Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Chương 25: Loan bay khảm đàn ôn [2]

Vào Lâm Hải Lâu của Thụy Ánh Đài, Thái hậu vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà như vậy, nhìn thấy cây trâm trên đầu Diệp Ngưng Hoan thì trong mắt bà loé lên chút kỳ quái. Bà nhìn về phía Sở Hạo, Sở Hạo lại dửng dưng cười.

Diệp Ngưng Hoan vẫn cúi đầu ra vẻ kính cẩn nghe theo, nhưng không có chú ý tới ánh mắt hai người giao nhau. Chỉ có điều nét mặt Thái hậu lại nhanh chóng trở về như cũ, dặn dò mấy câu với Diệp Ngưng Hoan hầu hạ cho tốt, lại kéo Sở Hạo bắt đầu nói chuyện phiếm trời nam biển bắc.

Thái hậu dù sao cũng đã hơn năm mươi, tới buổi trưa không khỏi buồn ngủ. Sở Hạo cùng hàn huyên một lát, thấy bà bắt đầu mơ mơ màng màng thì dẫn Diệp Ngưng Hoan từ biệt Thái hậu, kẻ trước người sau vòng ra Lâm Hải Lâu.

Không đợi Diệp Ngưng Hoan thở phào một cái, một thái giám vội vàng chạy tới, nói Hoàng thượng cũng đã đến đây, lúc này đang ở Bích Nhân Đường, bảo hai người đi qua.

Vừa nghe xong, cả người Diệp Ngưng Hoan lúng túng, không khỏi nhìn Sở Hạo.

Trên mặt Sở Hạo không có biểu cảm gì. Hắn vẫy tay với tiểu thái giám ra hiệu cho lui, nhìn bộ dáng bất an lo sợ của nàng, đột nhiên nhếch môi cười: “Sợ cái gì? Hoàng thượng cũng sẽ không ăn nàng.”

Nói xong, hai người liền nhấc chân lên, đi thẳng qua Bích Nhân Đường.

Bích Nhân Đường ở góc tây nam lâm viên, xây giữa khu rừng trúc tương phi, là một gian điện lẻ loi, ngoài điện dẫn tới một cái đầm nước, nuôi rất nhiều cá chép hoa.

Chương Hợp Đế Sở Lan ngồi ở trong điện, mặc một bộ thường phục thêu rồng mây trắng, đang thảnh thơi uống trà, Nhạc An Thọ hầu hạ ở bên cạnh, trong ngoài điện có không ít cung nữ và thái giám.

Sở Hạo dẫn Diệp Ngưng Hoan qua kiến giá, hai người hành lễ với Sở Lan, Diệp Ngưng Hoan quỳ rạp xuống đất, miệng hô vạn tuế.

Sở Lan đặt chén trà xuống, nói: “Nhạn Hành mới nạp đồng để, cuối cùng cũng lập thất.”, rồi liếc nhìn Diệp Ngưng Hoan, “Ngươi cũng đứng lên đi, ở đây không có người ngoài, không cần đa lễ.”

Thái giám mang một cái ghế ra cho Sở Hạo ngồi, Diệp Ngưng Hoan không nhấc mắt đứng ở bên cạnh hắn.

Sở Lan nói: “Vốn là muốn đi Lâm Hải Lâu. Nhưng nghĩ lại, mẫu hậu buổi trưa mệt mỏi, vẫn là đừng quấy rầy bà thì tốt hơn.”

Sở Hạo cười cười, Sở Lan còn nói: “Đệ vẫn chưa nạp phi, vì thế mẫu hậu không biết nói bao nhiêu lần. Nay có đồng để, rốt cuộc cũng khiến bà an lòng chút. Biết là người Lục gia, trong lòng bà càng thêm an ủi.”

Sở Hạo nói: “Đúng vậy.”

