Phương Nguyên Tùng sau khi tan tầm cũng không có trực tiếp về nhà mà lại đi tới cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng nhất mua bánh dâu tây Cao Vũ thích ăn, nhớ tới tiểu nô ɭệ, trong đáy mắt nam nhân lãnh huyết vô tình hiện lên một chút nhu tình. Vật nhỏ thật sự là đáng yêu không chịu được, thời gian bọn họ quen biết tuy không dài, nhưng hắn đã thương cậu đến tận xương tủy, hoàn toàn không rời cậu được, tuy hắn thường xuyên bị vật nhỏ tinh quái kia trêu cợt, làm hắn nổi trận lôi đình, huyệt thái dương đau nhức nhối.
Phương Nguyên Tùng đến cửa hàng bánh ngọt, vừa bảo nữ nhân viên xinh đẹp đi lấy một cái bánh dâu tây cho hắn, trong cửa hàng đột nhiên có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi vào. Cô gái có vẻ tầm tuổi Cao Vũ, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, khí chất lãnh đạm uyển chuyển, mặc một bộ váy công chúa màu trắng, vừa thấy đã biết là thiên kim tiểu thư xuất thân danh môn.
Cô gái tuy bộ dáng vô cùng xinh đẹp, nhưng Phương Nguyên Tùng lại chẳng có một chút hứng thú, nhìn thoáng qua liền quay đầu. Hiện tại hắn chỉ hứng thú với mỗi một mình tiểu nô ɭệ, những người khác cho dù là tiên nữ, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái.
“Phương tiên sinh!” Phương Nguyên Tùng không có hứng thú với cô, nhưng cô có vẻ vô cùng hứng thú với Phương Nguyên Tùng, cô vừa thấy Phương Nguyên Tùng vẻ mặt lập tức kinh hỉ, kích động tiến đến nói.
Phương Nguyên Tùng quay đầu, nghi hoặc nhìn cô, hắn quen cô sao?
“Phương tiên sinh, anh không nhớ tôi sao!” Cô gái có chút thất vọng nhìn Phương Nguyên Tùng.
“Cô là?”
“Tôi là…”
Bởi vì vừa khai giảng, trong trường mấy câu lạc bộ đều rất nhiều việc, thân là đội trưởng đội hí kịch, Cao Vũ bận vô cùng, làm việc đến khuya mới đi về, về đến nhà cũng đến tối muộn.
Đứng ở trước cửa lấy chìa khóa ra mở cửa, Cao Vũ mỏi mệt ngáp một cái. Mệt quá! Bất quá lập tức có thể nhìn thấy nam nhân mình yêu nhất, để cho đỡ mệt cậu nhất định phải bắt nam nhân giúp mình rửa chân, hảo hảo hầu hạ cậu!
Cao Vũ vừa mở cửa, lập tức nghe thấy tiếng Phương Nguyên Tùng nói chuyện trong phòng, đồng thời còn có tiếng cười xinh đẹp dễ nghe như chuông bạc.
Cao Vũ lập tức nhíu mày, sao lại có giọng nữ nhân?
Cao Vũ vội đi vào phòng khách, bên trong là một cô gái bộ dáng vô cùng xinh đẹp đáng yêu, đang ngồi cùng Phương Nguyên Tùng nói chuyện phiếm, Phương Nguyên Tùng không biết nói gì đó buồn cười, làm cô gái cực kỳ vui vẻ, che miệng cười duyên.
Cao Vũ lập tức đen mặt, tử lão nhân cũng dám sau lưng cậu tán gái, hay nhỉ! Tức chết cậu!
Cao Vũ lạnh mặt đi về phía trước, nhìn Phương Nguyên Tùng chỉ vào cô gái chất vấn: “Cô gái này là ai?”
Không nghĩ tới Phương Nguyên Tùng lại làm như không thấy cậu, hoàn toàn không để ý tới cậu, nhìn cô gái mỉm cười nói: “Tuyết Phương, giờ cũng không còn sớm, cô cũng cần phải về rồi, cẩn thận người nhà lo lắng, chúng ta lần khác lại tán gẫu!”
