Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 37

Trời đất quay cuồng,



ngã xuống ghế sofa.

Lần đầu tiên Tần Đường cảm thấy đèn trong phòng khách nhà mình lại chói mắt đến vậy.

Mặt



ửng đỏ, đôi mắt ướŧ áŧ mà trong suốt nhìn người đàn ông

đang

đè

trên

người mình, tay

nhẹnhàng vòng ôm lấy tấm lưng dài rộng của

anh, tinh tế cảm nhận từng thớ cơ bắp rắn chắc

trên

đó. Tưởng Xuyên nhìn



chằm chằm, nhổm người dậy, cởϊ áσ ra.

trên

người

anh

vẫn còn miệng vết thương từ lần trước, màu đỏ thẫm, đan xen với các vết thương cũ, toát ra

một

mùi vị nam tính

không

ngừng mê hoặc

cô.

Tưởng Xuyên

một

lần nữa cúi người xuống, hôn lên môi

cô, rồi xuống cổ, rồi xuống đến phần xương quai xanh……

Bàn tay cũng lần xuống phía dưới, theo cẳng chân hướng lên

trên, mơn trớn đùi

cô, kéo làn váy đỏ rực kia lên đến hông, bàn tay to lớn đưa ra phía sau, nâng mông



lên, cách

một

lớp vải

nhẹ

nhàng vuốt ve.

Tần Đường đột nhiên đè tay

anh

lại, Tưởng Xuyên ngẩng đầu lên nhìn,



nheo mắt lại nhìn

anh, đuôi mắt khẽ nhướng lên, hàng mi dày run rẩy: “Có chút chói mắt.”

Tưởng Xuyên hôn lên mặt

cô, khẽ

nói: “Em muốn tắt đèn?”



gật đầu, ngoan ngoãn

nói: “Vâng.”

Trái tim Tưởng Xuyên mềm nhũn, hôn

nhẹ



một

cái, nhanh chóng đứng dậy tắt đèn trần, chỉ để lại ngọn đèn bàn bên cạnh sofa, ánh đèn màu cam ấm áp hắt lên da thịt trắng nõn của



tỏa ra

một

tầng ánh sáng nhu hòa, làn váy đỏ bị kéo đến hông,

một

đôi chân dài

đang

khép chặt,

yêu

diễm đến tột cùng.

anh

hít sâu vào

một

hơi.

Thân thể nhanh chóng ập xuống, hô hấp trở nên nặng nề, tay đưa lên kéo vai áo



xuống ngang hông.

Dưới ánh đèn nhàn nhạt, lần đầu tiên

anh

được thấy



một

cách



ràng như vậy, lập tức cúi đầu, gặm hôn hai phiến tuyết trắng mềm mại kia.

Bên ngoài cửa sổ, mọi

âm

thanh đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nặng nề của

anh.

Tần Đường vuốt ve lưng

anh, móng tay dần bấm sâu vào da thịt, từng tiếng thở dốc nhè

nhẹ

vang lên.

Tay

anh

từ mông vòng lên phía trước,

nhẹ

nhàng vuốt ve, khẽ thử.

một

tiếng thở gấp tràn ra từ khóe miệng

cô: “Chờ….chờ….”

Tưởng Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như mực.

Mặt Tần Đường đỏ rực nhìn

anh, gọi: “Tưởng Xuyên.”

“Ừ.”

“anh

có thể

nói

cho em biết,

thật

ra

anh

là ai

không?”

“..........”

Tưởng Xuyên cắn chặt răng, gò má căng lên,

trên

người toàn là mồ hôi, hiển nhiên là

không

thể nhịn được nữa.

“Nhất định phải

nói

bây giờ sao?” Thanh

âm

nghèn nghẹn đến kì cục.

Tần Đường cắn môi, quay đầu

đi, cam chịu.

Mồ hôi Tưởng Xuyên

nhỏ

thành giọt rơi xuống, nghiến chặt răng,

thật

muốn gϊếŧ chết người phụ nữ dưới người mình bây giờ.



muốn dụ dỗ

anh

thật

đúng là dễ như trở bàn tay.

Nếu

không

nói



ra

thì

đừng hòng tiếp tục.

Tưởng Xuyên cúi đầu, tinh tế gắm cắn vành tai

cô, có chút nảy sinh suy nghĩ độc ác,

nói: “Nếu

anhkhông

nói

thì

sao?”

Tần Đường

nhẹ

nhàng kêu lên: “Đau……”

Tưởng Xuyên hít mạnh vào

một

hơi, cả người đè lên người

cô.

Người đàn ông này cơ thể nặng như

một

tòa núi, Tần Đường có chút khó chịu xoay người.

