Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 7

Chỗ này là vùng Tây Bắc, Du Lâm dù là một thành phố cấp quận nhưng cũng chỉ được coi như một trấn nhỏ, vì chỗ này xung quanh đều là hoang mạc, lúc ở nội thành thì còn tốt, nhưng vừa ra đến ngoại thành liền khác hẳn,

không ít sơn thôn còn chưa được cung cấp hệ thống nước sạch nên đi đường thấy không ít người dân lên núi gánh nước.

Ở chỗ này, nước đúng là khan hiếm thật.

Cô lại càng không thể đến bờ sông bờ suối để tắm như thôn dân bọn họ được.

Tần Đường mím môi: “Nhưng tôi thấy mình rất bẩn.”

Tiểu Bạch cười nói: “Không sao đâu chị, một hai ngày không tắm cũng không hôi được đâu.”

A Tây phụ họa: “Đúng đó” nhưng đôi mắt lại lén lút trợn lên, khinh thường liếc nhìn làn da trắng nõn của cô.

Tần Đường không nói nữa, xoay người rời đi.

Tưởng Xuyên gọi cô lại: “Đừng đi xa quá, đợi chút nữa là đến giờ ăn cơm rồi. Quá giờ sẽ không có cơm ăn đâu.”

Ở đây không phải thành phố, qua giờ cơm sẽ không còn đồ ăn nữa.

Tần Đường quay lại nhìn anh ta: “Tôi không đi xa đâu.”

Cô lấy hoa quả sấy trong túi ra đưa cho một cô bé đang chăm chú nhìn cô, cô bé xấu hổ nhìn lại, không dám nhận, cô liền cong khóe miệng: “Cho em đó, cầm đi.”

Cô bé kia rụt rè nhận lấy, đỏ mặt nói: “Cảm ơn chị!”

Tần Đường xoa đầu cô bé, cô bé lại nói tiếp: “Chị ơi chị thật là xinh đẹp!”

Nói xong liền lập tức chạy đi.

Cô bé kia đem chia hoa quả sấy cho mấy người bạn của mình, mấy người bạn nhỏ cầm lấy liền cười toe toét nhìn Tần Đường, lúc cô vừa nghiêng đầu

qua nhìn lại thì chúng lại xấu hổ cúi đầu xuống, càng không dám lại gần

như lúc ở gần Tưởng Xuyên.

Trái tim Tần Đường chợt mềm xuống, nhanh chóng nhấn máy chộp lại khoảnh khắc này.

Lũ trẻ trợn tròn mắt nhìn máy ảnh đen nháy trong tay cô.

Không biết Tưởng Xuyên và Tiểu Thành đi đâu nhưng một lát sau, cô thấy

bọn họ đi ra từ một căn nhà trệt nhỏ. Tiểu Thành vẫy tay với cô: “Chị

Tần Đường, qua đây ăn cơm!”

Ở đây không ít người biết Tưởng Xuyên, mỗi lần anh tới đây đều được thôn dân hết lòng chiêu đãi.

Đồ ăn trên bàn không tính là phong phú nhưng có thể nhận ra được, gia chủ hết sức dụng tâm vào nó.

Tần Đường lại thấy cô bé kia, cô bé nhào vào lòng Tưởng Xuyên: “Chú Tưởng, lâu lắm rồi mới thấy chú tới đây nha………..”

Tưởng Xuyên véo má cô bé: “Dạo này chú hơi bận một chút.”

Cô bé ngẩng đầu lên hỏi: “Chú bận kiếm tiền sao?”

Tưởng Xuyên cười: “Đúng vậy.”

Một lúc sau, cô bé lại kiễng chân nói nhỏ vào tai anh: “Chú Tưởng, chị

gái cầm máy ảnh đằng kia, lớn lên thật sự rất xinh đẹp a!”

Tưởng Xuyên nghe xong đưa mắt nhìn về phía Tần Đường, quả thực lớn lên

rất đẹp. Chỉ là… có chút được chiều chuộng, sau này sẽ thêm rất nhiều

chuyện.

Ăn xong cơm chiều, Tưởng Xuyên đã mất tăm mất tích.

Sau khi Tần Đường nhận chìa khóa và trở về phòng, một lát sau cô nghe

thấy tiếng xe vọng đến từ bên ngoài cửa sổ, quay lại nhìn thì thấy Tưởng Xuyên đang đội mũ bảo hiểm. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu nhìn lại. Tần Đường đi đến bên cửa sổ hỏi: “Anh định ra ngoài

sao?”

