Lão Ca, Cứu Mạng A!

Chương 2

Hôm sau, tiêu đề của các trang báo lớn đều là sự kiện danh môn quý công tử Phương Nguyên Tùng luôn luôn được xưng là thánh thủ săn hoa lại là đồng tính luyến ái, bị Trương gia từ hôn ngay tại hôn lễ, bị Phương phụ giận dữ lôi đình đuổi ra khỏi tập đoàn Phương thị. Thoáng chốc, phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe được âm thanh của mọi người bàn về việc Phương Nguyên Tùng là đồng tính luyến ái,

vốn là

phong quang vô hạn, một tay che trời, bây là lại là đối tượng bị mọi người phỉ nhổ. Tất cả đều như Cao Vân mong muốn, Phương Nguyên Tùng rốt cuộc thân bại danh liệt, trở thành chuột chạy qua đường người người kêu đánh…

~

Trong gian đồ uống lạnh của quán, khách khứa đông đúc, nơi nơi đều là đồ uống lạnh, không khí mát mẻ. Ở trong đám khách nhân đông đúc, có một mỹ thiếu niên câu nhân ngồi ở bên của sổ, dáng người nhỏ bé tinh tế, khuôn mặt so với thiên sứ còn đáng yêu hơn.

Mỹ thiếu niên có vẻ tâm tình không được tốt lắm, không, phải nói là vô cùng không tốt mới đúng. Chỉ thấy mỹ thiếu niên cau mày, đồ ăn ở trước mặt cũng chưa động đến, đôi mắt nâu ảo não nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ai –” Mỹ thiếu niên than dài một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại. Thật là càng nghĩ càng rối, sao sự tình lại biến thành như vậy? Tất cả đều là do anh hai làm hại, càng nghĩ tới tên anh trai đáng giận kia, cậu càng muốn ăn tươi nuốt sống y.

Một tháng trước, để được âu yếm Ferrari mình ao ước bấy lâu, cậu và bằng hữu cùng nhau bày kế hãm hại kẻ thù của anh hai là Phương Nguyên Tùng, ở hôn lễ của Phương Nguyên Tùng nháo một trận, khiến cho Phương Nguyên Tùng thân bại danh liệt. Vốn tưởng rằng sau khi xong chuyện, cậu lập công lớn sẽ được anh hai thưởng cho một phen, nhưng anh hai đúng là kẻ lừa đảo siêu cấp. Ferrari chó má gì, cái gì mà đặc biệt thưởng lớn, tất cả đều là lừa người! Tên anh hai lừa đảo này đúng là đáng giận, sau hôn lễ của Phương Nguyên Tùng liền mất tích, chiếc Ferrari đã đáp ứng cậu đâu cũng không thấy, hại cậu bị Tiểu Lam và Viên Viên mắng đến xối cả máu, thiếu chút nữa còn muốn cùng cậu tuyệt giao.

Lần này anh trai hại bọn họ thảm rồi, Phương Nguyên Tùng vì bị bọn họ làm hỏng hôn lễ, hận bọn họ thấu xương, tìm kiếm bọn họ khắp nơi. Phương Nguyên Tùng còn nhờ tới hắc đạo, bằng giá nào cũng phải bắt được bọn họ,

hiện tại hắc đạo đều ngày ngày tìm kiếm bọn họ. Bị Phương Nguyên Tùng tìm ra sẽ có kết cục gì, không cần nghĩ cũng biết. Mà anh hai lúc trước vỗ ngực cam đoan với cậu tuyệt đối sẽ không có việc gì, sẽ bảo vệ tốt bọn họ, bây giờ còn không biết đang sống chết ở đâu.

Tiểu Lam và Viên Viên đã đi trốn ở nông thôn, cậu vốn muốn đi cùng bọn họ, nhưng hai xú tiểu tử này lại nói bởi vì cậu không cho bọn họ đi chiếc Ferrari nên không để ý đến cậu nữa, cậu chỉ có thể một mình đến Nhật Bản tị nạn! Lần này đúng là tiền mất tật mang, không chỉ không có được chiếc Ferrari mà còn kéo đến bao nhiêu phiền toái.

Cậu thật sự là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, lại tự hãm chính mình trong quẫn cảnh này, cậu hiện tại hối hận muốn chết! Cậu thật không ngờ lão ca vô lương tâm kia lại làm thế với mình, cậu thật nghi ngờ mình có phải em trai ruột của y hay không! Chờ về sau cậu tìm được y, không cho y một bài học nhớ đời, cậu sẽ không tên là Cao Vũ!

Đáng giận! Cao Vũ cầm dĩa hung hăng xiên vào đồ ăn, đem đồ ăn xiên nát bét, không ngừng dùng sức mà cắm xuống. Cao Vũ lửa giận ngút trời, hoàn toàn không để ý tới người vừa vào trong quán.

“Hoan nghênh quang lâm!” Âm thanh dễ nghe của nhân viên cửa hàng vang lên, có hai vị khách mới đi vào trong quán, đúng là hai nam nhân vô cùng xuất chúng. Nam nhân phía bên trái, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan thanh tú, tuấn lãng bất phàm, toàn thân

đều toát ra hương vị khêu gợi của nam nhân, nhưng sắc mặt nhìn qua vô cùng không tốt, trên người đều dày đặc sát khí. Nam nhân bên cạnh hắn hoàn toàn tương phản, vẻ mặt tươi cười, tựa hồ vô cùng vui vẻ, đôi mắt như hoa đào không ngừng phóng

điện với nữ nhân xung quanh.

“Đại soái ca kìa!”

“Đẹp trai quá!”

“Không biết bọn họ có bạn gái hay chưa?”

Nữ nhân trong quán vừa nhìn thấy hai nam nhân cao lớn đẹp trai so với minh tinh còn mê người hơn vừa bước vào lập tức hai mắt sáng ngời, kích động nhỏ giọng kêu lên.

“Hai vị tiên sinh, hai người muốn uống gì?” Nữ phục vụ hai mắt sáng lên, lập tức chạy ra nhiệt tình hỏi.

“Cho chúng tôi hai cốc bia.”Mỹ nam tử cười tủm tỉm nhìn bộ dạng háo sắc của nữ phục vụ, cố ý cười càng thêm mê người, thanh âm khàn khàn tràn ngập từ tính đem nữ phục vụ hồn xiêu phách lạc.

“Được, mời hai vị chờ, tôi lập tức sẽ mang lên.” Nữ phục vụ bị nụ cười của hắn làm cho thần hồn điên đảo, miễn cương chỉnh lại giọng của mình, sau đó kích động chạy. Nàng chịu không nổi, l*иg ngực của nàng muốn nhảy ra ngoài!

Đại Hoa vô cùng vừa lòng với mị lực của mình, phóng mị nhãn với nữ nhân xung quanh, nghe được tiếng thét chói tai của các nàng mới tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống, nói với bạn mình: “Thật không ngờ ở đây có nhiều mỹ nữ xinh đẹp như vậy, tao vẫn nghĩ mỹ nữ của Nhật Bản đều ở Tokyo!”

Đồng bạn nhìn hắn hừ lạnh một tiếng, khinh thường trợn trừng mắt.

“Nguyên Tùng, thái độ gì thế! Trước kia mày không phải cũng giống tao, thích ngắm mỹ nữ nhất sao? A — thật xin lỗi, tao quên, mày hiện tại đã không còn hứng thú với mỹ nữ, chỉ hứng thú với mỹ nam!” Đại Hoa vỗ trán, nhanh chóng xin lỗi, trong mắt lộ vẻ mỉa mai.

“Đại Hoa!” Phương Nguyên Tùng lập tức biến sắc, thấp giọng kêu lên, thanh âm trầm thấp lạnh như băng làm cho người ta cực kì kinh hãi. Tên kia đang cố tình chọc đến chỗ đau của hắn.

“Nguyên Tùng, mày không nên kích động! Thật ra thích nam nhân cũng không có gì to tát, tao rất thích nam nhân!” Đại Hoa ôm vai hắn cười nói, trong mắt nét mỉa mai càng đậm.