“Được! Hôm nay có thể gặp anh, tôi thật cao hứng! Anh nhất định phải nhớ gọi điện thoại cho tôi đấy!” Cô gái gật đầu, vẻ mặt thẹn thùng nói, ánh mắt nhìn Phương Nguyên Tùng tràn ngập sùng bái clvaf tình yêu, hoàn toàn không thèm liếc nhìn Cao Vũ một cái.
“Đương nhiên! Đợi tôi có thời gian, tôi nhất định sẽ gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài, có thể cùng tiểu thư xinh đẹp như cô ngồi chung nói chuyện phiếm, là vinh hạnh của tôi!” Phương Nguyên Tùng lập tức đáp ứng, liếc mắt về phía Cao Vũ đã tức giận muốn bốc khói rồi, đáy mắt hiện lên một tia cười lạnh.
Nhìn hai người ở trước mặt mình liếc mắt đưa tình, hoàn toàn cho mình là vô hình, Cao Vũ sắp phát điên rồi. Cao Vũ vội nắm chặt tay, đang chuẩn bị muốn mắng chửi người, thì cô gái tên Tuyết Phương đứng lên, cúi đầu chào Phương Nguyên Tùng một cái, nói: “Tôi đi về trước! Phương tiên sinh, hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại, đi đường cẩn thận!” Phương Nguyên Tùng cũng đứng lên, khách khí đưa cô ra cửa.
“Lão vương bát đản, anh cũng dám ở trước mặt tôi tán gái! Anh mau nói với tôi cho rõ ràng, xú nữ nhân kia là ai, bằng không tôi không để yên cho anh!” Phương Nguyên Tùng vừa mới đi vào, liền thấy Cao Vũ giận dữ mắng, một bộ biểu tình muốn cùng hắn liều mạng, giống như vợ phát hiện chồng nɠɵạı ŧìиɧ vậy.
“Cô ta là ai? Cậu không biết sao!” Phương Nguyên Tùng trước cơn thịnh nộ của Cao Vũ, một chút áy náy cũng không có, lạnh như băng cười nói, nét mặt biểu lộ một chút trào phúng. Hắn còn không có cùng Cao Vũ tính sổ, Cao Vũ đã khởi binh vấn tội trước, thật là buồn cười!
“Tôi đương nhiên không biết! Là tôi đang hỏi anh, anh sao lai hỏi lại tôi!” Cao Vũ càng thêm tức giận.
“Tôi không nghe nhầm chứ! Cậu mà không biết cô ấy là ai à?! Cậu chắc chắn là không biết cô ấy?” Phương Nguyên Tùng khoa trương nói, dương môi cười lạnh.
“Tôi đương nhiên không biết cô ta!” Trong mắt Cao Vũ hiện lên một tia nghi hoặc, biểu tình của nam nhân rất kỳ lạ, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Cô ấy tên là Tôn Tuyết Phương, chính là người lúc trước bị tội phạm bắt cóc, cháu ngoại của tướng quân được tôi cứu!” Phương Nguyên Tùng ngưng cười, ánh mắt sắc bén trừng Cao Vũ, biểu tình khủng bố dọa người.
Nghe vậy, Cao Vũ còn ngơ ngác, đầu óc hoàn toàn ngây ngốc nhìn Phương Nguyên Tùng.
“Sao không nói gì? Cậu không phải rất muốn biết cô ấy là ai sao, tôi hiện tại nói cho cậu, không biết đáp án này có vừa ý cậu hay không!” Phương Nguyên Tùng tới gần Cao Vũ, lạnh lùng dừng lại trước mặt cậu, giọng điệu một chút độ ấm cũng không có.
“Tôi…” Cao Vũ muốn nói gì đó, nhưng cậu hoàn toàn không nói được. Trời ạ! Tại sao lại như vậy, Phương Nguyên Tùng làm sao lại gặp được người bị bắt cóc thật chứ, lần này nam nhân biết cậu nói dối hết rồi, xong đời! Làm sao bây giờ? Nam nhân nhất định sẽ gϊếŧ cậu! Cậu chết chắc rồi!