Sở Lan cười một tiếng: “Đợi đệ đi Yên Ninh trở về, chuyện Chính Diêu chấm dứt, trong triều phỏng chừng còn phải ầm ĩ một thời gian, không thể không dựa vào thu xếp của đệ. Mẫu hậu không nỡ xa đệ nhất, cứ nói cho đệ hiệp trợ với Tông Phủ, ở trong kinh lâu dài.”

Diệp Ngưng Hoan nghe xong cảm thấy buồn cười, rõ ràng là ông ta lo lắng đệ đệ này tụ tập thế lực ở bên ngoài, sớm muộn gì cũng thành họa lớn của ông ta, lại không chịu cho hắn liên hôn với cường tộc ở kinh thành, thành vị tôn thất ngồi ở trong kinh, lại lấy chuyện Thái hậu dời ra ngoài làm cớ.

Hiệp trợ với Tông Phủ? Là muốn mượn tay Sở Hạo, đắc tội toàn bộ tôn thất thì phải. Nay ông ta không phải có vợ đang mang thai sao? Nếu sinh con gái thì thôi, nếu thật sự là con trai, sợ là vì che chở cho con mà càng chèn ép tiểu đệ vào chỗ chết.

Sở Hạo nói: “Hoàng huynh cũng đừng cho ta ôm nhiều việc nữa, quản một cái Hình Ngục Ti cũng được, mấy cái khác chịu không nổi, phiền nhất là mấy chuyện vặt tôn thất này.”

Vẻ mặt Sở Lan ân cần: “Sao có thể? Chúng ta là anh em ruột cùng mẹ, sau này cậy vào đệ còn nhiều nữa, Bắc Hải, Nam Phong hai vương đều không bớt việc, ta vốn định cho đệ về phiên sớm một chút, thay ta dán mắt vào Bắc Hải bên kia, nhưng nay lại xảy ra chuyện Chính Diêu, không thể thiếu đệ. Ta muôn dặm đều khó khăn đấy!”

Kế tiếp hai người nói gì Diệp Ngưng Hoan thật sự nghe không lọt, loại quý nhân giả mù sa mưa này làm cho nàng có cảm giác buồn nôn. Khả năng sinh đẻ của Tiên đế thật mạnh mẽ, sinh một đống con trai, kết quả đến Chương Hợp Đế này thì đúng là một đứa cũng không có.

Như thế thật tốt, con cháu huynh đệ ai nấy đều mài đao soàn soạt, nhóm quần thần lại buộc Hoàng thượng chọn. Hoàng thượng trong lòng không muốn, ngoài mặt lại còn phải giả bộ, đành phải giở mấy lời cũ rích này ra, gϊếŧ chết mấy tôn thất có tư cách tiếp nhận, phải phế bỏ mới thôi.

Hoàng thượng nói bản thân muôn dặm đều khó khăn, lời này không sai, ai ông ta cũng lo lắng. Ông ta muốn mượn tay Sở Hạo nhổ hết mấy cái đinh trong mắt trước, rồi sau đó một cước đá Sở Hạo đi!

Sở Hạo muốn thoát ra ngoài, quả thật là khó như lên trời mà!

Nàng đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, Sở Hạo đứng dậy. Nàng định thần lại, nghe hắn nói: “Ta đây trở về đi chuẩn bị một chút, lên đường sớm tí.”

Sở Lan gật gật đầu, bước tới vừa định mở miệng thì chú ý tới cây trâm trên đầu Diệp Ngưng Hoan, hơi ngẩn ra: “Ớ, cây trâm đàn hương này không phải…”

Sở Hạo liếc mắt nói: “Đúng là cây trâm năm đó của mẫu hậu.”

Diệp Ngưng Hoan ngẩn ra, Thái hậu thưởng sao? Không nhịn được mà nâng tay, muốn sờ lại không dám sờ. Cách Sở Lan gần như vậy, lại thấy rõ dung mạo của ông ta. Mặt mày đường nét vô cùng tuấn tú, dung mạo dáng dấp thật ra rất giống Sở Hạo. Đã qua tuổi bốn mươi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, nhìn bộ dáng chẳng qua chỉ trên dưới ba mươi. Phỏng chừng cũng là người thường xuyên rèn luyện, rất là rắn rỏi. Lại nở nụ cười ôn hòa, chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần cũng cảm thấy ông ta là bậc đế vương độ lượng tài đức.