“Đã nói với mày nhiều lần rồi, tao và tên biếи ŧɦái đáng chết nhà mày khác nhau, tao chỉ thích nữ nhân! Tao không phải là gay, tao bị hãm hại!” Phương Nguyên Tùng nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt phun lửa. Nhắc tới việc này, hắn không khỏi tức giận trong người, hiện tại trong nước chỗ nào cũng đồn hắn là gay, khiến hắn không thể ở lại Trung Quốc. Cho nên hắn tới Nhật Bản để thay đổi tâm tình, nhưng bởi vì đi cùng tên này nên tâm tình của hắn càng ngày càng kém.

“Được rồi! Tao nói giỡn thôi, đừng nóng!” Đại Hoa biết hắn thật sự tức giận, nhanh chóng tươi cười.

“Tiên sinh, bia của hai người đây!” Lúc này, nữ phục vụ đưa bia tới.

Phương Nguyên Tùng hừ lạnh một tiếng, nâng bia lên uống một hớp lớn, bia lạnh làm cho lửa giận trong lòng hắn cũng giảm xuống. Năm nay không biết là

có đắc tội với ai không mà hắn gặp xui xẻo liên tục, họa vô đơn chí. Không chỉ bị Trương gia từ hôn, còn bị lão cha đuổi ra khỏi công ty, hiện tại lại lưu lạc tha hương, mà vài tiểu quỷ hãm hại hắn kia cho đến nay một chút tin tức cũng không có. Hắn đã dùng số tiền lớn để thuê người bắt bọn họ, nhưng tìm mãi vẫn không thấy, bọn họ như là đã hoàn toàn biến mất trên Trái đất.

“Nguyên Tùng, mày đã đến đây giải sầu, đã vậy phải vui vẻ một chút, không nên trưng ra cái bản mặt dọa người như vậy. Mặc dù tao hiểu tâm tình của mày, hiểu rằng trong hôm lễ hôm đó mày bị vu oan là gay, bị mọi người vứt bỏ, trong lòng nhất định rất khó chịu, nhưng mày không phải còn có người bạn tốt là tao bồi ở bên cạnh sao! Nghe mày nói muốn đến Nhật giải sầu, tao liền lập tức ném hết công việc rồi chạy đến đây, đúng là huynh đệ tốt phải không!” Đại Hoa an ủi nói.

Phương Nguyên Tùng trầm mặc không nói, nhếch môi cười lạnh. Đại Hoa nào có hảo tâm như vậy, hắn đến đây cùng mình, còn không phải là vì tránh chuyện kết hôn, còn có tiểu tử họ Vương kia.

“Thật ra lại nói tiếp chuyện hôn lễ của mày bị tiểu tử kia phá hư, bộ dạng quả thực không tệ. Tất cả đều là kiểu mà tao thích, nhất là bằng hữu của tên nhóc đó, thật sự rất đáng yêu!” Đại Hoa vừa uống bia vừa nói, đôi mắt cười đến tà ác.

“Đáng yêu cái rắm! Con mẹ nó, chờ lão tử tìm được đám tiểu tử kia, lão tử liền chôn sống bọn họ!” Phương Nguyên Tùng nắm chặt cốc bia, mỉm cười ngoan độc làm người ta không rét mà run.

Không biết có phải là cảm giác được hận ý của Phương Nguyên Tùng hay không, Cao Vũ ngồi cách bọn họ không xa bỗng nhiên rùng mình, trực giác khiến cậu run lạnh cả người. Vội vàng than trời trách đất, cậu không biết Phương Nguyên Tùng đang muốn ăn tươi nuốt sống mình đang ở gần trong gang tấc.

Cao Vũ cúi đầu nhìn đĩa thức ăn, mới phát hiện mỹ vị ngon miệng từ lúc nào đã bị mình xiên đến vô cùng thê thảm, tâm tình càng thêm buồn bực.

“Phục vụ, tính tiền.” Cao Vũ thấp giọng, để đĩa ăn sang một bên ngẩng đầu nói, căn bản không biết nguy hiểm đang đến gần.

Nghe giọng nói lọt vào tai, Phương Nguyên Tùng ngồi ở phía trước khẽ nhíu mày, lập tức quay đầu. Dù cho có biến thành tro thì Phương Nguyên Tùng cũng nhận ra, kẻ đầu sỏ hãm hại hắn khiến hắn bị mọi người xa lánh, hắn sửng sốt một chút, sau đó gương mặt tuấn tú hiện lên nét cười khủng bố. Thật không ngờ bằng mọi cách cũng không tìm thấy kẻ thù, vậy mà lại ngẫu nhiên gặp được ở đây, thật sự là trời giúp hắn rồi!

Cao Vũ gọi phục vụ tới thanh toán xong, vừa định đi, tự dưng cảm giác da đầu run lên, cảm giác có một ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm mình, cậu kỳ quái quay đầu thì thấy, nhất thời sợ tới mức thiếu chút nữa gọi mẹ. Phương Nguyên Tùng?! Trời ạ! Sao có thể xui xẻo như vậy, lại gặp Phương Nguyên Tùng ở đây, xong đời rồi, phải mau nghĩ biện pháp chạy trốn, nếu không Phương Nguyên Tùng nhất định sẽ gϊếŧ cậu!

Cao Vũ sắp điên rồi, vội nghĩ cách chạy trốn, nhưng Phương Nguyên Tùng vất vả mãi mới tìm được cậu sao có thể để cậu chạy dễ dàng như vậy, lập tức cùng Đại Hoa tiến đến gần, đem cậu vây lại.

“Hello! Tiểu đệ đệ, đã lâu không gặp!” Đại Hoa cười tủm tỉm chào hỏi Cao Vũ “Vài ngày nay Nguyên Tùng nhớ cậu muốn chết!” Nghĩ xem nên gϊếŧ cậu như thế nào!

“Tôi thật sự rất nhớ nhóm của cậu!” Phương Nguyên Tùng âm độc cười nói, nghiến răng nghiến lợi nhìn Cao Vũ, ánh mắt âm trầm khủng bố làm người ta rụng rời gân cốt. Mỗi ngày hắn đều không ngừng tưởng tượng nếu tìm được kẻ đứng sau bày mưu hãm hại hắn thì phải dùng những cách tra tấn khủng bố tàn nhẫn nào, sau đó mới để cho bọn họ chết.

Cao Vũ nhìn gương mặt tươi cười xen chút dữ dằn kia, chân đều nhũn ra, đây là lần đầu tiền tiểu ác ma không sợ trời không sợ đất kia cảm thấy sợ hãi.

Nhưng Cao Vũ dù sao cũng là em trai Cao Vân, giảo hoạt hơn cả hồ ly y hệt anh mình, cậu lập tức trấn tĩnh lại, tỏ vẻ đáng yêu, cười ngọt ngào với Phương Nguyên Tùng: “Tiên sinh, các người nhận sai người rồi, tôi không biết các người.” Hiện tại biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể giả vờ như không biết Phương Nguyên Tùng, hy vọng có thể giấu được hắn, bằng không cậu thật sự không thể tưởng tượng kết cục khi bị Phương Nguyên Tùng bắt được, sẽ bị bọn hắn xử lí như thế nào.

Phương Nguyên Tùng trào phúng nhếch môi, tiểu tử này còn dám giả bộ. Phương Nguyên Tùng lạnh lùng cười, lập tức mắng “Không biết? Cậu cũng thật biết giả bộ! Cậu cho là lão tử ngu ngốc sao? Dám diễn kịch trước mặt lão tử!”

“Nguyên Tùng, mày đừng hung hăng đối với tiểu bằng hữu như vậy! Sẽ dọa đến người ta!” Đại Hoa nâng chiếc cằm xinh đẹp của Cao Vũ, cười tà ác. “Thật sự là cực phẩm, bộ dạng thật hấp dẫn! So với Vương đệ đệ của tôi còn đáng yêu hơn!”

“Tiên sinh, các người đang nói gì? Tôi thật sự không biết các người, thật phiền phức, các người tránh ra, tôi còn có việc.” Cao Vũ chán ghét nhanh chóng hất tay Đại Hoa ra, tiếp tục giả ngu. Trong lòng thầm mắng: Mẹ nó, tên biếи ŧɦái đáng chết dám sờ mình, thật là ghê muốn chết! Xem ra tin đồn ở xã hội thượng lưu là thật, hắn thật sự là song tính luyến nam nữ đều ăn!

Phương Nguyên Tùng nhăn mày kiếm, khóe môi cười lạnh càng sâu. Xem ra tiểu tử đáng chết này không muốn nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai, còn dám tiếp tục giả bộ.