“Cậu muốn nói gì? Tiếp tục nói dối lừa tôi sao? Lần này cậu lại muốn biên diễn lừa tôi như nào nữa?” Phương Nguyên Tùng nắm cằm cậu, nâng lên mắng, hắn tức điên mất. Hắn thật không thể tin được, Cao Vũ lại nói dối nhăng cuội lừa hắn, nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp được Tôn Tuyết Phương, hắn chỉ sợ cả đời cũng không biết chân tướng, bị Cao Vũ lừa như vậy cả đời.
“Chủ nhân, anh nghe tôi giải thích, sự tình không phải như ang nghĩ!” Cao Vũ hoảng hốt, vội ôm lấy hắn cầu xin.
“Cậu muốn giải thích cái gì? Cậu còn có cái gì để giải thích, hóa ra tất cả đều là cậu lừa tôi, bao gồm cả việc cậu yêu tôi cũng đều là giả!” Phương Nguyên Tùng tức giận đẩy cậu ra, chỉ vào cậu nổi giận mắng, ánh mắt đều muốn phun lửa, hận không thể thiêu chết cậu. Hắn động chân tình với Cao Vũ, thật sự yêu thương cậu, mới biết được tất cả đều là Cao Vũ lừa hắn, cậu căn bản không thương hắn, điều này làm cho hắn làm sao chịu nổi! Thật không nghĩ tới, hắn tung hoành thương trường nhiều năm, đả bại vô số kình địch, kết quả lại thua trong tay một tên tiểu tử, bị cậu quay đến chóng mặt.
“Không! Chủ nhân, anh đừng tức giận, tuy tôi lừa anh từng được anh cứu, nhưng tôi là thật tâm với anh, tôi yêu anh thật mà! Xin anh nhất định phải tin tưởng tôi!” Cao Vũ lắc đầu khóc nói, lại ôm lấy nam nhân liều mạng cầu xin.
“Cút ngay! Tôi sẽ không bao giờ tin lời cậu nữa, cậu lập tức cút cho tôi, chúng ta đến đây là chấm dứt!” Phương Nguyên Tùng hoàn toàn không muốn nghe cậu giải thích, một cước đá văng ra cậu, lãnh khốc nói.
“Không! Chủ nhân, anh không thể đối với tôi như vậy! Không có anh tôi sẽ sống không nổi, nếu anh không cần tôi, tôi sẽ tự tử cho xem!” Cao Vũ thương tâm kêu lớn, cậu lo muốn chết. Nguy rồi, nam nhân thoạt nhìn thật sự rất tức giận, cậu phải mau nghĩ biện pháp, bằng không cậu cùng nam nhân liền thật sự xong rồi!
“Vậy cậu tốt chất nên đi tìm chết đi! Chỉ cần cậu chết, tôi liền tha thứ cho cậu!” Phương Nguyên Tùng lạnh lùng tàn khốc câu môi nhìn cậu, vẻ mặt khinh bỉ. Hắn mới không tin Cao Vũ sẽ thật sự đi tìm chết, xú tiểu tử này tưởng hắn không biết gì mà để bị lừa tiếp à!
“Anh… Được, tôi bây giờ chết cho anh xem!” Cao Vũ ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới nam nhân lại nói như vậy, nhưng sự tình đã tới nước này, cậu chỉ có thể làm đến cùng.
Mẹ nó, bất cứ giá nào cũng phải liều một phen! Cao Vũ quyết định dùng kế hiểm, cắn răng một cái cầm dao cạnh bàn hoa quả đâm vào bụng mình, trong lòng liều mạng cầu nguyện Phật tổ phù hộ, mong nam nhân vội ngăn cản cậu, không cho cậu thật sự đâm xuống, cậu còn chưa muốn chết! Ô ô ô…
Phương Nguyên Tùng thấy cậu thật sự cầm dao tự đâm mình nhất thời choáng váng, vội lấy lại tinh thần đoạt lại dao nhỏ trong tay cậu, tức giận cho cậu một bạt tai, mắng: “Cậu đang làm cái gì, cậu không muốn sống nữa à!”