“Còn dám xoay ư?”

anh

gắt gao ôm chặt lấy

cô: “Có tin

anh

xử em ngay bây giờ luôn

không?”

“....”



không

hề hé răng, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng

anh, như

một

con động vật

nhỏ

bướng bỉnh.

Mắt Tưởng Xuyên đỏ gay, nhịn cả nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, từ

trên

người



trở mình, nằm xuống bên cạnh, ôm



nằm vào phía trong sofa, ngực dán vào lưng

cô, nháy mắt tiếp theo, kéo cái quần

nhỏ

đang

căng phồng kia xuống.

Tần Đường nóng nảy: “anh

định làm gì?!”

Tưởng Xuyên cắn lên vai

cô, ép chân



càng chặt hơn, sau đó lách mình

đi

vào. Tần Đường bị nhiệt độ nóng bỏng của

anh

làm cho run rẩy.

Cơ thể

anh

hơi run rẩy, Tần Đường nhanh chóng biết

anh

đang

làm gì.

……….

“Tưởng Xuyên….”

“Ừ”.

“anh……..có sợ chết

không?”

“Sợ.”

“Tưởng Xuyên.”

“Ừ.”

“anh

có tiếc mạng

không?”

“Có.”

một

lúc lâu sau…..

anh

ở phía sau



thở dốc, cắn cắn lỗ tai

cô: “Sợ

anh

chết sao?”

“Ừ….”



run rẩy.

Có lẽ phụ nữ trời sinh mẫn cảm.

anh

không

cho



đi

Tây An,



liền cảm thấy bất an trong lòng.

Cảm thấy dường như có chuyện gì đó

sẽ

xảy ra.

Tần Đường thực ra

đang

cảm thấy sợ hãi, sợ hãi chuyện kia

một

lần nữa

sẽ

xảy ra

trên

người mình.

Tưởng Xuyên sờ đến đôi mắt ướt đẫm của

cô, tròng mắt tối sầm, trong lòng cảm thấy nước mắt này

không

phải vì mình mà rơi, trong lòng nghẹn bứ

một

cục.

một

giây đó, dường như

anh

muốn bỏ qua tất cả mà muốn

cô.

Nhưng

một

tia lý trí sót lại

đã

khiến

anh

tỉnh táo lại, cuối cùng vẫn là

không

đành lòng, dưới thân cũng càng thêm dùng sức, như là muốn trừng phạt



vậy.

Việc này khác với việc “tự xử”, giằng co hồi lâu.

Tay

anh

vỗ về bụng

nhỏ

của

cô, sau đó

một

đường thăm dò xuống.

Cuối cùng, cả Tần Đường và Tưởng Xuyên cùng nhau run rẩy.

Tưởng Xuyên cử động nửa người, nhìn vào mắt

cô: “Tần Đường, em nghe này.”

Mặt



đỏ hồng, đôi mắt đẫm hơi nước mờ mịt nhìn

anh.

Tưởng Xuyên cúi đầu hôn khẽ lên má

cô, lại cọ xát vành tai

cô: “anh

rất tiếc mạng, cũng

sẽ

không

để mình chết

đi

một

cách dễ dàng được.”

Sau đó, lại là

một

câu ngả ngớn mà cuồng vọng.

“Có chết, cũng phải chết

trên

người em mới được.”

……

Tưởng Xuyên ôm người từ trong phòng tắm ra,

đi

về phía phòng ngủ chính.

Tần Đường níu lấy tay

anh,

nhỏ

giọng

nói: “Ngủ ở phòng cho khách

đi.”

Đó là lãnh địa của

cô.



vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận

anh, nên

không

muốn bị

anh

xâm chiếm toàn bộ.

Tưởng Xuyên nhướng mày, nhưng

không

nói

gì, bế



đi

về phía phòng ngủ của khách.

anh

nằm xuống bên cạnh

cô, sờ đến phần đùi trong của

cô,



nhẹ

nhàng run lên: “anh

đừng có sờ vào, đau…”

Tưởng Xuyên thấy đầu vai



dày đặc dâu tây lớn

nhỏ

khác nhau, có chút

không

đành lòng, hắng giọng mắng: “Coi như cho em

một

bài học. Lần sau

không

nên đùa với

anh

như vậy,

anh

sẽ

không

nhịn nữa đâu.”

Tần Đường cắn môi dưới: “anh

có thể lựa chọn mà.”



cho

anh

lựa chọn, nhưng

anh

thà rằng phải nhịn lại chứ nhất quyết

không

chịu

nói.

“Lần sau.”

anh

nói, “Lần sau

anh

nhất định

sẽ

nói

cho em.”

