Lúc Khấu Tuyên Linh đi ra liền thấy Độ Sóc và Trần Dương đang ngọt ngọt ngào ngào, hai người còn bày vẻ mặt chính trực không hề tự giác. Hắn im lặng trong chốc lát rồi ôm bức họa sư tổ bỏ đi: "Tôi qua phòng bên tá túc."
Trần Dương nói: "Anh có chìa khóa không?"
"Khâu Thịnh Mẫn sẽ mở cửa." Khấu Tuyên Linh khoát khoát tay, cũng không quay đầu mà đi thẳng ra cửa, qua kế bên gõ cửa phòng chị em họ Khâu.
Chỉ cần có sư tổ bên cạnh, hắn sẽ không cảm thấy cô đơn. Vậy nên Trần Dương cũng không để bụng, quay đầu tiếp tục kể cho Độ Sóc nghe những chuyện xảy ra hai ngày nay. Độ Sóc yên tĩnh nghe, cuối cùng cậu nói: "Em, Khấu Tuyên Linh và Khâu Thịnh Mẫn đều có cái thẻ màu đỏ, đêm nay phải chơi trò "số bậc thang". Chuyện cọc Ngự Quỷ giao cho anh, đúng rồi, ở đây còn có cô hồn dã quỷ thích giả trang thành âm binh qua đường."
Độ Sóc nói: "Phá hủy cọc Ngự Quỷ, gọi Thành Hoàng đến bắt tất cả cô hồn dã quỷ đi. Không cần phải chơi trò gọi quỷ này."
Trần Dương lắc đầu nói: "Em trông thấy rất nhiều hài cốt ở bãi đất trống, có lẽ đã chết rất nhiều năm. Quỷ Môn Trận vây quỷ hồn, dễ dưỡng thành ác quỷ hung thần, em không chơi cũng không sao nhưng không thể bảo đảm sự an toàn của mấy học sinh khác."
"Tự tạo nghiệt." Nhắc đến sinh mạng những người khác, Độ Sóc luôn hờ hững.
"Chủ mưu hại chết cô Bạch Nhan đa số bị gϊếŧ hết rồi, còn lại là những người bàng quan bị giận chó đánh mèo mà tàn sát, cũng qua rồi." Trần Dương không tán đồng Bạch Nhan tàn sát, thơ ơ lạnh nhạt là sai nhưng không phải là tội đáng chết.
"Huống hồ gϊếŧ nhiều người vô tội như vậy, Bạch Nhan cũng phải gánh tội nghiệt."
Âm tào cũng có pháp luật, thẩm tra hồn phách của con người, tính toán ưu khuyết điểm, từ đó phán xét những năm tháng tiếp theo sẽ như thế nào. Cho đến khi tính hết mới thôi, linh hồn có tội bị áp giải đến Phong Đô thẩm vấn và phán quyết. Tự tạo sát nghiệt, trả hết thù oán thì còn lại là tội nghiệt. Sau khi báo thù xong sẽ phải chuộc tội vì bản thân phạm sát nghiệt, bởi vậy Bạch Nhan gϊếŧ càng nhiều người thì tội nghiệt sẽ càng nặng. Nếu như địa phủ áp giải đến Phong Đô, sợ là cô sẽ phải bị trừng phạt để chuộc tội.
Độ Sóc chỉ xét xử tội nghiệt, chỉ cần không liên quan đến Phong Đô, còn lại đều không quản. Chẳng qua dù hắn mặc kệ, âm ty, quỷ đế vẫn phải quản, dù sao không phải ai cũng giống như Độ Sóc là thần linh bẩm sinh, vậy nên họ phải tra xét những chuyện bất bình ở nhân gian.
"Ừm." Độ Sóc kề sát lại gần cắn lên cổ Trần Dương một cái, đến khi xuất hiện dấu răng mới nhả ra, chậm rãi liếʍ láp: "Tùy em."
Cậu lập tức vui vẻ, ngồi trên người Độ Sóc đẩy hắn ra: "Ngứa, đừng liếʍ." Hắn không thèm để ý, giữ tay cậu lại tiếp tục liếʍ xuống.
"Đừng liếʍ nữa, tối nay còn phải ra ngoài."
Độ Sóc ngước mắt, cắn lên hai cánh môi của cậu: "Vậy anh chỉ hôn Dương Dương thôi."
Trời chạng vạng Trần Dương mới ra khỏi phòng, bước chân không vững, gương mặt đỏ hồng, hai mắt vẫn còn hơi nước, người hiểu ý liếc nhìn một cái là biết chuyện gì đã xảy ra. Ai không tinh ý thì cho là cậu vừa ngủ dậy. Ví dụ như chị em họ Khâu, cứ liếc mắt nhìn Độ Sóc và Trần Dương cho đến khi cậu giới thiệu hắn là nửa kia của cậu, hai người mới hiểu ra. Thế mà Khấu Tuyên Linh thấy vậy vẫn bình tĩnh, lúc đi xuống căn tin ăn cơm còn cảm thán: "Buổi chiều tôi bận vái lạy sư tổ, cầu sư tổ phù hộ tối nay tôi phát huy mạnh hơn bình thường, không giống hai người nghỉ ngơi thật tốt, lát tôi phải về phòng ngủ bù hai tiếng mới được. Đến giờ nhớ gọi tôi."