Sở Lan như suy nghĩ điều gì, cười cười, không nói cái gì nữa, khoát tay ý bảo hai người tự đi.

Hành lễ với Sở Lan xong, Sở Hạo dẫn Diệp Ngưng Hoan lui ra ngoài. Hai người không ngồi liễn, chậm rãi đi dọc theo con đường trúc ra ngoài, Diệp Ngưng Hoan không tự chủ được sờ sờ trâm cài tóc, cảm giác trơn mượt, cũng không giống ngọc, chẳng lẽ là một cây trâm gỗ?

Sở Hạo nhìn nàng nói: “Đừng có làm mất.”

Trước khi đi, Thái hậu đã thưởng trang sức cho nàng, sao lúc này lại thưởng cây trâm gỗ, còn để Sở Hạo mang về cho nàng? Chẳng qua đều là Thái hậu thưởng, tất nhiên chính là ân điển. Nàng rụt tay, dè dặt nhìn hắn nói: “Vậy trở về thϊếp thân giữ gìn là được.”

Sở Hạo hất mày: “Trâm thì tất nhiên phải cài, giữ gìn cái gì? Hoàng thượng cho chúng ta ba ngày sau đi, trở về nàng thu dọn chút đồ, mang theo hai nha hoàn là được.”

Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, Hoàng thượng quả nhiên là gấp gáp ghê nhỉ.



Diệp Ngưng Hoan bưng trà vào thư phòng Bích Đồng Viện, liếc mắt nhìn Sở Hạo đang ngồi nghiêng trên giường đọc sách, đi qua đổi trà cho hắn, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ bảo ta lại đây, là có chuyện muốn phân phó?”

Bích Đồng Viện ở trong sân viện thứ hai của Hành phủ, là chỗ Sở Hạo xử lý sự vụ hằng ngày. Đặc biệt phái người gọi nàng đến đây đổi trà cho hắn, tất nhiên là hắn có việc muốn nói.

Sở Hạo để sách xuống, cầm trà uống một ngụm nói: “Dọc đường sẽ đi qua đất phiên của Hưng Thành Vương, Thụy nương chuẩn bị chút lễ ra mắt nữ nhân nhà hắn, đến lúc đó không thể thiếu tay nàng, nàng giúp đỡ xem thế nào.”

Diệp Ngưng Hoan nhìn theo ánh mắt của hắn, chú ý tới một cái hộp gấm bày trên kệ vuông bên cạnh, vì thế tiến lại mở ra. Bên trong đều là mấy món trang sức quý, quan sát sơ bộ, ước chừng có hai ba mươi món. Đều là những cái thẻ tỉ mỉ, viết rõ cái nào là cho chính phi, cái nào là cho trắc phi, cái nào là cho Quận chúa.

Về Hưng Thành Vương, lúc ở trong cung Thụy nương đã nói với nàng. Bởi vì nàng đã định thân phận, Thụy nương khó tránh khỏi đem vài người liên quan ra giới thiệu kỹ càng.

Hưng Thành Vương Sở Chính Viễn là cháu họ của Sở Hạo, cũng là tôn thất dòng bên duy nhất trong Tứ Phương, Lục Thành, Thập Phiên Vương, lớn hơn Sở Hạo mười tuổi. Ông nội Sở Chính Viễn Sở Diên Thư là em trai ruột của Tiên đế, Sở Diên Thư năm xưa chết trận, con trai một Sở Nhai tuổi quá nhỏ, Tiên đế liền mang Sở Nhai nuôi dưỡng ở bên người, đối đãi như con ruột. Về sau Tiên đế xưng đế, liền phong Sở Nhai làm Hưng Thành Vương.