“Tiểu bằng hữu, tôi khuyên cậu vẫn là đừng giả ngu, mau ngoan ngoãn nhận sai với Nguyên Tùng đi! Nói không chừng Nguyên Tùng sẽ tha thứ cho cậu, để cậu chết thoải mái một chút!” Đại Hoa lắc đầu ai thán, đáng tiếc một tiểu mỹ nam xinh đẹp như vậy lại sắp chết oan, thật sự là “hồng nhan bạc mệnh”!

“Tiên sinh, tôi thật sự không biết các người đang nói cái gì, các người không phải bị bênh chứ! Tôi cảnh cáo các người, mau tránh ra, bằng không tôi sẽ gọi người đến!” Cao Vũ giả bộ tức giận, cậu có bị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận. Không thừa nhận có thể còn có cơ hội, thừa nhận nhất định phải chết, lần này anh hai hại cậu thảm rồi!

“Cậu muốn kêu cứ việc kêu!” Phương Nguyên Tùng cười nhạt, càng thêm tức giận, bắt lấy Cao Vũ kéo cậu rời đi.

“Buông ra, tôi không muốn đi cùng mấy người! Cứu tôi với! Cứu tôi với! Mọi người mau tới cứu tôi, tôi căn bản không biết bọn họ!” Cao Vũ một bên liều mạng giãy dụa, một bên cầu cứu các khách nhân khác cầu cứu.

Đáng tiếc tình thế căng thẳng, hiện tại mọi người đều sợ gặp phiền phức, hơn nữa Phương Nguyên Tùng mặt mày dữ tợn, thân hình cao lớn, ai nhìn cũng biết là không dễ chọc. Mọi người tuy rằng đều đồng tình với Cao Vũ nhưng không ai dám giúp cậu.

“Tiểu đệ đệ, tôi khuyên cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Tránh chọc giận Nguyên Tùng, không cậu sẽ rất thảm!” Đại Hoa “hảo tâm” khuyên nhủ.

“Tao đã muốn phát hỏa!” Phương Nguyên Tùng cười lạnh, tăng thêm lực đạo trên tay thiếu chút nữa bóp nát tay Cao Vũ, Cao Vũ lập tức đau đến kêu oa oa.

“Đau quá, anh mau buông ra, tay tôi gãy mất…”

“Có đi hay không?” Phương Nguyên Tùng khóe môi nhếch lên có chút tàn khốc.

“Đi, tôi đi theo các ngươi! Anh mau buông ra, đau quá!” Đau đến muốn khóc, Cao Vũ sao còn dám không đáp ứng, vội vàng gật đầu kêu lên. Từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướиɠ, thân kiều thể quý, không có chịu khổ bao giờ, thật sự không có biện pháp giúp xương cốt cứng cỏi.

“Đồ đê tiện!” Phương Nguyên Tùng khinh bỉ mắng một câu, hơi thả lỏng, kéo Cao Vũ ra khỏi quán đồ uống lạnh, tinh mâu thâm thúy lóe ra lệ quang. Tuy rằng chỉ bắt được một người, nhưng hắn tin rất nhanh sẽ bắt được hai tên còn lại, hắn nhất định sẽ cho tiểu tử này biết thế nào là địa ngục.

Đại Hoa đi ở phía sau, trên mặt tràn đầy hưng phấn tươi cười, sắp có trò hay để xem rồi. Ngọc Tuấn không thể đến thật đáng tiếc, nếu cho hắn biết bọn họ gặp được kẻ phá hoại hôn lễ của Nguyên Tùng ở đây, tiểu tử hãm hại Nguyên Tùng, hắn nhất định sẽ hối hận vì không ở đây cùng trừng phạt tiểu tử này!

Cao Vũ tất nhiên không chịu ngồi cùng xe với Phương Nguyên Tùng và Đại Hoa, sợ hãi trộm nhìn, khóe miệng cười lạnh, biểu tình âm trầm khủng bố như ác ma nhìn về phía Phương Nguyên Tùng, sợ tới mức muốn khóc ra. Không biết Phương Nguyên Tùng sẽ xử lý cậu như thế nào, nghe người ta nói lão gia hỏa này rất hung tàn, đối với kẻ thù luôn luôn lãnh huyết vô tình, ở cùng anh hai nên cậu cũng hiểu, ở trên thương trường hắn có danh hiệu là “lãnh huyết ác ma”. Chẳng lẽ nhân sinh của cậu chỉ có thể kéo dài tới hôm nay, đáng thương cho cậu còn chưa có bạn gái, cuộc sống xinh đẹp của cậu bây giờ chỉ mới bắt đầu, cậu còn chưa muốn chết…ô ô… anh hai, anh đang ở đâu, mau mau tới cứu em…

Phương Nguyên Tùng và Đại Hoa ở khách sạn lớn nhất, nổi tiếng nhất “Beach Hotel”, phong cảnh trước bãi biển xinh đẹp vô cùng. Phương Nguyên Tùng mang Cao Vũ về khách sạn, mở cửa phòng tổng thống ra, liền thô bạo ném Cao Vũ về phía trước.

“Ai da!” Tuy rằng ngã ở trên thảm, Cao Vũ vẫn nhu nhược kêu đau ra tiếng.

“Tiểu đệ đệ, không sao chứ!” Đại Hoa lập tức lo lắng hỏi, tiến lên muốn đỡ cậu dậy, lại bị Cao Vũ né tránh.

Cao Vũ từ trên thảm đứng lên, vụиɠ ŧяộʍ trừng mắt với Đại Hoa. Trong lòng thầm mắng: Mẹ nó, tên đáng chết, dọc theo đường đi luôn muốn ăn đậu hủ của cậu, nếu không phải bây giờ cậu là tù nhân của bọn họ, cậu đã sớm đạp gãy móng giò của hắn.

“Cậu…” Phương Nguyên Tùng rót chén rượu đỏ, ngồi vào chiếc sô pha được đặc chế từ da trâu rất xa hoa từ Italy, vừa mở miệng muốn thẩm vấn Cao Vũ, không ngờ Cao Vũ lại đột nhiên “bùm” quỳ trước mặt hắn. Phương Nguyên Tùng và Đại Hoa đều ngây ngẩn cả người, hai mắt nghi hoặc nhìn nhau, không biết Cao Vũ muốn làm gì.

“Thật xin lỗi! Tôi biết sai rồi, mong anh tha thứ cho tôi! Tôi cái gì cũng nói cho anh, xin anh đừng làm tôi bị thương!” Cao Vũ đột nhiên khóc lóc với Phương Nguyên Tùng, đôi mắt xinh đẹp giống như trân châu đen đầy nước mắt.

Phương Nguyên Tùng và Đại Hoa đều không ngờ, Cao Vũ lại thay đổi nhanh như vậy, hơi nhếch mày. Phương Nguyên Tùng rất nhanh lấy lại tinh thần, khinh thường cười lạnh nói: “Cậu cho là nói xin lỗi là có thể xóa sạch tội lỗi của mình sao!”

“Thật xin lỗi! Tôi biết tôi đã làm chuyện rất có lỗi với anh, nhưng tôi không cố ý, tôi bất đắc dĩ mới phải làm vậy!” Cao Vũ hai mắt đẫm lệ nhìn Phương Nguyên Tùng, khóc rất đáng thương. Nếu đã bị bắt, phải mau chóng nghĩ biện pháp thoát thân.

“Bất đắc dĩ?” Phương Nguyên Tùng buồn cười nhìn cậu, loại sự tình này chẳng lẽ còn có thể có người bắt cậu làm sao? Thật là buồn cười! Hắn trước tiên nhìn xem tiểu quỷ này đùa giỡn chiêu trò gì, dù sao bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua.