Ánh mắt quái dị của chị em họ Khâu từ cặp chồng chồng kia dời qua người Khấu Tuyên Linh, hỏi hắn lẽ nào không biết quan hệ của hai người kia sao? Khấu Tuyên Linh gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn bình thường, còn nhắc nhở Trần Dương chân đi không vững, mau hồi phục cho nhanh.
Trần Dương sắp vùi mặt vào bát cơm luôn rồi, tay phải thì ngắt véo Độ Sóc dưới bàn. Tuy vừa nãy hai người không có làm toàn bộ nhưng cũng đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Độ Sóc vẫn bình tĩnh thong dong, bị véo đau cũng không nói một câu, chờ vợ yêu xả giận xong sẽ dỗ dành vài câu. Không thể làm gì Trần Dương nhưng với Khấu Tuyên Linh thì hắn không kiêng dè gì, bèn lên tiếng: "Còn nói nhảm nữa, tôi đốt bức họa sư tổ của cậu."
Khấu Tuyên Linh lập tức trợn to hai mắt, ai động đến sư tổ, hắn sẽ nổi nóng với người đó. Nhưng vừa đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Độ Sóc, hắn kinh sợ cúi đầu không nói, loại chuyện đốt bức họa sư tổ đúng là chuyện mà Độ Sóc có thể làm được.
Chị em họ Khâu trông thấy một màn như vậy, quyết định yên tĩnh như gà ăn cơm.
Mười giờ tối, Trần Dương và Khấu Tuyên Linh chuẩn bị dụng cụ rồi đến gõ cửa phòng Khâu Thịnh Mẫn. Cửa mở, Khâu Thịnh Mẫn đi ra, Khâu Thịnh Minh đen mặt đi theo phía sau, lên tiếng hỏi: "Tôi có thể đi cùng không?"
Trần Dương lắc đầu: "Cậu sẽ làm vướng víu tay chân mọi người."
Khâu Thịnh Minh uể oải, vừa nãy hắn mới biết được Khâu Thịnh Mẫn cũng có cái thẻ màu đỏ, phải tham gia trò chơi tử vong. Hắn muốn giúp đỡ nhưng lại phát hiện bản thân không có năng lực gì cả, vì vậy hắn càng nản lòng uể oải.
Khâu Thịnh Mẫn hứa với hắn cô sẽ an toàn trở về, còn căn dặn thêm: "Hứa với chị, ở trong phòng không được ra ngoài. Dù xảy ra chuyện gì cũng không được đi ra ngoài. Chị gặp chuyện không hay còn có thể ứng phó, chứ nếu là em thì chỉ có đường chết. Chị không muốn cuối cùng chị không có việc gì mà em lại gặp bất trắc."
Khâu Thịnh Minh rầu rĩ: "Em biết rồi."
Khâu Thịnh Mẫn ôm hắn một cái rồi nói tiếp: "Tin chị đi, chị có linh tính sẽ không sao." Dự cảm của cô luôn chính xác, Khâu Thịnh Minh biết vậy nhưng vẫn không yên tâm. Bọn họ là chị em, từ nhỏ đến giờ chỉ có đối phương là người thân duy nhất.
Ba người Trần Dương đi đến đầu cầu thang đứng đó đợi Khâu Thịnh Mẫn. Cô vỗ vỗ vai em trai rồi chạy về phía bọn họ. Đi đến khu phòng học, Độ Sóc dừng lại nhìn mọi người đi vào, cho đến khi bóng dáng họ biến mất ở ngã rẽ cầu thang. Độ Sóc quay đầu nhìn cái gương bị nứt trước mặt, trong gương, khuôn mặt hiện ra màu xanh lục, nhìn chằm chằm rồi nở nụ cười quỷ dị, cực kỳ đáng sợ rợn người.
Hắn lại hờ hững, giơ tay bắt một cái kéo lệ quỷ dọa người trong gương ra, nắm trong tay vo tròn thành một cục nhỏ xíu rồi ném vào túi. Sau đó hắn xoay người đi về phía bãi đất trống, nửa đường gặp cô hồn dã quỷ giả trang thành âm binh qua đường, hắn tiện tay vo tròn ném luôn vào túi. Buồn cười là đám cô hồn dã quỷ vô tri này trông thấy Độ Sóc còn cố làm ra vẻ như muốn thẩm vấn, muốn câu hồn phách hắn, đến lúc bị vo tròn, muốn chạy thì đã không kịp rồi.
Đám cô hồn dã quỷ còn lại thấy thế hoảng sợ không thôi, chạy tứ tán ra xa không dám đến gần Độ Sóc. Hắn cũng không rảnh mà bắt chúng, đợi phá hủy cọc Ngự Quỷ rồi sẽ bảo địa phủ ra tay.