Sau khi Sở Nhai chết, con trai Sở Chính Viễn tiếp tục duy trì tước Hưng Thành Vương. Sở Chính Viễn sinh ra ở Đồng Xuyên, lúc bảy tuổi được lập làm Thế tử, sau liền dựa theo quy chế mà đến Vĩnh An ở, cho đến khi Sở Nhai chết thì tiếp nhận tước vị. Sở Chính Viễn tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc phiên vương, chưa từng bước ra khỏi Hưng Thành.

Chính phi Sở Chính Viễn là một cô gái đất phiên Hưng Thành, dưới hắn có ba trai một gái, con gái là con vợ cả, năm nay đã mười ba tuổi, ba đứa con trai đều là thứ thϊếp sinh ra, tuổi còn nhỏ, trong đó một đứa là trắc phi sinh ra. Hưng Thành Vương liền mang đứa con trai này báo cho triều đình lập Thế tử, chỉ có điều triều đình lấy lý do không phải dòng chính mà chưa thảo luận.

Sở Chính Viễn không qua lại với quyền quý trong triều, lại thêm đất phong cách Trực Lệ có vẻ gần, vẫn luôn tuân theo quy củ, rất là thành thật. Diệp Ngưng Hoan cầm lấy một cái khóa vàng, suy nghĩ một chút, bỏ vật xuống xoay người về phía Sở Hạo: “Thụy cô cô từng đề cập, Hưng Thành Vương kia rất thích thu thập kỳ thạch các nơi, cho nên điện hạ lần này chuẩn bị đưa hắn một vật trang trí bằng đá mây?”

Sở Hạo liếc nàng: “Nàng cứ xem mấy cái này, định làm thế nào?”

Diệp Ngưng Hoan cười nói: “Không bằng mang một cái đá nhụy đông hoa cho Hưng Thành Vương phi đi?”

Sở Hạo nhìn nàng, cười nhạt: “Ngay cả Thụy nương cũng không biết phẩm hạnh của nàng ta, sao nàng cảm thấy đưa món này cho nàng ta là tốt?”

Diệp Ngưng Hoan đi đến bên cạnh hắn nói: “Mấy thứ Thụy cô cô nhắc tới cũng đã đủ. Bất kể Vương phi là dạng người gì, cuộc sống của nàng ta nhất định không dễ chịu. Dù sao nàng ta cũng là chính phi, chàng là thúc thúc của Hưng Thành Vương, đưa cháu dâu món gì, tất nhiên phải xứng với cháu mới tốt.”

Hưng Thành Vương chỉ mới ba mươi tuổi, vợ cả của hắn cho dù tương đương tuổi hắn, thậm chí lớn hơn một chút, hắn cũng không đến mức nghĩ rằng vợ mình sẽ không sinh con trai được nữa, sốt ruột mang con trai của trắc phi lập làm Thế tử, rõ ràng vị Vương phi này ở vương phủ thật sự rất bực bội.

Ý cười trong mắt Sở Hạo càng đậm, hắn túm nàng qua ngồi bên cạnh: “Nàng ta chẳng qua là một lá chắn, ngay cả triều đình cũng không xen vào nội vụ đất phiên. Cho nàng ta thể diện có ích gì với ta?”

Diệp Ngưng Hoan bĩu môi: “Điện hạ còn biết nhiều hơn ta, tất nhiên suy nghĩ còn chu toàn hơn ta. Bằng không, còn cho Thụy cô cô chuẩn bị mấy thứ…” Lời còn chưa dứt đã bị Sở Hạo nhéo lỗ tai. Diệp Ngưng Hoan há miệng, vội vàng đưa tay giải cứu lỗ tai của mình: “Đừng nhéo… Đau quá…”

Sở Hạo ôm nàng: “Cái này còn chưa dùng sức đâu, kêu đau cái gì?”