“Tôi bị ép! Một tháng trước, tôi ở tiệm net gặp được hai học sinh trung học, chính là hai người đi cùng tôi trong hôn lễ hôm đó, bọn họ nói cho tôi năm trăm nguyên, tôi giúp bọn họ làm một chuyện, tôi nghe có thù lao nên không hỏi rõ ràng mà đã đáp ứng. Sau đó mới biết tôi phải giả là đồng tính hãm hại anh, cố ý phá hỏng hôn lễ của anh. Tôi sao có thể thiếu đạo đức như vậy, tôi lập tức muốn bỏ cuộc, nhưng bọn họ không đồng ý, bọn họ bắt tôi phải hợp tác, nếu không bọn họ sẽ gϊếŧ tôi. Để ép tôi đáp ứng,

bọn họ còn đánh tôi, tôi thật sự không có biện pháp nào khác, tôi vô tội!” Cao Vũ than thở khóc lóc, đáng thương hề hề nói, phát huy tất cả khả năng diễn xuất của mình, đem chuyện một thiếu niên đáng thương bị bắt làm chuyện xấu diễn đến sắc sảo. Cậu biết nếu để cho Phương Nguyên Tùng biết mình là em trai của Cao Vân, cậu sẽ chết rất khó coi, cậu bèn đem hết toàn bộ tội lỗi đổ lên người Tần Lam và Mã Viên Viên, còn mình thì vô tội, dù sao bọn họ cũng không ở đây.

“Ý của cậu là tất cả đều do hai tiểu tử kia chủ mưu, còn cậu là bị bọn họ sai khiến!” Phương Nguyên Tùng thưởng rượu, nhếch mày, nhìn chằm chằm Cao Vũ, muốn tìm ra một tia khả nghi ở trong mắt cậu, nhưng hai mắt như trân châu đen đẫm lệ long lanh, không có một tia chột dạ.

“Thúc thúc tốt bụng, anh đại nhân đại lượng tha cho tôi đi! Ta không dám có lần sau nữa! Thúc thúc anh là thượng đế, là thánh mẫu Maria, là Quan âm đại từ đại bi, anh tha cho tôi đi! Tôi xin anh!” Cao Vũ ôm lấy chân Phương Nguyên Tùng, đau khổ cầu xin, nước mắt nước mũi tùm lum, bộ dáng đáng thương cực kỳ. Cao Vũ không bị ánh mắt sắc bén của Phương Nguyên Tùng dọa, là trưởng đoàn hí kịch, cậu giỏi nhất chính là bịa chuyện diễn trò, nếu muốn nhìn ra sơ hở của cậu là không có khả năng.

“Nguyên Tùng, tiểu đệ đệ này thật đáng thương, mày tha cho cậu ta đi!” Đại Hoa nhìn Cao Vũ khóc lê hoa đái vũ, không khỏi nổi lòng trắc ẩn. Bởi vì nguyên nhân hắn sợ nhất là nhìn thấy tiểu mỹ nam giống như tiểu thiên sứ khóc.

“Tao làm sao mà biết cậu nói thật!” Phương Nguyên Tùng không hề để ý Đại Hoa, thu hồi tầm mắt, uống một ngụm rượu đỏ ngọt lạnh, cười lạnh nói.

“Tôi nói tất cả đều là sự thật, tôi có thể thề với trời, nếu tôi có nửa lời nói dối, tôi ra ngoài sẽ bị thiên lôi đánh chết.” Để khiến Phương Nguyên Tùng tin tưởng, Cao Vũ vội vàng ngẩng đầu thề độc. Trong lòng âm thầm khẩn cầu: Ông trời ơi, ông không được coi lời nói của tôi là thật nhé! Tôi không phải cố ý nói dối, ông cũng thấy tôi bị ép buộc, hy vọng ông không tức giận đem tôi đánh chết thật!

“Thề độc luôn! Tiểu đệ đệ này khẳng định là nói thật!” Đại Hoa đã bị nước mắt của Cao Vũ làm cho mê đảo, gật đầu kêu lên. Tiểu nam sinh này thật sự là càng nhìn càng đáng yêu, nhất là lúc cậu khóc lên cực kỳ xinh đẹp, mình nhất định phải đem cậu thu về.

Phương Nguyên Tùng nhếch môi, không nói một lời, lạnh lùng nhìn Cao Vũ, tựa hồ không tin lời nói của cậu.

“Thúc thúc tốt bụng, anh tin tôi đi! Nếu tôi lừa anh, phụ mẫu tôi sẽ cùng chết, cả nhà sẽ chết không được yên!” Cao Vũ quyết tâm kêu lên, dù sao cha mẹ cậu đã chết sớm, Cao gia bọn họ chỉ còn lại hai người là cậu cùng anh trai, loại anh trai lòng dạ thâm độc bỏ mặc em trai này, chết quách cho xong.

“Nguyên Tùng, mày tin đứa nhỏ này đi! Nếu cậu ta gạt chúng ta, cậu ta tuyệt đối không dám thề độc như vậy.” Đại Hoa ngồi bên cạnh Phương Nguyên Tùng, nói với hảo huynh đệ, đồng thời còn bắn mị nhãn với Cao Vũ, muốn tranh thủ lấy hảo cảm của cậu.

“Đúng vậy!” Cao Vũ liều mạng gật đầu, hoàn toàn không thấy Đại Hoa kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Tôi tin cậu!” Phương Nguyên Tùng trầm mặc thật lâu sau, cuối cục mở miệng nói.

Nghe vậy, Cao Vũ thiếu chút nữa mừng rỡ nhảy dựng lên, thật tốt quá! Rốt cục tránh được một kiếp!

Cao Vũ giả bộ vô cùng cảm động, nhìn Phương Nguyên Tùng khóc nói: “Cám ơn thúc thúc! Anh thật sự là người tốt, còn thiện lương hơn cả Bồ Tát, anh là người lương thiện nhất thế giới!

“Cậu không cần tạ ơn quá sớm! Tôi còn chưa nói xong, tuy cậu không phải chủ mưu, nhưng cậu cũng là đồng lõa hãm hại tội, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, cậu cũng phải trả một cái giá đắt!” Phương Nguyên Tùng nhếch môi, âm ngoan cười nói. Hắn chưa bao giờ biết hai chữ “từ bi” viết như thế nào, càng không biết “tha thứ” là gì, người dám hại Phương Nguyên Tùng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Xú tiểu tử dám hãm hại hắn, hắn nhất định phải làm cho cậu trả một cái giá đắt, hắn mặc kệ cậu có bị ép buộc hay không, hắn muốn khiến cậu về sau nghe đến ba chữ “Phương Nguyên Tùng” đều phát run.

“Anh muốn thế nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Vũ lập tức hạ xuống, khϊếp đảm nhìn Phương Nguyên Tùng hỏi. Lão gia hỏa này sẽ không giống như trên tivi, muốn lấy một bàn tay của cậu, hoặc là một bàn chân chứ?! Má ơi! Cậu không muốn, cậu không muốn bị tàn phế đâu!

“Các người ở trong hôn lễ của tôi không phải nói cậu từ nhỏ đã bị một tên biếи ŧɦái cuồng tàn nhẫn như tôi tra tấn đùa bỡn sao! Nếu đã như vậy, tôi mà không tra tấn cậu một phen chẳng phải rất oan uổng sao! Phương Nguyên Tùng nâng chiếc cằm xinh đẹp của Cao Vũ lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mà cười quỷ dị.

“Nguyên Tùng, chủ ý này không tệ! Tiểu đệ đệ này bộ dạng ngon miệng như vậy, không ăn thật đáng tiếc! Nhìn cái mông xinh đẹp của cậu ta kìa, vừa nhìn liền biết còn là xử nam, chúng ta hôm nay thật may mắn!” Đại Hoa lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, vui vẻ cười nói, đôi mắt đắm đuối nhìn cặp mông hoàn mỹ của Cao Vũ.

“Không được!” Mặt Cao Vũ biến sắc, đẩy tay Phương Nguyên Tùng ra, sợ hãi

kêu lên. Lão nhân này còn muốn thượng cậu, lại còn là cả hai người?! Trời ạ! Ai tới cứu cậu đi, cậu có chết cũng không muốn bị nam nhân thượng, cậu là thẳng nam 100%, cậu chỉ thích nữ nhân.

“Tiểu đệ đệ, cậu đừng sợ! Ca ca sẽ rất ôn nhu, kỹ thuật của ca ca rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm cậu đau!” Đại Hoa cười dâʍ đãиɠ nói, chảy cả nước miếng. Đã lâu không có ăn qua hàng cao cấp, cũng bởi vì tiểu tử họ Vương đáng giận kia, không có cơ hội thượng nam sinh khác, từ lâu vẫn chưa được ăn một bữa ngon, hôm nay nhất định phải hảo hảo chơi đủ.