“Tôi đương nhiên muốn! Nhưng là anh nói, chỉ khi tôi chết, anh mới bằng lòng tha thứ cho tôi! Người ta chỉ còn cách đi tìm chết!” Trong mắt Cao Vũ hiện lên một tia vui sướиɠ, cố ý đáng thương hề hề nhìn nam nhân.
Phương Nguyên Tùng muốn mắng cậu, nhưng thấy mặt cậu đầy nước mắt, biểu tình đáng thương, nhịn không được lại đau lòng, lời thô tục đến miệng lại nuốt vào.
“Chủ nhân, tôi biết tôi không nên nói dối lừa anh! Nhưng anh nhất định phải tin tôi, tình cảm tôi đối với anh trăm phần trăm là thật, bằng không tôi làm sao có thể bởi vì câu anh nói liền đi tìm chết chứ! Chủ nhân, xin anh tha thứ cho tôi! Chỉ cần anh đồng ý tha thứ cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được!” Thấy nam nhân mềm lòng, Cao Vũ lập tức nhân cơ hội ôm lấy nam nhân, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn đau khổ cầu xin.
Nam nhân không nói gì, cúi đầu nhìn nhóc lừa đảo trong lòng, người làm cho mình vừa yêu lại vừa hận, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn biết mình hiện tại nên không chút do dự đẩy cậu ra, vô tình đuổi cậu đi, không bao giờ gặp lại cậu nữa, cả đời cũng không tha thứ cho cậu. Nhưng nhìn thấy cậu nước mắt lưng tròng, hắn liền nhịn không được mềm lòng, không có quyết tâm thật chia tay cậu! Aii, xú tiểu tử này, đúng là khắc tinh của hắn!
Cao Vũ biết nam nhân đã không còn tức giận như vừa rồi, vội đáng yêu nói: “Chủ nhân, tôi thề với anh, tôi sẽ không bao giờ lừa anh nữa! Nếu tôi còn dám lừa anh, tôi sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế! Hoặc là tôi ra ngoài sẽ bị xe tông, bị cột điện rơi trúng…”
“Đủ rồi! Cậu khỏi phải thề thốt gì nhiều, sao lại còn cái gì mà bị sét đánh!” Nam nhân rốt cuộc nghe không nổi, mở miệng mắng.
“Ha ha…” Cao Vũ ngượng ngùng cười gượng hai tiếng. “Chủ nhân, lần này là tôi nói thật, tôi thật sự sẽ không bao giờ lừa anh nữa, anh tha thứ cho tôi đi!”
“Cậu còn dám nói dối thì!” Nam nhân trợn trừng mắt, hừ lạnh một tiếng.
“Chủ nhân, ta cam đoan với ngươi, lúc này đây nhất định là thật sự, nếu không ta tùy tiện ngươi như thế nào xử trí! Ngươi liền đại nhân có đại lượng, tha thứ người ta lúc này đây đi! Cầu ngươi!” Cao vũ ôm nam nhân thắt lưng nhẹ lay động làm nũng nói.
“Tôi cũng xin thề, lần sau nếu cậu còn dám lừa tôi, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cậu, sau đó sẽ ném cậu cho chó ăn!” Nam nhân hung ác uy hϊếp.
“Thật tốt quá! Chủ nhân, anh cuối cùng cũng tha thứ cho tôi, cảm ơn anh! Tiểu nô ɭệ yêu anh nhất! Cao Vũ cao hứng lập tức hôn nam nhân, đồng thời trong lòng vụиɠ ŧяộʍ đánh cái rùng mình, nam nhân thật hung dữ! Chính mình về sau phải cẩn thận hơn!
Nam nhân trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cuộc đời này đã định trong tay xú tiểu tử rồi! Nam nhân lập tức ở trong lòng lắc đầu, không được! Hắn không thể bị tiểu tử này cưỡi lên đầu được, lần này hắn nhất định phải cho cậu biết mặt, bằng không xú tiểu tử này sẽ được sủng mà kiêu, vô pháp vô thiên, mà thật ra bây giờ Cao Vũ cũng đã vô pháp vô thiên rồi!