Diệp Ngưng Hoan cười gượng mấy tiếng: “Lần này chỗ điện hạ tuần tra có tiếng hàng đầu ở đông phiên, coi trọng Hưng Thành Vương như thế, không phải là vì chỗ của hắn là cứ điểm sao? Điện hạ lại không thể lấy lòng Hưng Thành Vương, nếu không ắt sẽ phải kiêng dè. Không bằng chuyển sang Vương phi, đề phòng sau này cần đến. Hưng Thành Vương báo lập Thế tử không phải bị triều đình giữ lại mà không triển khai sao? Cơ hội tốt như vậy, điện hạ hãy mượn hoa hiến Phật (*), cho nàng ta thể diện. Nàng ta có thể ngồi ở vị trí chính phi, nhà mẹ đẻ phỏng chừng ở đất phiên cũng là quý tộc chăng? Nhân cơ hội hỏi một chút, xem có thể liên kết hay không.”

(*) mượn hoa hiến Phật: của người phúc ta; lấy xôi làng cho ăn mày

Sở Hạo nói: “Nàng cũng biết, lần này chúng ta đi, Hoàng thượng cho người đi theo ta. Giám Hành Viện cũng nhất định phải lưu ý gấp bội.”

Diệp Ngưng Hoan nói: “Người của Giám Hành Viện cũng không thể đi theo ta vào trong nghe lén chứ? Lúc nữ nhân nói chuyện, khi nào thì được phép? Đá nhụy đông hoa đúng là đá lót đường, nữ nhân thôi, không ngoài mấy thứ đó. Chuyện nhà nói qua nói lại, dùng được thì tất nhiên là tốt, cho dù không dùng được, chàng cũng không mệt mà!”

Diệp Ngưng Hoan vừa nói ra thì quên hết tất cả, chàng chàng ta ta vô cùng có thứ tự. Sở Hạo nghe mà trong lòng thoải mái, đơn giản đặt cằm trên vai nàng nói: “Phụ thân nàng ta là quận thủ Đồng Xuyên, có hai huynh đệ, đã có công việc ở đất phiên. Sở Chính Viễn đúng là vì vậy mới không động đến phi vị của nàng ta.”

Diệp Ngưng Hoan nghe xong thì nghiền ngẫm: “Nếu đã như vậy, Hưng Thành Vương còn không kiêng dè gì mà lập Thế tử? Không sợ cha vợ hắn sinh dị tâm sao?”

“Cả nhà nàng ta đều ở Hưng Thành, nơi đó là căn cơ nhà mẹ đẻ của nàng ta. Nàng ta lại không có con trai, trưởng nữ đã mười ba tuổi, sau này cũng xuất giá. Dựa vào cái này cũng đã biết tình cảm vợ chồng bọn họ cũng chẳng còn bao nhiêu, phụ huynh nàng ta có thể giúp nàng ta tranh giành thế nào?” Sở Hạo ôm Diệp Ngưng Hoan lên, tựa vào giường nói: “Huống hồ trắc phi trong nhà Hưng Thành Vương cũng đều là đại tộc.”

Diệp Ngưng Hoan suy nghĩ một chút, nói: “Vậy việc này tám phần là có hi vọng.”

“Người chết chìm gặp được gỗ nổi, tất nhiên sẽ giữ chặt không thả. Đá nhụy đông hoa này, quả nhiên là không thể không tặng.” Sở Hạo cười cười, vặn mặt nàng qua hỏi, “Nữ nhân trong thiên hạ không được mấy loại người, vậy nàng rốt cuộc là loại nào nhỉ?”

Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, nhìn nét mặt trêu ghẹo kia của hắn đã được thu lại, trở nên có chút nghiêm túc, không khỏi có vài phần khẩn trương.

Nàng chống người muốn ngồi dậy, lại bị hắn nhấn xuống, hắn nhìn ánh mắt của nàng, gằn từng tiếng hỏi: “Diệp Ngưng Hoan, rốt cuộc nàng là loại nào?”

Nàng nhìn đồng tử của hắn, trong lòng đau đớn. Nàng là loại nào? Vốn là loại bình thường nhất, cô gái ôm ấp tình cảm, muốn tìm một nam tử tri âm, cùng hắn sống đến bạc đầu. Thế gian này nữ tử khó cầu toàn tâm toàn ý, nàng sẵn lòng rút lui mà trở thành hàng thứ hai, cho dù có ý với nàng cũng tốt. Nhưng mà nàng đã quên mất thân phận của mình, tấm lòng kia của nàng, không đáng một đồng. Nay nàng lại thành loại nào, ngay cả nàng cũng không biết.

