Dịch bởi Athox.
Mảnh gỗ bắn khắp nơi.
Trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, gương mặt Nhan Vô Song tiếp xúc thân mật cùng mặt bàn gỗ, cái bàn gỗ cứng rắn cũng bị đập nát tại chỗ, dùng sức lớn đến đâu cũng có thể thấy.
Gương mặt đập thẳng xuống bàn lập tức biến hình, phình to, rõ ràng là gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn nháy mắt đã sưng thành đầu heo, vô cùng thê thảm.
“Tô Trầm!” Tô Thành An thấy Nhan Vô Song nằm trên mặt đất, ngay chút sức kêu rên cũng chẳng còn, vừa đau lòng lại vừa tức giận.
Tô Trầm thu tay lại: “Đây là tiền lãi.”
Quay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Tô Trầm, Tô Thành An tức giận tới mức run lên lẩy bẩy, cuối cùng lại chỉ nói một câu: “Nghịch tử!”
Ngày hôm đó, tất cả mọi người chứng kiến sự cường hoành, hung ác cùng huyết tính của Tô Trầm, đều nảy sinh lòng cố kỵ.
Nhưng bọn họ không biết, chẳng bao lâu sau, chút cố kỵ đó sẽ không ngừng phóng đại, biến thành lo lắng, thậm chí sợ hãi.
Sau khi giáo huấn Nhan Vô Song, Tô Trầm đương nhiên bồi tiếp mẫu thân trở về. Trong từng câu hỏi vừa yêu thương vừa lo lắng của mẫu thân, cậu kể lại một số chuyện mình gặp tại sơn mạch Thâm Hồng.
Đương nhiên cậu không thể nói bản thân tự tìm Hung thú tác chiến, chỉ có thể nói sau khi mình vào núi gặp được người tốt dẫn đường, tìm được một hang núi tương đối an toàn ở lại, trong vòng trăm ngày chỉ bị dã thú bình thường tấn công hai lần, đều bị cậu tuỳ ý giải quyết. Cho dù thế cũng khiến Đường Hồng Nhị nghe mà sợ mất mật, như con trai mình rất yếu đuối, một con mèo nhỏ cũng có thể làm cậu bị thương.
Ngược lại Tô Phi Hổ như có suy đoán, ánh mắt nhìn Tô Trầm đầy nghi ngờ.
Hắn có thể đoán được Tô Trầm có bí mật, nhưng rốt cuộc không đoán ra bí mật là gì.
Ngồi nói chuyện với mẫu thân tới khi người chìm vào giấc ngủ, lúc này Tô Trầm mới một mình trở về Trần La Viện.
Vào phòng, Tô Trầm để đám Kiếm Tâm đi khỏi rồi mới nói với góc tối trong phòng: “Ra đi.”
Người áo đen hiện thân: “Lần này ta đã áp chế toàn diện tiếng tim đập với hô hấp của mình, sao ngươi vẫn phát hiện ra?”
Giọng nói còn mang rõ vẻ khó hiểu.
Tô Trầm cười thầm, phát hiện ra ngươi có gì khó? Ngươi đứng yên đó chẳng nhúc nhích, ta liếc mắt là thấy!
Ngoài miệng lại nói: “Sống chết của ta liên quan tới kế hoạch của các ngươi, hơn nữa ta còn mượn chỗ các ngươi bốn món Nguyên khí. Giờ ta đã về, làm sao các ngươi không tới đòi nợ cho được? Cho nên ta thuận miệng hô thôi, tự ngươi đi ra đấy chứ.”
“Hoá ra là đoán mò mà trúng.” Người áo đen nhẹ nhàng thở ra, giọng nói vẫn mang chút tức tối.
Tô Trầm bị đối thủ trông có vẻ đần đần này làm cho vui vẻ, nói: “Đứng đó bao lâu rồi? ăn chưa? Ta mang cho ngươi ít thức ăn này.”