Tưởng Xuyên chống chân, “Ừ, đi một vòng quanh núi.”

Tần Đường liền cầm theo máy ảnh và túi, nói: “Tôi đi với anh.”

Sau đó không đợi anh đồng ý, bóng dáng trong phòng liền biến mất nhanh chóng rồi xuất hiện ở bên ngoài.

Tưởng Xuyên nhìn cô nói: “Mặc thêm áo khoác đi, trên đường sẽ lạnh đó.”

Tần Đường ra đến nơi cũng phát hiện quả thật ban đêm có hơi lạnh, liền quay về phòng lấy áo khoác.

Ngồi lên xe, Tưởng Xuyên liền đưa mũ bảo hiểm của mình cho cô: “Đội vào!” Tần Đường cũng không từ chối, nhanh nhẹn đội vào.

“Bám chắc!”

“...........”

Giây tiếp theo, chiếc xe lao đi như một mũi tên.

Tần Đường không kịp chuẩn bị, máy ảnh đeo trước ngực đập vào lưng Tưởng

Xuyên, cả thân thể như bị va đập, dường như cả ngực bị tấm lưng như

tường thành của anh ta đè xuống, vô cùng đau đớn, khiến cô không nhịn

được mà rên lên.

Tiếng kêu nhẹ như mèo kêu lập tức bị gió thổi tan nên Tưởng Xuyên không nghe được:

“Giữ chắc máy ảnh, ôm chặt.”

“........Ôm chặt cái gì?”

“Tôi.”

“..........”

Xe phóng như bay trên đường núi gập ghềnh, dường như chỉ cần lơ là một

chút là lập tức có thể bị văng ra. Tần Đường nắm chặt vạt áo của Tưởng

Xuyên, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Tần Đường mở miệng định nói thì liền hứng một miệng gió: “Anh đi chậm lại một chút!”

Thanh âm vẫn bị gió tạt đi như cũ.

“Yên tâm, không để cô ngã đâu!”

Tần Đường không nói nữa, chỉ có thể im lặng bám chặt anh ta hơn.

Phía dưới ngực đau âm ỉ.

Bầu trời đêm rất sạch sẽ, trăng sao lấp lánh chiếu xuống con đường, xe

máy chạy quanh co trên cao nguyên rộng lớn, nhỏ bé như một con kiến.

Ánh trăng trên đỉnh núi chiếu rọi xuống tỏa ra ánh sáng bàng bạc mềm mại.

Hai bên đường là rừng táo, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Cô thả một tay đang giữ áo Tưởng Xuyên ra cấm lấy máy ảnh, tốc độ xe của Tưởng Xuyên đột nhiên giảm dần.

Tần Đường nói: “Anh đi chậm một chút, tôi muốn chụp ảnh.”

Tưởng Xuyên chống chân xuống: “Xuống xe.”

Tần đường nghe lời xuống xe, lần lượt thay đổi các góc độ khác nhau để chụp ánh trăng.

Tưởng Xuyên lấy thuốc lá ra, đứng đằng sau chậm rãi hút thuốc, chờ cô

chụp xong, liền chỉ về góc đằng kia, nơi đó có một con đường mòn nhỏ:

“Đi hết con đường kia có một cái giếng, nếu cô muốn thì qua đó mà tắm.”

Tần Đường mở lớn mắt, cho rằng mình nghe nhầm. Ở núi rừng núi hoang vu này tắm ư? Cô chưa phóng khoáng đến thế.

Chưa kể đến ở đây còn có một người đàn ông mười phần nam tính đang đứng.

Ngữ khí Tưởng Xuyên còn vô cùng tự nhiên hỏi lại: “Cô không đi sao?”

Tần Đường nói: “Không, tối nay không tắm nữa.”

Tưởng Xuyên biết cô ngại nên ném tàn thuốc xuống, di di cho tắt, rồi quay lại nhìn cô: “Vậy cô ở đây chờ đi.”

Tần Đường vội hỏi: “Anh đi đâu?”

Anh ta cũng không thèm quay đầu lại: “Tắm.”

Tần Đường: “..........”

Giây phút này, cô có chút hối hận vì đã theo anh ta đến đây.

Trên núi yên tĩnh đến mức quỷ dị, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy

róc rách từ phía cái giếng kia truyền đến. Ánh trăng cũng trốn vào mây,

xung quanh liền trở tối đen, chỉ còn lại ánh sáng chiếu từ đèn xe.

