà xong mới lên tiếng: "Đơn hàng hai sao, có gia đình bị tà ma xâm hại, hai đứa bé trong nhà tử vong. Vợ và mẹ vợ chủ nhà bị bệnh nặng, hiện giờ trong nhà bị tà ma tác quái. Ai nhận vụ này, thù lao 3 triệu."
Mao Tiểu Lỵ không đi: "Phòng Ước Nguyện cạnh trạnh với em dọn đi rồi, em phải đến trường phát triển việc kinh doanh."
Khấu Tuyên Linh lắc đầu: "Tôi không đi, tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày."
Trần Dương cũng từ chối: "Anh Độ khó khăn lắm mới được nghỉ, tôi ở với anh ấy."
Cuối cùng còn lại Trương Cầu Đạo, hắn nghĩ bản thân đã một tháng không nhận vụ nào, vì vậy gật đầu đồng ý: "Tôi nhận."
Giải quyết xong chuyện nhận đơn hàng, Khấu Tuyên Linh bỗng nói: "Bên ngoài có một con mèo mun béo ú, không biết đến tìm ai? Có ai biết không?" Mao Tiểu Lỵ chạy ra cửa nhìn, sau đó quay đầu nhìn Trần Dương: "Anh Trần, là Đại Béo."
Đại Béo giống như một núi thịt ngồi trên bàn, mọi người trong phân cục đều tập trung vây quanh nó, đồng loạt nhìn chằm chằm vào nó. Khấu Tuyên Linh nói: "Nó quá béo đúng không? Ít nhất 50 cân." Hắn nói xong còn tiện tay xoa xoa đống mỡ trên bụng Đại Béo.
Đại Béo chụp xuống tay Khấu Tuyên Linh, ngậm cái bìa cứng để trước ngực. Trên đó viết ba chữ liêu xiêu: "Bốn mươi cân!"
Trần Dương: "Đại Béo, thì ra không chỉ có một người đoán sai cân nặng của mày." Nếu không sao lại viết sẵn "bốn mươi cân" để cãi lại?
Đại Béo lườm trắng mắt, thay cái bìa khác: "A Ni!"
Trần Dương lại nói: "Mày muốn theo đuổi con mèo cái tên A Ni hả?"
Đại Béo lại đổi cái bìa khác: "Gọi là A Ni!"
"Đại Béo, ăn cá rán không?"
Đại Béo ném hết tất cả bìa cứng nhỏ và tôn nghiêm, để cho tất cả mọi người trong phân cục sờ thoải mái, còn nó thì bình tĩnh ăn cá rán. Mao Tiểu Lỵ thích thú vuốt ve nó: "Em nói cho mọi người biết, Đại Béo rất nổi tiếng đó, rất đông người đến căn tin muốn bắt Đại Béo, thế là nó không đến căn tin nữa, không ai cho ăn. Vậy nên hôm nay nó mới đến phân cục ăn ké nè, chậc chậc, thịt mỡ thật mềm, thật thoải mái."
Đại Béo ăn cá xong lập tức lật mặt như lật bánh tráng không thèm nhận người, ai cũng bị ghét bỏ. Ngạo mạn như hoàng đế, thế mà vừa ngửi được mùi của Độ Sóc là xù lông lên, nhanh chóng chạy mất không thấy tăm hơi. Nhưng hôm sau, đến giờ cơm tối, trên bàn trong phân cục lại có một núi thịt bán thân ăn cá.
Đương nhiên Đại Béo đều chọn lúc Độ Sóc không có ở đó mới tới, lúc nào phát hiện Độ Sóc không ở đó thì khôi phục bản tính ngang ngược. Hắn vừa xuất hiện là nó lại chụp đuôi bỏ chạy. Lâu dần mọi người đều biết Đại Béo sợ nhất là Độ Sóc. Đương nhiên hắn cũng biết đến sự tồn tại của Đại Béo, nhưng dù không thích mèo hắn cũng không đến mức chịu đựng không nổi. Chỉ cần con mèo quỷ đó đừng xuất hiện trước mắt hắn là được.
Cũng may không ai có ý định nuôi Đại Béo, nó cũng không muốn ở lại phân cục. Đại Béo đã quen tự do, không ở chỗ nào cố định, ngoại trừ Từ A Ni, nó sẽ không nhận ai là chủ nhân nữa. Mà trong mắt mọi người ở phân cục, Đại Béo mở linh trí càng giống bạn bè của họ, thế nên nó đi hay ở thì tùy ý.
