Tiến vào tháng 11, mấy ngày phải nghênh đón đại hội thể thao mỗi năm một lần. Hội thể thao không chỉ riêng học sinh tham gia, nhóm giáo viên cũng sẽ tham gia vài hạng mục. Cuộc thi đã gần ngay trước mắt, sau giờ học nơi nơi trong sân đều có thể nhìn thấy giáo viên học sinh đang ở tích cực luyện tập.
Tần Duyệt tuy không am hiểu thể dục, nhưng vì tuổi còn trẻ, cũng bị mạnh mẽ an bài hạng mục chạy tiếp sức.
Các lão sư so với bọn học sinh càng không có tinh thần tham dự, đối lập coi trọng cùng tích cực so ra kém bọn học sinh, nhưng lúc tập luyện đương nhiên vẫn đến tượng trưng một chút.
Chiều nay tan học, Tần Duyệt cũng thay đổi động phục thể thao vào tham gia luyện tập.
Đội Tần Duyệt cùng đội bên cạnh đấu giao hữu, vừa tỷ thí vừa luyện tập.
Tôn Xán Tình vừa lúc cũng ở đội kia, vì hắn thân cao chân dài, thể chất cũng không tồi, vì vậy bị an bài chạy cuối cùng.
Tôn Xán Tình soái khí hoà đồng, trước học sinh rất có nhân khí, vừa chạy liền có học sinh vây lại chào hỏi hắn. Tần Duyệt nhìn bọn họ vui cười, cũng cảm thấy thập phần vui vẻ, một bên là vì lây tiếng cười, một bên còn lại là vì nhìn Tôn Xán Tình được hoan nghênh sinh ra vài phần vui mừng cùng kiêu ngạo.
Cùng đội Tôn Xán Tình còn có Tề Tiếu Hoan, Tề Tiếu Hoan cũng cùng Tôn Xán Tình là lão sư mới được tuyển, dạy Anh văn, là một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp hoạt bát. Vì đồng lứa tuổi nên quan hệ rất tốt. Ngày thường tụ họp, Tôn Xán Tình và Tề Tiếu Hoan là hai người chói mắt nhất, không tránh được thường xuyên bị trêu chọc vài câu, mọi người đều đem bọn họ thúc đẩy một đôi, điều đó Tần Duyệt cũng biết.
Tôn Xán Tình đã từng cùng Tần Duyệt giải thích qua, Tần Duyệt nghe xong cũng không để trong lòng. Đó chẳng qua là chút thiện ý vui đùa mà thôi, hơn nữa tình cảm Tôn Xán Tình dành cho y y rõ ràng nhất ── hắn cơ hồ đã trái tim đặt trên người y, nơi nào còn dư tâm tư đi trêu chọc người khác.
Hiệu lệnh một tiếng, thi đấu giao hữu bắt đầu, Tần Duyệt bị an bài ở vị trí không trước không sau, chạy cũng không nhanh không chậm. Chạy tiếp sức xong, y theo lão sư khác cùng nhau cổ vũ đồng đội cố lên trợ uy, đến lúc cuối, y không khỏi hy vọng Tôn Xán Tình có thể chạy thắng.
Quả nhiên Tôn Xán Tình không phụ y hy vọng trước một bước chạy tới đích. Khi bước qua vạch đích, hắn vì quán tính vọt về phía trước vài bước, vừa lúc không cẩn thận bổ nhào vào trên người Tề Tiếu Hoan. Thầy trò xung quanh lập tức phát ra một trận ồn ào, nháo kêu cho bọn họ ôm chặt chút, tuy hai đương sự đều cười xua tay cự tuyệt, nhưng tiếng hô ngược lại trở nên càng cao, nghiễm nhiên đã đem bọn họ trở thành một đôi chân chính.
Tần Duyệt chẳng sợ thiện giải nhân ý(am hiểu lòng người, ý là thụ hiểu ý tốt của mọi người khi ghép đôi hai người đó), lúc này trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút để ý. Tôn Xán Tình và Tề Tiếu Hoan trong mắt mọi người xác thật rất giống một đôi bích nhân(đẹp đôi, hoàn hảo), mà y và Tôn Xán Tình cho dù bên nhau đã 5 năm, dù yêu nhau đậm sâu, cũng phải trước mặt người khác cẩn thận che dấu quan hệ này. Mhìn Tôn Xán Tình bị lôi kéo ghép đôi cùng người khác, y thậm chí không thể đi ngăn cản hay phản bác cái gì ── vô luận thân phận là đồng sự hay ân sư, y đều không có quyền này.
Tôn Xán Tình thoát khỏi ồn ào xung quanh, chạy tới bên người Tần Duyệt, nói:
"Ngượng ngùng a lão sư, đã thắng đội lão sư."
Hắn cười tủm tỉm, có chút đắc ý, lại như đang chờ khích lệ, "Bất quá vừa rồi xác thật tôi chạy rất nhanh đi?"