Tần Đường liếʍ môi dưới, bàn tay thò vào trong túi lục lọi nửa ngày cũng không tìm được bao thuốc lá.

Đúng lúc này, từ phía con đường núi gập ghềnh bỗng truyền đến tiếng xe

máy, giữa bầu không khí yên tĩnh, trở nên vô cùng vang dội.

Tần Đường nhìn về phía âm thanh truyền đến, từ chỗ rẽ bắt đầu lộ ra vài tia sáng mỏng manh.

Trong lòng cô vô cùng căng thẳng, vội quay về phía giêng gọi Tưởng Xuyên: “Tưởng Xuyên!”

Cô nhanh chóng vặn chìa khóa tắt máy, đèn xe liền vụt tắt.

Ngay lập tức một tràng bước chân trầm ổn truyền đến.

Tưởng Xuyên nhanh chóng xuất hiện, nhìn về phía ánh sáng càng ngày càng rõ ở chỗ rẽ, trầm giọng nói: “Lại đây.”

Tần Đường nương theo ánh trăng đi đến trước mắt anh ta. Tưởng Xuyên còn

chưa kịp mặc áo, thân hình màu đồng thon dài rắn chắc, nước giếng mát

lạnh chảy rọc theo cơ bắp cường tráng, biến mất ở chỗ lõm xuống nơi thắt lưng, dưới ánh trăng cơ thể săn chắc như được phủ một lớp mật.

Tưởng Xuyên kéo cô ra phía sau áp sát vào bức tường đá, Tần Đường mím môi, cả hai ăn ý im lặng không nói câu nào.

Cô chợt nhớ tới câu nói “Hãy đợi đấy” của Triệu Kiến Hòa cùng với việc xe tải bị xịt lốp hồi sáng, liền trở nên vô cùng nghiêm túc.

Cô giật mình đỡ lấy máy ảnh, liền bị tay Tưởng Xuyên đè xuống, bàn tay

to lớn đè lên mu bàn tay cô, lòng bàn tay vừa ấm áp, vừa thô ráp ma sát

với làn da mềm mại của cô.

Tưởng Xuyên cũng giật mình, ngón cái đè lên mu bàn tay cô, theo bản năng xoa nhẹ một cái.

Lần này Tần Đường đã nhận ra điểm bất thường, vội vàng rụt tay về.

Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm về phía nguồn sáng chỗ rẽ, giữ chặt bàn tay

mềm mại của cô ở cạnh thắt lưng, anh dùng hai phần sức lực, cô liền

ngoan ngoãn không giãy dụa nữa.

Bóng dáng một chiếc xe máy xuất hiện, đi kèm theo nó là ánh sáng càng ngày càng rõ trước mắt.

Sau đó chiếc xe dừng lại.

Một giọng nam mang khẩu âm địa phương mang lên: “Ở đây có một cái xe này.”

“Đừng động vào, chúng ta cũng không biết nó là của ai.”

“Có muốn đi xem một chút không, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”

Tưởng Xuyên cẩn thận nghe trong chốc lát, rồi kéo Tần Đường ra ngoài, nhìn hai người kia nói: “Là tôi, Tưởng Xuyên.”

“A, thì ra là Tưởng Xuyên!” Giọng nói người kia đượm vẻ kinh hỉ.

“........A?”

Hai người lúc này mới phát hiện ra phía sau Tưởng Xuyên còn có một cô

gài nữa, mặt vô cùng trắng, đôi mắt đen nhánh, trong vắt như suối. Là

một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Quan trọng nhất là, Tưởng Xuyên không mặc áo, cạp quần trong lộ ra ngoài còn có chút ẩm ướt.

Con đường kia dẫn tới miệng giếng, tất cả thôn dân đều biết.

Tưởng Xuyên dẫn một cô gái xinh đẹp đến đây làm cái gì đây~~~

Tần Đường nhìn về phía hai người đàn ông đi xe máy, trông vô cùng thuần phác.

Tay dùng sức một chút rút ra khỏi tay Tần Xuyên, sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ.

Tưởng Xuyên chợt nhớ tới lúc nãy khi cô gọi tên anh, ngón tay liền cọ cọ, cố gắng xua đi cảm giác mềm mại khi tiếp xúc hồi nãy.

Anh nhìn về phía hai thôn dân trước mặt: “Nếu gặp hai người ở đây rồi thì tôi sẽ không vào nữa.”

Hai thôn dân liền nhếch miệng cười, vô cùng vui vẻ: “Anh lại mang đồ tới cho tụi nhỏ sao?”