Nàng thản nhiên nói: “Cứ lăn lộn chờ chết…”

Hắn nhìn nàng hơi nhíu mũi, ánh mắt mơ hồ lấp lánh, cong lên đầy quyến rũ. Hắn nhéo nhéo mũi nàng, nói: “Lăn lộn chờ chết thì được, chạy nữa thì tuyệt đối không tha cho nàng.”

Diệp Ngưng Hoan nhìn thái độ nửa thật nửa giả của hắn, cười nói: “Từ lúc nhặt được mạng ở núi Phong Duyệt, chàng đã mang thân thể ta sung công. Nay vừa vào phủ, Thụy Đại cô cô lại tịch thu mấy món Thái hậu thưởng, hiện giờ ở trên người ta một đồng cũng không có, còn chạy cái gì?”

Trong mắt hắn đầy ý cười: “Không phải nàng rất thuận lợi sao? Giấu hết mấy cái chén.”

Diệp Ngưng Hoan lúng túng, không nhịn được mà duỗi tay về phía hắn, cười cười: “Nay ngay cả bản lĩnh này cũng không có.”

Hắn nhìn vết sẹo trên tay phải nàng, cầm tay nàng không nói nữa. Diệp Ngưng Hoan bị hắn nắm chặt mà phát đau, nhẹ giọng nói: “Chuyện Hưng Thành cũng không có gì, ta chỉ là lo lắng…”

Đến Yên Ninh, chủ nhân chân chính của Ảnh Nguyệt Môn kia, Lư Tùng Vương ẩn giấu sâu vô cùng có thể có biến cố gì hay không? Ảnh Nguyệt Môn rốt cuộc bao lớn, có bao nhiêu người, Diệp Ngưng Hoan hoàn toàn không biết gì cả.

Sở Hạo ôm chặt nàng, thấp giọng nói: “Ta chỉ có cơ hội duy nhất này, có thể tiếp cận đông phiên như thế.”

Diệp Ngưng Hoan hơi thở dài, bỗng nhiên cười cười: “Lần này đi Yên Ninh, nghe nói vùng lân cận có một chỗ tên là Uyển Thành, đến lúc đó sẽ cho ta ra ngoài đi dạo chứ?”

“Sao lại có hứng thú với Uyển Thành vậy?” Sở Hạo bị nàng ngoặt chủ đề, xoa nhẹ đầu nàng cười cười.

“Nơi đó dệt lụa Hoa Nhi khéo nhất, ngay cả phi tần trong cung cũng dùng, ta muốn mở mang kiến thức.” Diệp Ngưng Hoan cười tủm tỉm nói, “Còn có, nghe nói hạnh chua, cây mơ ở đó rất tốt.”

“Hạnh chua?” Sở Hạo sửng sốt, cúi đầu thấy nàng híp mắt, rướn người tới, “Nàng thích ăn chua?”

Nghe giọng điệu nửa kinh ngạc nửa nghi hoặc của hắn, Diệp Ngưng Hoan cảm thấy bất thường, sợ hắn hiểu sai ý. Chợt muốn ngồi dậy, đỉnh đầu đυ.ng vào cằm hắn, kêu cốp một tiếng.

Hai người nhất thời cằm xoa cằm, đầu xoa đầu. Sở Hạo cau mày nhéo nàng một cái: “Nàng lại động kinh cái gì?”

Diệp Ngưng Hoan vừa xoa đầu vừa mang vẻ mặt đau khổ nói: “Ta… Ta không phải cố ý… Kỳ thật ta… Ta vẫn cũng chưa cai thuốc được, tuyệt đối không là vì…”

Hắn sợ run một lát, làm như nghĩ đến cái gì: “Hừ, thuốc của nàng chẳng qua không thể nấu dọc đường, vẫn là phối mấy viên thuốc bình thường cho nàng vậy.”