“Cậu không cần cảm ơn quá sớm, tôi còn chưa nói hết! Tuy cậu tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, nên trừng phạt như thế nào đây!” Nam nhân đột nhiên nhìn Cao Vũ cười lạnh nói.
“Chủ nhân muốn trừng phạt tiểu nô ɭệ như thế nào?” Cao Vũ lập tức xu khuôn mặt nhỏ nhắn, sợ hãi hỏi.
“Cậu còn nhớ trước kia cậu với tôi đã nói gì không, nếu cậu còn dám gạt tôi, tôi sẽ bắt cậu uống nướ© ŧıểυ của tôi!” Nam nhân tà tà cười, biểu tình vừa đáng khinh vừa đáng sợ.
“Tôi… Anh…” Cao Vũ muốn ngất ngay tại chỗ, nam nhân lại thật sự muốn cậu uống nướ© ŧıểυ của hắn, có nghe nhầm không!
“Đừng nói là cậu quên! Cậu cũng dám lừa tôi, nhất định phải uống nướ© ŧıểυ của tôi để nhận phạt!” Nam nhân bắt lấy Cao Vũ đang định chạy, cười dâʍ đãиɠ đặt cậu lên sô pha. Hắn xem xú tiểu tử này về sau còn dám lừa hắn hay không!
“Tôi không muốn! Chủ nhân, tôi xin anh, anh phạt tôi thế nào cũng được, trăm ngàn lần đừng bắt tôi… uống nướ© ŧıểυ của anh!” Cao Vũ muốn tránh khỏi tay nam nhân, nhưng khí lực nam nhân so với cậu lớn hơn mấy lần, phan kháng của cậu đều phí công. Cậu có chết cũng không muốn uống nướ© ŧıểυ của nam nhân, bẩn như vậy Cao nhị thiếu cậu sao mà uống được!
“Không được! Hôm nay cậu nhất định phải uống nướ© ŧıểυ của tôi! Cậu muốn dùng cái miệng nhỏ nhắn phía trên hay phía dưới?” Nam nhân không chút do dự cự tuyệt, bàn tay to tùy tiện dùng chút lực liền xé toàn bộ quần áo trên người Cao Vũ, làm toàn thân cậu lập tức trần trụi trước mặt hắn. Nam nhân một bên thưởng thức thân thể trắng trẻo với đường cong duyên dáng trước mắt, một bên dùng tay vuốt ve hưởng thụ cảm xúc trơn trượt, tuy xú tiểu tử Cao Vũ có tội lớn, làm người ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng thân thể cậu quả thật là cực phẩm không thể phủ nhận.
“Ân… Chủ nhân, xin anh tha cho tôi! Tôi cho anh thượng, xin anh đừng bắt tôi uống thứ kia của anh… A a…” Cao Vũ muốn né khỏi những động tác kì quái của nam nhân, nhưng thân thể cậu đã sớm có thói quen bị nam nhân đυ.ng chạm, nam nhân chỉ tùy tiện sờ hai cái lên người cũng đã làm cậu dục hỏa đốt người.
“Tôi đương nhiên muốn thượng cậu, bất quá cậu cũng phải uống nướ© ŧıểυ của tôi! Cậu không còn sự lựa chọn nào khác đâu, mau mở miệng uống nướ© ŧıểυ của tôi đi! Cậu đúng là kẻ lừa đảo đáng giận!” Nam nhân dùng sức nhéo hai đầu nhũ xinh đẹp trước ngực, nâng hai đùi cậu lên, không làm tiền hí đã mạnh mẽ đâm vào cúc lôi.
“A ——” Thân thể bị đột nhiên đau nhức, làm Cao Vũ khó chịu hét to một tiếng, ôm chặt lấy cổ nam nhân. Bất quá đợi nam nhân đi ra, tiểu huyệt bị nam nhân dạy dỗ theo thói quen cùng nam nhân hoan ái tự động phân bố ra dịch ruột non làm trơn, vì cùng nam nhân giao hoan chuẩn bị sẵn sàng.