Trương Cầu Đạo đi đến nhà khách hàng, vừa vào cửa hắn đã phát hiện âm khí lượn lờ khắp nơi, rõ ràng là tà mà xâm nhập vào nhà, hại tính mạng con người. Chủ nhà họ Tiền, lúc này hắn đang buồn bã đau thương nói: "Không biết tôi chọc phải tà ma gì, chúng đã hại chết hai đứa con của tôi, bây giờ còn muốn hại vợ và mẹ vợ của tôi. Có phải chờ họ chết rồi thì đến lượt tôi không?!"
Tiền tiên sinh rất kích động, Trương Cầu Đạo nói: "Tiền tiên sinh, xin bình tĩnh, chuyện đã xảy ra không thể cứu chữa. Chuyện chưa xảy ra thì phải tận lực ngăn cản, tôi đi tìm tà ma trước."
Tiền tiên sinh nói: "Mời Trương thiên sư."
Trương Cầu Đạo cầm la bàn, kim la bàn bị từ trường ảnh hưởng bắt đầu quay loạn xạ, dần dần ổn định chỉ về một hướng. Trương Cầu Đạo đi về phía trước, kim la bàn lại xoay, chỉ vào một căn phòng. Hắn lên tiếng hỏi: "Tiền tiên sinh, đây là phòng ngủ của ai?"
"Phòng của mẹ vợ tôi."
"Có thể mở cửa không?"
"Được." Tiền tiên sinh vội vã mở cửa rồi nói: "Vợ và mẹ vợ tôi bệnh nặng, tôi đã đưa hai người đến bệnh viện. Vốn nghĩ là bệnh thường thôi, không ngờ lại là gặp phải tà ma."
Trương Cầu Đạo đi vào phòng ngủ, hắn nghe thế bèn hỏi: "Sao anh biết là tà ma?"
"Haiz, tôi có một người bạn làm ăn tin mấy thứ này lắm, hắn nghe nói nhà tôi gặp chuyện không may bèn đến xem, vừa đến liền nói nhà tôi bị tà ma xâm nhập. Sau đó hắn bảo tôi mời thiên sư, tôi vốn không tin, nếu không phải vợ và mẹ vợ tôi bệnh nặng, ngay cả hai đứa con đều bị... hại chết." Vẻ mặt Tiền tiên sinh trở nên đau khổ, rất tự trách nói: "Là lỗi của tôi. Nếu như ngay từ đầu tôi nghe lời vợ tôi thì tốt rồi, tôi cứ nghĩ không phải là chuyện gì to tát, chỉ lo bận rộn làm ăn kinh doanh, bận đến nỗi không thể gặp con tôi lần cuối... Tôi..."
Trương Cầu Đạo an ủi hắn vài câu rồi đi vào phòng, phát hiện kim la bàn đang chuyển động không ngừng. Hắn ngẩng đầu nhìn bàn thờ Phật, trên đó có một pho tượng Bồ Tát điêu khắc bằng gỗ. Hắn đi đến gần cầm pho tượng xuống.
Tiền tiên sinh đi đến nói: "Mẹ vợ tôi tin Phật, cực kỳ thành tâm. Bức tượng Bồ Tát bằng gỗ này là bà đặc biệt mời người điêu khắc khai quang, ngày đêm thờ cúng. Trương thiên sư, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"
*Khai: mở ra, mở đầu, mở mang, bắt đầu.
Quang: sáng.
Khai Quang: là lễ dâng cúng Đức Phật ( Khai Quang còn có nghĩa là Lễ Điểm Nhãn cho tượng Thần, Phật. Cũng có một số quan niệm hòa đồng cùng lễ Hô Thần Nhập Tượng).
Điểm Nhãn: là lễ vẽ con mắt Phật.
Tóm lại, Khai Quang là khai mắt cho tượng Phật. Khi vẽ xong 1 tượng Phật quan âm, khi tạo xong một cốt Phật, trước khi thờ phụng, người ta làm lễ, niệm kinh, đọc Chú và điểm vào cặp mắt Phật, ấy là lễ Khai Quang. Cũng gọi là lễ Khai Quang Điểm Nhãn ( Khi một tượng Phật được đắp và tô vẽ xong, mang tượng Phật đặt đúng vị trí rồi lựa ngày tổ chức lễ Khai Quang Điểm Nhãn cho tượng Phật, sau đó mới bắt đầu thờ cúng tượng Phật)
Trương Cầu Đạo cầm bức tượng xuống, mở tấm gỗ phía sau ra, lộ ra bên trong trống không: "Vấn đề rất lớn."