Suy nghĩ Tần Duyệt vừa rồi rất nhanh liền qua, cười:
"Cậu còn ngượng ngùng? Này đều chạy đến bên chúng tôi khoe khoang."
Nghê lão sư bên cạnh cũng nói: "Nhìn vẻ mặt cậu quá đắc ý rồi."
Tôn Xán Tình ha ha cười: "Không phải tôi phải đắc ý, mà nghĩ đến Tần lão sư kaf gương tốt để tôi noi theo."
Nghê lão sư nói: "Cậu đều tốt nghiệp nhiều năm như vậy, còn cả ngày dính Tần lão sư như thế."
Tôn Xán Tình đương nhiên: "Kia đương nhiên, Tần lão sư chính là ân sư của tôu, tôi tính đời này đều dính y."
Tần Duyệt nghe được lời này ấm áp vui vẻ một trận, nhưng y vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, Tôn Xán Tình lại bị những người khác lôi đi.
Tới tối, Tần Duyệt nhớ rõ hôm qua Tôn Xán Tìиɧ ɖu͙© cầu bất mãn cầu hoan, nhưng vì thời gian quá muộn, hai người chỉ dùng miệng giải quyết cho nhau một chút, Tần Duyệt nói hắn nếu muốn làm thì hôm nay đến sớm một chút.
Dựa theo ngày thường Tôn Xán Tình đối với chuyện giường chiếu rất tích cực, nói vậy hôm nay khẳng định sẽ đến đây sớm cùng y đại chiến một trận. Từ lần trước ở phòng vẽ hoang đường một lần, hai người xác thật chưa làm. Tần Duyệt bị Tôn Xán Tình thao, thân thể từ lâu quen tình ái thường xuyên, lúc này ngừng hơn nửa tuần, chính y cũng có chút cơ khát khó nhịn.
Tối nay y tắm sớm, đồ vật chút nữa dùng đến cũng chuẩn bị tốt, lòng tràn đầy chờ mong Tôn Xán Tình tới gõ cửa. (đợi vua đến thị tẩm=))))
Nhưng Tần Duyệt chờ a chờ, mãi đến hơn 10 giờ cũng không thấybóng dáng Tôn Xán Tình, Tần Duyệt nhịn không được gọi điện cho hắn, nhưng điện thoại thông lại không ai tiếp, Tần Duyệt thực sự có chút không rõ, Tôn Xán Tình rốt cuộc là làm cái gì?
Người không thấy bóng dáng, điện thoại cũng không nghe, chẳng lẽ cùng mấy lão sư trẻ tuổi chơi đến vui vẻ, làm hắn luôn thập phần thích làʍ t̠ìиɦ cũng có thể ném ra sau đầu?
Tần Duyệt phủ thêm áo khoác ra ban công, nhìn qua ký túc xá Tôn Xán Tình, chỉ thấy trong phòng đèn sáng, hiển nhiên Tôn Xán Tình đang ở bên trong. Tần Duyệt thật sự tò mò hắn đang làm gì, liền mở cửa ra ngoài, đi tới ký túc xá trước cửa Tôn Xán Tình.
Tần Duyệt gõ cửa, tiếng bước chân tới gần, Tôn Xán Tình mở cửa phòng, thấy người tới là Tần Duyệt, hắn có chút kinh ngạc, "Lão sư, như thế nào tới?"
Tần Duyệt nói: "Không có gì, tôi xem cậu trễ như thế còn chưa qua, đèn trong phòng lại sáng, liền qua đây nhìn xem."
Tôn Xán Tình chỉ đem của mở ra một chút, tay đặt trên nắm cửa, từ khe cửa nói chuyện với Tần Duyệt:
"Lão sư về trước đi, lát nữa tôi sẽ qua, chỉ một lát."
Tần Duyệt luôn cảm thấy Tôn Xán Tình có chút lén lút, muốn đẩy cửa ra, nói: "Tôi vào chờ cậu"
"Đừng đừng đừng."
Tôn Xán Tình ở sau cửa ngăn động tác y, "Ở đây rất loạn, đã lâu chưa dọn, lão sư vẫn đừng vào."
Tần Duyệt nghe hắn nói như thế, xác thật từ phòng ngửi được khí vị, có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra, lúc này Tôn Xán Tình lại nói:
"Được rồi, lão sư mau trở về thôi, chờ tôi một chút, tôi lập tức đến."
Nói xong không đợi Tần Duyệt phản ứng, "Bang" một tiếng đóng cửa lại.
Tần Duyệt nguyên lai lòng đầy vui vẻ đem chính mình rửa sạch sẽ chờ Tôn Xán Tình tới thao. Kết quả hắn không chỉ không đến, tự mình tìm tới cửa còn bị cho ở ngoài cửa. Trong lòng Tần Duyệt dù nhiều hay ít cũng có chút không cao hứng. Lúc y trở lại ký túc xá nhìn áo mưa cùng dầu bôi trơn đặt ở đầu giường, không hé răng đem toàn bộ ném vào trong ngăn kéo.