“Hai vị thúc thúc, xin các người đừng làm như vậy! Các người bắt tôi làm gì cũng được, nhưng đừng đυ.ng đến tôi!” Cao Vũ lần này thật sự bị dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chứa đầy kinh hoảng cùng sợ hãi. Cậu tính ngàn lần cũng không đoán được Phương Nguyên Tùng lại trừng phạt mình như vậy, sớm biết sẽ bị hai lão nhân kia cưỡиɠ ɠiαи, cậu có chết cũng không đi theo bọn họ. Hiện tại làm sao bây giờ?

“Vậy cậu từ nơi này nhảy xuống, tôi sẽ bỏ qua cho cậu!” Phương Nguyên Tùng chỉ vào cửa sổ cười nói. Phải biết rằng hắn có được danh hiệu “lãnh huyết ác ma” trên thương trường là vì hắn ngoan độc xảo trá, giống hệt ác ma máu lạnh không có nhân tính.

Cao Vũ vừa nhìn, thiếu chút nữa té xỉu. Cao quá! Đây là tầng 30, nếu nhảy xuống, nhất định sẽ tan xương nát thịt.

“So với chết, cậu vẫn nên ngoan ngoãn cho chúng tôi chơi đi! Ca ca cam đoan với cậu, ca ca nhất định sẽ khiến cậu dục tiên dục tử, cùng tôi làm một lần sẽ không thể quên được ca ca!” Đại Hoa cười dâʍ đãиɠ, bổ nhào về phìa Cao Vũ, cánh tay duỗi ra đem Cao Vũ giam trong l*иg ngực.

“Buông ra! Hỗn đản, mau buông ra!” Cao Vũ sợ tới mức tái nhợt, liều mạng giãy dụa.

“Nguyên Tùng, vật nhỏ này thật sự rất đáng yêu, tao chờ không kịp, mày cho tao chơi trước đi, chờ tao khai bao cậu ta rồi cho mày chơi!” Đại Hoa không để ý tới Cao Vũ đang giãy dụa, đem cậu kéo lên giường giam lại, quay đầu cười nói với Phương Nguyên Tùng.

“Không! Chúng ta cùng nhau ngoạn đi! Tao chưa từng chơi đùa nam nhân, không biết xử nam có tư vị gì!” Phương Nguyên Tùng bỏ ly rượu xuống đi tới, nhìn xuống Cao Vũ, tà ác cười nói.

“OK! Từ lần ở Mĩ cùng nhau chơi cô nàng tóc vàng kia, chúng ta đã không có cùng nhau ngoạn NP, Ngọc Tuấn hôm nay không tới thật sự đáng tiếc! Bất quá tiểu tử này thoạt nhìn nhu nhược như vậy, không biết chúng ta có cùng ngoạn được hay không!” Đại Hoa gật đầu đồng ý, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy hưng phấn.

“Chơi chết cũng được! Loại tiểu tử này đùa chết cũng không sao cả!” Phương Nguyên Tùng không cho là đúng, lãnh khốc vô tình nói, Cao Vũ đối với hắn đến cả một con kiến cũng không bằng.

Phương Nguyên Tùng lên giường, đưa tay thô bạo bắt đầu xé rách quần áo của Cao Vũ. Cậu muốn phản kháng, nhưng lại bị Đại Hoa giữ chặt chân tay, khiến cậu không thể nhúc nhích.

“Mẹ kiếp, mau cút ra! Đừng chạm vào tôi…” Trên mặt Cao Vũ không còn vệt máu, sợ hãi lớn tiếng chửi bậy. Điên mất, hai tên biếи ŧɦái này thật sự muốn cưỡиɠ ɠiαи mình, bọn họ lớn lên cao to như vậy, nếu thật sự bị bọn họ cùng nhau ngoạn, vậy làm sao mà sống được. Anh hai thối, lần này anh hại chết em trai mình rồi!

Đúng lúc Đại Hoa đưa tay cởϊ qυầи áo của Cao Vũ, điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên, hắn chỉ có thể tạm thời buông cậu ra tiếp điện thoại. Cao Vũ lập tức đứng lên nhân cơ hội chạy trốn, lại bị Phương Nguyên Tùng nhanh tay lẹ mắt đè trở về.

“Xú tiểu tử, còn muốn chạy! Mơ đi!” Phương Nguyên Tùng khinh thường cười lạnh, ngồi trên người Cao Vũ cho cậu một bạt tai. Bàn tay in hằn một vệt lên mặt, Cao Vũ cảm thấy xung quanh đầy sao, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lập tức sưng lên.

“Anh nói cái gì… Tôi đã biết, tôi về ngay! Trời ạ, điên mất!” Không biết là ai gọi điện thoại, hình như là tin không tốt, Đại Hoa sau khi nghe xong điện thoại liền biến sắc, ảo não kêu lên.

“Làm sao vậy?” Phương Nguyên Tùng nghe tiếng Đại Hoa, quay đầu hỏi.

“Còn không phải là tiểu tử họ Vương kia, con mẹ nó, muốn tao lập tức trở về!” Đại Hoa phiền não gãi đầu, tiểu tử kia căn bản là tới đòi nợ, không biết kiếp trước mình thiếu nợ gì hắn nữa.

Phương Nguyên Tùng gật đầu, không hỏi xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là tiểu tử họ Vương kia bày trò. Đáng thương Đại Hoa lần này thật sự là đá vào thiết bản, cứ tưởng là tiểu bạch thỏ, ai ngờ lại là tiểu sư tử.

“Đáng tiếc không thể cùng ngươi chia sẻ lần đầu tiên của tiểu đáng yêu này!” Đại Hoa lưu luyến nhìn nhìn người bị Phương Nguyên Tùng đặt ở dưới thân, quần áo đã cởi được phân nửa, vẻ đẹp có thể ăn thay cơm, rất đáng tiếc. Đáng giận, đều là do tiểu tử kia làm hại, chờ hắn trở về xem hắn giáo huấn tiểu tử kia như thế nào.

“Không sao, chờ mày xử lí tiểu sư tử họ Vương xong trở về, chúng ta cùng ngoạn! Chỉ cần đến lúc đó tiểu tử này còn chưa chết!” Phương Nguyên Tùng rộng rãi nói, cúi đầu nhìn Cao Vũ cười tà.

Cao Vũ càng thêm sợ hãi, lão biếи ŧɦái này không biết sẽ tra tấn mình như nào, không lẽ hôm nay thật sự là ngày giỗ của mình?

“Mày ôn nhu chút, trước khi tao trở về đừng để cậu ta chết, chờ tao xử lý xong chuyện của tiểu tử kia lập tức sẽ trở về!” Đại Hoa lo lắng dặn dò mãi, lại lưu luyến nhìn Cao Vũ, không cam lòng rời đi.

Đại Hoa rời đi cũng không có phá hỏng tâm tình của Phương Nguyên Tùng, cho dù không có Đại Hoa hắn cũng có biện pháp đùa chết xú tiểu tử này.

“Tốt lắm! Hiện tại ‘trò chơi xử phạt’ chính thức bắt đầu, chúng ta đến hảo hảo ‘ngoạn’ đi!” Phương Nguyên Tùng âm ngoan cười quỷ dị nói. Nói xong, bàn tay ấm áp bắt đầu dao động trên cơ thể tinh tế của Cao Vũ. “Tên đại biếи ŧɦái, hóa ra chúng tôi không có hãm hại anh, anh thật sự là đồng tính luyến ái! Tôi cảnh cáo anh mau thả tôi ra, tôi không phải là đồng tính luyến ái, đối với tao lão đầu như anh tôi không có hứng thú!” Cao Vũ liều mạng đẩy hắn ra, nhưng Phương Nguyên Tùng giống như tường đồng vách sắt vậy, cậu dùng sức như thế nào cũng không thể đẩy hắn ra. Cao Vũ càng kịch liệt phản ứng càng làm Phương Nguyên Tùng hưng phấn, hắn muốn cậu sợ hãi, cậu càng sợ hắn càng hả giận. Hắn thô bạo dùng sức, quần áo hỗn độn của Cao Vũ đã sớm biến thành mảnh nhỏ, l*иg ngực trắng nõn đơn bạc lập tức bại lộ trong không khí.