Tiện tay lấy một hộp bánh ngọt tới, đều là do mẫu thân kín đáo đưa cậu lúc sắp về. Tô Trầm không thích ăn bèn đưa hết cho người áo đen.
Người áo đen cũng chẳng hề cảnh giác, xem ra là đói thật, nhận lấy bánh bắt đầu ăn. Đưa một cái bánh ngàn lớp vào trong miệng ăn vài miếng, ánh mắt bừng sáng, gật đầu lia lịa: “Ngon quá!”
Ăn một hơi hết sạch hộp bánh ngọt.
Tô Trầm cũng chẳng nóng vội, ngồi chờ đối phương ăn xong mới nói: “Lần này có thể bìrnonh an trở về từ Thâm Hồng sơn mạch có thể nói hoàn toàn dựa vào bốn món Nguyên khí này. Giờ đã về, cũng nên vật quy nguyên chủ.”
Nói xong lấy cái bọc sau lưng ra giao cho người áo đen.
Người áo đen nhận lấy cái bọc nhìn vào trong, ngoại trừ Nguyên thạch, Liệt Hồn Pháp Châu cùng dược tề không trả lại, bốn món Nguyên khí đều nằm trong. Những thứ như Nguyên thạch vốn để Tô Trầm dùng, không có ý định đòi lại, cho nên gật đầu nói: “Mọi chuyện đều xong xuôi rồi, vậy ta cáo từ.”
“Chờ một chút.” Tô Trầm nói.
“Sao?” Người áo đen nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.
Mẹ nó, lúc ngươi ăn uống sao không đề phòng? Giờ mới một câu lại khiến ngươi căng thẳng vậy?
Tô Trầm oán thầm, miệng lại nói: “Chỉ muốn hỏi một chút nên xưng hô ra sao. Chúng ta tốt xấu gì cũng đã gặp mặt vài lần, ta cứ gọi ngươi là người áo đen cũng chẳng thích hợp đúng không?”
“Cái này… Sau này sợ rằng không còn cơ hội nào để gặp mặt?” Người áo đen do dự một chút rồi nói.
“Vậy cũng chưa chắc, vừa hay ta còn có việc mời các ngươi hỗ trợ.” Tô Trầm nói.
“Tô Trầm, ngươi đừng quá đáng!” Người áo đen lập tức nói.
“Ngươi cứ nghe ta nói hết đã có được không?” Tô Trầm nói: “Ta muốn một pháp môn tu luyện trung cấp hấp thu Nguyên năng cùng hai loại Nguyên kỹ. Lần này không cần các ngươi cho không, ta bỏ tiền mua.”
“Ngươi thăng cấp lên Dẫn Khí rồi?” Người áo đen ngẩn ngơ.
Tô Trầm lắc đầu: “Còn chưa. Có điều lần này tới Thâm Hồng khiến ta được lợi không ít. Ngươi cũng biết ta vốn là Đoán Thể cửu trọng, trăm ngày rèn luyện tại Thâm Hồng sơn mạch đã giúp ta từ cửu trọng sơ kỳ tiến tới hậu kỳ. Đoán chừng không bao lâu nữa có thể trùng kích Dẫn Khí cảnh, có lẽ chỉ mấy tháng nữa thôi.”
Tô Trầm không cần che giấu sự tiến bộ của mình, cậu chỉ cần giảm bớt thành tựu thực sự, tất cả đều như thuận lý thành chương.
Thuật hấp thu nguyên năng cơ sở chỉ thích hợp với Đoán Thể kỳ, sau khi tiến vào Đại kiếm sĩ cần pháp môn hấp thu cao cấp hơn phối hơpj.
Thuật Hấp Thu bình thường chi làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp cùng đỉnh cấp, nhưng không hạn chế tu vi. Nói cách khác, sau Dẫn Khí cảnh tuỳ ngươi tu luyện thuật Hâp Thu cấp bậc gì cũng được. Điểm hạn chế duy nhất là thuật Hấp Thu càng cao cấp càng khó kiếm.