“Tiểu da^ʍ phụ, cậu cũng thật tao, lão tử mới tiến vào cậu đã bắt đầu ướt! Xem ra cậu đã sớm muốn bị chủ nhân thượng, tiểu tao nô thật là hạ lưu dâʍ đãиɠ như kỹ nữ!” Nam nhân phát hiện Cao Vũ chảy ra d*m thủy, lập tức cười ha ha, tà ác trào phúng nói.
Cao Vũ mắc cỡ chết được, nhắm mắt lại không dám nhìn nam nhân, thời gian dài bị nam nhân dạy dỗ đùa bỡn, cậu thật sự so với kỹ nữ chuyên nghiệp còn dâʍ đãиɠ gấp trăm lần, hiện tại nếu rời khỏi nam nhân, cậu thật sự sẽ chết!
“Tiểu da^ʍ phụ sao lại nhắm mắt không nhìn chủ nhân, mau mở ra! Tôi muốn cậu tận mắt thấy tôi gϊếŧ chết tiểu da^ʍ phụ cậu như thế nào, sau đó tôi bắn nướ© ŧıểυ vào miệng cậu như thế nào!” Nam nhân nắm cằm cậu, ép cậu mở to mắt, da^ʍ tục cười xấu xa nói. Nam nhân nâng hai chân cậu lên để sang hai bên thắt lưng mình, côn th*t chôn ở trong cơ thêt cậu hung mãnh tấn công tiểu huyệt mẫn cảm, dùng sức xỏ xuyên qua thân thể cậu.
“A a a… Chủ nhân, trướng quá … A a… Lớn quá, anh làm tiểu nộ lệ trướng chết mất… Xin anh thao nhẹ một chút, làm chậm một chút… Ân ngô ngô… Nha nha…” Trước cự long cường tráng của nam nhân, Cao Vũ hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng, chỉ có thể như một da^ʍ phụ hạ lưu dưới thân nam nhân phát tao.
“Tiểu tiện nô, xem bộ dạng tao hóa của cậu này, như là lâu lắm rồi cậu chưa được tôi thao ấy, cậu thích bị làm đến như vậy sao?” Nam nhân hung hăng thao hậu huyệt mỹ vị ẩm ướt, qυყ đầυ lớn dùng sức đâm vào hoa tâm ở nơi sâu nhất, ép Cao Vũ phải khóc lóc kêu dâʍ đãиɠ.
“A a a a a… Đừng đỉnh nơi đó, thật lớn... A a a… Chủ nhân, xin anh mau ngừng, đừng làm nơi đó… Nha nha nha nha nha… Tôi sợ, anh, anh gϊếŧ chết tôi mất… A a a a a a…” Cao Vũ trừng lớn mắt, toàn thân kí©ɧ ŧɧí©ɧ co rút, hai tay ở trên lưng nam nhân cào cấu, cảm giác toàn thân đều dồn hết về cúc huyệt mẫn cảm, cậu sắp không chịu nổi cái loại kɧoáı ©ảʍ cực lạc như sắp ăn tươi nuốt sống cậu này nữa rồi.
“Tiểu tiện nhân, lão tử muốn gϊếŧ chết đồ kỹ nữ cậu, xem cậu về sau có dám lừa tôi nữa hay không! Xem lão tử gϊếŧ chết cậu như thế nào… Lão tử gϊếŧ chết cậu, gϊếŧ chết cậu, gϊếŧ chết cậu…” Nam nhân banh rộng chân Cao Vũ, điên cuồng mà thao cúc huyệt nhỏ ẩm ướt, cúc huyệt đáng thương bị hắn hung tàn làm đến rách ra, chảy không ít máu.
“A a —— đau quá… Chủ nhân, tôi chảy máu rồi, xin anh làm nhẹ chút… Ô ô ô…” Cao Vũ đau đến mặt nhăn mày liễu, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, nhưng nước trong mắt vẫn che kín xuân sắc, dưới sự đau nhức khủng khϊếp, cậu vẫn có thể cảm thấy được một chút kɧoáı ©ảʍ.