“Thật không nghĩ tới, thân thể cậu lại đẹp như vậy! Làn da vừa trắng vừa trơn, không hề kém với nữ nhân!” Phương Nguyên Tùng nhếch mày, huýt sao, bàn tay to đặt trước l*иg ngực xinh đẹp, ý xấu đùa bỡn tiểu đáng yêu này, tà ác kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể ngây ngô này.

Dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ qua các kỹ xảo của Phương Nguyên Tùng, Cao Vũ không có kinh nghiệm gì mà bắt đầu có cảm giác, bị Phương Nguyên Tùng niết đầu v* vừa đau lại vừa ngứa, một cỗ lưu nhiệt kỳ quái bắt đầu từ đầu v* mẫn cảm lan ra toàn thân.

“Tên biếи ŧɦái đáng chết, tao lão đầu, vương bát đản, mau buông ra, bằng không tôi sẽ gϊếŧ anh… A… Buông tay… Mau… Buông… A… Ân…” Cao Vũ vung hai tay, không ngừng chửi bậy, sợ hãi nên nước mắt theo khóe mắt chảy ra. Thật đáng sợ, loại cảm giác này thật đáng sợ, cậu cảm thấy trong thân thể của mình giống như có một giàn hỏa thiêu, càng lúc càng nóng, cậu không biết làm thế nào mới dập tắt được.

“A — đau quá –” bỗng nhiên, Phương Nguyên Tùng cúi đầu cắn một ngụm lên khỏa anh đào bên trái, Cao Vũ lập tức đau đến thét chói tai. “Ha ha! Cậu nói cậu mê người như vậy, tôi buông sao được, cậu hãy dùng thân thể mê người này mà chuộc lỗi đi!” Buông khỏa anh đào đã bị cắn nát ra, Phương Nguyên Tùng lãnh khốc cười nói, tinh mâu hiện lên một tia da^ʍ quang. Thật không nghĩ tới thân thể tiểu tử này lại mẫn cảm như vậy, mới nhẹ nhàng làm vài cái đã có cảm giác, quả nhiên như lời Đại Hoa nói cậu vẫn là xử nam. Tuy rằng chơi đùa không ít xử nữ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ngoạn xử

nam, cảm giác không giống như trong tưởng tượng.

Phương Nguyên Tùng nhìn Cao Vũ, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, nhìn thân thể tuyết trắng mê người, tinh mâu trở nên u ám, hạ thân một trận khô nóng đã bắt đầu có cảm giác. Từ sau khi bị tiểu tử thối này hãm hại là đồng tính luyến ái, ở trong nước mọi người đều tránh hắn như tránh quái vật, không có nữ nhân nào dám tiếp cận hắn, mà hắn lại ngại kỹ nữ không sạch sẽ, cho nên đã cấm dục suốt một tháng. “Lão sắc lang, mau cút… Súc sinh, anh dám chạm vào lão tử, lão tử sẽ thiến anh… A –” Tay Phương Nguyên Tùng đột nhiên duỗi vào trong quần Cao Vũ, Cao Vũ lại sợ tới mức thét chói tai, tay chân đánh loạn xạ. “Mẹ nó, xú tiểu tử, đừng lộn xộn!” Phương Nguyên Tùng đột nhiên cúi xuống, bình tĩnh đe dọa. Hóa ra trong lúc Cao Vũ giãy dụa, đầu gối không cẩn thận đã đυ.ng vào tiểu đệ đệ của Phương Nguyên Tùng, làm cho Phương Nguyên Tùng cấm dục hơn một tháng vốn đang bất mãn lại có cảm giác. “Mơ đi! Lão hỗn đản, tôi liều mạng với anh!” Cao Vũ không biết nguy hiểm, càng giãy dụa mạnh hơn, phản kháng đến lợi hại, đầu gối không ngừng ma sát đến tiểu đệ đệ của Phương Nguyên Tùng. Bằng bất cứ giá nào, cậu không thể để cho lão gia hỏa này chạm vào tiểu cúc hoa của mình, thề sống thề chết phải bảo hộ cái mông nhỏ của mình.

“Mẹ nó, tiểu quỷ đáng chết, bảo cậu đừng nhúc nhích cậu còn động, đây là do cậu tự tìm.” Vì bị Cao Vũ mãnh liệt “công kích”, Phương Nguyên Tùng rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được du͙© vọиɠ ở dưới hạ thân, hung ác giận dữ hét.

Cao Vũ không biết sống chết, không biết mình đã động vào núi lửa, sắp tự thiêu chính mình, mà còn đắc ý rằng mình cho Phương Nguyên Tùng ăn đau khổ khiến hắn sợ, vừa định giễu cợt Phương Nguyên Tùng, Phương Nguyên Tùng đột nhiên hạ xuống bất ngờ cướp đi hô hấp của cậu.

Cao Vũ ngây ngẩn cả người, lão sắc lang không biết xấu hổ này dám hôn cậu, đây là nụ hôn đầu tiên của cậu, cậu vốn muốn dành nụ hôn đầu cho học tỷ cậu vẫn thầm mến. “Ân…” Cao Vũ đẩy Phương Nguyên Tùng ra, nhưng lại bị Phương Nguyên Tùng ghìm chặt hơn, đầu lưỡi linh hoạt của Phương Nguyên Tùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầu lưỡi của cậu, thỉnh thoảng còn liếʍ láp khoang miệng cậu, cậu ngây ngô bị hân hôn khiến toàn thân như nhũn ra, ý nghĩ trống rỗng, hoàn toàn sa vào cái hôn nóng bỏng với Phương Nguyên Tùng. Giằng co hồi lâu, đến khi Phương Nguyên Tùng phát hiện Cao Vũ sắp thiếu dưỡng khí mới buông cậu ra. “Tiểu quỷ, hôn kỹ của tôi không tệ đi, xem bộ dáng hưởng thụ của cậu này!” Phương Nguyên Tùng nhìn gương mặt đỏ ửng, ánh mắt tan ra của Cao Vũ, khinh thường cười trêu nói. Bất quá tiểu tử này tuy rằng ngây ngô, nhưng hương vị lại vô cùng tốt, khiến hắn thiếu chút nữa không khống chế được chính mình, xem ra hôm nay mình sẽ trải qua một buổi chiều vô cùng khoái trá.

“Hưởng thụ cái quỷ, tử lão đầu anh dám hôn tôi, tôi sẽ đem anh băm thành trăm mảnh, sau đó ném cho chó ăn.” Cao Vũ xấu hổ đỏ bừng mặt, chửi ầm lên. “Cậu còn rất hung hăng! Vừa mới bắt đầu liền kêu đánh kêu gϊếŧ, quả nhiên vừa rồi giả vờ đáng thương! Tiểu tử cậu rất lớn mật!” Phương Nguyên Tùng nhếch môi cười lạnh. Tiểu thí hài này dám ở trước mặt hắn diễn trò, lá gan cũng thật lớn, thật là tội chồng thêm tội, hôm nay sẽ cho cậu đẹp mặt.

Phương Nguyên Tùng tà tứ cười, lấy caravat trên cổ xuống cột hai tay Cao Vũ vào đầu giường, hôm nay không chơi chết tiểu quỷ này, hắn sẽ không lấy họ Phương.

“Anh muốn làm gì tôi? Lão gia hỏa này, tôi cảnh cáo anh đừng có xằng bậy! Bằng không anh sẽ hối hận, nói cho anh biết lão tử là giang hồ hắc đạo, anh dám động đến một sợi lông của lão tử, anh nhất định sẽ chết, lão tử nhất định sẽ mang rất nhiều huynh đệ tới chém chết anh!” Cao Vũ hoang mang lo sợ, chỉ có thể không ngừng đe dọa, tuy rằng cậu biết sẽ không có tác dụng gì. “Còn dám đe dọa ta!” Phương Nguyên Tùng trợn trừng mắt, xem ra tiểu tử này thật sự không biết từ “chết” viết như thế nào. Hắn bắt lấy cái chân đang đá loạn xạ của Cao Vũ, đem quần bò và qυầи ɭóŧ của cậu kéo xuống, quần bò và qυầи ɭóŧ một phát bị kéo xuống, khí quan hồng nhạt nhất thời xuất hiện ở trước mặt hắn. “Đây là tiểu huynh đệ của cậu sao? Nhỏ thật đấy! Không khác mấy so với tôi hồi học mẫu giáo!” Bắt lấy côn th*t nhỏ bé đáng yêu hơn so với bình thường, Phương Nguyên Tùng ác liệt châm chọc nói. “Biếи ŧɦái! Anh mới hạ lưu biếи ŧɦái, anh đi chết đi!” Cao Vũ xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể có cái hố để chui vào, việc nơi đó nhỏ hơn so với người bình thường đã khiến cậu rất đau lòng. “Biếи ŧɦái?” Phương Nguyên Tùng nhếch môi, sâu xa khó hiểu cười quỷ dị, bắt lấy tiểu ngọc hành của Cao Vũ chà xát đến đứng lên. “A… A… Ân a…” Ngay cả tự an ủi Cao Vũ cũng chưa từng làm qua, động tác của hắn khiến cậu phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người, hạnh mâu rưng rưng, mặt đỏ bừng, thân thể không tự chủ được lay động.