Đến lầu ba, nhóm người Trần Dương gặp thầy Lý, Trình Đông và Lăng Hạo. Ba người vừa thấy Trần Dương và Khấu Tuyên Linh lập tức cao hứng, có thiên sư ở đây có thể bảo đảm tính mạng bọn họ. Nhưng khi phát hiện hai bên không chơi cùng một trò, ba người lập tức biến sắc. Thầy Lý chắn trước mặt họ nói: "Hay là chúng ta đổi thẻ?"
"Thẻ này có thể đổi sao?"
"Có thể, ba người đều là thiên sư..." Thầy Lý cho rằng Khâu Thịnh Mẫn cũng là thiên sư. "Bảo vệ chúng tôi chính là trách nhiệm của ba người, hiện tại ba người chơi cùng một trò, chúng tôi lại cùng một trò, ai sẽ bảo vệ chúng tôi? Cho nên không bằng chúng ta trao đổi, ít nhất phải bảo đảm nhóm nào cũng có thiên sư."
Trần Dương nói: "Đây là nguyên nhân anh biết có bao nhiêu người tham gia trò chơi tử vong? Nếu có ai chơi trò dễ qua, anh sẽ đổi với người đó. Thế nhưng, không dễ dàng như vậy đúng không? Vốn là trò chơi quỷ quái trêu chọc các người, làm sao dễ dàng cho phép các người đổi thẻ với nhau? Thẻ chúng tôi có được là của học sinh chết đi, nếu như quy tắc trao đổi cần phải chết một người..."
"Sao có thể?" Thầy Lý cắt ngang lời Trần Dương: "Chúng tôi còn cần ba người cứu, huống chi chủ động trao đổi chẳng lẽ tôi không có khả năng chết hay sao?"
Trần Dương lại nói: "Nếu người chủ động trao đổi kia chết rồi thì sao? Anh sợ chết như vậy, chỉ cần có thể sống sót là được, người khác sống hay chết thì có liên quan gì, đúng không? Tùy tiện đổi một người, anh thay vào, chúng tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của anh. Vậy nhóm kia, người bị đổi kia, cả nhóm sẽ chết, tôi đoán có đúng không?"
Vẻ mặt của thầy Lý đã chứng minh Trần Dương suy đoán đúng, vì tham sống sợ chết, không biết hắn đã lừa gạt và hại chết bao nhiêu học sinh. Lăng Hạo và Trình Đông đồng loạt lùi ra sau, phòng bị nhìn thầy Lý.
Lúc này có vài người đi lên tầng năm, tụ họp với mọi người. Lăng Hạo và Trình Đông nhịn không được kể lại việc này, những người khác nghe xong đều đề phòng thầy Lý. Sau này dẫn đến việc thầy Lý vô ý bị gϊếŧ, đây cũng là báo ứng.
Đến lúc này Trần Dương mới lên tiếng hỏi họ chơi trò gì, gồm những ai tham gia. Lăng Hạo trả lời: "Tổng cộng mười lăm người. Chơi trò "Quỷ vào cửa". Phó hiệu trưởng và ba chủ nhiệm cũng đang ở đây." Lăng Hạo đề cập đến phó hiệu trưởng và ba chủ nhiệm là muốn nhắc nhở nhóm Trần Dương, muốn họ vì mấy người lãnh đạo mà càng chú ý thêm một chút, bảo vệ tính mạng của mọi người.
Không ngờ ba người nghe thấy là biết Bạch Nhan đến trả thù, càng không muốn đi lên. Trần Dương gật đầu biểu thị đã biết rồi nói: "Sắp đến lúc rồi, mấy người không đi lên đi?"
Bọn họ bất đắc dĩ, tức giận lên lầu. Sau đó lại có hai người đến, theo thứ tự là chủ nhiệm Kim và cô Lưu. Hai người nhìn thấy Trần Dương thì hơi kinh ngạc, chủ nhiệm Kim nói: "Tôi muốn gặp cô Bạch Nhan, cầu xin cô ấy thu tay. Tôi nhặt được thẻ của học sinh đã chết, cô Lưu cũng vậy."
Trần Dương thở dài: "Chỉ sợ hai người nhặt được cái thẻ cũng gặp được cô Bạch Nhan, trái lại hy sinh vô ích."
Chủ nhiệm Kim và cô Lưu không hiểu, Khâu Thịnh Mẫn tốt bụng giải thích: "Trường Kim Thủy có rất nhiều lệ quỷ, tham gia trò chơi tử vong rồi gϊếŧ học sinh đa số đều là lệ quỷ. Bạch Nhan rất ít khi đích thân ra tay, nếu như đêm nay không gặp bọn tôi, hai người sẽ bị gϊếŧ chết. Có điều, căn cứ danh sách những người chơi hôm nay thầy Lý vừa nói, có lẽ đêm nay sẽ gặp được Bạch Nhan."