Tưởng Xuyên nhắm mắt lại, có

một

số việc,

anh

thực

sự

không

biết nên mở miệng như thế nào, bắt đầu từ đàu nữa.

sự

cố lần đó,

một

học sinh cao trung, hai sinh viên.

Còn có

một

người, đó là Trần Kính Sinh.

Người ngồi ở ghế lái, chính là Trần Kính Sinh.

Đùi phải gặp vấn đề, chính là Trần Kính Sinh.

Đến đây rất nhiều chuyện có thể sáng tỏ.

Trần Kính Sinh chết

trên

đường đua, là bởi vì đùi phải của

anh

ta có vấn đề.

Tần Đường

không

nói

chuyện, quay người ôm chặt lấy

anh.

Ban đêm,



ngủ thực sâu ngoan ngoãn làm tổ trong lòng

anh.

Tưởng Xuyên nhìn



chăm chú hồi lây, cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệng

cô, thân thể khẽ kéo ra

mộtchút khoảng cách.

……..

Sáng hôm sau khi Tần Đường tỉnh lại

thì

Tưởng Xuyên

đã

không

còn bên cạnh nữa.



chân trần chạy ra ngoài, thấy

anh

đang

ngồi trong phòng khách, “Em còn tưởng là

anh

đã

đi

rồi.”

Tưởng Xuyên cười, “đi

dép vào

đi

rồi lại đây ăn sáng.”

Tần Đường trở về

đi

dép vào, rất nhanh liền trở lại.

trên

bàn ăn,



hỏi: “Đêm nay mấy giờ

anh

bay?”

Tưởng Xuyên nhìn

cô, “anh

đặt vé tàu rồi.”

“Ồ, mấy giờ thế?”

“Khoảng 6h hơn.”

Tần Đường uống sữa xong, nhìn

anh, “Em đưa

anh

đi.”

Tưởng Xuyên cười, “không

cần.”

Tần Đường nghĩ nghĩ, cũng

không

kiên trì nữa.

Giữa trưa hai người gọi cơm hộp, Tưởng Xuyên muốn

đi, Tần Đường tiễn

anh

đến cửa thang máy, ánh mắt vừa yên tĩnh lại tràn ngập chờ mong nhìn

anh.

Tưởng Xuyên biết



đang

chờ đợi điều gì,



đang

đợi lời

nói

cuối cùng của

anh.

Nhưng cuối cùng,

anh

cái gì cũng

không

nói.

……….

Ngay sáng sớm hôm sau Tưởng Xuyên

đã

đến nơi,

anh

lập tức nhắn tin báo lại cho Tần Đường.

Trở lại nghĩa trạm, dì Quế

đã

đẩy xe bán bữa sáng trở lại, Lữ An và Tiểu Thành đều

không

ở nhà, A Khởi và Tiểu Bạch

đang

sửa lại hàng rào trong sân, thấy

anh

vào liền kinh hỉ kêu lên: “anh

Tưởng,

anh

về rồi!”

Tưởng Xuyên đặt hành lý xuống, “Lữ An đâu rồi?”

A Khởi lâu rồi

không

gặp

anh, có chút hưng phấn, “anh

Lữ và Tiểu Thành

đi

giao hàng rồi,

anh

Lữ gần đây có nhận mấy đơn hàng.”

Tưởng Xuyên cười

một

chút, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cúi người lấy từ trong túi hành lý ra

một

cái lọ

nhỏ

vô cùng tinh xảo.

“Tần Đường cho em.”

Là nước hoa!

A Khởi mở lớn mắt, xoa tay ngại ngùng

nói, “không

phải

đã

nói

với chị ấy là

không

cần rồi sao…….”

Nhưng thực ra trong lòng lại cao hứng đến phát điên. Có



gái

nào lại

không

thích mấy thứ này chứ.

“cô

ấy cho em

thì

em cứ nhận

đi.”

A Khởi lúc này mới nhận lấy, ngẩng đầu

nói: “anh

Tưởng, chị Tần Đường lần này có về

không

ạ?”

Tưởng Xuyên lạnh nhạt

nói: “không

về.”

Tiểu Bạch ngồi

trên

băng ghế, hưng phấn

nói: “Hôm đó bọn em xem tin tức

trên

TV có thấy chị ấy,

thậtkhông

ngờ chị ấy đúng là con

gái

của Cảnh Tâm….. Còn cả An Nhất Quỹ nữa,

thì

ra chị ấy là người phụ trách nha. Chị ấy siêu ăn ảnh, lên TV thực

sự

xinh chết

đi

được.”