“Nếu tôi là hạ lưu đại biếи ŧɦái, như vậy cậu hiện tại bị tôi làm đến cứng rắn, vậy cậu chẳng phải là hạ lưu tiểu biếи ŧɦái sao.” Phương Nguyên Tùng một bên xoa nắn ngọc bổng của Cao Vũ đã đem cho hắn rất nhiều khoái hoạt, một bên ý xấu trêu chọc nói.

Cao Vũ bị tay hắn làm đến dục tiên dục tử, thoải mái đến không biết gì, căn bản cũng không biết hắn đang nói cái gì. Cao Vũ chưa từng trải qua kɧoáı ©ảʍ điên cuồng như này, không ngừng đem cậu cắn nuốt, khiến cậu bức bách muốn phát điên lên rồi. Phương Nguyên Tùng nhìn Cao Vũ bị mình làm cho ý loạn tình mê, chỉ biết là đã sa vào kɧoáı ©ảʍ, vừa lòng nở nụ cười, bàn tay đang xoa bóp ngọc hành dừng lại, tiền về nụ hoa thần bí phía sau.

“A –” Bí huyệt phía sau bỗng nhiên truyền đến cảm giác xé rách đau đớn, làm cho Cao Vũ nhất thời tỉnh táo lại, bi thảm kêu lên. “Mẹ nó, chặt quá!” Phương Nguyên Tùng rút ngón tay ra, nhíu mày. Đi vào một chút mà tiểu tử này liền đau thành như vậy, địa phương kia của nam nhân quả nhiên không giống nữ nhân trời sinh chính là dùng để làm. Mạnh mẽ đi vào chỉ gϊếŧ chết cậu, bất quá đây đúng là điều hắn muốn, hắn muốn tiểu tử này đau, tiểu tử này chết thì càng tốt, dù sao cậu cũng đáng bị như thế.

“A — đừng –” Cao Vũ vừa muốn mắng, hạ thể đột nhiên cảm giác được một trận đau nhức đến tê tâm liệt phế, cúc huyệt giống như bị cái gì cắm vào, thân thể bị chém thành hai nửa. Ngẩng đầu liền thấy, Phương Nguyên Tùng đã cởϊ qυầи, lấy ra nam căn nóng bỏng đam vào thân thể của mình.

“Thật chặt! So với xử nữ còn chặt hơn, bất quá như vậy ngoạn mới thích!” Phương Nguyên Tùng chôn ở trong thân thể Cao Vũ, vô cùng vừa lòng cảm thán.

Không có thuốc bôi trơn, thịt huyệt khô khốc lập tức chảy máu, Cao Vũ đau đến sắp hôn mê, nước mắt đầu mặt, mắng: “A… Vương bát đản, đi ra ngoài… Đau quá… Lão da^ʍ ma, đau chết tôi … Mau cút đi… Đau quá…” Cậu thề, cậu nhất định phải gϊếŧ lão sắc lang này!

“Tôi phát hiện bộ dáng cậu khóc lên còn đẹp hơn, cậu khóc tiếp đ!” Phương Nguyên Tùng tàn nhẫn cười mỉa nói, căn bản mặc kệ Cao Vũ vẫn là thân xử nam, dùng sức tách hai chân thon dài của Cao Vũ ra, liền hung ác trừu sáp, dùng sức va chạm vào cúc huyệt mảnh mai nhỏ hẹp. Máu vẫn không ngừng theo huyệt khẩu chảy ra, trượt đến mông cùng cặp đùi trắng nõn của cậu.

“A… A a… Đau quá, tôi chết mất… Ô… Cứu em… anh hai, cứu em…” Cao Vũ đau đến mặt mày xanh mét, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, phân thân thẳng đứng đã sớm đau đến héo rũ. Cậu lớn từng này nhưng vẫn chưa từng chịu đau bao giờ, toàn bộ thân thể giống như bị xé rách, nhất là cúc huyệt bị mạnh mẽ xỏ xuyên qua, đau muốn chết.

“Đau đến chết càng tốt! Tôi muốn cậu đau đến chết đi!” Phương Nguyên Tùng không có một tia thương hại, thô bạo cưỡиɠ ɠiαи Cao Vũ, đồng thời lay động thắt lưng dùng thiết bổng lớn thao cậu. Hắn còn cố ý niết hạt đậu đỏ mê người trên l*иg ngực trắng nõn của cậu, tàn bạo mà dùng sức kéo, như muốn hạt đậu đỏ xinh đẹp kéo đứt.

“A a… Không được kéo, đau chết mất… Thao con mẹ anh, lão vương bát đản này…” Cao Vũ đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, muốn phản kích, hai tay bất đắc dĩ bị trói ở đầu giường, cậu một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể bị Phương Nguyên Tùng tra tấn không thương tiếc

“Xú tiểu tử, dám mắng mẹ tôi! Cậu là không cơ hội thao mẹ tôi, ngược lại cậu hôm nay sẽ bị tôi thao chết.” Nghe Cao Vũ mắng đến mẫu thân đã chết nhiều năm của mình, Phương Nguyên Tùng căm tức cho cậu một bạt tai vang dội, càng thêm thô bạo tra tấn cậu, mỗi lần đều dùng hết sức đâm tới chỗ sâu nhất, tực hồ muốn thao chết Cao Vũ.

“Ô ô… Ân… ngô… A…” Cao Vũ đau đến nói không ra tiếng, chỉ có thể phát ra tiếng kêu mỏng manh đáng thương. Tên này căn bản không phải là người, hắn chính là ác ma. Xem ra mình hôm nay thật sự sẽ bị hắn thao chết ở trên giường, không nghĩ tới mình sẽ dùng phương pháp hạ lưu dâʍ ɭσạи này để chết, liệt tổ liệt tông Cao gia nhấy định sẽ không bỏ qua cho cậu.

“Thật thích! Mẹ nó, không nghĩ tới mông nhỏ của xú tiểu tử cậu lại bổng như vậy, so với nữ nhân còn bổng hơn, vừa chặt vừa nóng.” Phương Nguyên Tùng nâng cái chân xinh đẹp trắng như tuyết của Cao Vũ lên, điên cuồng mà thao, hưng phấn thô suyễn nói. Hắn là cao thủ tình trường, phong lưu lãng tử, 16 tuổi đã chơi qua thân thể phụ nữ, hắn đã thượng vô số nữ nhân, trải qua rất nhiều cuộc tình ái kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng chưa từng kích động sảng khoái như vậy. Tiểu tử đáng chết không chỉ có diện mạo, dáng người cũng rất tuyệt, cái miệng nhỏ phía dưới cũng rất mê người, hậu huyệt ẩm ướt trơn trượt vô cùng, căng tròn mềm mại, khiến cho người ta đã đi vào thì không muốn trở ra. Hắn cuối cùng cũng hiểu được tại sao tiểu tử Đại Hoa kia đối với nam nhân khen không dứt miệng, chỉ thích thao mỹ thiếu niên.

“A –” Phương Nguyên Tùng kích động một cái sáp xuống, cái mông nhỏ của Cao Vũ đột nhiên kịch liệt nảy lên, Cao Vũ đau đến thần trí mơ hồ phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị.

Phương Nguyên Tùng chú ý tới thanh âm bất thường của Cao Vũ, nghi hoặc nhếch mày, đỉnh vào địa phương vừa rồi một chút.

“A –” Lại là một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào mê người vang lên, thân thể Cao Vũ hơi bắn lên.