Diệp Ngưng Hoan chớp mắt, không cần cùng tận như vậy chứ? Phải uống bao lâu mới đủ? Sở Hạo đột nhiên đưa tay qua đây, đặt trên đỉnh đầu nàng thay nàng xoa nhẹ mấy cái, Diệp Ngưng Hoan há hốc mồm.

Sở Hạo vân vê bộ y phục dày ba lớp của nàng, nhíu mày: “Gần đây thế nào, uống thuốc kia mỗi ngày, rốt cuộc hữu hiệu hay không? Ta thấy nàng vẫn sợ lạnh thế này. Bây giờ mới tháng chín, cũng phải khoác một cái áo bông.”

Diệp Ngưng Hoan ngơ ngác ngồi đó, trong đầu như bị điện giật khiến lưng nàng có hơi cứng ngắc. Thuốc này không phải thuốc tránh thai? Hắn nói, chẳng lẽ là căn bệnh của nàng? Là lúc trị thương cho nàng đã nhìn ra sao? Từ lúc nàng bị thương nặng ở núi Phong Duyệt được mang về, hắn đã phát hiện bí mật xương cốt nàng mềm như vậy?

Nàng vẫn cho rằng hàn độc của bản thân vẫn chưa tái phát, là vì lúc trước Sương Lăng lẻn vào cho nàng mấy viên thuốc, chẳng lẽ là cái thứ đen sì cuồn cuộn nàng uống mỗi buổi sáng hữu dụng sao?

Nàng cúi đầu, che giấu thần sắc trên mặt, hồi lâu mới nói: “Thuốc ta uống cả ngày kia… thật sự có thể trị sao?”

Sở Hạo nói: “Ta làm sao mà biết?” Hắn cau mày, đột nhiên vỗ đầu nàng một cái, “Bây giờ vội vã muốn trị, lúc trước sao không nghĩ đến hậu quả?”

Diệp Ngưng Hoan bị hắn vỗ đầu mà ngoẻo qua một bên, cúi đầu cũng không cãi lại. Trong lòng như cái siêu thuốc đổ nhào, cay đắng chua ngọt đều tuôn ra loạn xạ, nói không nên lời là tư vị gì. Nàng là kẻ yếu đuối không có cốt khí, đối xử tốt với nàng như vậy, nàng cảm thấy có lỗi với hắn!

Nàng chẳng qua là một tên nô tài, lấy thân gắng sức vì chủ, tất nhiên lấy thân để đền bù, quả thật không nên oán hận gì! Chỉ là dù sao nàng cũng là người, sợ chết là lẽ thường. Lúc nàng trúng kế hiến rượu cho Cố Tịnh Nam quả thật nóng vội, muốn một đao làm thịt hắn có chết cũng đáng, nhưng mà nay hắn đối đãi với nàng như vậy, mặc kệ là thật hay giả, cũng khiến nàng khó chịu hận không được mà yêu cũng chẳng xong.

Thấy nàng cúi đầu không nói, Sở Hạo cho là nàng lại nghĩ tới bệnh tật của bản thân, có chút hối hận mấy lời vừa rồi. Nhưng hắn không muốn nhận sai, xoa xoa đầu của nàng, lại có ý an ủi: “Hi vọng mấy cái này hữu dụng, ha ha xem đi, không được thì đổi phương thuốc.”

Đang nói, Phùng Đào tiến vào, tay ôm một chồng giấy, đứng ở ngoài nội đường. Sở Hạo thấy, vẫy tay ra hiệu hắn tiến vào. Phùng Đào lại gần mấy bước, hành lễ rồi nói: “Điện hạ, danh sách đi theo bảo vệ đã dự tính xong, danh sách khác Thi đại nhân dự định cũng trình lên.”

Diệp Ngưng Hoan thấy hắn có việc, vì thế cúi chào Sở Hạo, đứng dậy cáo lui.