Tưởng Xuyên chỉ vào Tần Đường: “Cô ấy là Tần Đường, đồ là do cô ấy quyên.”

“Ồ ồ, cảm ơn cô Tần…….” Hai thôn dân liên tục nói lời khách sao.

Tưởng Xuyên cầm áo phông vắt trên xe: “Được rồi, vậy bọn tôi về trước đây.”

Thôn dân kia lại hỏi: “Vậy mai anh sẽ tới nữa chứ? Thằng nhóc nhà tôi hai hôm trước còn nhắc đến anh suốt đó!”

Tần Đường đi tới, Tưởng Xuyên đã ngồi trên xe máy, đang mặc áo. Có tận

hai chiếc đèn pha xe chiếu vào nên rất sáng, cô nhìn rõ được trên người

anh ta có mấy vết sẹo rất rõ, còn có một vết kéo dài đến tận thắt lưng,

thoạt nhìn có chút sợ hãi.

Anh đáp: “Để xem đã.”

Tiếp theo quay lại nhìn cô: “Lên xe.”

Tần Đường thu hồi ánh mắt, trèo lên xe.

Trên đường về gió còn lớn hơn lúc đi.

Tốc độ của Tưởng Xuyên vẫn như cũ, trên người có hương vị sạch sẽ, mát lạnh của nước giếng, rất dễ chịu.

Tần Đường có chút hối tiếc vì đã không đi tắm.

Cô dán sát sau lưng Tưởng Xuyên, không nặng không nhẹ hỏi: “Trước kia anh là người như thế nào?”

Người thường chắc chắn sẽ không có nhiều vết sẹo như vậy trên người.

Điều duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là loại công việc phải liếʍ máu trên đao.

Cũng không biết anh ta có nghe được không, cô cũng không nghe được câu trả lời.

Mà cô cũng không hỏi lại nữa.

Một lát sau, giọng nói trầm thấp của Tưởng Xuyên truyền đến: “Cũng không phải là loại người tốt lành gì.”

Tần Đường nhìn chằm chằm cái gáy của anh ta, tóc anh ta nhìn qua vừa

cứng lại vừa khô, dù có đang ướt vẫn dựng đứng lên, mà trên thực tế, cả

người anh ta cũng đều toát ra sự cứng rắn, tính tình cũng ngang ngạnh.

Thật khó mà tưởng tượng được một người đàn ông như thế này lại đi làm công việc tình nguyện.

Nhưng anh ta lại thực sự làm loại công việc như thế này.

Cô đã từng hỏi qua Tiểu Thành, Tiểu Thành nói Tưởng Xuyên đã làm công việc này được tầm 5, 6 năm rồi.

Tần Đường không thể khẳng định anh ta là người tốt hay người xấu được.

Đại khái là nói tốt thì cũng không hẳn mà nói xấu thì cũng không đúng.

……….

Sáng hôm sau, bọn họ vừa dùng xong bữa sáng, đại biểu của các thôn dân

đều đã tập hợp lại đây, phần lớn là người trung niên, còn có mấy người

già tầm 5, 60 tuổi. Nhưng phần lớn người lớn tuổi ở đây đều làm công

việc tay chân quanh năm, làn da tay thô sạm khô nứt, móng tay đều bị

nhuộm đen, vừa nhìn là biết quá nửa đời phải sống vất vả.

Đàn ông trẻ tuổi cường tráng trong thôn không nhiều lắm, phần lớn mọi

người đều ra ngoài làm việc, một năm cũng chỉ về được vài lần.

Nhóm người mặt mũi ai nấy đều tràn ngập vui vẻ, như là Tết vậy.

Tưởng Xuyên thuần thục trèo lên nóc xe tải, kéo tấm bạt phủ xuống, Tiểu

Thành cũng trèo lên cùng, mọi người cùng nhau dỡ hàng phân phát cho mọi

người.

Hôm nay Tần Đường mặc một cái váy màu điều, theo phong cách dân tộc, phối cùng một chiếc áo choàng mua ở Vân Nam.

Mắt cá chân tinh tế trắng nõn lộ ra ngoài trong nắng sớm, trắng như sữa vậy.

Có người lén lút nhìn cô, không để ý liền vấp một cái, đau đến nhăn nhó mặt mày.

Tưởng Xuyên ở trên nóc xe, ngồi xuống liền có cảm giác đỉnh thiên lập

địa, anh nhìn Tần Đường từ trên cao xuống: “Tần Đường, lấy giúp tôi chai nước.”