Phương Nguyên Tùng hai mắt sáng ngời, hắn nhớ trước kia Đại hoa đã từng nói qua, nam nhân và nữ nhân giống nhau, đều có điểm mẫn cảm, hơn nữa nam nhân so với nữ nhân càng mẫn cảm hơn, chỉ cần đâm vào điểm này thì còn tao lãng hơn nữ nhân, xem ra đây chính là hoa tâm của xú tiểu tử này.

Nét mặt biểu lộ một tia cười tà ác, Phương Nguyên Tùng hít sâu một hơi, điên cuồng đâm vào vị trí vừa tìm được, còn cố ý dùng qυყ đầυ khổng lồ của mình ma sát hoa tâm.

“A a… A a a… anh làm gì… thật thích… sợ… A a a a…” Phương Nguyên Tùng nhìn Cao Vũ như một con cá chết liền sống lại, điên cuồng kêu, cả người run rẩy, thân thể tuyết trắng như ngọc cong lên phía trước như cây cung.

Phương Nguyên Tùng bị biểu tình sảng khoái của thiếu niên làm cho kinh ngạc, thú tính trong cơ thể hoàn toàn trỗi dậy, hắn nâng hai chân Cao Vũ áp đến trước ngực, đứng quỳ mạnh mẽ xỏ xuyên cậu, phân thân cương cứng đâm đến hoa tâm vô cùng yếu ớt mẫn cảm của Cao Vũ.

“A a a… Cứu tôi… Ngô… ân… Đừng làm vậy,… sâu quá,…

thật đáng sợ… Ân a… Đại nhục bổng sáp chết tôi … A a… Ân a…” Cao Vũ hai mắt đẫm lệ, kêu đến lạc cả giọng. Vốn dĩ hạ thể vẫn vô cùng đau đớn, tuy rằng rất đau nhưng trong đau đớn lại có một kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ không nói nên lời, nhất là lão sắc ma chỉ đâm vào một chỗ, cả người cậu đều thích sắp phát điên rồi.

“Thanh âm của cậu ở trên giường rất dễ nghe, kêu lớn một chút, lão tử đã lâu không thấy thoải mái như vậy!” Phương Nguyên Tùng xấu xa cười nói, thao càng ngày càng sâu, càng ngày càng dùng sức. Hắn từ lâu đã không tận hứng như vậy, cứ tưởng chỉ trừng phạt tiểu tử này một chút, thật không ngờ chính mình lại nhặt được một bảo bối ngoài ý muốn.

“A a… Lão súc sinh,… Thịt heo bổng của anh thật lợi hại,… thao chết tôi … Ân a… Nhẹ một chút,… thao nhẹ một chút… Ngô a… Nha nha…” Cao Vũ lớn tiếng rêи ɾỉ, hoàn toàn đã quên chính mình đang bị cưỡиɠ ɠiαи, tiểu ngọc hành vừa nhuyễn cuống lại nhanh chóng cứng lên, bị thịt heo bổng màu xanh đen thao làm cúc huyệt chảy ra d*m thủy trong suốt.

“Khá lắm tiểu lẳиɠ ɭơ, lại còn có thể chảy ra d*m thủy, không khác gì hoa huy*t của nữ nhân!” Phương Nguyên Tùng thấy thế, không khỏi líu lưỡi ngừng lại. Tiểu tử dâʍ đãиɠ, đây thật là lần đầu tiên của hắn sao?

“A a… Lão biếи ŧɦái,….. đừng dừng lại,…. mau động… Ân….. ngô… Thật là khó chịu, ….. anh mau động, …… mau dùng thịt heo bổng của anh sáp tôi…… A….. Nơi đó của tôi rất ngứa……” Cao Vũ thấy Phương Nguyên Tùng đột nhiên dừng lại, khó chịu vặn vẹo cơ thể, lo lắng thúc giục nói. Lỗ nhỏ phía dưới rất ngứa, ở chỗ sâu bên trong kia ngứa muốn chết, cậu muốn nam nhân dùng sức đỉnh vào, giúp cậu bớt ngứa.

“Chậc chậc! Thật là một tiểu da^ʍ phụ, không phải mới vừa kêu không được, đánh chết cũng không muốn sao! Hiện tại sao lại tao thành như vậy, lại còn chủ động cầu nam nhân dùng côn th*t thao!” Phương Nguyên Tùng nhếch môi trêu chọc nói, vẫn như cũ bất động chôn ở trong cơ thể Cao Vũ.

“A… Cầu anh mau động!…. Nơi đó của tôi thật sự rất khó chịu,….có con kiến ở bên trong cắn tôi…..” Cao Vũ đã sớm trở thành tù binh của du͙© vọиɠ, đã sớm mất đi lý trí, mặc kệ sự trêu đùa của hắn, đáng thương hề hề khóc cầu xin nói. Hiện tại cậu chỉ muốn nam nhân mau mau thao cậu, giúp mông cậu bớt ngứa, mọi thứ khác cậu đều không quan tâm.

“Khóc thật đáng thương! Tôi liền làm như cậu mong muốn đi!” Nhìn thấy bộ dạng kia của Cao Vũ, cho dù là thánh nhân cũng sẽ nổi điên, huống chi Phương Nguyên Tùng không phải là chính nhân quân tử gì. Phương Nguyên Tùng lại dùng sức thao, côn th*t thô to mạnh mẽ đâm vào hoa tâm, khiến Cao Vũ dục tiên dục tử.

“A a a a….. thật thích….. Chính là như vậy…. dùng sức sáp tôi…… Ân..a….. trướng quá,…. thật thoải mái…… Mông của tôi bị anh thao đến nở hoa rồi…… Ô ô… A a…” Cao Vũ không ngừng phát ra da^ʍ ngôn đãng ngữ, nũng nịu mà nói, hoàn toàn bị côn th*t của Phương Nguyên Tùng thuần phục, bây giờ cậu chỉ là tiểu mẫu cẩu dâʍ đãиɠ muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình. côn th*t của nam nhân thật sự rất dũng mãnh, đem cả người cậu đâm xuyên qua, cảm giác giống như đã cắm vào trong bụng của cậu, đem lục phủ ngũ tạng của cậu toàn bộ đâm nát.

“Tiểu yêu tinh da^ʍ tiện nhà cậu, lão tử cũng bị cậu làm cho bắn ra!” Cao Vũ biểu tình dâʍ đãиɠ thật sự rất mê người, cao thủ tình trường như Phương Nguyên Tùng cuối cùng cũng chịu không nổi, rốt cục bắn vào trong cơ thể cậu.

“A…. a… anh bắn cái gì vào vậy,….. nóng quá……. A… ân…” Cao Vũ cảm giác một luồng chất lỏng nóng bỏng chảy vào mật đạo ấm nóng của mình, khiến cậu cả người co rút, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cậu đạt đến cao trào, bắn ra luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầu tiên.

“Mông của tiểu da^ʍ phụ cậu thật sự không tệ, lão tử thích chết mất!” Buông chân Cao Vũ ra, Phương Nguyên Tùng ngã vào trên người cậu thở hổn hển, ngẩng đầu phát hiện biểu tình của Cao Vũ dại ra, hạnh mâu sương mù, khóe miệng còn chảy một sợi chỉ bạc da^ʍ mỹ, rõ ràng còn say mê dư vị lúc cao trào.

Nhìn bộ dáng yêu mị mê người của Cao Vũ, côn th*t đang chôn trong cơ thể của Cao Vũ lập tức cứng rắn, gầm lên một tiếng. Phương Nguyên Tùng cởi dây trói ở tay cho Cao Vũ, đem cậu ôm đặt ở trên người, lại cuồng dã thao làm.

“A… a… Anh sao vậy?…. Anh sao lại làm nữa… Ân…. a… sâu quá… Ngô…. Ân… Đừng dùng sức thao như vậy,….

hỏng mất… … A….

a…. a… Trời ạ… A….. a… Nha… nha… A…. ân…” Cao Vũ còn chưa tỉnh lại từ cao trào trước, liền rơi vào tìиɧ ɖu͙©, bị phân thân khổng lồ của Phương Nguyên Tùng đỉnh đến thét chói tai liên tục.

Một hồi kịch liệt đại chiến xuân sắc khôn cùng bắt đầu, không biết Cao Vũ đáng thương có thể còn sống mà xuống giường hay không…