cô sao biết được, Mộ gia còn có quy tắc này, ra cửa còn phải báo với anh ta một tiếng.
Được rồi, có lẽ Mộ gia là gia tộc lớn như vậy, quy tắc chính là nhiều đi.
Còn chưa nói xong, Mộ Dạ Lê đã vờ như chưa từng nhìn thấy thân thể nóng bỏng của cô, trực tiếp chen thân đi vào đồng thời cũng ôm luôn cả người Diệp Chanh cùng đi vào, thuận tay phanh một cái đóng chốt luôn khóa cửa, vừa nhìn đã thấy, đây là căn phòng nhỏ, nhìn chật chội, cũ nát.
Mấy người trong đoàn phim sao có thể để cô ở căn phòng như vậy....
Đôi mắt đen nhánh càng toát ra ý lạnh nồng đậm, quét mắt một vòng, chân đứng hồi lâu cũng chưa động.
Diệp Chanh nhìn vào bên trong, lập tức cảm thấy, anh cứ như vương gia đứng ở chỗ này, nhưng nơi này thật sự là không hợp với anh.
cô nói “Chuyện đó, em bây giờ nói với anh còn kịp á, nói xong rồi anh có thể về không?”
Mộ Dạ Lê nhíu mi nhìn nhìn cơ thể cô, nhướng mày nói “Em định như vậy để nói chuyện với anh hả?”
Diệp Chanh đơ một chút.
Theo ánh mắt anh nhìn xuống, ánh mắt của anh chính là đang sáng quắc từ trên dần chuyển xuống dưới nơi thần bí nào đó, kì lạ hơn nữa chính là ánh mắt anh chỉ thâm trầm khó đoán nhưng lại làm cho cô cảm thấy như ám chỉ, như mờ ám, làm đôi gò má cô nóng lên, cảm thấy vải vóc che đậy trên cơ thể mình ít đến đáng thương, nhưng cứ như là vào đáy mắt anh đã không còn lại một mảnh.
Khuôn mặt Diệp Chanh nóng lên, thẳng mắt rừng anh, đẩy người đàn ông trước mắt ra, đi ngay vào bên trong, “Đồ lưu manh, anh nhìn chỗ nào vậy hả?”
Mộ Dạ Lê bị đẩy lui ra như vậy, nhăn mày, cái con bé này, lại dám ra tay với mình.
Nhưng mà nhìn cô như chú nai con chạy loạn trối chết vội rời đi như vậy, vành tai xấu hổ đỏ bừng lại còn run rẩy, Mộ Dạ Lê tức khắc liền không nổi giận, ngược lại không khỏi cong môi cười lên một cái.
Vậy mà cô nàng, lại trốn bên trong cả ngày không ra, Mộ Dạ Lê đứng bên ngoài đợi, nhìn khắp nơi mộtvòng, không khỏi ghét bỏ, mãi cho đến khi chờ hết nổi rồi, mới đến gõ cửa “Em đang làm gì đấy, Diệp Chanh?”
“Em..”
“Nhanh ra ngoài đi, không phải là em xấu hổ chứ?”
“Mới không có đâu, cút đi.”
“Em không ra thì anh đi vào đấy.” Mộ Dạ Lê cười, giả vờ đi đến đưa tay cầm tay nắm cửa phòng tắm.
“không được, anh cút ra ngoài.” Diệp Chanh ở bên trong hét to, một tay chặn cửa, vừa nói “Chuyện là...Quần áo em quên không lấy vào...”
“.....”thì ra là như vậy.
Con bé ngu ngốc này.
Mộ Dạ Lê quay đầu lại nhìn nhìn, liền thấy quần áo đặt trên giường, đưa tay cầm lấy, còn nhìn thấy được trong đó có một cái quần nho nhỏ đáng yêu.
Thân thể không khỏi căng cứng, tay vừa chạm đến cái kia, ây, càng không khỏi nóng cả người, nhìn chăm chăm một cái, rồi xoay người đến gõ cửa.
Cửa phòng tắm mở ra một khe nhỏ.
Nhiệt độ bên trong ùa ra, cánh tay như ngó sen đưa tới, lập tức cầm lấy quần áo rồi rụt vào.
không lâu sau, cửa cũng được mở, cô đi ra ngoài, một thân thoải mái tươi mới, nhưng mà, trong đầu anh thì không vứt được hình ảnh kiểu dáng cái quần nho nhỏ nào đó của cô, ánh mắt lại càng không tự chủ được, luôn lại nhìn xuống dưới, dù trong lòng thấy như vậy thật đáng khinh bỉ nhưng mà lại cầm lòng không được.
Diệp Chanh tự nhiên là chú ý đến ánh mắt của anh đang nhìn chăm chăm bên dưới của mình, cô thẹn quá hóa giận, cô che thân thể mình lại gào to lên với anh “Mộ Dạ Lê, cuối cùng thì anh nhìn đi đâu thế hả, anh còn nhìn nữa thì cút đi ra ngoài cho em!Đồ lưu manh.”
Bị phát hiện rồi....
SHIT, anh mắng một tiếng, cũng nổi giận theo, nhất thời nghẹt thở, bỗng nhiên đưa tay đẩy cô ngã xuống giường.
Còn dám nói mình đồ lưu manh.
một tay đẩy người ngã xuống giường, anh nằm lên cơ thể cô, một cảm giác thật đặc biệt thỏa mãn, cơ thể vừa mới tắm sạch sẽ qua, tỏa ra hương thơm thanh mát, mùi hương trên cơ thể cô càng làm cho người mê say.
cô bị đè xuống như vậy, ngay cả muốn phản kháng cũng không có, cuối cùng mới nhớ tới dùng lực yếu ớt mà đẩy l*иg ngực anh “Mộ Dạ Lê, hơn nữa đêm rồi anh còn đến đây, chính là muốn chơi trò lưu manh hả?”
Biểu tình Mộ Dạ Lê mê loạn, thuận tay nắm giữ hai tay cô, cô cảm thấy với sức lực của mình vốn dĩ có thể đầy anh ra thật dễ dàng, nhưng mà Mộ Dạ Lê cũng không phải người khác, đẩy anh ra cũng khôngphải dễ dàng, anh đã dễ dàng đè cô như vậy thì sức lực so với cô đã mạnh hơn thế nào, Diệp Chanh lại càng tức đến đỏ mặt tai hồng, miệng hỏi “Mộ Dạ Lê...anh....anh muốn làm gì?”
Giọng nói yếu ớt như vậy, mang theo một chút khàn khàn, như vậy lại càng làm cho Mộ Dạ Lê càng cảm thấy khó lòng nhịn được.
Nhưng mà cô cứ thích giãy giụa không ngoan.
Mộ Dạ Lê nói “Đến tìm em chơi trò lưu manh á, em đã nói như vậy, anh không nên chứng minh mộtchút sao?”
“anh...”
“Còn nói? Còn muốn anh chứng minh cái gì?”
Cái gì cũng không cần đâu!
Toàn thân Diệp Chanh bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, anh nhìn thấy ánh mắt một thêm sâu.
Giọng nói thẹn thùng, lọt vào lỗ tai mình, thật cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
Đây chính là giọng nói của mình sao, đáng chết, đều tại người đàn ông đáng chết này.
anh rốt cuộc là đang làm gì!!!??
cô chưa từng bị trêu chọc qua như vậy, liền bị mê loạn.
Lúc này....
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.