Chủ nhiệm Kim và cô Lưu vẫn cái hiểu cái không: "Bây giờ bắt đầu à?"
Trần Dương nhìn đồng hồ: "Có thể bắt đầu rồi. Hai người có biết trò "Số bậc thang" chơi thế nào không?"
"Trước kia học đại học, sinh viên rất thích đồn thổi mấy chuyện kỳ bí thế này, bao gồm cả việc đi cầu thang đếm số bậc, đếm chưa hết đã bị thứ quỷ quái kèo vào chôn luôn dưới cầu thang."
"Gần giống như thế." Trần Dương tiếp lời: "Lời đồn kinh khủng về trò "Số bậc thang" bắt nguồn từ thi thể dưới cầu thang, nếu như nửa đêm một mình vừa đi xuống bậc thang vừa đếm thì rất có thể sẽ đánh thức thi thể dưới cầu thang, sau đó bị kéo vào gầm cầu thang chôn sống."
Trần Dương bình thản nói, chủ nhiệm Kim, cô Lưu và Khâu Thịnh Mẫn đều rùng mình. Chủ nhiệm Kim nói: "Trần thiên sư thật biết nói đùa."
"Không đùa, nói thật đó."
"..." Ba người đồng loạt lộ ra vẻ sợ hãi.
Trần Dương đưa bùa cho mọi người: "Gặp phải "thứ đó" thì nhớ dán bùa lên người chúng, kêu cứu thật to rồi bỏ chạy."
"Trần thiên sư, cậu không bảo vệ chúng tôi sao?"
Không còn cách nào, cô Lưu đứng ở tầng năm, chủ nhiệm Kim đành phải tự xuống tầng bốn, đợi đến 12 giờ sẽ bắt đầu. Ba người Trần Dương thì đi xuống tầng ba chờ, Khâu Thịnh Mẫn thắc mắc: "Chúng ta không tách ra à?"
Khấu Tuyên Linh nói: "Không tách ra. Chờ "thứ đó" xuất hiện thì bắt lại. So với chúng ta, mấy thứ đó càng dễ tấn công cô Lưu và chủ nhiệm Kim."
Khâu Thịnh Mẫn kinh ngạc không thôi: "Không để ý đến bãi đất trống hả? Cũng không lo lệ quỷ khác vì chúng ta làm trái quy tắc trò chơi mà gϊếŧ chúng ta?" Không thể trách cô thắc mắc, bởi vì trước đó Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đều biểu hiện là phải vượt qua trò chơi mới sống sót, khiến cô cho rằng nhất định phải chơi thắng.
Khấu Tuyên Linh lắc đầu: "Đương nhiên không. Trước kia phải thông qua trò chơi vì không xác định tình huống, không thể tùy tiện hành động. Hơn nữa cũng không có cách phá hủy cọc Ngự Quỷ, bây giờ thì khác rồi. Cục trưởng Độ đã tới, không cần lo lắng mấy việc đó. Chỉ cần dẫn "thứ đó" ra, bắt từng con đánh một trận là được."
Trần Dương nhếch môi cười: "Anh Độ của tôi rất lợi hại."
Lại khoe khoang, Khâu Thịnh Mẫn im lặng không nói gì, nhìn vẻ mặt hiện lên dòng chữ "Ông xã lợi hại, ông xã là nhất" của Trần Dương, cô vuốt vuốt ngực nhích lại gần Khấu Tuyên Linh. May mà không chỉ mình cô là chó độc thân.
Dãy phòng học vắng vẻ không một bóng người, ngoài hành lang có ngọn đèn mờ mờ, cầu thang tối đen, giơ tay không thấy ngón. Cô Lưu cầm đèn pin đi xuống một bước. Tiếng bước chân vang lên, quanh quẩn trong hành lang vắng vẻ, giống như tiến vào một không gian kỳ dị, trong bóng tối, chỉ có một mình cô.
Cô Lưu vừa đi vừa đếm, mắt không dám nhìn xuống, chỉ sợ thật sự nhìn thấy dưới bàn chân không phải là bậc thang mà là một thi thể thối rữa. Một tầng lầu có hai đoạn cầu thang, tổng cộng 24 bậc thang. Lúc đếm đến bậc thứ 12, cô Lưu nhẹ nhàng thở ra, bỗng phía trên vang lên một tiếng động. Cô Lưu sợ đến nỗi trái tim co rút, không dám quay đầu mà vội vàng đếm bậc thang chạy xuống.
Cô trong thấy chủ nhiệm Kim đứng ở tầng bốn thì thở phào nhẹ nhõm, chủ nhiệm Kim gật gật đầu với cô, hít sâu một hơi lấy can đảm rồi đi xuống dưới. Ông cũng sợ hãi, nhưng nghĩ đến trên lầu dưới lầu đều có người, miễn cưỡng ổn định tinh thần. Đến lúc ông đi đến bậc thang thứ 11, chẳng hiểu sao ông bỗng quay đầu lại, phát hiện lầu trên tối đen như mực, không thấy bóng dáng cô Lưu đâu.