Tiền tiên sinh nghe vậy biến sắc: "Là sao? Lẽ nào người thợ tạc tượng lợi dụng mẹ vợ tôi, hãm hại Tiền gia?" Vẻ mặt hắn cực kỳ tức giận: "Chắc chắn là đối thủ làm ăn rồi, muốn hại thì hại tôi này, sao lại hại người nhà của tôi?"
"Bản thân bức tượng không có vấn đề gì, vấn đề chính là trái tim bên trong."
Gương mặt Trương Cầu Đạo rất nghiêm túc nói: "Mọi người thả rắn hay rùa làm linh vật vào trong à? Thả vào lúc vẫn còn sống?"
Tiền tiên sinh sửng sốt: "Không... không đúng sao? Mẹ vợ tôi nói tượng gỗ vô linh, nếu như thờ cúng dễ bị nghiệt súc chiếm lấy, hại cả nhà chúng tôi. Vậy nên bức tượng không có trái tim, sau đó thả linh vật vào trong. Mượn khí để Bồ Tát sống lại, ngày đêm thờ cúng, phù hộ Tiền gia."
"Hoang đường! Bồ Tát đại từ đại bi, sao lại sát sinh? Lúc thợ điêu khắc hoàn thành bức tượng sẽ mở một lỗ sau lưng, làm tượng rỗng ruột. Sau đó đưa bức tượng đến chùa khai quang, pháp sư đặt pháp khí vào trong bức tượng, bùa chú làm linh vật. Không phải là lấy vật còn sống làm linh vật, thủ đoạn này rõ ràng là tà thuật. Mọi người không phải khai quang mà là dẫn nghiệt súc đến, chính mình nuôi nghiệt súc ác linh!"
Tiền tiên sinh sợ hãi, gương mặt trắng bệch, dù thế nào hắn cũng không ngờ, người hại chết hai đứa con của hắn lại là mẹ vợ vô tri chỉ thành tâm kính Phật. Trong lòng hắn khó tránh khỏi sinh ra oán giận, nhưng dù giận vẫn phải cứu hai người đang bị Tà Bồ Tát quấn thân.
"Trương thiên sư, bây giờ phải làm sao? Có thể nhanh chóng giải quyết Tà Bồ Tát không?"
"Dẫn nó ra."
"Dẫn, dẫn ra?"
"Hiện tại nó chiếm lấy bức tượng, lại được thờ cúng nhang đèn, nghiễm nhiên thành một pho tượng tà thần. Tà thần mà lẩn trốn thì tôi cũng không bắt được, trừ phi dẫn nó ra, người dẫn dụ tốt nhất chính là anh."
"Tôi? Làm thế nào? Nó có gϊếŧ tôi không?"
"Nó vốn muốn gϊếŧ anh. Dù được thờ cúng thì tà thần cũng sẽ không cảm kích anh, trái lại bởi vì mọi người gϊếŧ nó mà nó sẽ oán hận mọi người, hại chết mọi người." Trương Cầu Đạo bước ra khỏi phòng ngủ: "Bên trong tượng gỗ có rắn, rắn thường săn mồi về đêm, nó đã xem cả căn nhà là hang ổ của nó, buổi tối chắc chắn sẽ bò ra. Bây giờ anh ra chợ mua mấy con ếch nuôi, rắn thích ăn ếch, nó sẽ không bỏ qua mỹ thực."
"Mua xong ếch xanh, anh cứ ngồi trong phòng khách chờ. Tôi ở trong phòng ngủ, nếu có gì dị thường thì anh cứ nắm sợi dây đỏ, đầu dây bên kia có cột một cái chuông đồng, tôi sẽ đi ra thu phục nghiệt súc."
"Nếu như nó không ăn ếch trước mà gϊếŧ tôi thì sao?"
"Sẽ không. Dù nghiệt súc được thờ cúng nhưng vẫn là nghiệt súc không có linh trí chỉ biết ăn." Trương Cầu Đạo thấy Tiền tiên sinh vẫn lo sợ bèn đưa cho hắn một lá bùa Ngũ Lôi và bùa che giấu hơi thở: "Chỉ cần anh không mở miệng nói chuyện, cũng không có mùi, nghiệt súc sẽ không nhận ra anh."
Tiền tiên sinh nhận lá bùa rồi cảm ơn.
"Cuối cùng, lấy hương tro trên bàn thờ đổ ra sàn nhà trong phòng khách, có thể thấy tung tích của nó. Còn nữa, mua một ít bột Hùng Hoàng và rượu Hùng Hoàng."