Từ Bằng cũng xen mồm vào: “Còn

không

phải do bản thân chị ấy vốn

đã

xinh đẹp rồi sao.”

Tiểu Bạch cười gật đầu, dừng lại

một

chút, có chút nuối tiếc: “không

ngờ là chị Tần Đường

sẽ

khôngquay lại nữa.”

A Khởi cầm nước hoa, biểu tình có chút khổ sở, đáy lòng lại có chút vui sướиɠ.

Tần Đường

không

trở lại, vậy có phải



có thể tiếp tục hy vọng mình có thể ở bên cạnh

anh

Tưởng rồi phải

không?

Tưởng Xuyên đương nhiên

không

quản mấy cái chuyện này, cầm hành lý trở về phòng, tắm rửa thay quần áo, sau đó vừa

đi

xuống nhà vừa gọi điện cho Tào Nham: “Bây giờ

anh

đang

ở đâu?”

Tào Nham: “anh

trở về rồi à?”

“Ừ.”

“Tôi vẫn

đang

theo dõi tập đoàn Côn Luân. Tôi hôm qua Khương Khôn

đã

đến Tây An, đại khái

đã

phát

hiện

ra điều gì đó hay sao í, bảo vệ tăng gấp đôi bình thường rồi.”

“Khai phá khu tầng hầm ngầm, mấy

anh

điều tra được cái gì rồi?”

“Theo lời

anh

nói, ở đó xác thực có tầng hầm ngầm, nhưng

đã

được dọn dẹp vô cùng sạch

sẽ, ngoại trừ tàn thuốc khói thuốc cùng với mùi rượu nồng nặc ra

thì

cái gì cũng

không

có. Xem ra bọn họ

đã

nhận được tin tức rồi, toàn bộ đều bị thanh lý hết.”

Tưởng Xuyên nhíu mày, “Chậc.”

Tào Nham thở dài, “Tên Khương Khôn này, vừa giảo hoạt lại cẩn thận, muốn bắt

hắn

ta

không

đơn giản như vậy.”

Tưởng Xuyên cười lạnh: “Giảo hoạt đến đâu cũng

sẽ

lòi đuôi cáo ra thôi.”

“Bên

anh

có tình huống gì sao?”

“đang

đợi thôi.” Tưởng Xuyên

nói, “Chúng ta gặp nhau

đi.”

Tới buổi chiều, Tưởng Xuyên lấy điện thoại ra xem. Tần Đường vẫn chưa nhắn tin trả lời

anh,

anh

nhíu mày, trực tiếp gọi điện thoại cho

cô.

Đợi rất lâu vẫn

không

có người nghe máy.

Lại gọi tiếp vài lần, tình huống vẫn là như vậy.

Tưởng Xuyên cắn răng,

nói

với Tào Thịnh, Tào Thịnh lập tức cử người

đi

dò xét.

“Tần Đường

đang

ở trong phòng làm việc.”

Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống,



cố tình

không

nghe điện thoại.

Rút

một

điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, Tào Thịnh cũng đưa tay ra: “Cho tôi

một

điếu.”

Hai người dựa vào góc tường hút thuốc. Tưởng Xuyên nhíu mày, tối hôm qua, hai người trừ bỏ bước cuối cùng

thì

điều gì nên làm

không

nên làm cũng làm cả rồi, vậy mà



gái

này hôm nay còn bày ra dáng vẻ như vậy cho

anh

xem.

Trước đây sao

anh

lại

không

biết



có thủ đoạn đến vậy nhỉ?

Nhớ tới tối hôm qua, cơ thể liền

không

tự chủ mơ hồ nổi lửa,

anh

cắn chặt điều thuốc trong miệng, nghiến răng nghiến lợi hút.

Giây tiếp theo, liền bị sặc.

Tào Nham kì quái liếc nhìn

anh

một

cái, cười nhạo: “Cáo già rồi mà hút điếu thuốc thôi cũng sặc, cứ như là tay mơ í.”

Tưởng Xuyên ném thẳng điếu thuốc xuống, dùng chân di di dập tàn thuốc, “Tôi

đi

trước.”

…..

Buổi tối khi trở lại nghĩa trạm, A Khởi

đang

đi

đổ nước, thấy

anh

liền hô lên: “anh

Tưởng.”

Tưởng Xuyên gật đầu, A Khởi chạy tới,

nhỏ

giọng

nói: “Lại có người tới nha.”

Tiểu Thành nghe tiếng cũng chạy ra, vui vẻ hô lên thành tiếng.

Tưởng Xuyên nhíu mày: “Ai?”

A Khởi: “Phụ nữ, lớn lên khá xinh đẹp.”