Chủ nhiệm Kim hoảng hốt, vội vàng bước xuống và hô to: "12." Bỗng ông cảm giác dưới chân không đúng lắm, ông nuốt nước bọt nhìn thẳng về phía trước, cố gắng di chuyển bàn chân, mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay lạnh ngắt trơn trợt nắm lấy.
Chủ nhiệm Kim cúi đầu, lia đèn pin nhìn xuống. Đập vào mắt ông là một thi thể ngay dưới chân, thi thể kia nắm mắt cá chân ông kéo xuống. Chủ nhiệm Kim tránh không thoát, mắt cá chân lọt vào cầu thang, cả người cũng bị kéo vào. Ông bắt đầu giãy dụa kêu cứu, nhưng âm thanh vang vọng trong hành lang, như bị giam cầm trong một không gian kỳ lạ không thoát ra được.
Trong lúc hoảng loạn, chủ nhiệm Kim nhớ đến lá bùa trong tay. Ông nhắm mắt cầm lá bùa dán bừa vào thi thể. Bàn tay nắm cổ chân ông yếu đi rồi buông lỏng, chủ nhiệm Kim nhấc chân bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu cứu inh ỏi. Lúc này tiếng động đã có thể truyền đi, Trần Dương ba chân bốn cẳng chạy lên, thấy thi thể trên bậc thang: "Tẩu thi? Khấu Tuyên Linh, cho tôi mượn kiếm gỗ đào."
Khấu Tuyên Linh ném kiếm gỗ đào qua, Trần Dương không quay đầu, bắt lấy cây kiếm trở tay đâm tẩu thi đang muốn chạy trốn. Tẩu thi kêu lên thảm thiết rồi tan thành một bãi nước đen. Khấu Tuyên Linh chạy đến, bắt lấy kiếm gỗ Trần Dương ném trả, chà lau vết bẩn trên thân kiếm.
Đột nhiên mọi người nghe thấy tiếng la hét hỗn loạn trên lầu năm truyền xuống, thế là bọn họ lại chạy lên. Khâu Thịnh Mẫn ở lại cùng chủ nhiệm Kim và cô Lưu, tìm một gian phòng trốn vào, ba người tự biết đi cùng chỉ gây thêm phiền phức. May mà trong tay còn hai lá bùa, dán lên cửa có thể chống đỡ yêu ma quỷ quái.
Lúc Trần Dương và Khấu Tuyên Linh chạy đến thì ngoài cửa phòng không có ai, dưới đất lại có vết máu. Hai người chỉ nhìn lướt qua rồi dời tầm mắt, cậu gõ cửa ba cái, cánh cửa từ từ mở ra. Lăng Hạo trông thấy hai người, lập tức kéo họ vào phòng: "Đại sư, mau cứu chúng tôi."
Trần Dương thấy trong phòng còn lại sáu người, mấy người Lăng Hạo chơi trò "Quỷ vào cửa", tổng cộng mười lăm người. Lúc này mới qua nửa giờ mà đã chết chín người, thật nhanh.
"Đại sư, nhà tôi giàu lắm. Chỉ cần ngài cứu tôi, muốn bao nhiêu tiền cũng được."
"Hai vị thiên sư, tôi cũng có tiền. Chỉ cần cứu tôi, đừng nói hai mươi triệu, bốn mươi triệu cũng được!"
"Trần thiên sư, Khấu thiên sư..."
Sáu người nhào lên cuống cuồng cầu xin, Trần Dương nhắc nhở: "Nhanh một chút, tiếp tục chơi đi." Cậu dừng lại một chút rồi bổ sung: "Nếu như mấy người còn lại mười mấy người, có lẽ tôi sẽ ra tay cứu."
Sáu người không hiểu ý Trần Dương, định lên tiếng hỏi, Trần Dương và Khấu Tuyên Linh lại không thèm phản ứng, vẻ mặt chán ghét. Lăng Hạo nghĩ một chút là hiểu được, mấy người còn lại cũng không ngu dốt, rất nhanh kịp phản ứng. Duy chỉ có Trình Đông là vẫn ngu ngốc cầu cứu, làm người khác chán ghét. Thế là bọn họ đồng loạt tóm lấy Trình Đông, đẩy hắn ra ngoài cửa.
Mười lăm người chơi trò "Quỷ vào cửa", quy tắc trò chơi là mười lăm người đều đi vào phòng rồi chọn lấy một người trong số đó đi ra khỏi phòng, gọi là "Người rời phòng". Sau đó cho một người đứng ở cửa, gọi là "Người gác cửa", cứ mười giây thì gõ cửa ba lần, cửa mở thì người lúc nãy đi ra sẽ vào lại phòng, sau đó luân phiên thay đổi "Người gác cửa" và "Người rời phòng", trong suốt quá trình không được nói chuyện. Cho đến khi phát hiện "Người rời phòng" ban nãy quay trở về cùng thứ gì đó đi theo phía sau lưng anh ta, lúc này "Người gác cửa" không được kinh hoảng, càng không được đóng cửa, chỉ cần thổi một cái, xua đuổi "thứ kia" đi, không cho vào cửa là được.