Tiền tiên sinh dựa theo lời của Trương Cầu Đạo, mua ếch xanh cột chân lại để trong phòng khách, sau đó hắn ngồi một mình trong phòng chờ tà ma xuất hiện.
Phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, tiếng đồng đồ tích tắc vang lên vô cùng rõ ràng. Rất nhanh đến 10 giờ tối, cửa phòng ngủ của mẹ vợ Tiền tiên sinh từ từ mở ra, phát ra tiếng "két", trong đêm khuya yên tĩnh nghe cực kỳ khủng bố.
Tiền tiên sinh nắm chặt sợi dây đỏ, không dám thở mạnh, khóe mắt liếc nhìn nhưng không thấy bất cứ vật gì xuất hiện. Hắn vừa định thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện tàn tro trên nền nhà xuất hiện những vết như một sợi dây dài, giống như có rắn bò lên lưu lại dấu vết.
Tiền tiên sinh căng thẳng nuốt nước bọt một cái, nhìn thấy thứ kia bò đến chân hắn. Dường như nó nhận thấy không thích hợp nên dừng lại thăm dò. Cố tình hắn lại không thấy gì hết, chỉ có thể tự tưởng tượng có một đầu rắn thối rữa đang dừng ngay trước mặt thăm dò. Hắn cảm nhận được ống quần bị lay động, xúc cảm dính dính trơn ướt.
May mà ngay lúc đó, ếch xanh bỗng kêu lên hấp dẫn vật kia bò về phía đó. Tiền tiên sinh thở phào nhẹ nhõm. Hắn trông thấy ếch xanh bị thứ không nhìn thấy kia nuốt trọn, vì vậy hắn cẩn thận kéo sợi dây đỏ nhưng lại không có tiếng động nào vang lên. Tiền tiên sinh lại dùng sức kéo vài cái, vẫn như cũ, càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn quay đầu qua thì phát hiện sợi dây đỏ đã sớm bị đứt. Hắn tranh thủ thời gian đứng lên muốn đi nhặt đầu dây kia, ai ngờ không để ý va vào bàn, phát ra tiếng động thật lớn.
"Shh!"
Tiền tiên sinh hít một hơi, cả người cứng ngắt, sau lưng lạnh buốt. Hắn không dám quay đầu mà nhào tới nhặt sợi dây, thứ kia bò nhanh tới siết lấy cổ hắn. Tiền tiên sinh trợn trắng mắt, nắm sợi dây cố sức giật mạnh nhiều lần, trong phòng ngủ vang lên tiếng chuông. Ngay sau đó Trương Cầu Đạo xông ra, cầm bột Hùng Hoàng rắc lên người Tiền tiên sinh, ép lui thứ kia.
Nghiệt súc bị dính bột Hùng Hoàng hiện nguyên hình, là một con rắn dài một mét màu đen đã thối rữa từ lâu lộ ra cả xương trắng. Nó dính bột Hùng Hoàng, cả người không còn chút sức lực nào, Trương Cầu Đạo cầm kiếm trảm tà của hắn chặn đường đi của nó.
Trương Cầu Đạo bỏ rắn vào vò rượu Hùng Hoàng, ngón trỏ tay phải kẹp lá bùa, nhoáng cái châm lửa đốt ném vào vò rượu rồi nhanh chóng đậy lại. Hắn nhảy lộn ngược ra sau mấy bước, vò rượu nổ tung trên không, rượu rơi xuống mà nghiệt súc bên trong cũng đã chết cháy, hòa tan trong rượu.
Trương Cầu Đạo thu kiếm, nói với Tiền tiên sinh: "Giải quyết xong. Còn bức tượng gỗ kia, anh muốn tự mang đến miếu cho cao tăng tinh lọc hay để tôi mang đi?"
"Ngài mang đi."
"Được." Trương Cầu Đạo gật đầu, nhận thù lao rồi mang bức tượng gỗ đi: "Sau này bái Phật, Bồ Tát hay thần linh gì thì nhớ đến chùa miếu chính quy thỉnh khai quang."
Tiền tiên sinh liên tục gật đầu vâng dạ, cung kính tiễn Trương Cầu Đạo đi. Sau đó hắn nhận được điện thoại từ bệnh viện, thông báo vợ và mẹ vợ vốn hôn mê trên giường bệnh đã tỉnh lại, hắn hưng phấn lái xe đến bệnh viện. Tiền tiên sinh đến nơi, trông thấy vợ hắn nằm trên phòng bệnh. Tiền tiên sinh an ủi người vợ đau khổ vì mất con, sau đó kể rõ sự tình cho cô biết.