Cho dù là Tô Trầm cũng không dám trông mong tới thuật Hấp Thu cấp cao, cho nên chỉ yêu cầu trung cấp.
Người áo đen quả nhiên tin tưởng: “Hoá ra là thế. Có điều Tô gia các ngươi chẳng phải cũng có thuật Hấp Thu cùng Nguyên kỹ à? Ngươi là đệ tử Tô gia, chỉ cần chờ tới Dẫn Khí có thể lĩnh miễn phí, đâu cần trả tiền.”
Tô Trầm nói: “Ngươi đã biết chuyện xảy ra lúc ta trở về chưa?”
Người áo đen gật đầu: “Ngươi có người cha quá tệ.”
“Cho nên đầu tiên, ta không muốn dùng bất cứ tài nguyên nào của Tô gia nữa.”
“Hoá ra là thế.” Người áo đen bắt dầu hiểu tâm tư của Tô Trầm, cậu đang từ từ phân rõ giới hạn với Tô gia.
Thật ra Tô Trầm làm vậy đương nhiên có ý phân rõ giới hạn nhưng cũng có ý bảo hộ Tô gia.
Dẫu sao cậu cũng đang đe doạ một tổ chức lớn, không ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Phân rõ giới hạn bản thân đã là bảo vệ Tô gia.
Tô Trầm quả thật oán hận Tô gia, nhưng có oán có hận tự cậu sẽ giải quyết, không cần mượn tay kẻ khác.
Nếu như vì mình mà dẫn tới hoạ diệt môn Tô gia, như vậy tính chất hoàn toàn khác biệt. Hơn nữa cho dù Tô gia đối xử không tốt với cậu, cũng không tới mức muốn diệt môn.
“Thứ hai là gì?” Người áo đen lần này không ngốc, có thứ nhất đương nhiên có thứ hai.
“Ta chướng mắt tâm pháp Tô gia.” Tô Trầm nói thẳng: “Tô gia nói trắng ra chỉ là nhà giàu mới nổi, do gia gia ta một tay phát triển, nhưng cũng bởi vậy nội tình bạc nhược, căn cơ yếu kém, là nhà nội tình kém cỏi nhất trong tứ đại gia tộc. Có thể nói tâm pháp Nguyên kỹ, thật ra cực kỳ ít ỏi. Quý tổ chức có thể tuỳ ý đưa ra bốn món Nguyên khí, thực lực chắc chắn cao hơn Tô gia không biết bao nhiêu lần, ta tin chắc chắn sẽ có tâm pháp tốt hơn. Mà việc tu hành, quý chất lượng, không quý số lượng.”
Thật ra còn nguyên nhân thứ ba chính là Tô Trầm phải che giấu việc mình đã tiến vào Dẫn Khí cảnh. Tâm pháp Nguyên kỹ Tô gia phải chờ tới khi tấn cáp mới có thể lấy miễn phí, cậu lại không định bại lộ thực lực, đương nhiên phải tìm cách kiếm từ bên ngoài. Có điều điểm này không cần nói với người áo đen.
Nghe Tô Trầm nói vậy, người áo đen cũng hài lòng: “Đương nhiên rồi, nói ra tới pháp môn tu luyện, cho dù là thư viện Tiềm Long ở kinh thành cũng chưa chắc đã hơn Vĩnh…”
Người áo đen kịp thời ngừng lại, không nói ra tên tổ chức.
Tô Trầm thì làm như không biết: “Nói vậy vụ mua bán này có thể làm được?”
“Ta phải trở lại hỏi một chút.” Người áo đen giả bộ suy nghĩ, có điều nghe giọng điệu đối phương chắc hẳn không vấn đề gì.
“Giờ có thể nói cho ta tên của ngươi được chưa?”
“Ngươi có thể gọi ta là… Dạ Mị.”