Nhưng hôm nay đã chết chín người, hẳn là thấy thứ đi theo phía sau người vào cửa, thế là ích kỷ lại sợ hãi đóng cửa, khiến cho người vào cửa bị thứ đi theo gϊếŧ chết.
Trần Dương và Khấu Tuyên Linh nghĩ đến điểm này nên không muốn ra tay giúp, mấy người Lăng Hạo cũng hiểu ra, vì vậy đẩy những người khác ra ngoài, bản thân ở lại thành người sống sót cuối cùng.
Lúc này Trình Đông bị đẩy ra ngoài đang tức giận chửi bậy. Nhưng hắn vẫn muốn chơi tiếp, vì vậy hắn thầm đếm đến mười rồi gõ cửa ba cái. Cửa mở ra, Trình Đông trông thấy người bên trong hoảng sợ nhìn phía sau lưng hắn, hắn liền biết chắc chắn có "thứ đó" phía sau. Gương mặt Trình Đông trở nên trắng bệch, con ngươi giãn to hoảng sợ, trán đổ đầy mồ hôi, cả người bị hơi lạnh bao phủ run rẩy cả lên.
Người chơi ra ngoài lượt trước là thầy Lý, Trình Đông trốn trong phòng hoảng sợ phát hiện, ngay sau lưng thầy Lý là cô Bạch Nhan. Bạch Nhan mặc váy đỏ, mang giày đỏ, hai mắt không có con ngươi, cần cổ rũ xuống ngực, cái miệng mở to vặn vẹo biến hình, đầu lưỡi thè ra thật dài.
Bọn họ sợ hãi đóng cửa lại, chặn thầy Lý và Bạch Nhan bên ngoài. Tiếng đập cửa kêu cứu của thầy Lý vang lên, theo sau đó là tiếng dã thú nhai cắn. Tiếng kêu gào thảm thiết của thầy Lý từ từ nhỏ đi rồi dần im bặt.
Lúc này đến lượt bản thân, Trình Đông muốn nhào vào trong, mong bọn họ không đóng cửa. Nhưng cánh cửa vẫn vô tính đóng chặt trước mặt hắn, Trình Đông nhào đến vừa đập mạnh vừa tức giận kêu khóc cầu cứu. Người bên trong vẫn im lặng, cánh cửa không chút sứt mẻ.
Trình Đông quay đầu lại, trông thấy chủ nhiệm, giáo viên và bạn học vừa chết trong trò chơi. Tử trạng của bọn họ rất thê thảm, họ lập tức vây quanh Trình Đông, tóm lấy tay chân hắn bắt đầu gặm cắn.
Tiếng kêu thê lương vang lên ngoài cửa, bên trong, trừ Trần Dương và Khấu Tuyên Linh thì còn lại năm người. Lúc này Khấu Tuyên Linh đi ra mở cửa, tóm lấy Trình Đông kéo vào phòng, Trần Dương cũng cầm dây đỏ quất vào lệ quỷ, muốn bắt bọn chúng lại. Khấu Tuyên Linh vừa mới cầm kiếm gỗ đào ra thì nghe tiếng sập cửa "rầm" một cái phía sau, hắn lắc đầu lạnh lùng nói: "Hết thuốc chữa!"
Trần Dương bắt được lệ quỷ, thu vào xúc xắc, nghe vậy nhìn cửa phòng đóng chặt nói: "Nếu bọn họ còn có thể cứu thì sao ác quỷ lại đến?"
Trò "Quỷ vào cửa", "thứ" đi theo ngoài cửa chính là "nợ" mà người chơi trò này còn thiếu, nên chúng đến báo thù. Chín người chết trước đó, chết cũng chưa hết tội.
Khấu Tuyên Linh nói: "Lúc nãy tôi kéo Trình Đông vào phòng, liếc thấy một bóng dáng màu đỏ theo vào phía sau."
"Anh nhìn lầm rồi, tôi không thấy gì cả."
Khấu Tuyên Linh im lặng một lúc rồi nói: "Ừ, tôi nhìn lầm rồi."
Sau khi thu dọn sạch sẽ ác quỷ ngoài cửa, Khấu Tuyên Linh đá văng cửa phòng học, mùi máu tươi nồng nặc lập tức xông vào mũi. Hai người đi vào mở đèn, trông thấy thảm trạng thê thảm của sáu người kia, dưới đất đầy máu tươi. Phía sau sáu người chính là cô Bạch Nhan, đã thành lệ quỷ.
Bạch Nhan nói: "Thiên sư?" Giọng nói của cô rất khàn khó nghe, phỏng chừng là do thắt cổ, cổ họng bị gãy nên giọng nói vong hồn cũng thay đổi.