"Thì ra là nghiệt súc ở trong tượng Bồ Tát của mẹ, vốn nên trải qua niệm kinh, yểm bùa, pháp khí thanh tẩy mới được, mà chúng ta lại coi đó là linh vật mà thờ cúng. Ngày đêm thờ cúng, chính mình nuôi nghiệt súc hại chết người nhà." Tiền tiên sinh thở dài: "Con cái sau này sẽ có, nhưng đừng trách mẹ, cũng đừng cho mẹ biết. Mẹ già rồi không chịu nổi tin dữ."
Vợ của Tiền tiên sinh đau đớn khôn cùng, nhào vào lòng hắn khóc lóc, kể lể bản thân không ngăn cản hành vi ngu muội của mẹ, hại chết hai đứa con. Cô tự trách bản thân không thôi.
Ngoài phòng bệnh, bà cụ ngoài ý muốn biết được chân tướng đã rơi lệ đầy mặt, hộ sĩ cúi người hỏi: "Bà Lý, còn đi vào không?"
Bà lão lắc đầu, ý bảo rời đi. Bà đi đến trước cửa sổ ngoài hành lang thì dừng lại nói với hộ sĩ: "Cô đi... mua cháo cho con gái tôi đi."
"Vâng." Hộ sĩ để bà ở đó rồi rời đi.
Bà lão đứng từ tầng bảy nhìn xuống, cố gắng chống đỡ cơ thể yếu đuối, nước mắt rơi không ngừng. Bà già rồi mà hồ đồ, tin Tà Bồ Tát sát sinh kia, hại chết cháu trai cháu gái, còn làm hại con gái mà bà yêu thương bệnh nặng. Sống chỉ hại người hại mình, vậy thì không cần sống nữa.
"Á! Có người nhảy lầu!"
Tiền tiên sinh cả kinh, vỗ vỗ lên tay vợ nói: "Anh đi xem."
Hắn khỏi phòng bệnh, chen vào đám đông tụ tập trước cửa sổ nhìn xuống, phát hiện dưới đất có rất nhiều người vây quanh, nghe nói là một bà lão nhảy lầu tự sát, không biết lý do là gì. Tiền tiên sinh quay lại nói cho vợ nghe, cô bình tĩnh nói: "Em muốn ăn cháo, anh đi mua giúp em được không?"
Tiền tiên sinh gật đầu, đi ra ngoài mua cháo.
Vợ hắn bỗng bụm mặt đau đớn, cô không giống chồng nhiều năm ra ngoài dốc sức làm việc, cô chỉ ở nhà với mẹ và hai đứa con sinh đôi, tình cảm mẹ con rất tốt. Cô xem đó là trụ cột tinh thần, giờ hai đứa con chết rồi, thế giới của cô cũng sụp đổ.
Lúc Tiền tiên sinh đi ra khỏi phòng, cô cũng đi ra theo. Cô biết người vừa nhảy lầu tự sát chính là mẹ cô, cô vừa cảm thấy đau đớn lại vừa cảm thấy khuây khoả. Đó là mẹ của cô, cũng là kẻ hại chết con cô.
Cô không thể chịu đựng nổi, từ cửa sổ nhảy xuống đất.
Tiền tiên sinh đi đến đầu cầu thang thì gặp hộ sĩ mua cháo trở về, hắn nghe hộ sĩ nói xong, bỗng nhận ra bà lão nhảy lầu chính là mẹ vợ hắn. Hắn vội vã chạy về phòng bệnh, không thấy vợ hắn đâu nhưng lại thấy mọi người dùng ánh mắt thông cảm nhìn hắn.
Tiền tiên sinh mất con trai con gái, vợ và mẹ vợ, thành một người cô đơn. Dưới ánh mắt thông cảm của mọi người, hắn lo liệu hậu sự cho người thân rồi thất hồn lạc phách về nhà.
Sau khi đóng cửa, nhìn phòng khách từng ồn ào náo nhiệt khi vợ con còn sống nay trống rỗng, hai mắt đờ đẫn của Tiền tiên sinh dần hiện lên ý cười, gương mặt chết lặng từ từ trở nên vui sướиɠ.
________________
Em nó có cả ngăn tủ dây đỏ, mất cái này còn cái khác. Mà có mất đồng tiền cổ thì anh sẽ kiếm cái khác cho em, lo gì.