“Chảy máu mới tốt! Tôi thích cậu chảy máu, như vậy cậu mới nhớ lừa gạt chủ nhân sẽ có kết cục gì, mới không dám lại lừa chủ nhân!” Nam nhân cúi đầu nhìn tiểu huyệt bị rách đến chảy máu, tàn nhẫn nâng khóe miệng, càng thêm hưng phấn, càng ra sức làm. Nam nhân ném Cao Vũ lên sô pha, chỉ có thể đáng thương khóc lóc cầu xin, đồng thời lại nhịn không được bởi vì thô bạo làʍ t̠ìиɦ mà cảm thấy kɧoáı ©ảʍ khác lạ, đê tiện rêи ɾỉ lãng kêu.
“A a a… Đau quá, nhưng cũng thích... A a… Chủ nhân, tiểu nô ɭệ thích anh thao tiểu nô ɭệ như vậy… A a a… Thịt heo bổng của anh quá tuyệt vời, gϊếŧ chết tiểu tao cúc của tiểu nô ɭệ… A a a a a… Thịt heo bổng mau dùng sức làm tiểu nô ɭệ, tiểu nô ɭệ rất yêu anh… A a a a a…” Cao Vũ bị nam nhân làm đến thất thần, hai mắt đẫm lệ một mảnh mê ly, miệng dùng sức kêu dâʍ đãиɠ, tiểu ngọc bổng phía trước sớm đã mất thăng bằng. Cả người cậu đều lâm vào trong kɧoáı ©ảʍ, đối với cậu mà nói hiện tại nam nhân sáp ở trong thân thể cậu, nam nhân bảo cậu làm gì cậu đều nguyện ý, cho dù… Nam nhân muốn cậu uống nướ© ŧıểυ của hắn, cậu cũng nguyện ý.
“Tiểu da^ʍ nô thật dâʍ đãиɠ, lão tử thật sự là thích cậu đến chết, hiện tại liền thưởng cho cậu uống ngọc thủy trân quý của chủ nhân! Hứng tốt lắm!” Nam nhân bị Cao Vũ làm cho chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ dưới bộ dáng thần hồn điên đảo của cậu, kích động rống một tiếng, một cỗ chất lỏng nóng bỏng phun vào trong thân thể Cao Vũ.
“A a a a a ——” Cao Vũ không ngờ nam nhân thật sự tiểu trong thân thể cậu, sửng sốt một hồi, làm bộ đẩy nam nhân ra, mắc cỡ đỏ mặt quay đầu. Tuy nướ© ŧıểυ thật bẩn, nhưng dù sao cũng là nam nhân cậu yêu nhất cho cậu, cậu liền miễn cưỡng “uống” nướ© ŧıểυ của nam nhân một lần đi!
“A a a… Thật nhiều, tôi không giữ được… Chủ nhân, anh mau bắn xong đi…” Nướ© ŧıểυ của nam nhân rất nhiều, so với nham thạch nóng chảy còn nóng hơn, chất lỏng vẫn cuồn cuộn không ngừng chảy vào u huyệt nhỏ hẹp, Cao Vũ chống đỡ oa oa kêu, nướ© ŧıểυ màu vàng làm bụng Cao Vũ đều trướng lên, làm Cao Vũ thoạt nhìn giống như mang thai.
Nam nhân thấy thế, trong mắt hiện lên một chút cười quỷ dị, đột nhiên đưa tay tới trước bụng Cao Vũ dùng sức nhấn, nướ© ŧıểυ tanh hôi theo côn th*t lớn chảy ra, hậu huyệt bị chà đạp đến không thành hình thù.
“A ——” Cao Vũ thét dài một tiếng, kɧoáı ©ảʍ vô cùng mãnh liệt truyền khắp toàn thân, làm cả thân thể đều kịch liệt run rẩy, Cao Vũ cứ như vậy bị nướ© ŧıểυ dịch kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đạt cao trào…
_HOÀN_