"Bạch Nhan, cô trả thù xong chưa?"
Bạch Nhan im lặng không nói.
"Kết thúc đi. Những tên đầu sỏ hại cô, ép cô chết đều đã bị chính cô gϊếŧ chết, nên kết thúc thôi."
"Không! Không! Sao lại kết thúc? Không kết thúc được! Cậu có thấy cái trường này không? Người có nhân tính, quỷ có quỷ tính, mà bọn họ ngay cả chút nhân tính cũng không có, cả một đám súc sinh! Ích kỷ máu lạnh, hại chết bao nhiêu người rồi? Bọn chúng không đáng được thương cảm, nạn nhân quay đầu một cái là thành hung thủ. Dù đối xử tốt với chúng, liên quan đến lợi ích bản thân, chúng sẽ trở mặt ngay lập tức. Hại người, gϊếŧ người mà không hề do dự, sợ hãi hay ăn năn, áy náy. Bọn chúng đáng sống sao? Bọn chúng đáng chết trong sợ hãi và tuyệt vọng." Bạch Nhan từ bình tĩnh trở nên điên cuồng, cuối cùng lại bình tĩnh: "Các người là thiên sư, không hại người, tôi có thể tha cho các người rời khỏi đây, chỉ cần các người mặc kệ trường Kim Thủy, lập tức đi đi."
Khấu Tuyên Linh nói: "Sợ là chúng tôi vừa quay người, cô sẽ ra lệnh đám quỷ tấn công chúng tôi."
Trần Dương lên tiếng: "Cô biết nhân tính, quỷ tính, cũng biết hai giới âm dương đều có pháp luật. Bọn họ gϊếŧ người, dù dương gian không trừng phạt được thì âm tào địa phủ cũng ghi lại tội lỗi. Cô gϊếŧ người, dương gian không quản được nhưng địa phủ sẽ ghi chép tội lỗi của cô. Trước kia cô gϊếŧ người là trừng phạt đúng người đúng tội, bọn họ chết cũng chưa hết tội nên chúng tôi mặc kệ. Nhưng nếu bây giờ cô muốn gϊếŧ người vô tội, chúng tôi không thể mặc kệ!"
Bạch Nhan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại nổi giận. Quỷ Môn Trận đã làm pháp lực của Trần Dương và Khấu Tuyên Linh suy yếu, lại khiến sức mạnh của cô tăng vọt. Cửa sổ phòng học đóng chặt, ngọn đèn liên tục chớp lóe. Bạch Nhan bay lơ lửng giữa không trung, mái tóc dài tung bay, lộ ra dáng vẻ khủng khϊếp khi chết. Sáu thi thể trước mặt cô từ từ bò lên, tấn công về phía Trần Dương và Khấu Tuyên Linh.
Hai tay Trần Dương cầm hai đầu sợi dây đỏ, quấn lấy hai tay tử thi nhào đến, ngăn cản hành động của chúng rồi tấn công vào các khớp xương. Khớp xương tay chân tử thi bị tháo ra, nằm giãy dụa dưới nền đất, ngửa đầu muốn cắn Trần Dương. Cậu giơ chân dùng hết sức đạp đầu bọn chúng xuống rồi lùi ra sau vài bước, tử thi mất hết sức lực chỉ còn cựa quậy yếu ớt.
Khấu Tuyên Linh cũng tấn công vào khớp xương, làm tử thi không cử động được. Sau đó hai người một trước một sau tấn công Bạch Nhan, váy đỏ của cô quay cuồng, một tay nắm lấy sợi dây đỏ của Trần Dương, tay kia nắm kiếm gỗ đào của Khấu Tuyên Linh, hoàn toàn không để ý đến hai pháp khí làm cô bị thương. Bạch Nhan cố sức kéo một cái, lập tức kéo hai người đến trước mặt, bóp lấy cổ họ.
Trần Dương hô hấp khó khăn, trông thấy hai sợi dây thòng lòng chậm rãi hạ xuống từ đỉnh đầu cậu và Khấu Tuyên Linh, hướng cổ hai người tròng vào. Đó là dây thừng của quỷ thắt cổ, bị tròng vào rất khó tháo xuống. Trần Dương rũ mắt, trong tay còn nắm một đầu sợi dây đỏ, đầu ngón tay chạm vào đồng tiền cổ, cậu lấy đồng tiền khỏi sợi dây đỏ, kẹp giữa hai ngón tay giơ đến trước mặt Bạch Nhan.
Bạch Nhan hoảng sợ, vừa phân tâm đã bị Trần Dương dán đồng tiền lên giữa trán. Trong nháy mắt, dương khí tụ lại, cố định hồn phách cô ta. Khấu Tuyên Linh nhân cơ hội đá văng Bạch Nhan, cầm kiếm gỗ đâm tới, Trần Dương làm pháp ấn phục tà, kẹp đồng tiền giữa hai ngón tay, tựa như Phong Đô đại đế làm kinh sợ quỷ thần. Cậu nhanh nhẹn chạy lên, cùng Khấu Tuyên Linh chắn đường thoát của Bạch Nhan, giơ đồng tiền cổ dán lên trán cô ta, trong nháy mắt dương khí hiện ra như kim quang, vây nhốt cô ta lại, cũng ăn mòn quỷ khí và âm khí trên người cô ta.
Độ Sóc thuận lợi một đường đi đến bãi đất trống, đi vào gian phòng Bạch Nhan tự sát xem xét một vòng, sau đó nhìn lên xà nhà. Hắn tiến lên hai bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Bàng xuất hiện ở cửa.
Hình tượng yếu ớt, mập mạp vô hại của hắn đã lừa được không ít người. Bạch Bàng có trực giác người đàn ông trước mặt không dễ đối phó, hắn không dám tùy tiện ra tay, vì vậy cảnh cáo nói: "Đừng xen vào việc của người khác, nếu không đừng trách chết thế nào cũng không biết!"
"Điền Nam cổ sư?" Độ Sóc bình tĩnh nói thẳng lai lịch của Bạch Bàng, không thèm nhìn vẻ biến sắc trên mặt hắn mà thong dong rút một cọc cẩm thạch cao cỡ nữa người trên xà nhà ra. Độ Sóc cầm trong tay đi ra khỏi gian phòng, dưới cái nhìn chằm chằm của Bạch Bàng, hắn đập nát cái cọc.
*Điền Nam: Miền nam Vân Nam.
Sau khi cọc cẩm thạch bị đập nát, Hậu Sơn nói riêng và trường Kim Thủy nói chung trở thành tâm điểm, từ đó quỷ khí lan ra, phát tán đầy trời. Các thiên sư có đạo hạnh cao ở thủ đô lập tức cảm nhận được quỷ khí tận trời, bọn họ nhanh chóng chạy đến, vài người tranh thủ báo cáo lên Hiệp hội Đạo giáo và tổng cục Đại Phúc.
Bạch Bàng hoảng sợ: "Mày là ai?"
Có thể đập nát cọc Ngự Quỷ? Phải biết cọc Ngự Quỷ vây cô hồn dã quỷ lại một chỗ, chính nó cũng dính âm khí, quỷ khí và oán khí, hung tà không gì sánh được. Dù là thiên sư cũng phải rất cẩn thận khi xử lý, sợ bị phản phệ.
"Lẽ nào mày là thiên sư Thượng Thanh?"
"Chuyện đó không quan trọng, cậu không nên bày Quỷ Môn Trận còn đặt đơn hàng, lừa thiên sư đến."
Nhìn Độ Sóc từng bước ép sát, Bạch Bàng lùi ra sau: "Người thường tiến vào không chơi thắng lệ quỷ, tao chỉ có thể khiến thiên sư đến điều tra chân tướng, công bố sự trong sạch của chị tao ra ngoài."
Đang nói chuyện thì dưới nền đất phát ra tiếng lạo xạo, không lâu sau nền đất chuyển động, một đám cổ trùng bò lên, chưa được hai bước lại lăn ra chết hết. Bạch Bàng hoảng sợ không thôi, trừng mắt nhìn Độ Sóc như nhìn quái vật. Hắn ra lệnh cho tất cả cổ trùng được nuôi trong thi thể gần đó tấn công Độ Sóc, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Độ Sóc không đuổi theo mà đứng nguyên tại chỗ. Đám cổ trùng bò đến cách hắn hai mét đều lăn ra chết, như vậy không cần đuổi theo, Bạch Bàng sẽ bị cổ trùng phản phệ mà chết.
Sau khi cọc cẩm thạch bị hủy, đồng tiền cổ và phục tà ấn của Trần Dương, bùa và kiếm gỗ đào của Khấu Tuyên Linh đều phát huy hết pháp lực, trực tiếp khống chế khiến Bạch Nhan không thể phản công, bị thu vào trong xúc xắc. Sau khi kết thúc, hai người chạy dọc khu phòng học, thuận lợi thu tất cả cô hồn dã quỷ đang chạy thục mạng khắp nơi vào xúc xắc.
May mà Thành Hoàng địa phương phát hiện quỷ khí cao đến tận trời, phái âm binh đến thu thập quỷ hồn. Đồng thời thiên sư gần đó cũng chạy đến, hợp lực bắt cô hồn dã quỷ chạy trốn vào rừng sâu núi thẳm.
Núi không hổ, bầy khỉ xưng vương, đám cô hồn từng xưng vương bây giờ mới biết được chân chính âm binh là thế nào, trước thì ngu xuẩn và vô tri, lúc này hối hận đã không kịp, chỉ có thể chạy trối chết nhưng vẫn bị bắt sạch.
_________________
À mà như Trần Dương nói, oan có đầu nợ có chủ, Trần Dương sẽ k giúp những kẻ đáng chết, chết k hết tội, bạn nào dị ứng có thể dừng ở đây nha.